“Bản vương chiếm được Gia Cát Linh Ẩn thì Linh Thiên đương nhiên cũng sẽ là của ta! Bên phía Hoàng Thượng thế nào?”
“Mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, tinh thần vẫn không tốt, rất hay nổi giận so với trước kia.”
“Phụ hoàng không phát hiện ra điều gì khác thường chứ?”
“Không có, Hoàng thượng đã ỷ lại vào thuốc, mỗi đêm phải uống mới có thể ngủ được.”
“Không nên quá mức, tránh để bị người khác phát hiện ra manh mối.”
“Ta có chừng mực.”
Sở Lăng Hiên mới rời đi, Chu Tuyết Tranh liền đi đến Thần cung. Ngày mai Hoàng thượng mở gia yến ở trong cung, là một cơ hội tốt không thể bỏ qua, nếu ông biết Đại tiểu thư Linh Thiên gây ra nhiều chuyện thế này lại chính là Gia Cát Linh Ẩn thì không biết sẽ có phản ứng gì?
Thần cung, công chúa Triêu Hoa đang thở phì phì mắng Gia Cát Linh Ẩn, “Tiện nhân, thật đúng là miệng kín như bưng, một ngày nào đó ta phải cạy cái miệng của ả, khiến ả nói cho ta biết Đại tiểu thư Linh Thiên ở đâu! Chờ ta tìm được ả ra, ta liền đem hai ngươi hành hạ đến chết!”
“An phận một chút cho ta!”
“Thần phi nương nương đến!” Công công ngoài điện tiến vào thông báo.
“Cho vào!”
Từ lúc Chu gia không còn, Chu Tuyết Tranh đến Thần cung ngày càng nhiều.
“Tìm được Đại tiểu thư Linh Thiên rồi.”
“Cái gì? Thực sự?”
“Dì, ả ở đâu?”
Mẹ con Chu quý phi đồng thời hỏi. Lúc này, trong mắt Chu quý phi như phun ra lửa, trong mắt ngưng tụ sát ý, “Thật tốt quá! Mau nói cho ta biết ả ở đâu, bản cung nhất định phải đem ả chặt thành nhiều khúc!”
“Người này vẫn luôn ở trước mặt chúng ta, chưa bao giờ biến mất, chẳng qua là thay đổi một thân phận khác mà thôi.”
“Rốt cuộc là ai? Đừng thừa nước đục thả câu!” Chu quý phi tức giận nói.
“Tỷ nghĩ lại xem, ả ta, Sở Lăng Thiên cùng với Thương Y có quan hệ mật thiết, lại có quan hệ không rõ ràng với Sở Lăng Thiên, vậy mà Gia Cát Linh Ẩn lại không cảm thấy phiền lòng với ả, mỗi lần nói đến chuyện của Linh Thiên, Sở Lăng Thiên cũng rất để ý. Những lúc Đại tiểu thư Linh Thiên xuất hiện thì Gia Cát Linh Ẩn lại không có mặt, hai người kia chưa bao giờ cùng xuất hiện với nhau.”
Chu quý phi nghĩ nghĩ, trong lòng cả kinh, “Ngươi nói là Đại tiểu thư Linh Thiên cùng với Gia Cát Linh Ẩn chính là một người. Gia Cát Linh Ẩn chính là Đại tiểu thư Linh Thiên! Khó trách, hai người họ chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau. Gia Cát Linh Ẩn…” Chu quý phi gắt gao nắm chặt tay, móng tay suýt nữa thì đâm vào thịt.
“Chúng ta còn có ý đồ để Gia Cát Linh Ẩn cùng Đại tiểu thư Linh Thiên đấu nhau đến ngươi sống ta chết còn chúng ta làm ngư ông đắc lợi nữa chứ, có phải là quá buồn cười rồi hay không? Chúng ta cái gì cũng không có, nhưng ả lại được danh chính ngôn thuận tiếp nhận chuỗi cửa hiệu Linh Thiên. Khó trách vẫn không thể tìm thấy Đại tiểu thư Linh Thiên, bởi vì ả đã không còn tồn tại nữa.”
“Vô liêm sỉ!” Chu quý phi tức giận không thôi, vì bản thân mình bị nàng vây quanh đùa giỡn, vì sự sụp đổ của Chu gia, “Gia Cát Linh Ẩn, bản cung nhất định phải đem ngươi thiên đao vạn quả!”
“Tỷ cũng đừng quá mức tức giận, Chu gia không còn nữa, dù sao chuyện của gia gia cũng là do bọn họ làm sai. Muốn động vào ả cũng phải bí mật một chút, phải thông minh, không nên công kích một cách không thỏa đáng.”
“Bản cung không cần ngươi nhắc nhở! Ngày mai Hoàng thượng mở gia yến, ngay tại đó bản cung sẽ vạch trần bộ mặt thật của ả, tiện nhân, ngươi đúng thực là ngoan độc!”
Công chúa Triêu Hoa vẫn không nói gì, nàng gỡ thanh kiếm ở bên cạnh xuống, xông ra bên ngoài.
“Triêu Hoa, đứng lại đó! Con định làm gì?” Chu quý phi khiển trách nàng. Bà cũng tức giận nhưng vẫn còn lý trí.
“Con đi giết ả.”
“Quay lại! Đã quên lời nói của ta rồi sao?” Chu quý phi lôi nàng quay lại, “Ả ta là một con yêu nữ giảo hoạt đa đoan, lại có Sở Lăng Thiên che chở, không thể ra tay lung tung được. Muốn bị phụ hoàng con đuổi ra khỏi cung sao? Động não chút cho ta nhờ!”
Công chúa Triêu Hoa không cam lòng quay đầu đi vào lại, bất mãn liếc nhìn Chu quý phi một cái.
Chu Tuyết Tranh cười, hai mẹ con này chỉ số thông minh dường như ngang bằng nhau.
Chu quý phi nhìn Chu Tuyết Tranh, “Muội có biện pháp gì hay không?”
“Sở Lăng Thiên che chở ả như vậy là bởi vì ả là Thất vương phi, muốn động thủ với ả thì trừ phi có một ngày ả không phải là Thất vương phi. Hoàng thượng che chở cho ả là vì tin tưởng ả, muốn ả ở trước mặt Hoàng thượng bị thất sủng thì trước tiên phải khiến cho Hoàng thượng mất đi sự tín nhiệm với ả. Biện pháp thì các người tự mình nghĩ đi, ta đi trước.”
“Vậy bản cung sẽ nghĩ cách để Sở Lăng Thiên hưu ả.”
Chu Tuyết Tranh dừng một chút, không nói gì.
Buổi tối ngày hôm sau, gia yến. Hà Sướng Uyển cũng mang theo thế tử đến, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, đứa nhỏ liền giơ hai tay nhỏ bé về phía nàng, muốn nàng bế. Nàng bé nó, thể tử cười khanh khách, nắm lấy tóc nàng chơi đùa.
“Vũ nhi, đây là Thất thẩm của con, lớn lên nhớ phải báo đáp người đấy, biết chưa? Không có người thì sẽ không có con, cũng không có mẫu thân.” Vẻ mặt Hà Sướng Uyển chân thành nói, thế tử vẫn cứ cười khanh khách.
Gia Cát Linh Ẩn tìm một vị trí ngồi xuống, thế tử liền ghé vào trên người của nàng, Hà Sướng Uyển có muốn tách họ ra cũng không cách nào tách được. Sở Lăng Thiên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cháu mình một cái. Tiểu tử thối, bám dính lấy nương tử của lão tử để làm gì, tức giận hơn nữa chính là nó còn ghé vào trước ngực nàng, tay nhỏ bé chạm ngực nàng. Nhìn thấy ánh mắt của y, Gia Cát Linh Ẩn liền lườm y một cái, chỉ là một đứa bé thôi mà.
Một lát sau, Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu tới, gia yến bắt đầu. Tất cả mọi người đều nô đùa với Tiểu hoàng tử cùng Thế tử, trong điện vang lên một tràng tiếng cười.
“Phụ hoàng, nhi thần có tin tức tốt phải tuyên bố!” Bỗng nhiên Sở Lăng Hàn đứng lên, kích động nói.
Biết y muốn nói gì nên Mộc Tê ngồi bên cạnh sắc mặt đỏ bừng. Nàng lôi kéo Sở Lăng Hàn, ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra thực rất ngượng ngùng.
“Hả? Tin tức tốt gì?”
“Mộc Tê mang thai rồi.”
“Thật sao?” Sở Kim Triêu nhất thời vui vẻ ra mặt, kìm lòng không đậu mà vỗ vỗ đùi, “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Hàn nhi, giỏi lắm! Cửu vương phi, cần phải ở trong phủ dưỡng thai cho tốt.”
“Chúc mừng Hoàng thượng lại có thêm tôn tử.” Trên mặt Hoàng hậu cũng cười toe toét, trong lòng lại vô cùng mất hứng, may mắn người mang thai là Mộc Tê, không phải là Gia Cát Linh Ẩn.
Sở Kim Triêu nhìn Sở Lăng Hiên cùng Sở Lăng Thiên, mày nhăn lại. Sở Lăng Thiên biết ông muốn nói cái gì, ngoảnh đầu sang một bên, không nhìn ông.
Sở Lăng Hiên làm như không có việc gì mà uống rượu.
Sở Lăng Dực giơ chén rượu lên, “Cửu đệ, nào, ta kính đệ một ly! Không nghĩ tới đệ còn nhanh hơn cả Thất đệ. Thất đệ, Tam tiểu thư, hai người phải cố lên!”
Chu quý phi hắng giọng, “Tam tiểu thư cả ngày chỉ chăm lo việc buôn bán, chỉ sợ là không có thời gian để chuẩn bị cho việc này.”
“Tam nha đầu, việc buôn bán của Linh Thiên như thế nào? Vẫn ứng phó được chứ?” Nghe Chu quý phi nhắc tới, Sở Kim Triêu cũng hỏi luôn.
“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, tạm thời vẫn ứng phó được.”
Chu quý phi lạnh lùng cười, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi giả bộ thật là giỏi, hôm nay bản cung sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi, xem ngươi làm sao mà giải thích với Hoàng Thượng! Bà tới gần Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng, người xem Thất vương phi đi, việc buôn bán của Linh Thiên hẳn là việc quen dễ làm đối với nàng ấy.”
Gia Cát Linh Ẩn quét mắt về phía Chu quý phi, chẳng lẽ bà ta đã biết được thân phận của nàng?
“Quý phi nói như vậy là có ý gì?” Sở Kim Triêu nghi hoặc hỏi.
Chu quý phi lạnh lùng cười, “Hoàng thượng chẳng lẽ không biết sao? Đại tiểu thư Linh Thiên chính là Thất vương phi! Không biết Thất vương phi có gì khó nói hay là có ý đồ gì mà lại phải mượn một thân phận khác như vậy? Là để cho Thất vương phi thuận tiện làm những chuyện không thể làm sao?”
Lời vừa nói ra khiến mọi âm thanh trong điện nhất thời trở nên yên tĩnh.
Đạ tiểu thư Linh Thiên chính là Thất vương phi? Sao có thể? Nói như vậy là không chỉ có bọn họ mà ngay cả Hoàng Thượng cũng đều bị nàng đùa giỡn. Chuyện này xem Gia Cát Linh Ẩn giải thích như thế nào với Hoàng thượng.
Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên liếc nhau, Sở Lăng Thiên gật đầu với nàng, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Sở Kim Triêu đang giơ chén rượu giữa không trung, quên mất phải uống, lại để xuống tại chỗ, ông gắt gao nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trên mặt không có biểu cảm gì.
Sở Lăng Hiên cùng Chu Tuyết Tranh lại làm bộ như rất khiếp sợ, biểu lộ vẻ mặt giật mình.
Sở Lăng Dực cùng Hà Sướng Uyển thì ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt là kinh ngạc nói không nên lời. Gia Cát Linh Ẩn thật sự là có bản lĩnh rất lớn, nhưng mà lừa gạt Hoàng thượng thì chỉ sợ không thể giải thích rõ được.
Vẻ phẫn nộ của Hoàng hậu biểu lộ rõ trên mặt, khó trách mỗi lần bà nhìn Đại tiểu thư Linh Thiên lại thấy chán ghét một cách khó hiểu như vậy, thì ra ả lại là Gia Cát Linh Ẩn. Tội khi quân, Gia Cát Linh Ẩn, lần này để xem ngươi làm sao mà ngụy biện.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Chu quý phi rất vừa lòng, bà cười đắc ý, “Xem ra tất cả mọi người không biết, Thất vương phi, ngươi giấu mọi người thật giỏi, ngay cả Hoàng thượng ngươi cũng giám lừa gạt.”
“Quý phi, trước khi mọi chuyện chưa điều tra rõ ràng thì không nên nói bậy.” Hoàng hậu biết, phải có căn cứ chính xác, như vậy mới có thể khiến Hoàng thượng tin được, “Muội nói Thất vương phi chính là Đại tiểu thư Linh Thiên, có chứng cớ gì không?”
“Chứng cớ? Mời mọi người nghĩ lại xem, mỗi lần Hoàng Thượng triệu Thất vương phi vào cung mà chỉ cần Đại tiểu thư Linh Thiên có mặt thì sẽ nhận được câu trả lời là thân thể Thất vương phi không khỏe, ngày khác tiến cung. Hai người họ chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc với nhau, Đại tiểu thư Linh Thiên có thân mật với Thất điện hạ thì Thất vương phi cũng không hề truy cứu. Ta nghĩ cứ để cho Thất vương phi tự mình nói thì sẽ tốt hơn. Thất vương phi, ngươi không cảm thấy rằng mình nên giải thích rõ ràng với mọi người hay sao?”
Gia Cát Linh Ẩn im lặng.
“Thất vương phi, không nói được gì sao, như vậy là thừa nhận rồi.”
“Thật là buồn cười!” Hoàng hậu phẫn nộ quát, “Thất vương phi, lá gan con thật là lớn, dám lừa gạt mọi người trong thiên hạ, ngay cả Hoàng thượng cũng bị con qua mặt. Tỷ thí của Gia Cát Như Phong cùng Chu Nham, vốn là Chu Nham chiếm ưu thế, thì con lại thay đổi thân phận khuyên Hoàng thượng thay đổi quy tắc trận đấu, làm việc tư để Gia Cát Như Phong giành được thắng lợi. Lại lợi dụng thân phận Đại tiểu thư Linh Thiên, vì Linh Thiên cũng chính là Thất vương phủ để tranh thủ nhiều lợi ích, trong đó có việc buôn bán giao thương với nước bên ngoài. Con thật sự là không biết sống chết, lại chọn dùng loại thủ đoạn đê tiện hạ lưu này để đoạt lấy việc làm ăn của Lục vương phủ! Hoàng thượng, yêu nữ này nhất định sẽ khiến hoàng thất không yên, huynh đệ bất hòa, nhất định phải xử trí yêu nữ này nếu không nhà cửa không yên!”
“Chuyện này…” Sở Kim Triêu dừng một chút, “Trẫm đã sớm biết rồi, là trẫm đồng ý. Không cần tranh cãi nữa, hôm nay là gia yến, đừng nói đến những chuyện khác.”
“Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng…”
Hoàng hậu cùng Chu quý phi đồng thời lên tiếng. Ngoại trừ hai người họ thì những người khác giật mình không thôi. Hoàng Thượng nói như vậy là bởi vì người thực sự đã biết, vậy mà vẫn bao che cho nàng?
Vẻ mặt Chu Tuyết Tranh âm trầm, Hoàng thượng lại có phản ứng như vậy.
Sở Lăng Hiên ngửa đầu uống hết ly rượu, đoạt lấy việc giao thương nước khác của Lục vương phủ lại là Thất vương phủ, hắn lạnh lùng cười cười, mang theo ánh mắt oán độc nhìn Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Thiên, những gì của bản vương nhất định ta sẽ cướp về! Việc buôn bán, địa vị, cùng với nữ nhân.
Gia Cát Linh Ẩn liếc nhìn Sở Lăng Thiên, Hoàng thượng vì sao phải giúp nàng?
“Hoàng thượng,” Hoàng hậu không cam lòng, “Chuyện này nếu như Chu quý phi không nói thì chỉ sợ sẽ không ai biết. Thất vương phi làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, hẳn là phải trả giá chứ, thần thiếp cảm thấy không thể lại bao che cho nó được.”