Giả Cán Bộ

Chương 495

Hà Tân Nghi tức giận, mới có thể trợ giúp hắn triệt để giải quyết vấn đề, tốt nhất là hung hăng giáo huấn Dương Tử Hiên một phen, hắn đã cảm thấy Dương Tử Hiên cực kỳ không vừa mắt.

"Cũng không ngoài khả năng như vậy." Hà Tân Nghi trầm giọng nói, thành phố Tử Kim là thành thị cấp phó tỉnh, tương đối độc lập, cũng tự thành hệ thống.

Lực khống chế của sở trên tỉnh đối với thành phố Tử Kim cũng không lớn, Hồ Tự Lập trường kỳ chiếm giữ vị trí cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim, có mâu thuẫn nhất định nửa công khai nửa bí mật với sở trên tỉnh.

Tựa như Hà Khôn nói, khả năng lần này thật sự sẽ trở thành cơ hội để Hồ Tự Lập làm cho mình xấu mặt?

Chỉ là, ngẫm lại một chút, lại cảm thấy không đúng, hiện tại Hồ Tự Lập đang mang một thân đầy cứt, liên tục bị Tỉnh ủy phê bình mấy lần, khởi xướng khiêu chiến với hắn ở trong thời kì này, không phải là sự tình gì sáng suốt.

Đoạn thời gian trước, Hà Tân Nghi gây áp lực về hướng cục công an thành phố Tử Kim, cục công an thành phố Tử Kim đã thả ra Tưởng Gia Quyền, tuy cũng có nguyên nhân áp lực dư luận, nhưng cũng nói rõ là Hồ Tự Lập rất lo lắng.

Nhưng lần này là tại sao vậy chứ?

Trừ phi có người uy hiếp Hồ Tự Lập, hoặc là đưa ra trao đổi có lợi cho Hồ Tự Lập, bằng không thì Hồ Tự Lập không có khả năng vô duyên vô cớ khởi xướng khiêu chiến với hắn, một sở trưởng sở trên tỉnh.

Rốt cuộc là bởi vì sao?

"Con cứ đi về trước đi, chuyện này, cha sẽ suy nghĩ, chờ một lát nữa tôi sẽ nói chuyện với phương diện cục công an thành phố Tử Kim, con cứ về nhà chờ tin tức trước đi, con cũng đã lâu không về nhà, mẹ con đang trách tôi đấy."

Hà Tân Nghi chậm rãi nói: "Đúng rồi, con kết giao với cô bé Lâm gia kia thế nào, mẹ con cũng rất ưa thích nàng đấy."

Có người cha đáp ứng, Hà Khôn thầm thở dài một hơi, khách sạn Phúc Hải phạm tội đồng lõa nghiêm trọng, lúc ấy chính là do người khách sạn Phúc Hải bỏ thuốc mê trong chén rượu của Lâm Lâm, làm Lâm Lâm mê man, Thái Vũ mới thực hiện được việc xâm phạm Lâm Lâm.

Tuy khách sạn Phúc Hải cũng có cameras, nhưng rất nhiều khu vực bị mù, lúc ấy vẫn là do người khách sạn Phúc Hải cố ý hỗ trợ Thái Vũ né tránh những cameras có khả năng lưu lại chứng cớ kia, đưa hai người vào bên trong.

"Tiến trình vẫn không tệ, Nhược Thủy không lạnh lùng ngay từ đầu hay cự tuyệt ở ngoài ngàn dặm."

Hà Khôn cười nói: "Mấy ngày nữa cô ấy còn phải đi vào trong tỉnh họp, con sẽ xem xem có thể mời cô ấy đến nhà của chúng ta ăn một bữa không."

"Cố găng lên!" Hà Tân Nghi cười rất vui vẻ, ngoại trừ con đường làm quan tiến bộ lên chức ra, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là về nhà ôm cháu.

Lâm Nhược Thủy, hắn cũng đã gặp, phối hợp với con mình xác thực là dư dả: "Mẹ con biết, nhất định sẽ vui vẻ phải biết!"

"Chỉ là, chuyện Thái Vũ này thật đúng là đủ phiền lòng, hiện tại truyền thông đưa ra ánh sáng, khẳng định cũng kinh động cao tầng Tỉnh ủy và Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên kia, con lo lắng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh sẽ phái người tra rõ vấn đề Thái Vũ, Thái Vũ là trứng mềm...Con sợ sau khi hắn bị Ban Kỷ Luật Thanh dẫn đi điều tra, sẽ nói lung tung, liên lụy tới con!" Hà Khôn vẫn không nhịn được, nói ra lo lắng trong lòng mình.

Trước kia Hà Khôn bảo người đi qua hối lộ cho Thái Vũ, nhờ Thái Vũ hỗ trợ khơi thông quan hệ cục quản lý thông tin tỉnh, bắt được giấy phép đài phát thanh dân doanh thứ nhất.

Nếu như Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tham gia điều tra, chỉ sợ Thái Vũ sẽ khai hắn ra —— như vậy, đã không phải vấn đề tập đoàn Cán Khôn của hắn không lấy được giấy phép đài phát thanh dân doanh, chỉ sợ còn có người muốn nhấn trách nhiệm hình sự nhất định về phía hắn, mặt khác còn gây ra ảnh hưởng đối với hình tượng tập đoàn Cán Khôn.

Trước kia tập đoàn Cán Khôn kinh doanh trong tỉnh, mọi việc đều thuận lợi, không ít phú hào đều là vì tập đoàn Cán Khôn bối cảnh thâm hậu, các mối quan hệ trong giới chính trị của Hà Khôn, cho nên không do dự lựa chọn hợp tác việc buôn bán với Hà Khôn, đầu tư vào tập đoàn Cán Khôn.

Nhưng nếu như lần này tập đoàn Cán Khôn bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh điều tra mà nói, chỉ sợ rất nhiều đối tác sẽ cảm giác tập đoàn Cán Khôn ở trong tỉnh này cũng không phải một tay che trời, chỉ sợ sẽ đưa ra yêu cầu rút đầu tư.

Ảnh hưởng sâu xa không thể đo lường.

"...Khả năng liên lụy tới con không lớn, con không trực tiếp phạm tội, chỉ cần một ngày cha tại vị, lại có nhà ông nội con, trong tỉnh này, vẫn chưa có ai có thể động tới con." Hà Tân Nghi rốt cục vẫn phải lộ ra một mặt dữ tợn.

"Chỉ là, khẳng định con sẽ không có việc gì, không có nghĩa là công ty của con không có chuyện! Công ty của con khả năng là sẽ bị phạt một chút, về sau cũng nên thoáng khiêm tốn một tý, tiền lợi nhuận tiêu không hết, an toàn là việc quan trọng nhất, không cần phải tranh giành với người!" Hà Tân Nghi thở dài nói.

Đàm luận trong chốc lát với Hà Khôn, cúp điện thoại xuống, Hà Tân Nghi đi vào trong phòng làm việc, rót một chén Mao Tiêm, uống một ngụm, để tâm mình bình tĩnh, về sau mới cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi tới điện thoại Hồ Tự Lập.

Hồ Tự Lập tiếp nhận điện thoại, cười nói: "Hà sở trưởng, có chỉ thị gì mới không."

"Cậu là một đại cục trưởng, tôi nào dám chỉ thị cậu..." Hà Tân Nghi hừ lạnh một tiếng, hắn ở trên cao nhìn xuống, cũng không cần phải quá cho mặt mũi Hồ Tự Lập, cho dù cho Hồ Tự Lập mặt mũi, Hồ Tự Lập cũng sẽ không cùng hắn đi ở trên một con đường.

"Hà sở trưởng, đây là ngài đang phê bình chúng tôi sao? Có phải cục chúng tôi làm cái gì không tốt, khiến cho sở trên tỉnh không thoả mãn, không để cho ngài thoả mãn sao?" Hồ Tự Lập cũng không thèm để ý, cứ giả bộ hồ đồ.

"Cậu phạm phải chuyện gì, trong lòng cậu tự rõ ràng! Tôi muốn biết rõ, Hà Tân Nghi tôi làm việc có lỗi với Hồ Tự Lập cậu ở chỗ nào rồi?"

Hà Tân Nghi cười lạnh một tiếng, nói: "Cậu muốn đẩy con của tôi vào trong chỗ chết, đúng không?"

"Hà sở trưởng, đây là người chỗ nào nói, tại sao tôi không nghe thấy đây? Tôi đắc tội quý công tử ở đâu chứ."

Vẻ mặt Hồ Tự Lập đầy kinh ngạc hỏi: "Tôi đã nhiều ngày chưa gặp quý công tử rồi."

"Tốt, không cần phải làm trò bí hiểm với tôi!" Hà Tân Nghi có chút không nhịn được, nói: "Cậu nói đi, về án kiện Thái Vũ, cậu muốn xử lý ra sao."

Hồ Tự Lập lập tức trở nên nghiêm túc, nói: "Thái Vũ tội ác tày trời, đường đường cán bộ cao cấp quốc gia, vậy mà xâm phạm nữ sinh viên, Hà sở trưởng, ngài yên tâm, chúng tôi nhất định làm việc theo lẽ công bằng, không để cho ngài và Tỉnh ủy mất mặt!"

Ánh mắt Hà Tân Nghi càng rét lạnh hơn, nói: "Cục công an thành phố Tử Kim các cậu thật đúng là công bằng!"

"Về cái này thì tôi có thể khẳng định...bản án này, chúng tôi nhất định phải đào sâu điều tra! Làm việc theo lẽ công bằng, đây chính là sự kiện ác tính, hết lần này tới lần khác, còn liên quan đến đến cán bộ cao cấp!”

“Báo chí cũng đã đưa tin rồi, chúng ta nhất định phải cho dân chúng một cái công đạo, bằng không thì cục công an chúng ta sẽ mất đi uy tín trong suy nghĩ của nhân dân." Hồ Tự Lập do dự một chút, nghĩ tới khuôn mặt lạnh như băng của Dương Tử Hiên, vẫn kiên trì đáp lại.

Hiện tại hắn chỉ có hai lựa chọn —— một là khuất phục Dương Tử Hiên, một là khuất phục cha con Hà Tân Nghi và Hà Khôn.

Hiện tại yêu cầu của Hồ Tự Lập là tự bảo vệ mình, cũng chẳng quan tâm đến chuyện đắc tội Hà Tân Nghi.

"Rất tốt!"

Bốp một tiếng, Hà Tân Nghi treo điện thoại rồi.

...

"Dương sở, ngài nói xem, tôi có nên thoáng chú ý Phan Trường Hải này không?" Hồ Khải ngồi trên ghế lái phụ, quay đầu hỏi Dương Tử Hiên.

"Phan Trường Hải là phó chủ nhiệm thâm niên trong Ủy ban hoạch định chính sách, nhưng cũng chỉ là cái thằng hề nhảy nhót, chưa đủ gây sợ hãi!" Dương Tử Hiên mỉm cười nói.
Bình Luận (0)
Comment