Lâu Kế Sâu không biết Tào Linh sâu cạn thế nào, vội vàng gọi điện thoại hỏi Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên nghe xong liền nhíu mày, tự hỏi trong chốc lát mới lên tiếng: "Tào Linh này không quan hệ gì nhiều với tôi, cô ta đi nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu các cậu, hơn phân nửa là có Viên Đồng Tài sai khiến ở sau lưng."
"Trước kia không phải Viên chủ nhiệm không hề quan tâm đối với mấy thứ mới lạ sao? Hiện tại tại sao lại có hứng thú lớn như vậy? Còn phái thân tín đến chỗ chúng tôi?" Lâu Kế Sâu cảm thấy nghi hoặc khó hiểu.
"Cũng không khó lý giải...Có lợi ích, hắn đương nhiên dốc lòng ủng hộ."
"Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Trước kia Viên Đồng Tài không biết loại cải cách mới lạ này là cái quái gì, có thể va chạm vào chính sách của trung ương hay không, nhưng lần này trung ác ương tự mình phái chuyên viên xuống giám sát, đồng thời còn tham khảo tổng kết kinh nghiệm bán Xuân Huy, lại làm cho Viên Đồng Tài ý thức được loại cải cách "công nhân viên chức cầm cổ phần" này không đụng vào chính sách đường dây cao thế, liền không thể chờ đợi được, vội vàng nhảy ra, muốn phân một chén canh...Thực sự là một con cáo già. "
"Nguy hiểm không muốn gánh chịu, làm ra thành quả, lại muốn chia xẻ, tính toán này thật đúng là phải vỗ tay khen hay." "Lâu Kế Sâu cũng có chút khinh thường đối với cách làm bẩn thỉu của Viên Đồng Tài.
Tuy Ủy ban hoạch định chính sách có quyền chỉ đạo đối với nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu bọn họ, nhưng Dương Tử Hiên mới là người dẫn dắt hắn, không có Dương Tử Hiên, Lâu Kế Sâu hắn cũng không làm được đến vị trí tổng giám đốc, Lâu Kế Sâu đương nhiên muốn để cho Dương Tử Hiên nghe thấy lời nói trung thành của mình.
Dương Tử Hiên khá thoả mãn đối với sự trung thành của Lâu Kế Sâu, liền gật gật đầu nói: "Tào Linh này, cậu không cần quan quản, cậu nói quyền quyết sách kế hoạch này nằm tại ủy ban chính sách, nếu như cô ta muốn tham dự vào, phân một chén canh, cứ tới ủy ban chính sách, trực tiếp tìm tôi."
Lâu Kế Sâu còn tưởng rằng Dương Tử Hiên sẽ bảo hắn trực tiếp đối kháng Tào Linh, không ngờ Dương Tử Hiên lại trực tiếp ôm áp lực qua, trong nội tâm vô cùng mừng rỡ, liên tục không ngừng gật đầu, thần tiên đánh nhau, hắn chỉ là cá con, cũng không muốn tham dự vào làm gì.
Tào Linh nghe Lâu Kế Sâu nói xong, thiếu chút nữa tức điên phổi, cái tên Dương Tử Hiên này, thật sự là quá coi thường phó chủ nhiệm như mình.
Tuy trong lòng giận dữ, nhưng Tào Linh vẫn không có can can đảm trực tiếp thương lượng với Dương Tử Hiên, người đàn ông rất có tính truyền kỳ này, vẫn tạo cho Tào Linh áp lực thật lớn, chỉ có thể hồi báo cho Viên Đồng Tài: "Nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu căn bản là không phối hợp công tác với Ủy ban hoạch định chính sách chúng ta, nói kế hoạch công nhân viên chức cầm cổ phần, đều là ủy ban chính sách phụ trách, bản thảo kế hoạch đều ở trong tay ủy ban chính sách, bọn hắn không có nội dung cụ thể gì cả, hắn bảo với tôi, nếu muốn tìm hiểu rõ mà nói, cứ trực tiếp đi tìm Dương Tử Hiên."
"Mẹ kiếp! Cái tên hồ ly này!" Viên Đồng Tài vỗ bàn một cái, mắng một câu thô tục.
…..
Những việc mờ ám Viên Đồng Tài làm này, cũng chỉ có thể coi là sự việc nhỏ xen vào giữa, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Dương chủ nhiệm cũng không muốn trở mặt với Viên chủ nhiệm, đương nhiên, nếu như Viên Đồng Tài không biết xấu hổ, tranh giành chén canh "công nhân viên chức cầm cổ phần" này, Dương Tử Hiên sẽ không nể mặt, cho hắn một cái tát.
Chỉ là, từ khi mấy chuyên viên trung ương phái xuống đến nhà máy chế tạo ô tô Ích Châu khảo sát một vòng, đến lúc khảo sát xong rồi trở lại kinh, Viên Đồng Tài không dám tiếp tục phái Tào Linh tới làm rối.
Viên chủ nhiệm vẫn còn biết điều, Dương Tử Hiên chỉ có thể giải thích như vậy.
Sự tình tranh giành chiến tích cùng một thanh niên trẻ hơn mình mười mấy tuổi đã là một việc không sáng rọi, còn dùng chút ít thủ đoạn hạ lưu, náo loạn ra ngoài, chỉ sợ hình tượng thanh liêm trung dung Viên chủ nhiệm thật vất vả mới tích lũy được kia, sẽ bị giội một tầng mực nước đen xì.
Đến cuối năm, phiền não của việc kiêm nhiều chức của Dương Tử Hiên bắt đầu hiện ra, vừa phải viết tổng kết công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên này, vừa phải ghi tổng kết công tác quản lý ủy ban xí nghiệp thuộc tỉnh, hai bên không ngừng yêu cầu hắn làm việc, có một đống báo biểu phải xử lý.
Tổng kết công tác, Dương Tử Hiên đương nhiên phải tự thân động thủ, nhưng những báo biểu kia, liền trực tiếp ném cho Hồ Khải xử lý.
Một mặt là tín nhiệm với Hồ Khải, một mặt khác cũng là để cho Hồ Khải quen thuộc công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra, nếu tại năm sau, hắn bị điều chỉnh, hơn phân nửa là Hồ Khải sẽ đến Ban Kỷ Luật Thanh tra công tác.
Ngoại trừ công tác báo biểu ra, còn có một sự kiện tương đối quan trọng, chính là khảo hạch và bình xét cuối năm.
Loại cơ quan như Ban Kỷ Luật Thanh tra, tại thời điểm cuối năm khảo hạch, đều có được quyền lực khảo hạch từng đơn vị.
Những người đứng đầu, người đứng thứ hai đơn vị bị khảo hạch kia đều ào ào đến liên lạc cảm tình với Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên rất nhàm chán loại hình thức này, nhưng hắn bị điều đến tổ khảo hạch đảm nhiệm phó tổ trưởng, chức trách công tác bày ra đấy, đối với một ít đơn vị bị khảo hạch đến liên lạc cảm tình, thuốc xịn rượu ngon thức ăn ngon mang vào tận nhà, Dương Tử Hiên cũng chỉ có thể thu nhận.
Dương Tử Hiên cũng mượn lần này, từ từ chắp nối quan hệ cùng với người đứng đầu và thứ hai các cơ quan đơn vị, chưa hẳn không có lợi đối với tương lai của hắn.
Ôm tâm tính như vậy, Dương Tử Hiên thoải mái vui chơi giải trí vài ngày, tự nhiên nghe thấy Trình Tư Vũ thông báo, Hoàng Văn Thanh muốn nói chuyện với hắn.
Cuối năm, Hoàng Văn Thanh cũng phải vội vàng tổng kết các hạng mục chỉ tiêu kinh tế tỉnh, trong lúc cấp bách này, hắn vẫn rút thời gian ra gặp mặt Dương Tử Hiên.
Nhưng lần này, ánh mắt Hoàng Văn Thanh nhìn Dương Tử Hiên, tự nhiên nhiều hơn một tia vui vẻ, không còn vẻ mặt co quắp lúc bình thường nữa.
"Xem ra các loại khảo hạch bình xét cuối năm đã nuôi dưỡng cậu béo lên rồi." Thái độ của Hoàng Văn Thanh rất tự nhiên, thậm chí còn vui đùa mấy câu với Dương Tử Hiên.
Không phỏng đoán được của ý đồ Hoàng Văn Thanh, Dương Tử Hiên cũng chỉ có thể cười gượng vài tiếng, nói qua loa mấy câu: "Có một vài lãnh đạo cơ quan quá nhiệt tình, mỗi ngày cứ đứng ở cửa nhà tôi, miệng nói muốn liên lạc kết giao tình cảm, tôi cũng không thể đuổi những đồng chí này ra ngoài ngàn dặm, sẽ làm rét lạnh tâm can các đồng chí!"
Hoàng Văn Thanh diệt tàn thuốc, đè điếu thuốc vào sâu trong cái gạt tàn thuốc một chút, mới cầm lấy chén trà trên mặt bàn lên uống một ngụm, nâng cao tinh thần, bình tĩnh nói: "Dựa theo ý tứ của cậu, chính là nhiều người đến xin xỏ khảo hạch bình xét? Cậu xem xem có cần chém rơi một ít hay không."
Một câu như vậy, lập tức làm cho Dương Tử Hiên tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi).
Những lời này vốn không có gì đặc biệt, nhưng vấn đề xảy ra ở giọng điệu của Hoàng Văn Thanh, một chủ tịch tỉnh dùng một loại khẩu khí thương lượngm nói chuyện cùng một cán bộ cấp sở, khó tránh khỏi việc làm cho người ra bất an.
Hoàng Văn Thanh càng hạ thấp tư thế, Dương Tử Hiên càng cảm thấy sợ hãi.
"Tôi chỉ là phụ trách khảo hạch, Tỉnh ủy ủy ban tỉnh chỉ ở đâu, tôi sẽ đánh ở đấy, loại vấn đề mang tính quyết sách này, còn chưa tới phiên tôi khoa tay múa chân," Dương Tử Hiên cảm thấy mình không phỏng đoán được dụng ý của Hoàng Văn Thanh, vậy thì cứ bày tư thế làm việc công ra, luôn thể hiện đúng tư thế, sẽ không sợ Hoàng Văn Thanh thừa cơ gán tật xấu.