Gia Cát Linh Ẩn

Chương 164

Không đợi nàng phản ứng, y cúi đầu ngậm lấy nơi đứng sững trước ngực nàng, thân thể nàng không tự chủ được mà run rẩy. Cảm nhận phản ứng của nàng, y cảm thấy mỹ mãn buông nàng ra, nằm xuống bên cạnh. Rốt cuộc nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Linh nhi không cần lo lắng, khi nào nàng muốn sinh con thì sinh, bất cứ lúc nào vi phu cũng phụng bồi.”

Gia Cát Linh Ẩn trừng mắt nói: “Có một nơi, không cần nam nhân cũng có thể sinh con.”

“Vậy thì sinh thế nào?” Sở Lăng Thiên tò mò hỏi.

“Lấy thứ của nam nhân và thứ của nữ nhân ra, bỏ vào một cái ống nghiệm là có thể.”

“Lại có thể có chuyện thần kỳ thế à. Nhưng mà ta cảm thấy tự lực cánh sinh tốt hơn.”

Gia Cát Linh Ẩn liếc trắng mắt, ngồi dậy chuẩn bị mặc y phục vào, không ngờ Sở Lăng Thiên lại dùng chăn bọc lấy nàng, dịu dàng nói: “Đừng mặc mà, tránh để lát nữa ta lại phải cởi.”

Gia Cát Linh Ẩn hoàn toàn đầu hàng, quấn chăn bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Qua mấy ngày, Tiêu gia đưa Đại phu nhân về, bà giống như sửa đổi tâm tính, bắt đầu ăn chay niệm phật, cũng hiếm khi hỏi đến chuyện trong phủ. Nhưng những ngày như thế chẳng được bao lâu, con trai của Gia Cát Vũ, Gia Cát Như Ý chết. Nguyên nhân xảy ra chuyện này là do hắn và nhị công tử Tiêu gia, Tiêu Úy, cùng tranh giành một mỹ nhân đứng đầu của Di Hồng Lâu, hai người đấu nhau, cuối cùng Gia cát Như Ý đắc ý ôm mỹ nhân về nhà, nhưng trên đường hồi phủ lại bị người ta ám sát bỏ mạng. Chỉ bằng việc ban ngày đánh nhau một trận, vẫn chưa đủ chứng minh cái chết của Như Ý có liên quan đến Tiêu gia, nhưng bên cạnh thi thể của hắn, có một lệnh bài thuộc về Tiêu gia.

Gia Cát Chiêm ném lệnh bài xuống trước mặt Sở Lăng Thiên, vẻ mặt u ám đến đáng sợ: “Như Ý đã chết, bên cạnh thi thể của nó, phát hiện cái này.”

Đại phu nhân nhặt lệnh bài lên, trong lòng thấp thỏm: “Đây là… đây là của Tiêu gia?”

“Nhận ra là tốt đó! Chuyện này Tiêu gia phải có giao phó rõ ràng với nhà Gia Cát!”

“Lão gia, trong chuyện này nhất định có gì đó hiểu lầm.”

“Sự thật bày ra trước mắt, còn muốn chống chế? Nếu Tiêu gia không xử lý tốt chuyện này, thì không cần qua lại nữa!”

“Lão gia…” Trong lòng Đại phu nhân chỉ có tuyệt vọng, nếu hai nhà thực sự cắt đứt giao tình, bản thân bà còn có thể sống được mấy ngày, “Lão gia, lão gia hưu thiếp đi, xin ông đừng truy cứu Tiêu gia nữa.”

“Hưu bà?” Gia Cát Chiêm cười lạnh, “Cho dù bà có chết, cũng là ma của nhà Gia Cát! Chuyện này, không phải ta nói không truy cứu là không truy cứu, phải xem ý của nhị đệ thế nào.”

Ý của Gia Cát Vũ, chính là diệt cả nhà họ Tiêu. Ngày đó, ông mang theo một đám người phô trương thanh thế đến Tiêu phủ, muốn giết chết Tiêu Úy. Chuyện này nhanh chóng xôn xao dư luận, Sở Kim Triêu triệu Gia Cát Vũ cùng Tiêu Lương tiến cung, chỉnh đốn một trận, cuối cùng, lệnh Tiêu Lương giao Tiêu Úy cho quan phủ xử lý, mới bình ổn được chuyện này.

Sự tình ngoài mặt thì bình ổn, những vết nứt giữa nhà Gia Cát và Tiêu gia càng lúc càng lớn, hai nhà đều oán hận nhau, nhưng bởi vì lợi ích chung, lại không thể không buộc cùng một chỗ. Tiêu lão thái quân lại hờ hững nhìn ân oán hai nhà phát sinh, Như Ý chết rồi, nhưng hận ý trong lòng bà không hề giảm bớt, Doanh nhi, con chết thật thảm thương.

Ngày hôm đó, nhân lúc thời tiết nắng ráo, Gia Cát Linh Ẩn lại đến nhà Tiểu Diệp một chuyến. Quan phủ đã điều tra rõ, trượng phu của Tiểu Diệp chết chưa hết tội, Tiểu Diệp vô tội, được phóng thích về nhà. Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đến, cả nhà đều quỳ xuống trước mặt nàng, dập đầu tạ ơn.

“Quận quận, dân nữ đa tạ ơn cứu giúp của người.” Tiểu Diệp nói.

“Tỷ tỷ Tiểu Diệp không cần khách sáo. Tỷ tỷ, có thể mượn bước nói chuyện hay không, ta có lời muốn nói với tỷ.”

Tiểu Diệp do dự gật đầu, đi theo Gia Cát Linh Ẩn ra sân.

“Quận quân, người tìm dân nữ có chuyện gì?”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Tỷ tỷ gọi muội là Tam muội được rồi.”

“Tam… Tam muội? Quận quân, người đang nói gì vậy?” Tiểu Diệp khó hiểu hỏi, “Quận quân thân phận cao quý, Tiểu Diệp chỉ là thảo dân, làm sao dám xưng hô tỷ muội với quận quân.”

“Bởi vì thân phận thật sự của tỷ, chính là tỷ tỷ của muội, là Đại tiểu thư của Gia Cát phủ thừa trướng!” Gia Cát Linh Ẩn không quanh co lòng vòng, nói thẳng.

“Cái gì?” Tiểu Diệp la lên, “Làm sao có thể? Sao dân nữ có thể là Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng? Tuy rằng từ nhỏ dân nữ đã biết mình được nhặt về nuôi, nhưng không phải là đại tiểu thư gì cả. Chắc quận quân nhận nhầm người rồi.”

“Tỷ tỷ có thể không tin, nhưng muội đã hỏi qua người làm năm đó, cùng với đứa bé mà phủ Thừa tướng vứt đi vừa vặn ăn khớp. Muội kết luận, tỷ chính là tỷ tỷ của muội. Điều quan trọng nhất là, diện mạo của tỷ giống hệt với mẹ.”

“Không! Không thể nào!” Tiểu Diệp đột nhiên lắc đầu, kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Không có khả năng.”

“Tỷ tỷ không muốn gặp cha mẹ thân sinh, hỏi họ vì sao lại vứt bỏ tỷ à?”

“Muốn chứ, có nằm mơ cũng muốn! Ta không biết tại sao họ lại vứt bỏ ta, mặc kệ vì bất cứ lý do gì, ta cũng không thể tha thứ cho họ. Nhưng ta lại cảm ơn họ, nếu không phải vậy, sao ta có thể gặp được cha mẹ tốt như hiện giờ.”

“Nếu tỷ tỷ muốn gặp họ, muội có thể dẫn tỷ hồi phủ.”

“Không! Ta phải nghĩ lại đã, người hãy để ta suy nghĩ thật kỹ… sao ta có thể là con gái của Thừa tướng đại nhân… Không thể nào… Không thể nào… Không thể nào đâu…” Tiểu Diệp càng không ngừng lập lại không thể nào, trong đầu lại không ngừng quanh quẩn: ngươi là đại tiểu thư của phủ Thừa tướng. Nếu ta là đại tiểu thư của phủ thừa tướng, có phải là có tiền chữa bệnh cho cha mẹ không, có phải Bình Nhi sẽ không phải chịu rét chịu đói không, có phải người trong thôn sẽ không dám khinh khi cha mẹ là không có con hay không?

“Tỷ tỷ, tỷ nghĩ xong rồi thì nói cho muội biết, muội lúc nào cũng đợi tỷ.”

“Ta nghĩ xong rồi, người dẫn ta đi gặp họ đi!”

“Được!” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, không ngờ nhanh như vậy nàng đã quyết định, “Vậy ngày đông chí, muội sẽ phái người đến đón tỷ hồi phủ.”

“Được, ta chờ người!”

Đại phu nhân, bà nhất định nghĩ con của bà đã chết rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, bà có biết ngày tháng nàng sống ở bên ngoài ra sao hay không, nhìn thấy nàng, bà có giật mình không?

Ngày đông chí, theo thường lệ là ngày cả nhà đoàn viên, so với năm trước, đông chí năm nay quạnh quẽ hơn rất nhiều. Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân ngồi ở thượng vị, bên dưới theo thứ tự là Như Phong, Hồng Nhan, Linh Ẩn, Như Nguyệt. Vốn dĩ có thể ngồi đầy một bàn lớn, giờ đây chỉ còn lại thưa thớt sáu người.

“Ăn cơm đi.” Trong lòng Gia Cát Chiêm ít nhiều có chút thê lương, khi mấy di nương, con cái từng đứa lần lượt chết đi, trong lòng ông vẫn chưa có cảm xúc gì lớn, nhưng nhìn thấy quang cảnh trước mắt, hơn nữa còn không có Như Ý, trong lòng thực sự khó chịu.

“Lão gia, sang năm, nạp thêm hai di nương nữa đi, để lão gia có thêm con cái, phủ Thừa tướng này vắng lặng quá, thể xác và tinh thần của thiếp cũng hoảng hốt.” Đại phu nhân thương cảm nói.

“Hừ!” Gia Cát Chiêm hừ lạnh, “Bớt ở đây mèo khóc chuột đi! Nếu không phải bà, Thanh Thanh và con của nàng bây giờ vẫn còn êm đẹp.”

“Lão gia, thiếp thực sự biết sai rồi, lão gia tha thứ cho thiếp đi! Thiếp không dám nữa đâu. Thiếp cũng đã hiểu, thiếp có Như Phong và Hồng Nhan rồi thì còn cầu thêm gì nữa? Chỉ cầu trong nhà hòa khí là tốt rồi. Mấy di nương đều không sinh được con trai cho lão gia, thiếp có Như Phong, đã thấy đủ rồi.”

“Mẹ, Tam di nương cũng từng sinh con trai mà.” Gia Cát Linh Ẩn nhắc nhở.

Đại phu nhân sửng sốt, gật đầu nói: “Đúng vậy, là mẹ quên mất. Đứa nhỏ kia cũng mạng khổ, sinh được ba ngày thì chết, chỉ còn lại mỗi mình độc đinh là Như Phong.”

“Mẹ, mẹ thấy con và đại ca giống nhau không?” Gia Cát Linh Ẩn cười hỏi.

“Giống chứ.” Đại phu nhân trong lòng cảm thấy bất an, “Hai đứa là anh em, đương nhiên giống nhau rồi.”

“Giống điểm nào?”

“Đôi mắt, đôi mắt trông giống nhau nhất.”

“Hồi nhỏ, mấy nha hoàn đều nói mắt con giống mẫu thân, chẳng lẽ đại ca cũng giống mẫu thân con à?”

Gia Cát Chiêm tò mò quan sát hai anh em, lại nhìn qua Gia Cát Hồng Nhan: “Thoạt nhìn, Phong nhi và Linh nhi thật như là cùng một mẹ sinh ra.”

Người nói vô tâm, người nghe lại có ý. Trong đầu Đại phu nhân nổ ầm một tiếng, nhất thời trống rỗng, nhiều năm rồi, bà đã sớm xem Như Phong như con ruột của chính mình, người biết chuyện đó, hiện giờ đều không còn trên nhân thế. Nghĩ vậy, trong lòng bà từ từ lấy lại bình tĩnh.

“Nói không chừng, chúng con thực sự là cùng một mẹ sinh ra.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.

“Tam muội muốn dùng đại ca để nâng cao thân phận của mình sao? Lâu như vậy rồi còn không phân biệt được đích xuất và thứ xuất à?” Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt tràn ngập khinh thường.

“Hồng Nhan, không được nói bậy!” Đại phu nhân trừng mắt với nàng.

“Hồng Nhan, không phải huynh đã nói qua rất nhiều lần với muội, dù là đích xuất hay thứ xuất thì đều là con của cha hết.” Sắc mặt Như Phong không vui, nói.

“Đại ca, huynh thực sự không muốn làm rõ ai mới là anh em ruột với huynh!” Gia Cát Hồng Nhan giận dỗi ném đôi đũa.

“Hồng Nhan, đại ca con nói đúng đó, hiện giờ bên cha chỉ còn lại bốn người các con, các con phải chung sống hòa bình, giúp đỡ lẫn nhau! Như vậy mới có thể đối mặt với biến hóa bên ngoài.” Gia Cát Chiêm nói.

“Cha, thực ra cha còn một đứa con nữa.” Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên nói.

“Linh nhi nói gì vậy?” Gia Cát Chiêm tò mò hỏi.

“Cha mẹ, hai người đợi một chút.”

Nói xong, Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, nàng dẫn theo một nữ tử độ hai mươi tuổi bước vào, trong tay còn cầm một tấm tả lót và một bức tranh.

Nhìn thấy nữ tử nọ, mọi người trong phòng kinh hãi, nàng quả thực có diện mạo của Đại phu nhân lúc trẻ, Đại phu nhân kinh ngạc đứng lên, run rẩy vươn tay, chỉ vào nàng, “Ngươi là ai?”

“Mẹ, mẹ nhận ra tấm tả lót này không?” Gia Cát Linh Ẩn bày tấm tã ra trước mặt mọi người.

Cơ thể Đại phu nhân nhất thời cứng đờ: “Không biết.”

“Rốt cục là chuyện gì?” Gia Cát Chiêm dường như nhìn ra chút manh mối, lớn tiếng hỏi, “Linh nhi, con nói xem, rốt cục cô nương ấy là ai?”

“Tỷ ấy chính là Đại tiểu thư chân chính của phủ Thừa tướng!” Gia Cát Linh Ẩn dõng dạc đáp.

Người trong phòng đều đứng hết lên, biểu hiện trên mặt khác nhau, Gia Cát Chiêm và Như Phong kinh ngạc không thôi, Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan thì vẻ mặt phẫn nộ, Như Nguyệt hoài nghi nhìn cảnh này.

“Linh nhi, con đừng nói bậy! Đời này của ta chỉ có hai đứa con là Như Phong và Hồng Nhan, đừng mơ nói xấu ta!”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Mẹ, con chỉ nói Tiểu Diệp là Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, cũng chưa nói tỷ ấy là do ai sinh ra, mẹ tức giận như vậy để làm gì?”

“Ngươi!” Đại phu nhân ý thức được bản thân nói hớ, trấn định lại, “Trước đó, ngươi mang một người vào phủ nói là em gái của Ngũ di nương, giờ lại dắt thêm một đứa, nói là Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng. Suốt ngày ngươi giả thần giả quỷ, ngươi nghĩ trong phủ không ai trị được ngươi?” Đại phu nhân nhớ rất rõ, Tiêu Chính đã báo lại với bà đứa bé đã chết chìm, tuyệt đối không thể xuất hiện trên đời, nhất định là nha đầu này đang tác quái.
Bình Luận (0)
Comment