"Là một xí nghiệp lớn tiếng tăm lừng lẫy trong tỉnh, máy nhắn tin của em là mua từ Dương Ban Mai Xích, đài phát thanh cũng sử dụng đài phát
thanh của Dương Ban Mai Xích...trong ủy ban tỉnh, có mấy người không
biết Dương Ban Mai Xích đây?" Thường Mai không rõ tại sao Dương Tử Hiên
đột nhiên nhắc tới xí nghiệp khoa học kỹ thuật mới nổi này.
"Em
đặc biệt am hiểu về việc PR, tửu lượng cũng không kém, đã ở văn phòng ủy ban tỉnh nhiều năm, biết rõ làm sao để liên hệ với chính phủ, em không
ngại đi Dương Ban Mai Xích làm quản lý kinh doanh PR chứ, chỉnh hợp tất cả tài nguyên PR của Dương Ban Mai Xích..." Dương Tử Hiên chưa bao giờ
cho rằng công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích có thể một mình một đường
phát triển, không liên hệ với chính phủ, đối với loại người tài giỏi
như Thường Mai, thật sự là cực kỳ cần.
"Anh và xí nghiệp này có
giao tình đặc thù gì sao? Nghe nói đãi ngộ bên trong rất cao, không ít
người trong cơ quan xuống biển, đều muốn tiến vào Dương Ban Mai Xích,
giành một chức quan, nhưng đều không thể thành công!" Thường Mai chống
hai tay trên giường, áo ngủ trống không, thấy rất rõ ràng cái bánh bao
tròn vo màu trắng.
Dụi đầu mẩu thuốc lá, hai tay Dương Tử Hiên
liền thăm dò vào áo ngủ nàng, thân thể thục nữ, luôn mượt mà mà nhẵn
nhụi, làm cho người ta mê say.
Ngửi được hương thơm từ cơ thể
nàng truyền tới, Dương Tử Hiên không khống chế nổi nửa người dưới của
mình rồi, ngón tay rất nhanh liền tìm được nơi phát ra nguồn nước, nhẹ
nhàng nhấn một cái, liền có rất nhiều nước tuôn ra.
Hắn nhanh chóng bò lên thân thể Thường Mai, cánh tay gắt gao đẩy sau lưng của nàng lên.
Phốc.
Một tiếng ma sát trầm thấp vang lên, dùng phương thức từ phía sau tiến lên, tiến vào thật mạnh, lại để cho Dương Tử Hiên có cảm giác thoải mái dị
thường, cánh tay đưa lên sờ soạng bộ ngực nàng, bắt đầu chà xát nhiệt
tình.
...
Sài Quá Long từ rất sớm đã đem camera tới cho Dương Tử Hiên, nhưng sáng sớm hôm nay Dương Tử Hiên đã phải đi đại hội
đảng dự lễ tuyển cử, không có thời gian xem camera.
Đại hội đảng có thể nói là đại sự tối quan trọng nhất của quốc gia, lần này lại là nhiệm kỳ lớn, càng làm cho người ta chú ý.
Đại hội đảng cũng là một lần thay đổi thế lực trong đảng.
Dương Tử Hiên không đặc biệt lưu ý đến chuyện Dương gia bắt được bao nhiêu
danh ngạch trung ủy, cục ủy, mà là chỉ chú ý về Đại Danh hệ.
Căn
cơ Đại Danh hệ cũng không thấp, ở trong trung ương cũng có một cỗ thế
lực khổng lồ ủng hộ, Đại Danh hệ chỉ là một chi nhánh cực kỳ nhỏ hẹp mà
thôi.
Đương nhiên, loại lực lượng phe phái này, biểu hiện ở bên
ngoài chỉ là một loại tập đoàn lợi ích và một ít người quan niệm chính
trị giống nhau tụ tập với nhau mà thôi.
Kết cấu không nhất định
là cực kỳ nghiêm mật, có vẻ có chút rời rạc, mà không phải như thực tế, thế lực phân chia hết sức rõ ràng, đứng thành các doanh trại khác hẳn
nhau.
Tôn Thanh Vân sẽ từ danh sách uỷ viên dự khuyết trung ương
lui ra, Trần Chí Ôn một lần nữa được tuyển vào dự khuyết uỷ viên trung
ương, dựa theo nguyên tắc cấp chính bộ tuổi 65 về hưu, năm nay Trần Chí
Ôn mới năm mươi ba tuổi, vẫn rất có ưu thế.
Bí thư thị ủy Tử Kim Nhậm Đoàn, cũng được tuyển làm uỷ viên dự khuyết trung ương, bởi vì thứ hạng uỷ viên dự khuyết trung ương là dùng tỉ lệ phiếu xếp hạng, Trần
Chí Ôn xếp hạng Top 10 trong các uỷ viên dự khuyết, mà Nhậm Đoàn lại rời xa Top 10, nhưng cũng không thể nói lên quá nhiều vấn đề.
Dương Tử Hiên nheo mắt lại, mình từng có xích mích với Nhậm Đoàn này, từ lực
lượng ủng hộ trong đảng để xem xét, lực lượng ủng hộ Nhậm Đoàn cũng
không nhỏ, so với Trần Chí Ôn thì càng thêm trẻ tuổi.
Như vậy,
Nhậm Đoàn có ưu thế càng lớn, rất có thể thời gian về sau, Dương Tử Hiên sẽ một lần nữa chạm mặt với thị ủy cường thế này trên con đường làm
quan.
Ngoại trừ hai người này ra, còn có một người bất ngờ được
tuyển chọn, chính là người một mực dùng khiêm tốn trung lập để nổi danh
trong tỉnh La Phù —— Trương Luân.
Trương Luân được tuyển làm uỷ
viên dự khuyết trung ương, Dương Tử Hiên cũng đã ngửi được một tín hiệu tương đối mạnh liệt, qua sang năm, Tôn Thanh Vân về hưu, Trương Luân
có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí của Tôn Thanh Vân, đảm nhiệm phó bí
thư chuyên trách Tỉnh ủy.
Đương nhiên, Trần Chí Ôn, Nhậm Đoàn, hai uỷ viên dự khuyết trung ương này cũng có cơ hội tiếp nhận.
Dự hết buổi lễ, về sau, Dương Tử Hiên mới bảo bọn người Sài Quá Long,
Phan Bách Văn tiến vào văn phòng, quan sát camera quay cảnh ngày hôm qua Trương Ôn gặp Khô Lộc Văn.
Trước kia Phan Bách Văn và Sài Quá Long đều chăm chú nghiên cứu đoạn phim này, đều không phát hiện điểm gì đáng ngờ.
Sau khi Dương Tử Hiên xem xong, liền để cho Phan Bách Văn và Sài Quá Long tự nói về cách nhìn của bản thân.
"Tôi cũng đã hai lần quan sát đoạn phim này, không phát hiện ra vấn đề gì,
từ trên màn hình ti vi xem xét, điểm xuất phát của Trương Ôn là muốn
khuyên bảo Khô Lộc Văn, nhưng Khô Lộc Văn thẹn quá hoá giận, đánh nhau
với Trương Ôn, bên tai Trương Ôn bị xé rách, mặt Khô Lộc Văn cũng bị cào chảy máu..." Sài Quá Long phân tích đơn giản.
"Thật sự chỉ như vậy thôi sao?"
Dương Tử Hiên nhìn lên trên màn hình, dường như nhìn ra điểm mánh khóe gì đó, khóe miệng nhếch lên.
Sài Quá Long bị Dương Tử Hiên hỏi như vậy, giọng nói liền có điểm không chắc chắn rồi, hỏi: "Ý của ngài là?"
"Lão Phan, cái nhìn của cậu cũng như thế sao?" Dương Tử Hiên tập trung tư
tưởng suy nghĩ tự hỏi, con mắt thì liếc về phía Phan Bách Văn.
"Tôi cũng chỉ nhìn ra từng đấy." Phan Bách Văn cười khổ, muốn hỏi lại Dương Tử Hiên, nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm.
"Hai người đàn ông đánh nhau, vì cái gì không đấm đánh, mà lại giống
như cô gái đánh nhau, dùng tay cào nhau?" Dương Tử Hiên rất hứng thú
hỏi.
"Cái này….có thể là bản năng con người..." Sài Quá Long
thoáng suy tư một tý mới trả lời, nhìn khuôn mặt Dương Tử Hiên, trong
lòng thầm phỏng đoán tâm tư của hắn.
"Không!" Dương Tử Hiên lắc
đầu, nói: "Nếu như là bản năng mà nói, bọn hắn càng nên dùng quả đấm,
cậu ngẫm lại xem, thời điểm cậu tức giận, mất đi lý trí, sẽ nắm chặt nắm tay thành quả đấm đánh người, hày dùng móng tay cào người ta?"
"Khẳng định là dùng nắm tay quả đấm!" Phan Bách Văn đáp.
"Đúng, dùng nắm tay quả đấm, nhưng vì sao bọn hắn đều lấy tay cào
nhau?" Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười tự tin, nói: "Hơn
nữa, các cậu không biết sao, bên trong những đối thoại cũng có vấn đề,
đầu tiên, Trương Ôn vừa vào, chưa nói được vài câu, Khô Lộc Văn đã mắng
to."
Dương Tử Hiên ngừng lại một vị trí trên màn hình, nói: "Còn
có một việc, từ cuộc đối thoại giữa bọn hắn có thể nghe được, trước kia
quả thật là hai người đã từng có quan hệ."
Phan Bách Văn nhíu mày, nói: "Nhưng những lời này, dường như không thể nói rõ cái gì."
"Lão Phan, cậu cũng là người làm kỷ ủy nhiều năm rồi, vẫn chưa nhìn ra được sao?" Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Điều này nói rõ, hai người bọn họ
từ đầu tới đuôi đều đang diễn trò, diễn trò, diễn cho ai xem đây? Đương
nhiên là diễn cho chúng ta, những người giám sát này xem, tại sao phải
diễn trò cho chúng ta xem? Đương nhiên là vì che dấu chút hành vi giữa
bọn hắn."
"Lãnh đạo, ý của ngài là hai người bọn họ đánh nhau để che mắt chúng ta?"
"Đúng vậy!" Dương Tử Hiên đứng lên, xòe bàn tay ra, làm ra thủ thế muốn tóm người, cho Phan Bách Văn cùng Sài Quá Long xem, cười nói: "Nhìn cái thủ thế này chưa, vì cái gì mà bọn họ thích dùng hơn nắm tay và quả
đấm?"
"Nhìn không ra." Sài Quá Long lắc đầu.
Dương Tử
Hiên cười ha ha, nói: "Nếu như tôi làm động tác này, có phải là càng dễ
tóm quần áo đối phương hơn không, tóm được quần áo đối phương, có phải
là càng thêm dễ dàng lấy một ít giấy, tiền, cái gì đó từ trong quần áo
đối phương ra hơn không?".