Nhà hàng Hàn Nhật có tương đối nhiều khách khứa, ngoại trừ người Nhật Hàn ra, cũng không thiếu người đến nếm thức ăn mới lạ ở đây.
Nhà hàng này có tư tưởng rất cởi mở, thanh niên nam nữ tha hồ nói chuyện phiếm, là nơi tốt để tăng tiến cảm tình.
"Đội trưởng, tại sao ngài lại ở chỗ này?" Lưu Bất Khắc bỗng nhiên hô lên một tiếng.
Dương Tử Hiên nghiêng đầu nhìn, liền chứng kiến hắn nhìn chằm chằm vào một người đàn ông cao lớn đen gầy đứng ở một quầy bán hạt dẻ ven đường, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Người đàn ông bán hạt dẻ quay đầu nhìn nhìn Lưu Bất Khắc, cười một tiếng cởi mở rồi nói: "Bất Khắc, làm sao cậu đến La Phù mà không nhà ông anh này vậy..."
Lưu Bất Khắc đi lên, giang hai tay ra, muốn ôm thật chặt người đàn ông này, nhưng người đàn ông lại tách hai tay hắn ra, cười nói: "Hai tay vừa mới đụng vào than, đen xì, cũng không nên làm bẩn y phục của cậu..."
Lưu Bất Khắc lúc này mới cẩn thận nhìn cái quán, lại nhìn nhìn chiến hữu bộ đội ngày xưa của mình, vậy mà lại luân lạc tới mứcp hải bán hạt dẻ bên đường để kiếm sống, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy một hồi buồn bã, nói: "Gia Quyền, đội trưởng, đây là có chuyện gì? Không phải anh đã được thuyên chuyển đến thành phố Tử Kim rồi sao, làm sao lại bán...”
Lưu Bất Khắc sợ làm đội trưởng tự ái, lại không nói mấy chữ "bán hạt dẻ" ra khỏi miệng.
"Nào có việc tốt như vậy, ban đầu, thời điểm ở bộ đội, tôi đã liên lạc với một huyện lân cận thành phố Tử Kim rồi, lúc ấy bên kia nói là nhận, đáng tiếc, sau khi chuyển nghề, đơn vị người ta lại từ bỏ, nói đã vượt biên chế, ném hợp đồng chính thức của tôi về, bảo phải thử việc đã!”
“Về sau xảy ra mấy cái bản án, không thể giải quyết tốt, chúng ta những người lao động hợp đồng như tôi liền gánh tội, bị cho nghỉ việc, tôi và chị dâu cậu ở trong huyện thành cũng không có cách nào sống được, liền dẫn đứa con đến nội thành bên này, hi vọng tìm được một vài việc có thể kiếm cơm..."
Quân nhân chuyển nghề từ trước đến này đều là một vấn đề rắc rối, có không ít người có thể chuyển nghề đến đơn vị tốt, nhưng phải tặng lễ cho người đơn vị đó, cầu đơn vị địa phương tiếp nhận mình.
Lưu Bất Khắc biết rõ, gia cảnh đội trưởng và mình rất giống nhau, trong nhà đều nghèo túng, không thể cầm ra tiền tặng lễ cho cơ quan đơn vị đảng chính địa phương, cho nên thời điểm chuyển nghề đều bị phân phối đến đơn vị cực kỳ kém.
Lưu Bất Khắc biết, nếu như không phải mình gặp gỡ Dương Tử Hiên, chỉ sợ hiện tại, tình cảnh so với Tưởng Gia Quyền, đội trưởng một thời này còn tồi tệ hơn nhiều.
Năm đó cuộc sống của mình khốn quẫn, thậm chí còn gia nhập vào đội ngũ lưu manh, tuy chưa làm qua chuyện xấu gì, nhưng so với đội trưởng thà đói chứ không thèm làm việc xấu, mình vẫn có chênh lệch nhất định.
"Bất Khắc, nhìn quần áo của cậu, chắc mấy năm này lăn lộn không tệ!" Tưởng Gia Quyền xắn cao ống tay áo nướng hạt dẻ, thỉnh thoảng nói về hướng Lưu Bất Khắc.
Dương Tử Hiên và Hồ Khải đứng ở trước cửa nhà hàng, chờ Lưu Bất Khắc, không đi qua chỗ này.
"Tôi là lái xe cho một vị lãnh đạo Hồng Thủy huyện chúng ta, hiện tại vị lãnh đạo này đã vào trong tỉnh nhậm chức rồi, tôi cũng tới đây luôn, hôm kết hôn, đã tìm đội trưởng khắp nơi, muốn gọi anh đi uống một chén, nhưng tìm mấy lần, đều không tìm thấy phương thức liên lạc với anh!"
Lưu Bất Khắc ôm lấy cô bé nghịch quanh quanh quầy hàng, đứa bé là con gái Tưởng Gia Quyền, có vẻ rất đáng yêu, miệng than thở: "Tôi gặp gỡ quý nhân, bằng không thì còn tệ hơn cả đội trưởng, các người anh em chuyển nghề, không mấy người có được cuộc sống tốt...”
Nghĩ tới đây, Lưu Bất Khắc nhìn thấy Dương Tử Hiên ở phía xa hút thuốc lá, nói với Tưởng Gia Quyền: "Người hút thuốc trước cửa nhà hàng kia, chính là người đã giúp tôi …"
Tưởng Gia Quyền nhìn nhìn Dương Tử Hiên một thân quần áo sạch sẽ trẻ tuổi, biết mình và người ta chênh lệch quá lớn, cũng không muốn đi chào hỏi, mà lại nói với Lưu Bất Khắc: "Thằng nhóc, xem như cậu hết khổ rồi, tôi cũng cao hứng thay cậu, ngày khác anh em chúng ta sẽ uống một bình thật đầy...”
“Mau đi qua đó đi, thời gian chúng ta nói về việc nhà rất nhiều, nhưng thời gian lãnh đạo cậu rất quý giá, không được làm cho lãnh đạo chậm trễ công tác..."
Lưu Bất Khắc buông đứa bé gái xuống, nhìn thấy đội trưởng mặt mũi tràn đầy vết than màu xám đen, liền không nhịn được giọt nước mắt, vội vàng dùng tay vụng trộm lau đi, lại vụng trộm đút năm mươi đồng vào trong túi quần đứa bé gái, gật gật đầu, rồi với đi về hướng Dương Tử Hiên.
Nhìn thấy Lưu Bất Khắc đi tới, Dương Tử Hiên và Hồ Khải liền đi vào nhà hàng Nhật Hàn.
Nhà hàng rất đông khách, một đoàn người Dương Tử Hiên không có chỗ ngồi, đợi một lát mới có vị trí, vị trí nằm ở gần cửa sổ lầu hai.
Dương Tử Hiên cười nói, có thể chiếm được một vị trí tốt như vậy, cũng không uổng phí công chờ đợi.
Nhà hàng trang hoàng cực kỳ hoành tráng, một đoàn người Dương Tử Hiên đạp trên thang lầu bằng gỗ sơn đỏ thẫm đến lầu hai, đi tới vị trí gần cửa sổ, ánh mắt Dương Tử Hiên lại bị một đôi nam nữ bàn bên cạnh hấp dẫn.
Nhìn kỹ mới nhận ra đây là ở Đàm Tình, cô giáo ở đại học La Phù Lý Công thành phố Nam Hồ, quen biết sau lần bị bắt cóc, về sau lại ở đại học La Phù gặp được nàng, còn bị nàng hiểu lầm là mình theo đuổi nàng đến tận đấy.
"Cô giáo Đàm Tình, cô tới nơi này nói chuyện yêu đương sao?" Dương Tử Hiên bắt chuyện với Đàm Tình, Đàm Tình không nghĩ tới, Dương Tử Hiên vậy mà lại chạy đến nơi đây rồi, người đàn ông ngồi ở bên cạnh nàng nhìn Dương Tử Hiên, trong mắt có một tia ghen ghét, lại mang theo ít địch ý.
Cũng không có gì kỳ quái, Dương Tử Hiên thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn so với hắn, nhưng bộ mặt đầy đường cong kiên cường, khí chất nhàn nhã hơn hẳn người thường.
Khuôn mặt Đàm Tình đỏ lên, coi như không biết Dương Tử Hiên, vẫn thấp giọng nói chuyện, ăn cơm cùng người đàn ông kia.
Dương Tử Hiên chỉ nghe bàn bên cạnh truyền đến lời Đàm Tình nói: "Không biết từ đâu xuất hiện, em căn bản không biết hắn!"
Đoán chừng là đang giải thích với người đàn ông, không biết người đàn ông này là chồng hay bạn trai của nàng, có thể làm cho nàng như vậy khẩn trương, Dương Tử Hiên cũng không muốn làm cho nàng thêm phiền, nhanh chóng gọi đồ ăn lên.
Phụ cận có không ít người Nhật và các thanh niên, đèn lầu hai hơi tối, bên trên cái bàn còn bày biện không ít bình hoa, ngoài ra còn có một chút dụng cụ thủy tinh, một ít ngọn nến, hẳn là dùng ngọn nến để tăng thêm không khí.
Lúc Lưu Bất Khắc ăn cơm, miệng chép vài cái, muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy sắc mặt Dương Tử Hiên không gợn sóng, rất nghiêm túc, lại không có dũng khí đánh vỡ loại không khí ăn cơm này, kỳ thật, hắn đang nghĩ xem mình có cách nào có thể giúp đội trưởng của mình hay không, chứng kiến đội trưởng ngày xưa bán hạt dẻ ở đầu đường, trong lòng thật sự rất chua xót.
Dương Tử Hiên biết rõ Lưu Bất Khắc đang suy nghĩ gì, nhưng hắn cũng sẽ không chủ động đánh vỡ sự thanh tịnh trên bàn ăn.
Nhân viên phục vụ bưng trà tới, Dương Tử Hiên cầm lên uống, đầu ngoái ra ngoài cửa, liền chứng kiến trên đường phố ngoài cửa sổ có vài cỗ xe thương vụ đi tới, biển số xe xe số đều là của chính phủ khu Đông Sơn.
Dương Tử Hiên nhíu mày, mấy chiếc xe này đều lái rất nhanh, dường như không nhìn thấy biển người như thủy triều chen chúc qua lại trên con phố Trung Hưng.
Hai tiếng phanh bén nhọn đột nhiên vang lên, vang vọng cả con phố Trung Hưng, đường đi vừa rồi rất phồn hoa chen chúc, thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại, thậm chí có thể nghe thấy tiếng một cây châm rớt xuống mặt đất.
"Tiểu Bình! Tiểu Bình!"
Vài tiếng rống giận vang lên, phá vỡ một mảnh tĩnh mịch xung quanh đường đi.
Cơ trên mặt Lưu Bất Khắc run lên, sắc mặt khẩn trương, vọt chạy xuống dưới, nói: "Là tiếng đội trưởng..."
Dương Tử Hiên và Hồ Khải, còn có cả người trong phòng ăn, ào ào đứng lên, nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Giữa đường đi là một bãi máu màu đỏ thẫm chướng mắt, một cô gái ngã xuống dưới bánh xe thương vụ màu đen, Dương Tử Hiên có thể nhận đó ra là bà vợ đội trưởng Lưu Bất Khắc, liền hướng Hồ Khải giơ tay lên, bộ mặt nghiêm túc đi xuống.
Người đàn ông và Đàm Tình đang ngồi bàn bên cạnh đều đứng lên, nhìn thấy người bên bàn Dương Tử Hiên nhanh chóng vọt xuống dưới, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Một đoàn người Dương Tử Hiên chạy lên trên đường, địa điểm gặp chuyện không may đúng là quán hạt dẻ nhỏ của Tưởng Gia Quyền, hạt dẻ vãi đầy mặt đất, than củi vung vãi khắp nơi, đường đi quần chúng bị vây xem chật kín.
"Tao đánh chết chúng mày..."
Tưởng Gia Quyền gầm lên giận dữ.
Dương Tử Hiên đứng ở bên ngoài đám người có thể chứng kiến Tưởng Gia Quyền cầm xẻng sắt, như bị nổi điên, quay sang đập vào xe thương vụ.
Dương Tử Hiên liếc mắt về hướng xe thương vụ, bên trong đều là một ít người đàn ông mang gương mặt Nhật Bản, vẻ mặt nổi giận, trực tiếp đẩy cửa xe ra, Tưởng Gia Quyền đập một cái nữa lên trên xe.
Dương Tử Hiên hơi hiểu được một ít tiếng Nhật, nghe được vài người Nhật Bản này đang dùng tiếng Nhật mắng: "Đám người thấp kém, không có tố chất..."
Dương Tử Hiên lại rất tỉnh táo, phân phó Hồ Khải bên người: "Nhanh gọi xe cứu thương, đưa người bị thương đến bệnh viện trước đã, bị thương kiểu này, kéo dài thời gian không phải chuyện tốt đâu!"
Sau đó, ánh mắt hắn mới liếc về phía mấy quần chúng xem náo nhiệt bên người, từ bên trong ví tiền rút ra hai trăm đồng đưa cho bọn hắn, nói: “Đám Nhật Bản này phạm tội, các vị đã thấy được chưa, vừa rồi bọn hắn dùng tiếng Nhật chửi dân tộc chúng ta, bây giờ rất nhiều người Trung Quốc đang ở đây, cậu hô to vài tiếng Nhật Bản giết người Trung Quốc chúng ta, còn chửi chúng ta là loại dân tộc thấp kém, cùng nhau đánh chết bọn hắn..."
Mấy quần chúng có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Dương Tử Hiên, nhưng vẫn không chịu được sự hấp dẫn của tiền, cầm lấy tiền, lập tức chiếu theo Dương Tử Hiên phân phó, hô to: "Nhật Bản giết người của chúng ta, còn chửi chúng ta là loại dân tộc thấp kém, cùng nhau đánh chết bọn hắn..."
Nói xong còn dẫn đầu xông tới.
Vài tiếng hô to này đột nhiên bạo phát ra từ trong đám người, đúng là cực kỳ có lực rung động, tình cảm quần chúng lập tức liền trở nên mãnh liệt.
Một ít quần chúng đứng bên ngoài không rõ chân tướng, đều là vẻ mặt xúc động đầy phẫn nộ, đi ăn cơm tại nhà hàng Nhật Hàn, rất nhiều người Nhật Bản và Hàn Quốc đều nghe tiếng đi ra, quần chúng bên ngoài nhìn thấy Nhật Bản, giống như là nhìn thấy chuột qua phố, nhất thời chạy đến vây quanh...
"Dương sở trưởng, làm như cậu là sai khiến người trong nước đánh người nước ngoài, sẽ khiến tranh cãi ngoại giao xảy ra...”
Một giọng nói thanh thúy thình lình vang lên bên tai Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên giật mình một cái, quay đầu nhìn lại, lại là khuôn mặt thanh lệ thoát tục của Trang Vũ Nhi.
Nàng không mặc quân trang, mà là cách ăn mặc của mỹ nhân, quần jean mượt mà tô đậm bờ mông cong cong vô cùng quyến rũ mê người.
Lúc này Dương Tử Hiên mới thở phào một cái, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ cô có thể nhìn người trong nước mình bị người Nhật Bản lái xe đâm phải, cuối cùng lại là đánh rắm bỏ đi, không có một tý trách nhiệm nào?”
“Chỉ một cái khẩu hiệu tận lực tránh tranh cãi ngoại giao, liền bị những quan viên địa phương sợ phiền phức kia dàn xếp ổn thỏa hết à? Mất công cô còn là một quân nhân, ngay cả chút nhiệt huyết cũng không có..."
Trang Vũ Nhi nhấp nháy con ngươi, quan sát người đàn ông đang diễn thuyết ở trước mắt mình, nàng nghe nói không ít điều về, đều là những chuyện về thủ đoạn, kiến thức, bụng đầy âm mưu của hắn... nhưng hôm nay, nàng đã thấy đến một phiên bản khác về Dương Tử Hiên.
Trang Vũ Nhi cười cười, nói: "Có lẽ chúng ta đều phải quen biết lại đối phương một lần nữa, yên tâm đi, chuyện này, là bí mật nhỏ giữa chúng ta!"
Dương Tử Hiên không tiếp tục nói chuyện phiếm cùng nàng, xe cứu thương đến rồi, đã sớm có người báo động, cảnh sát đã tới rồi, Dương Tử Hiên liền gọi Hồ Khải, Lưu Bất Khắc trở lại.
Xe cứu thương mang bà vợ Tưởng Gia Quyền đi, Tưởng Gia Quyền lại bị cảnh sát mang đi, trưởng đồn công an nhìn thấy bảy tám người Nhật Bản bị quần chúng đánh, liền sợ hãi đến phát run.
Cảnh sát coi như là nghề nghiệp cực kỳ dễ chịu, nhưng sợ nhất là chọc phải loại tranh cãi ngoại giao và tranh cãi dân tộc này, hơi xử lý vô ý, cũng rất dễ dàng bị lãnh đạo bên trên biến thành cừu non thế tội, dùng để dẹp loạn sự phẫn nộ của dân chúng và ứng phó lãnh sự quán ngoại quốc.
Thành phố Tử Kim vẫn chưa có sắp đặt lãnh sự quán ngoại quốc, sự tình vẫn chưa chọc lên đến cấp quốc gia.
Trang Vũ Nhi hướng Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Tôi cũng tùy hứng một lần đi!"
"Không thể để cho cảnh sát mang người đi, nhất định phải có một lời giải thích ở ngay đây, bằng không thì bọn họ nhất định sẽ thiên vị người Nhật Bản..."
Trang Vũ Nhi mở cuống họng ra thét to một tiếng, giọng nói bao phủ cả đám người, không có người nào phát hiện ra nàng, nhưng lời nói của nàng lại lập tức khiến cho dân chúng xúc động, phẫn nộ quát: "Giải thích! Giải thích!"
Giọng nói lập tức vang vọng cả tất cả con phố rồi, trưởng đồn công an vốn muốn trừng phạt đám người náo loạn đánh người rồi coi như xong, ai ngờ lập tức liền bị người khác khám phá, cũng bất chấp những lời này rốt cuộc là ai nói, quần chúng bốn phía đã giống như thủy triều, vây quanh mấy phó sở trưởng và đám cảnh sát đồn công an phố Trung Hưng.
"Xếp, tình huống lần này không ổn, chúng ta phải cẩn thận xử lý, tranh cãi ngoại giao lớn như vậy, chúng ta đúng là không đảm đương nổi trách nhiệm..." Một phó sở trưởng nhỏ giọng nói với sở trưởng.
"Lập tức thông báo cho cục công an thành phố, hướng cục công an thành phố cầu cứu, cục diện như vậy, đã không phải là thứ chúng ta có thể ứng phó được, có thể ném củ khoai lang phỏng tay này cho cục công an thành phố, để những lãnh đạo bên trên kia quan tâm, việc chúng ta phải làm là tự cầu phúc thôi..." Trưởng đồn cũng sắp bị tiếng la của quần chúng bốn phía chấn động đến điếc tai rồi, hắn vội che lỗ tai, nói.
Dương Tử Hiên cùng Trang Vũ Nhi nhìn nhau cười một tiếng.
Tưởng Gia Quyền chạy đến bệnh viện xem tình huống bà vợ hắn trước, con gái do Lưu Bất Khắc tạm thời mang về nhà, dù sao thì trong nhà phát sinh biến cố lớn như vậy, ảnh hưởng không tốt đối với trẻ con.
Dương Tử Hiên cũng không có ý định đứng lâu ở hiện trường, trận náo động này, đã đủ để Nhậm Đoàn và thị ủy thành phố Tử Kim uống một bình rượu đắng rồi, xử lý tranh cãi ngoại giao, đầu tiên phải trách tội lên trên đầu bí thư thành ủy, mà Tiết Kế Ngay lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhìn mấy người Nhật Bản đầu đều bị đánh đến đổ máu, Dương Tử Hiên lạnh lùng cười một tiếng, đám người kia thật đúng là đáng đời, không ăn chút giáo huấn, thật đúng là cho rằng dân chúng trong nước đều là dạng mềm nhũn.
Ngồi trên xe, Lưu Bất Khắc trực tiếp chạy xe đến bệnh viện, bà vợ Tưởng Gia Quyền đã được đưa đến phòng cấp cứu, Tưởng Gia Quyền đang ngồi ở trên ghế dài.
Nhìn thảm cảnh gia đình xảy ra, người đàn ông năm đó ở bộ đội chưa từng chảy một giọt nước mắt cũng đã tràn đầy nước mắt, không chú ý một đoàn người Dương Tử Hiên đã đến.
"Đội trưởng, đây là lãnh đạo của tôi, bình thường tôi gọi anh ta là Dương sở..."
Lưu Bất Khắc biết rõ, loại tranh cãi ngoại giao này vô cùng phiền toái, trong nước đang một mực kêu gọi đầu tư, chủ yếu vẫn là kêu gọi thương nhân Châu Á, các xí nghiệp đầu tư từ bên ngoài vào trong nước.
Lần này tại La Phù tỉnh phát sinh sự kiện cùng nhau vây công người ngoại quốc như vậy, chỉ sợ không dễ bãi bình.
Mà một nhà Tưởng Gia Quyền, với tư cách trung tâm sự kiện, ở trong trung tâm nước xoáy, chỉ sợ cũng sẽ bị nước xoáy nuốt chửng, ngay cả xương cốt cũng không còn, hiện tại chú ý của lãnh đạo chủ yếu còn trên người Nhật, vẫn chưa có chú ý đến một nhà Tưởng Gia Quyền.
Chờ thêm hôm nữa, chỉ sợ cục thành phố cảnh sát sẽ gọi Tưởng Gia Quyền đến cục công an thành phố hỏi chuyện, nói là hỏi chuyện, chỉ sợ bên trong còn có rất nhiều thủ đoạn khác.