Sau khi Đại phu nhân rời khỏi đó thì đến phòng Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát
Hồng Nhan bị phạt cấm túc, giờ phút này đang tức giận nằm trên giường,
mở to hai mắt nhìn trừng trừng đỉnh giường.
Nhìn thấy dáng vẻ ủ ê của Gia Cát Hồng Nhan, Đại phu nhân không khỏi đau
lòng lo lắng, nói: “Hồng Nhan à, con vực dậy tinh thần cho mẹ, mới như
vậy liền nhận thua sao?”
“Mẹ…” Gia Cát Hồng Nhan bổ nhào vào lòng Đại phu nhân, nức nở, “Cha lại có
thể vì con tiện nhân đó mà đánh con! Phụ thân chưa từng đánh con cái
nào, có phải phụ thân đã vứt bỏ con rồi hay không?”
“Hôm qua là do lão gia nóng quá, sao ông ấy có thể bỏ con chứ, con đừng
quên, sau lưng mẹ còn có cả Tiêu gia, còn Gia Cát Linh Ẩn nó có cái gì,
một đứa mồ côi, xinh đẹp tài đức so với gia thế thì tính là gì?”
“Nhưng nó còn được Hoàng thượng phong làm Huyền Quân…” Gia Cát Hồng Nhan căm
giận nói, “Sau này gặp nó, chẳng lẽ con phải hành lễ với nó?”
“Huyền Quân là cái thá gì, mẹ con chính là Nhất Phẩm Cáo Mệnh Phu Nhân! Con là đích nữ, hành lễ với nó, nó nhận nổi sao? Hiện giờ con ngoan ngoãn ở
trong phòng luyện chữ vẽ tranh, qua mấy ngày nữa, mẹ sẽ cầu xin lão gia
ngừng trách phạt con, lão gia vẫn rất thương con. Con cứ bình tĩnh ở chỗ này, yên tâm chớ loạn!”
“Nữ nhi đã biết.”
Trong thư phòng, Gia Cát Chiêm đang đọc sách, Lưu quản gia mới nhậm chức bỗng nhiên bước vào, nói có việc bẩm báo.
“Chuyện gì?” Gia Cát Chiêm không ngẩng đầu, hỏi.
“Lão gia, Lục vương gia đến cầu thân Tam tiểu thư.” Lưu quản gia khó xử nói, “Nô tài không biết có nên để Lục vương gia vào hay không?”
“Chuyện này…” Gia Cát Chiêm nhất thời cũng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng
nan, Thất vương gia và Lục vương gia, cả hai ông đều không đắc tội nổi,
trừ phi là muốn cáo lão hồi hương, nhưng vi phạm lời dặn của Thất vương
gia thì cũng chỉ có cáo lão hồi hương thôi. Chuyện đến nước này, chỉ có
thể giải quyết khẩn cấp, Gia Cát Chiêm nói: “Mau mời Lục vương gia đến
đại sảnh!”
“Dạ, lão gia.”
Gia Cát Hồng Nhan chạy nhanh đến đại sảnh, Lưu quản gia đã nhanh chóng dẫn
Sở Lăng Hiên đến, mấy người đi theo sau, mỗi người đều khiêng một cái
rương.
“Thần tham kiến điện hạ, không biết điện hạ đến tệ xá, có gì căn dặn?” Gia
Cát Chiêm dập đầu, cung kính hỏi han, trong lòng cũng bất ổn.
“Thừa tướng không cần đa lễ.” Sở Lăng Hiên thấp giọng nói.
“Lưu quản gia, mang dâng trà.”
“Không cần!” Sở Lăng Hiên xua tay, “Gia Cát thừa tướng, hôm nay bản vương đến là cầu thân với Tam tiểu thư, đây là sính lễ.”
Gia nô của Lục vương phủ lần lượt mở từng rương trong tay ra, bày sính lễ ra trước mặt Gia Cát Chiêm: năm nhánh sâm tuyết[1] ngàn năm, hai viên dạ minh châu, một rương trang sức bằng vàng và ngọc, năm tờ khế đất, một phủ đệ, trên tờ giấy cuối cùng có viết: một phần
năm gia sản của Lục vương phủ!
Gia Cát Chiêm tim đập chân run, sính lễ hậu hĩnh như thế, ở nước Lăng Nguyệt này hẳn là đứng đầu tiên.
“Thừa tướng gia, bản vương ngưỡng mộ Tam tiểu thư đã lâu, hy vọng Thừa tướng gia có thể tác thành.”
Thấy Lục vương gia nói chuyện nhún nhường, trong lòng Gia Cát Chiêm càng
thêm rối rắm, “Điện hạ cũng biết, Linh nhi cá tính quật cường, có nhiều ý kiến, người làm cha như thần cũng không cách nào chi phối. Điện hạ đợi
chút, thần đi gọi Linh nhi đến, hỏi ý của Linh nhi đã. Lưu quản gia, mau gọi Linh nhi đến đây.”
Lưu quản gia mau chóng chạy đến Trục Nguyệt Hiên, Mộc Tê ngăn Lưu quản gia ở bên ngoài Trục Nguyệt Hiên, hỏi: “Lưu quản gia tìm Tam tiểu thư có
chuyện gì? Mộc Tê sẽ giúp Lưu quản gia chuyển lời.”
“Mộc Tê cô nương, Lục vương gia đến quý phủ cầu thân, lão gia không biết ứng phó thế nào, cho nên sai lão nô đến mời Tam tiểu thư qua đó, hỏi ý kiến của Tam tiểu thư một chút.”
Mộc Tê gật đầu, nói: “Lưu quản gia xin chờ ở đây, Mộc Tê đi gọi Tam tiểu thư.”
Một lát sau, Mộc Tê dẫn Gia Cát Linh Ẩn ra cửa, thấy Gia Cát Linh Ẩn, Lưu
quản gia liền nói: “Tam tiểu thư, lão gia mời tiểu thư qua đó một chút
để gặp Lục vương gia.”
“Lục vương gia?” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nói, “Hôm qua không phải ta đã từ chối tứ hôn của Hoàng thượng, phụ thân hẳn phải hiểu suy nghĩ của ta
chứ. Lưu quản gia, việc này để phụ thân tự làm chủ đi, Linh nhi sẽ nghe
theo phụ thân.”
“Chuyện này…” Lưu quản gia muốn nói lại thôi.
“Lưu quản gia cứ truyền đạt lại lời của ta y như vậy cho phụ thân biết đi,
phận làm con, chuyện hôn sự đương nhiên là để phụ thân làm chủ.”
Lưu quản gia nghe Gia Cát Linh Ẩn nói xong, cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải đi khỏi.
Đi vào đại sảnh, Lưu quản gia lặng lẽ nói lại lời của Gia Cát Linh Ẩn cho
Gia Cát Chiêm nghe, Gia Cát Chiêm hơi nhíu mày, biểu hiện trên mặt cũng
vô cùng mất tự nhiên.
Gia Cát Chiêm ngượng ngùng nói: “Điện hạ, hôm nay sức khỏe của Linh nhi
không được tốt, đang nằm nghỉ trên giường, sợ là không đến được. Đợi nó
khỏe lại rồi, lão thần nhất định sẽ kêu nó đích thân tiến cung thỉnh an
Lục vương gia.”
“Như Nguyệt, con đứng lại đó cho mẹ!” Bỗng nhiên, bên ngoài đại sảnh truyền đến tiếng nói của Tứ di nương.
“Con muốn kể với phụ thân!” Như Nguyệt vừa nói vừa đi vào, thưa, “Phụ thân,
nữ nhi vừa mới nghe nha hoàn đưa cơm đến Trục Nguyệt Hiên nói, ở bên
ngoài Trục Nguyệt Hiên nghe được tiếng nói của nam nhân.”
“Đứa con này…” Tứ di nương đuổi theo vào, nhìn thấy Sở Lăng Hiên, lập tức
quỳ xuống hành lễ, “Thần phụ tham kiếm Lục điện hạ, xin thỉnh an Lục
điện hạ.”
Gia Cát Chiêm trừng mắt nhìn Như Nguyệt và Tứ di nương, sắc mặt trở nên vô
cùng khó coi: “Như Nguyệt, không được nói bừa! Lâm Tuyết, còn không mau
dẫn nó ra ngoài!”
Tứ di nương đứng dậy, giữ chặt Như Nguyệt, “Nguyệt nhi, đi thôi con, chuyện không chắc chắn thì không nên nói lung tung.”
“Mẹ, nữ nhi thực sự nghe nói vậy mà!” Hai mẹ con kẻ xướng người họa.
“Như Nguyệt!” Gia Cát Chiêm lớn tiếng trách mắng, “Còn không đi!”
Sở Lăng Hiên chậm rãi đặt tách trà trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Nếu
Tam tiểu thư có bệnh trong người, bản vương nên đến thăm mới đúng, Thừa
tướng, mau dẫn đường.”
“Việc này…” Gia Cát Chiêm oán hận trừng mắt liếc Như Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, “Vương gia thân thể ngàn vàng, Linh nhi bệnh nặng, nếu lây cho Vương gia, thần thực sự không gánh vác nổi.”
“Không sao!” Sở Lăng Hiên đứng lên, nói: “Nếu Linh nhi không khỏe, bản vương
cũng sẽ nóng ruột cả ngày, không lòng dạ nào giúp phụ hoàng xử lý quốc
sự, ông càng gánh vác không nổi! Đi thôi!”
Sở Lăng Hiên đi ra ngoài trước, Gia Cát Chiêm chột dạ bám theo sau Sở Lăng Hiên, chỉ đường cho Sở Lăng Hiên.
Như Nguyệt cười vui chọc chọc cánh tay của Tứ di nương, Tứ di nương cũng
hài lòng mỉm cười, gõ trán Như Nguyệt, yêu chiều nói: “Thông minh lắm,
đi, đi xem Tam tiểu thư có kết cục thế nào!”
Người giữ cửa của Trục Nguyệt Hiên vẫn là Mộc Tê. Nhìn thấy mấy người sắc mặt âm trầm đang đi tới, Mộc Tê lập tức ngăn họ ở trước cửa rồi hành lễ, cơ thể bít kín chỗ ra vào: “Nô tỳ tham kiến Lục vương gia, lão gia, Tứ di
nương, Tứ tiểu thư.”
“Không cần, mau tránh ra!” Gia Cát Chiêm không kiên nhẫn quát.
Mộc Tê quỳ dưới đất, cúi đầu nói: “Xin lão gia đợi chút, tiểu thư đã dặn,
không có sự đồng ý của tiểu thư, bất cứ ai cũng không được tiến vào.”
[1] Sâm tuyết: còn gọi là nhân sâm tuyết, hay nhân sâm ngọc, được trồng ở
độ cao 4800m trên cao nguyên tuyết phủ, hệ thảo mộc thiên nhiên lâu năm, có tác dụng tư âm tráng dương, công hiệu kháng suy kéo dài tuổi thọ.
Đặc biệt hiệu quả đối với những người tay chân tê liệt, phong thấp dạng
khớp. Cách dùng: Chiên, hấp, luộc, xào, nấu canh, ngâm rượu. (Nguồn:
dịch từ Baidu)