"Cái gì mà lãnh đạo? Bây giờ còn có thể gọi là lãnh đạo sao? Nói không chừng ngày mai đã bị cách ly thẩm tra rồi! Thật sự là sỉ nhục hệ thống kiểm tra kỷ luật chúng ta! Cán bộ cao cấp kiểm tra kỷ luật, vậy mà đã trở thành tiên phong cho sự mục nát, chỉ sợ sẽ tạo thành một hồi oanh động trong tỉnh."
"Không chừng hiện tại đã bị cách ly thẩm tra rồi, dường như hắn xin nghĩ vài ngày là giả!"
Hồ Khải đứng ở cửa phòng làm việc Dương Tử Hiên, những lời nhỏ giọng nghị luận này, lỗ tai hắn lại nghe được dị thường rõ ràng, nắm tay nắm chặt thành quả đấm, khóe miệng hơi hiện lên vẻ, các người, đám gian xảo này, đợi sự tình qua đi, các người sẽ biết các người phỏng đoán vớ vẩn cỡ nào.
Hồ Khải bước nhanh vào văn phòng, cửa sổ ban công bị tiếng chân làm cho đập vào nhau, vang lên bang bang, đặt mông ngồi ở trên mặt ghế, bấm điện thoại Dương Tử Hiên, hồi báo cho Dương Tử Hiên biết những lời đồn đại chuyện nhảm chính mình vừa mới nghe được kia.
Dương Tử Hiên và Hứa Tinh ăn no, ngồi ở trên ghế sa lon, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, nghe điện thoại Hồ Khải, trên mặt điềm nhiên như là không có việc gì, miệng nói: "Không có chuyện gì hết, bọn hắn ưa thích thảo luận thì cứ để cho bọn họ thảo luận đi... sự tình tôi bảo cậu xử lý, làm thế nào rồi?"
"Tôi vừa vào văn phòng, đang thu thập một ít tài liệu có quan hệ đến cảnh sát trong tỉnh, giữa trưa tôi sẽ đưa qua cho ngài."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, thời điểm tắt điện thoại, vẫn dặn dò một chút: "Đi tìm một cái Sài Quá Long, trong tay hắn chắc cũng có không ít tài liệu."
Buổi trưa, Hồ Khải liền đem một vài tài liệu tới cho Dương Tử Hiên, nhìn thấy bộ dáng Dương Tử Hiên đầy bông băng bao quanh đầu, trong lòng cũng là chấn động, nhưng Dương Tử Hiên không có ý định giải thích với hắn, Hồ Khải cũng không dám tự tiện mở miệng hỏi Dương Tử Hiên.
Năm 93, con đường dân chúng kêu oan và con đường phản ứng dân ý vẫn tương đối hẹp, ngoại trừ biết gửi tin tức tố cáo đến Ban Kỷ Luật Thanh tra và văn phòng phụ trách hành chính ra, thật sự là không biết gửi đi đâu.
Cho nên, tin tức tố cáo tin tập hợp tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh và cục tìm hiểu thư tín, phải nói là cái gì cũng có.
Văn phòng phụ trách hành chính sẽ phân loại những tin tức tố cáo này theo từng nhóm riêng, sau đó là giao cho người đứng đầu tất cả các đơn vị đảng uỷ.
Cho nên, tại thời điểm Hồ Khải sưu tập tài liệu tin tức tố cáo, thật sự là rất nhiều tài nguyên.
Dương Tử Hiên lật xem vài trang, lại để cho Hứa Tinh đi lên lầu nghỉ ngơi trước, chỉ vào một trang giấy trong đó, nói: "Cái này bề ngoài giống như có chút giá trị..."
Tài liệu là do một người bị hại ghi, tình tiết vụ án cũng không phức tạp lắm.
Người bị hại có thân phận nhân viên là khách sạn bốn sao thành phố Tử Kim, một nhân viên xách hành lý bình thường, đã công tác bốn năm tại khách sạn cấp bốn sao này.
Chuyện đã trải qua cũng không phức tạp, người bị hại là Lê Phẩm Thành, tháng tám năm nay được mười chín tuổi.
Chuyện kể, trong ngày nghỉ, tại trước cửa khách sạn, hắn nhìn thấy một cỗ xe con màu đen treo giấy phép cảnh sát đỗ.
Thập niên 90, khách sạn cấp bốn sao vẫn rất hiếm có, cả thành phố Tử Kim vẫn chưa có cửa hàng khách sạn nào cấp năm sao, không ít nhân viên chính phủ và người giàu lên trước tiên mới có thể tiến vào nơi giá cao loại này, xe treo giấy phép cảnh sát, địa vị cũng không đơn giản.
Lê Phẩm Thành nhìn thấy xe màu đen đỗ ở địa phương cấm đỗ xe, liền tiến lên ngăn cản, nhưng trong xe có mấy cảnh sát đi xuống, lập tức tiến hành nhục mạ và đánh đập hắn.
Dương Tử Hiên buông tài liệu xuống, phân phó Hồ Khải dựa theo địa chỉ liên lạc trên tài liệu này, tìm người viết tài liệu tới, trước khi Hồ Khải rời đi, Dương Tử Hiên còn làm ra thủ thế giữ bí mật.
Thoải mái nhàn nhã ngồi trong nhà, ăn uống nói chuyện cùng Hứa mỹ nhân, thời gian trôi qua cũng cực kỳ dễ chịu.
Thời điểm mặt trời sắp xuống núi, Hồ Khải mới khoan thai đến chậm, sau lưng hắn còn là một người đàn ông mặc trung phục phục vụ viên.
Thần sắc người đàn ông có chút sợ hãi, nhìn thấy Dương Tử Hiên bị bông băng bao quanh trắng đầu, trong nội tâm cũng có chút ít hoài nghi.
Hồ Khải giới thiệu với Dương Tử Hiên, nói người đàn ông ăn mặc trang phục phục vụ viên này chính là người viết đơn tố cáo, Lê Phẩm Thành.
Dương Tử Hiên làm thủ thế mời, để cho hai người bọn họ ngồi xuống.
Lê Phẩm Thành công tác tại khách sạn, nhãn lực nhìn người cũng không kém, trước kia còn có chút lo lắng, sợ Dương Tử Hiên còn trẻ như vậy, lời nói sẽ không có trọng lượng, nhưng thấy Dương Tử Hiên giơ tay nhấc chân đều có uy nghiêm, trong lòng triệt để thả lỏng rồi, chỉ dám dùng nửa bờ mông ngồi ở trên ghế sa lon.
"Nói về sự tình anh bị cảnh sát đánh trước, nhất định phải đúng, không thể thêm mắm thêm muối, không thể bỏ qua tình tiết nhỏ..."
Giọng Dương Tử Hiên nói chuyện không lớn, nhưng trọng âm trong câu nói cắn rất đúng chỗ, lại làm cho Lê Phẩm Thành cảm thấy hơi sợ hãi.
"Đây là phó sở trưởng sở giám sát tỉnh chúng ta, anh có cái oan tức gì, cứ việc phản ánh với anh ta!"
Hồ Khải mở miệng nhắc nhở, đánh đánh vào cánh tay đang phát run của Lê Phẩm Thành.
"... Người cảnh sát này chuẩn bị đỗ xe ngay chỗ không thể đỗ, tôi liền tiến lên, nói cho hắn biết chỗ đó không thể đỗ xe, bảo hắn chuyển chiếc xe đi, hắn bắt đầu tiến hành nhục mạ tôi, mắng rất nhiều lời khó nghe, sau đó tôi cảm thấy hơi tức giận, tôi hỏi cảnh sát có gì đặc biệt hơn người, hắn liền đi xuống xe, túm y phục của tôi, đẩy tôi, cầm lấy y phục của tôi, ném về bụi cỏ!”
“Sức lực của hắn rất lớn, nhưng tôi cảm thấy rất tức giận, vô ý thức ôm cánh tay của hắn, kéo quần áo hắn, hắn lập tức gọi điện thoại, kêu một cảnh sát khác tới, cảnh sát kia liền bắt tôi buông tay ra, nhưng tôi vừa buông ra..."
"Hắn đã bắt đầu đánh tôi, tát cho tôi một cái, sau đó lại đạp tôi một cước, làm cho tôi té ngã xuống đất..."
"Về sau đầu tôi bắt đầu cháng váng, lỗ tai còn vang lên ong ong, bảo vệ và lãnh đạo khách sạn của tôi đều chạy đến, vịn tôi trở về văn phòng, lúc tôi trở về, còn có thể nghe được bọn hắn đang nhục mạ tôi là thằng ngốc......"
Dương Tử Hiên có thể bắt được không ít tin tức trong lời Lê Phẩm Thành nói, người đi từ trên xe xuống trước kia, nhất định là nhân vật có cấp bậc nhất định bên trong hệ thống cảnh sát, cảnh sát mới tới kia chắc chắn chỉ là chạy chân, còn có cả chuyeLê Phẩm Thành bị cảnh sát đánh có thương tích, đây là chứng cớ.
"Anh có báo động không?"
"Tôi báo động rồi, sau đó có người gọi tôi đến đồn công an, nhưng dường như những người kia đều biết mấy tên cảnh sát, bọn họ cười cười nói với nhau, hỏi tôi muốn thế nào..., sau đó liền đe dọa tôi, cảnh sát kia rất hổ báo, hỏi tôi có phải là muốn náo loạn mọi chuyện không, nếu mọi chuyện sự tình, không có lợi với tôi, cuối cùng, hắn cho tôi năm mươi đồng."
"Tôi có thể làm sao đây? Tôi chỉ là một dân chúng tóc húi cua, ngay cả công an cũng không thể trêu vào cảnh sát, tôi làm sao dám đi trêu chọc đây, tôi chỉ có thể nuốt thiệt thòi xuống bụng mình, tôi chỉ có thể tiếp nhận công an đứng ra hòa giải, ký tên trên giấy tờ hòa giải."
Dương Tử Hiên cau mày, đánh mắt sang bên, Hồ Khải rất thức thời, ghi chép trọng điểm mấu chốt trong những lời Lê Phẩm Thành nói vào quyển vở nhỏ, những thứ này đều là lời chứng mấu chốt trong vụ án.
"Tôi ra ngoài đồn cảnh sát, cảm giác đầu mình choáng váng, liền gọi điện thoại cho cha mẹ tôi, lãnh đạo cấp trên biết tôi đã làm hết phận sự, đã thanh toán tiền thuốc men cho tôi, để cho tôi đi kiểm tra, còn cùng thương lượng cảnh sát và công an, muốn đòi công bằng, nhưng không có kết quả..."
Chương 567: Chuẩn bị đẩy(2)
Dương Tử Hiên cau mày, hỏi: "Lúc anh đến bệnh viện, kết quả kiểm tra thế nào?"
"Tôi đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, trải qua một loạt kiểm tra thính lực và đầu óc, bệnh viện chẩn đoán thính lực tai trái của tôi thấp hơn lỗ tai bên phải, thính lực giảm xuống rất nhiều.”
“Lúc ấy bệnh viện đã hoài nghi tôi bị chấn động não, về sau, tôi lại đi đến bệnh viện nhân dân trong thành phố kiểm tra, thầy thuốc nói tôi bị chấn động não."
Lê Phẩm Thành tự thuật xong, về sau, Dương Tử Hiên cơ bản đã hiểu về án kiện, cũng biết vì sao sự tình lại xảy ra như vậy, đánh một ánh mắt cho Hồ Khải, Hồ Khải liền đưa Lê Phẩm Thành ra về, hơn nữa còn trấn an tâm tình của hắn.
Lúc Dương Tử Hiên và Hứa Tinh chuẩn bị ăn cơm, Hồ Khải mới trở lại.
Thấy Dương Tử Hiên phải nấu ăn, Hồ Khải liền xung phong nhận việc xuống bếp, không nghĩ tới, khả năng làm đầu bếp của Hồ Khải cũng không tệ lắm, Hứa Tinh mở miệng khen ngợi vài câu.
Hồ Khải cởi tạp dề ra, cười nói: "Dương sở mới là cao thủ, dù sinh bệnh rồi, nhưng mấy món làm ra đều dễ ăn hơn tôi!"
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, cũng không muốn nghe mấy câu vỗ mông ngựa này, liền nói: "Lời Lê Phẩm Thành nói, cơ bản là thật, nhưng có thể có vài chỗ không hoàn toàn là thật, hiện tại cậu đi thăm dò chứng minh...đến cục công an tra hồ sơ một tý, chú ý, không nên kinh động bất luận kẻ nào."
Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh không cần để ý đến loại án kiện cảnh sát này, nhưng không có nghĩa là Dương Tử Hiên không thể hỗ trợ đẩy sau lưng một cái.
Hồ Khải gật gật đầu, cơm nước xong xuôi, về sau, cứ dựa theo Dương Tử Hiên phân phó để làm việc.
"Bây giờ cậu đang công tác tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh? Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đi thăm dò loại án kiện này, có phải là bàn tay quá dài rồi không?" Hứa Tinh ôm đồ ăn vặt, nhồm nhồm nhoàm nhoàm, nói câu được câu không.
Dương Tử Hiên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới, Hứa Tinh cũng biết một ít về chính trị, liền nói: "Tôi cũng không có ý định tự mình làm bản án này, tôi chỉ đang dẫn đường để công dân bảo hộ quyền lợi hợp pháp của chính mình!"
…….
Nhập thu, tháng mười, gió mát phơ phất thổi qua đường đi, gió vuốt qua biển quảng cáo hai bên đường, phát ra tiếng vang chi chi kít kít, một ít cô gái mặc áo ngắn tay, cũng không nhịn được mà sợ run cả người.
Đường Tập không mặc đồng phục cảnh sát, mở xe ra, xe của hắn ngừng phía trước cửa một nhà hàng phong cách Hàn quốc, cùng Hồ Tự Lập đi vào.
"Tại sao vội vã bảo tôi đi ra ngoài ăn cơm vậy...ăn cơm ở nhà hàng cơ quan các cậu cũng được, cần tới nơi này sao?"
Hồ Tự Lập dùng một tay sờ sờ râu mép trên mặt, trong lời nói mang theo giọng điệu đâm chọc.
"Nhà hàng của cơ quan, cũng không phải là anh không biết, nhiều người nhiều miệng, vẫn là nơi đây an toàn thuận tiện hơn, anh cũng không cần giả bộ hồ đồ suy đoán lung tung, vì cái gì tôi tìm anh, anh cũng có thể tự rõ ràng rành mạch!" Đường Tập thoáng trầm mặc một tý, liền nói thẳng ra rồi, không muốn để cho Hồ Tự Lập giả vờ giả vịt nữa.
"Vẫn là vì sự kiện Dương Tử Hiên hả? Cậu đánh nhầm người ta, trong nội tâm bất an à?"
"Đâu chỉ là bất an, thời điểm ngày hôm nay, tôi phát biểu trước mặt những cảnh sát kia, tâm thần thật sự là không thể tập trung được, hiện tại một ít cán bộ trong bộ đội cũng đã có ý kiến đối với tôi, tôi vừa nghĩ tới biểu lộ lúc Dương Tử Hiên rời đi, tâm thần tôi liền không thể tập trung, không nhịn được, lại muốn giáo huấn người...Tôi thật sự là không khống chế được chính mình."
Hồ Tự Lập chọn hai chai rượu đỏ, hai phần cá hồi, đều là món đắt tiền nhất trong khách sạn rồi, Hồ Tự Lập biết rõ, hôm nay Đường Tập đến là để van cầu hắn, hắn đành phải không để cho Đường Tập tiết kiệm tiền.
"Rất đơn giản, Dương Tử Hiên này, tôi cũng không phải không biết, không phải loại người có thù tất báo.”
“Chỉ cần cậu tốn chút thành tâm và thành ý, trịnh trọng đến thăm, nói lời xin lỗi với hắn, nói không chừng hắn sẽ tha thứ cho cậu...Nhưng cậu cái gì cũng không làm, hắn khẳng định cũng sẽ dùng oán báo oán, tôi khuyên cậu, vẫn nên cẩn thận một chút."
Đường Tập phất phất tay áo, vẻ mặt đau khổ, nói: "Nếu tôi có thể kéo mặt mũi xuống, chịu nhận lỗi với hắn, tôi cũng không cần tới tìm anh làm gì..."
Nói xong, ngữ khí Đường Tập càng thêm kiên quyết, nói: "Muốn tôi chịu nhận lỗi với hắn, tuyệt đối không khả năng! Xin lỗi một thằng nhóc kém tôi hai mươi tuổi, Đường Tập tôi đây về sau cũng không cần lăn lộn trong bộ đội nữa, nếu như bị đám kia tân binh viên biết, mặt của tôi đặt ở đâu đây..."
Đáy lòng Hồ Tự Lập thầm cười lạnh, cậu thật đúng là tự coi mình như một nhân vật, cậu muốn xin lỗi người ta, chưa chắc người ta đã tiếp nhận, lại còn ở đây chém gió nữa, liền nói: "Tôi cũng không có cách nào khác."
Đường Tập liếc nhìn Hồ Tự Lập, uống hớp rượu rồi nói: "Hai ngày này tôi đã đi Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh nghe ngóng qua, Dương Tử Hiên xin nghỉ vài ngày, các loại lời đồn đại chuyện nhảm bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh truyền ra khắp nơi!”
“Ngay cả lời đồn đại hắn bị cách ly thẩm tra cũng có rồi, xem ra uy vọng của Dương Tử Hiên tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng chỉ có như vậy, ngay cả miệng một đám tiểu binh cũng không trị hết, dựa vào cái gì mà bắt tôi xin lỗi hắn...anh còn có con đường nào khác không?"
Nói xong, Đường Tập càng đưa đầu đến gần Hồ Tự Lập hơn, thành khẩn nói: "Hồ cục, tôi cũng đã hợp tác với anh một hai năm rồi, anh chỉ con đường cho tôi đi, về sau tôi sẽ tuyệt đối phối hợp với công tác của anh, anh cũng là đệ nhất chính ủy cảnh sát bộ đội chúng tôi mà!"
Hồ Tự Lập hơi giật mình, cười cười, nói: "Biện pháp chính là, nếu như cậu không muốn xin lỗi, vậy thì trở về nhà ngủ một giấc, coi như cái gì cũng không phát sinh.”
“Cậu cũng đã nói rồi, lực ảnh hưởng và tài năng của hắn tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng chỉ có một chút như vậy, làm sao có thể ngả tay vào bên trong hệ thống cảnh sát, tiến hành trả thù đối với cậu đây? Hai hệ thống hoàn toàn bất đồng, hắn cũng không thể lướt qua ranh giới, làm gì cậu!"
Đường Tập vỗ đầu một cái, tự trách: "Nói cũng phải, tôi đây thật sự là buồn lo vô cớ, hắn còn trẻ như vậy, bối cảnh sâu hơn nữa, cũng không có biện pháp ngả tay vào hệ thống cảnh sát, tôi sợ hắn làm cái gì đây!"
"Được, bố mày trở về nhà, ngủ một giấc thật thoải mái, quản Dương Tử Hiên hắn làm khỉ gió gì, Dương chó, cút sang một bên, dám đến, bố mày sẽ đánh chết!"
...
Dương Tử Hiên hắt xì một cái.
"Ai đang chửi tôi à?"
Dương Tử Hiên cầm khăn tay qua lau miệng, sau đó liền gọi điện thoại cho Hồ Khải.
Hồ Khải đã tới đồn công an, tìm đọc các hồ sơ án liên quan, nhưng hắn không cầm cờ hiệu của Dương Tử Hiên, mà là dùng danh nghĩa Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tiến hành tìm đọc tài liệu.
Hồ Khải tìm đọc xong hết, ghi lại điểm chính, về sau, liền gọi điện thoại cho Dương Tử Hiên tiến hành xác nhận, xác nhận quả thật là có một sự tình như vậy.
Dương Tử Hiên nghe xong, liền bắt đầu cười nói: "Không cần phải cẩn thận như vậy, cậu có thể một mình nói chuyện với trưởng đồn công an, nói với hắn, lần này cậu tìm đọc hồ sơ, là ý của tôi..."
Hồ Khải không rõ Dương Tử Hiên an bài phức tạp như vậy là vì cái gì, nhưng vẫn dựa theo Dương Tử Hiên phân phó làm việc, một mình hẹn trưởng đồn công an nói chuyện.
Đối với danh tiếng Dương Tử Hiên, đồn trưởng cũng nghe thấy như sấm bên tai, cẩn thận từng li từng tí phục vụ Hồ Khải, về sau lại lập tức nói sự tình Hồ Khải đọc tài liệu hồ sơ cho Hồ Tự Lập.
Hồ Tự Lập để điện thoại xuống, cau mày suy tư.
Dương Tử Hiên phái Hồ Khải đi chọn đọc hồ sơ tài liệu về "cảnh sát đánh người", hắn có thể lý giải, đây là Dương Tử Hiên đang chuẩn, muốn trả thù Đường Tập.
Nhưng Hồ Tự Lập không hiểu, tại sao Dương Tử Hiên phải để cho Hồ Khải hẹn đồn trưởng kia ra nói chuyện.