Dương Tử Hiên đi kinh thành vài ngày không công tác, chẳng biết Trương Luân có biết rõ hay không.
"Ông ấy sao có thể nói cái gì, mỗi ngày vừa ăn cơm sáng trong nhà xong liền đi, đêm khuya vẫn chưa về..." Trương Tuyết Bách bình tĩnh nói, sóng vai cùng Dương Tử Hiên đi tới một nhà hàng Tây cách đó không xa.
"Hôm nay trong tỉnh phát sinh một hồi biến cố, chắc chắn Tỉnh ủy sẽ tổ chức hội nghị khẩn cấp loại nhỏ..." Dương Tử Hiên cười nhạt một tiếng nói.
"Sự tình phố Trung Hưng à, hiện tại người trong thành phố đang truyền tụng khắp nơi rồi, Tỉnh ủy có ý định xử lý ra sao..." Trương Tuyết Bách hỏi.
Ngọn đèn nhà hàng hơi tối, ngoài cửa sổ, hoàng hôn càng lúc càng sâu, ánh sáng chỉ có được từ đèn đường ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, lại tăng thêm rất nhiều hình ảnh đẹp.
Dương Tử Hiên nhìn con ngươi sáng trong dịu dàng như nước của Trương Tuyết Bách, trong nội tâm mộ có một tia rung động.
Hôm nay Tuyết Bách ăn mặc áo ngắn bó sát người, bắp chân tinh xảo dài thườn thượt, không có một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, có vẻ cực kỳ lịch sự tao nhã, hai người ngồi đối mặt, lại rất có vẻ giống tình nhân lãng mạn.
Trương Luân không thường ở khu nhà Thường ủy tỉnh ủy, chỉ ngẫu nhiên qua đó một hai lần, Trương Tuyết Bách bình thường vẫn ở cùng cha mẹ, rất khó một mình đi ra ngoài.
Đêm nay, Trương Luân vợ chồng có việc gấp, cũng sẽ ở lại khu nhà thường ủy, trong nhà chỉ còn lại Trương Tuyết Bách và Bối nhi, còn có cả vài người bảo mẫu, lúc này Trương Tuyết Bách mới có cơ hội đi ra ngoài trò chuyện cùng Dương Tử Hiên.
Trương Tuyết Bách nhìn thấy ánh mắt Dương Tử Hiên tới lui trên thân thể đẫy đà của mình, trong lòng không khỏi có chút nóng bức, bộ ngực tròn nhún nhún đặt lên bên cạnh bàn, thật sự khiến Dương Tử Hiên mở rộng tầm mắt.
"Tuyết Bách, chị mặc áo có vòng cổ hình chữ v rất dễ nhìn, xương quai xanh rất tinh sảo, gợi cảm chết người, không biết sẽ làm bao nhiêu người mê đắm nữa..." Dương Tử Hiên uống cà phê, phối hợp với không khí lãng mạn nói ra một tràng.
Trương Tuyết Bách không biết tại sao trong lòng hơi sợ hãi việc quá thân cận với người đàn ông trước mắt này, sợ chính mình sẽ bị hắn nuốt vào, trên mặt có chút đỏ bừng, nói: "Không biết lớn nhỏ, nói trở lại chính đề đi, tranh cãi ngoại giao hôm nay, cậu nên rất rõ ràng..."
Dương Tử Hiên cũng không có ý định tiếp tục trêu chọc Trương Tuyết Bách, mỹ nhân thành thục như vậy, cứ chậm rãi thưởng thức mới tốt, trong đầu nhớ tới tình cảnh một nhà Tưởng Gia Quyền gặp phải, không khỏi có chút thổn thức, nói: "Hôm nay tôi ngồi ngay ở hiện trường, cũng có chút quan hệ đến em..."
Dương Tử Hiên đem chuyện phát sinh hôm nay nói rõ chi tiết một lần, không hề gạt Trương Tuyết Bách những chuyện mình làm, ở trong mắt Dương Tử Hiên, Trương Tuyết Bách xem như một trong những người hắn tin tưởng nhất.
"Không nghĩ đến, tất cả đại sự, đều là do cậu đâm một cước, không biết Bí thư Tỉnh ủy của chúng ta, còn có bí thư thị ủy thành phố Tử Kim sẽ nghĩ thế nào nữa..."
Trương Tuyết Bách cười nói: "Không biết sự kiện phòng khám dởm huyên náo xôn xao gần đây có quan hệ đến cậu không?"
Dương Tử Hiên thành khẩn gật gật đầu, nói: "Xác thực mà nói, phòng khám dởm bị lật ra, là em buộc Lục Phi Bằng động thủ xử lý trước, trước một ngày hắn thủ tiêu đại bộ phận phòng khám dởm khu Đông Sơn, em đã điều tra nghiên cứu vấn đề phòng khám dởm tại khu Đông Sơn!"
"Em suy nghĩ, mình giữ chức phó sở trưởng sở giám sát này, cũng nên làm chút chuyện, tuy bắt mấy tham quan cũng không tệ, nhưng có thể thôi động cải cách chữa bệnh toàn bộ tỉnh, đối với dân chúng mà nói, cũng là món lợi trực tiếp, nguyên nhân phòng khám dởm xuất hiện, căn bản là do nhu cầu thị trường, loại nhu cầu này là do bệnh viện quốc doanh ở trong nước thu phí quá đắt đỏ mới tạo thành!" Dương Tử Hiên thở dài nói.
Trương Tuyết Bách đột nhiên cảm giác được, người đàn ông trước mắt này tràn đầy mị lực, tuy hắn đúng là loại người sống trong thể chế, nhưng lại không có khí chất nước chảy bèo trôi, cuốn theo quyền lực tuyệt đối, rất nhiệt huyết, hấp dẫn rất nhiều người, kể cả chính mình.
"Nói như vậy, chẳng phải một nhà Tưởng Gia Quyền sẽ rất phiền toái sao, có khả năng người Nhật Bản sẽ trút tức hết giận xuống trên đầu Tưởng Gia Quyền, nguyên nhân gây ra mọi chuyện rối loạn đều là Tưởng Gia Quyền, đầu tiên, một số người cục công an thành phố Tử Kim sẽ không dễ dàng buông tha hắn!" Trương Tuyết Bách nói.
Dương Tử Hiên thở dài nói: "Không có biện pháp, nhân vật nhỏ vĩnh viễn là quần thể yếu thế, đồn công an phố Trung Hưng đã đình chỉ chức vụ của một phó sở trưởng, chắc đợi đến đêm nay, tổng lãnh sự quán Nhật Bản ở thành phố Hoàng Bộ sẽ phái người đến La Phù, làm cho Tỉnh ủy càng thêm khó xử, sẽ có càng nhiều cừu non thế tội bị đưa ra thịt..."
"Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?" Trương Tuyết Bách cảm thấy giọng nói Dương Tử Hiên không hề mang theo lựa chọn nhẫn nhịn, dàn xếp ổn thỏa, hơn nữa còn cổ động một đám quần chúng đánh người Nhật Bản, chỉ sợ cũng nghĩ kỹ phương pháp xử lý, phản kích đối phó với Nhật Bản.
Sắc mặt Dương Tử Hiên nghiêm túc lên, chậm rãi nói: "Biện pháp không phải là không có, nhưng phải tá lực đả lực, chỉ dựa vào em, một cán bộ phó sở thì không cách nào ảnh hưởng đến tư duy những đại lão cấp tỉnh bộ kia..."
"Tá lực đả lực? Mượn lực ai để đánh ai?" Trương Tuyết Bách nghi ngờ hỏi.
Dương Tử Hiên cười cười nói: "Chủ tịch tỉnh chúng ta, "Hoàng Văn Thanh!"
"Không phải cậu và hắn một mực không đi đúng đường sao, làm sao lại nghĩ đến hắn vậy?"
Mâu thuẫn giữa Dương Tử Hiên và Hoàng Văn Thanh, Trương Tuyết Bách cũng biết một ít, nhất là Dương Tử Hiên và thư ký Hoàng Văn Thanh đã phát sinh xung đột kịch liệt, thậm chí còn muốn xử phạt thư ký Trình Tư Vũ của Hoàng Văn Thanh, coi như là đã trở mặt với Hoàng Văn Thanh.
"Không đúng đường là một chuyện, nhưng không có nghĩa là, em không có khả năng lợi dụng hắn một lần! Trận tranh cãi ngoại giao này, Hoàng Văn Thanh là người cao hứng nhất!”
“Dù sao thì Hoàng Văn Thanh cũng là người phụ trách công tác kinh tế, trận tranh cãi ngoại giao này không quan hệ quá lớn với hắn, trách nhiệm cuối cùng sẽ rơi lên trên người hai người Chu Trì Khôn cùng Nhậm Đoàn!”
“Trước kia Hoàng Văn Thanh một mực bị Chu Trì Khôn áp đến sít sao, nhất là sau khi điều tiết khống chế kinh tế vĩ mô, tình cảnh Hoàng Văn Thanh cực kỳ khốn quẫn, mà Chu Trì Khôn cũng bắt đầu liên tiếp đưa tay vào công tác kinh tế!”
“Đầu tiên là trên hội thường ủy, định vị khu Đông Sơn thành phố Tử Kim là động cơ kinh tế mới của La Phù tỉnh, xây dựng một loạt sản nghiệp công nghiệp, ngay sau đó, liền lợi dụng nhân mạch của hắn, đưa một đám nhà máy hiệu buôn Nhật Hàn tới, ngụ ở khu Đông Sơn Tử Kim!”
“Còn có cả đầu tư ở các địa phương khác trong tỉnh La Phù, đoạn thời gian trước không phải nói xí nghiệp Nhật Hàn đầu tư ở toàn bộ tỉnh sắp sửa vượt qua trăm triệu nhân dân tệ sao!”
“Tất cả những việc này, có thể nói là hoàn toàn che hết quang mang của Hoàng Văn Thanh, chủ tịch tỉnh chủ trì công tác kinh tế này, trong nội tâm Hoàng Văn Thanh chắc chắn là phiền muộn muốn chết!"
"Lần tranh cãi ngoại giao này nổ ra, vừa vặn liên quan đến xí nghiệp Nhật Hàn Chu Trì Khôn một mực dựa vào, Hoàng Văn Thanh ngoại trừ ở phía sau lưng vỗ tay cười trộm ra, cũng sẽ để cho tình thế khuếch đại, dùng cái này để đả kích uy thế của Bí thư Tỉnh ủy Chu Trì Khôn!"
Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Chúng ta cần phải làm, chính là thêm một mồi lửa ở phía sau chuyện này, sau đó là chuyển thanh mồi lửa cho Hoàng Văn Thanh, để cho Hoàng Văn Thanh đốt nó trên hội thường ủy.”
Chính trị mặt không có bạn bè vĩnh hằng, cũng không có địch nhân vĩnh hằng!
Ở trong mắt rất nhiều người, Dương Tử Hiên là một con cờ, nhưng ở trong mắt Dương Tử Hiên, người khác cũng không quá một con cờ, mâu thuẫn giữa Dương Tử Hiên và Hoàng Văn Thanh vẫn khó có thể hóa giải, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến đại cục, Dương Tử Hiên muốn lợi dụng Hoàng Văn Thanh làm chút chuyện cho mình.