Cam Lộ mặt đỏ như gấc chín, chẳng là kỳ nghỉ hè năm
nay lúc đi biển nghỉ dưỡng, Thượng Tu Văn từng nói những lời giống hệt như Tiền
Giai Tây vừa nói.
Đêm hôm đó, cô không kháng cự được sự dỗ dành của anh,
rốt cuộc nửa chối nửa ưng, cùng anh bước vào căn phòng hướng ra biển trong khu
nghỉ dưỡng ven biển. Từng chặp gió biển mang vị tanh nồng, mằn mòi thổi đến
lồng lộng, anh ôm lấy cô từ phía sau, bờ môi nồng ấm di chuyển từ cổ đến vai
cô.
Ông Cam tư tưởng bảo thủ, chỉ cần không uống rượu thì
đối với việc giáo dục con gái rất nghiêm khắc, cô từ nhỏ đến lớn đều hành động
thận trọng, còn chưa nói đến là một giáo viên thì lời nói và hành động càng
phải mẫu mực. Sau khi kết hôn với Thượng Tu Văn, dưới sự dẫn dắt đầy mê hoặc
của anh, cô mới từ tử cởi bỏ dần sự cẩn trọng của mình trước anh. Nhưng sau này
dọn về ở chung với mẹ chồng, cô luôn tự nhắc mình phải chú ý, không nên tùy
tiện trước mặt trưởng bối.
Thân mật ở ngoài trời như vậy, cô không quen chút nào,
không khỏi lấy làm kinh ngạc, vừa né tránh bàn tay anh đang luồn vào áo ngủ của
cô vừa căng thẳng nhìn dáo dác xung quanh.
Thật ra ban công ở đây xây thụt vào trong, trước mặt
là biển cả mênh mông, trừ phi có ai đó đứng xa tít ngoài bờ biển, dùng ống nhòm
có chức năng nhìn vào ban đêm mới có thể nhìn thấy bọn cô.
Cảm giác căng thẳng và phóng túng ấy kích thích cô dữ
dội chẳng khác gì những đợt sóng biển cuộn trào, khiến cô vừa thích thú vừa có
chút xấu hổ không nói thành lời, lúc lên đến cao trào tự như những đợt thủy
triều ầm ầm xô vào bờ, cô đành cắn chặt lấy cánh tay anh, ngăn không cho mình
kêu thành tiếng.
Sau khoảnh khắc hưng phấn tột cùng, hai người nhất
thời chẳng cảm thấy buồn ngủ, nằm ở chiếc ghế dài ở ban công nhìn sao lấp lánh
đầy trời. Thượng Tu Văn lười nhác nói: “Nếu có con, có thể bắt chước cách đặt
tên của em.”
Cam Lộ phì cười: “Anh đừng có mà linh tinh, gọi là
Thượng Cam à, không phài là rất cổ quái sao?”
Anh rờ cằm ra chiều nghĩ ngợi: “Hình như không được
thuận miệng cho lắm, để anh nghĩ đã.”
Cô hỏi anh: “Anh thích con trai hay con gái?”
“Chỉ cần là con của chúng ta anh đều thích, nhưng tốt
nhất em sinh cho anh thai long phụng, một trai một gái, như vậy thì quá tuyệt
vời rồi.”
Cam Lộ cười khúc khích: “Ấy, anh tham quá đấy, nhà anh
với nhà em tính ba đời gần nhất chẳng có ai sinh đôi, thế mà lại mở miệng ra
đòi thai long phụng cơ đấy.”
Anh ôm chặt lấy cô, cũng cười: “Anh mỗi tối cố gắng
hai lần, có lẽ lượng tinh binh bơi đến đích sẽ nhiều hơn một chút, sinh đôi chứ
sinh ba sinh năm cũng không thành vấn đề.”
Cô mới đầu còn ù ù cạc cạc, lúc hiểu ra xấu hổ đến đỏ
cả mặt: “Chưa thấy ai háo sắc như anh.”
“Gì mà háo sắc, đó là anh dựa vào nền tảng lý thuyết
và căn cứ khoa học đàng hoàng đấy.” Anh cười, lại một lần nữa áp sát vào cô.
Hai người lúc đó đều không có mục tiêu nào khác hơn,
toàn tâm chờ đợi có con. Nếu lần đó mang thai thì kỳ nghỉ đó có kết quả ít
nhiều viên mãn rồi, và đó là điều quý giá lãng mạn nhất trong ký ức của bọn cô.
Nhưng bây giờ, trời rét căm căm, một năm mới lại sắp
bắt đầu. Thượng Tu Văn lại đề cập đến chuyện con cái, cô lại do dự.
Thời gian này, Thượng Tu Văn chạy đôn chạy đáo, thời
gian ở nhà không nhiều. Sau khi anh chủ động nói cho cô biết đến diễn tiến sự
việc, cô phát hiện ra cô thật khó lòng mở miệng hỏi về những hồ nghi đang chất
chứa trong lòng cô.
Chồng bạn một mặt đang đối mặt với giai đoạn khó khăn
trong sự nghiệp, mặt khác lại giúp nhà người ta giải quyết nguy cơ trong kinh
doanh, việc bạn có thể làm chỉ là lắng gnhe, giúp anh mát xa cơ thể, nấu cho
anh bữa khuya, lại không cách nào nói lên ý kiến của mình, hay có bất kỳ sự
giúp đỡ nào. Bạn có thể ngay lúc này căn vặn anh: Trong quá khứ anh đã làm
những chuyện gì? Đến những đâu? Trước đây có phải anh sống rất xa hoa không?
Anh với người yêu cũ đã trải qua những ngày tháng như thế nào? Hai người thân
mật đến mức độ nào rồi?
Cứ tự hỏi mình như vậy, cô quả thật không nghĩ bây giờ
là thời cơ thích hợp để tìm hiểu những chuyện đó. Đặc biệt là câu hỏi cuối cùng
thật quá riêng tư nhạy cảm, cô cảm thấy chỉ cần dựa vào một câu nói của mẹ
chồng, mình hoàn toàn không đủ dũng khí mở miệng hỏi bất cứ điều gì.
Huống hồ Thượng Tu Văn còn thân mật với cô hơn cả lúc
trước.
Anh dường như chẳng để tâm đến những rắc rối mình đang
gặp phải, trò chuyện với cô nhiều hơn, trên giường luôn duy trì sự nồng nhiệt
và đòi hỏi đối với cô.
Ý chí có lẽ có thể chi phối hành động, nhưng ngôn ngư
cơ thể trước nay không biết nói dối. Lúc anh ân ái với cô, hoặc ôm lấy cô, để
cô nắm quyền chủ động, hai người vô cùng nhập tâm và hưng phấn, mặc sức tận
hưởng những âu yếm vuốt ve của nhau.
Thế nhưng, trong lúc tinh thần thăng hoa, bịn rịn
không rời ấy, Cam Lộ lại phát hiện mình không hề đáp lại khao khát có một đứa
con của chồng.
Một mặt, cô không thể thuyết phục mình quên đi những
lấn cấn trong lòng, khôi phục lại dáng trạng thái trước đây, mặt khác, công ty
Thượng Tu Văn đang đối mặt với nhiều thay đổi lớn về quân số, tương lai chưa
biết thế nào, cô không nghĩ đây là thời gian thích hợp để có con, cô quyết định
coi như không nghe thấy lời thì thầm bên tai lần đó của anh, đợi cuộc sống ổn
định đã rồi tính.
Chiều ngày hôm sau, Cam Lộ về văn phòng sau giờ lên
lớp như thường lệ, các giáo viên khác đều có tiết hoặc có việc, văn phòng chỉ
có mỗi mình cô. Cô lấy chiếc bình được nút kín từ trong hộc tủ ra, đang định mở
thì Giang Tiểu Lâm bước vào.
“Đây là thuốc à?”
“Có thể nói là thuốc, một bác sĩ trung y bốc thuốc cho
tôi gồm 6 mai nhục, sa sâm, nguyên sâm, cam thảo, mạch mồn, cát cánh, mỗi ngày
sắc một ít uống, nghe nói có thể làm tiêu đàm, thanh cổ mát họng, mùi vị cũng
tạm ổn. Chị có muốn thử không?”
Giang Tiểu Lâm cười lắc đầu từ chối: “Cảm ơn, không
cần đâu.”
Cam Lộ pha thêm một ly nữa, rồi để ở bên cạnh. Thời
gian cô dạy học chưa thể nói là dài nhưng bệnh nghề nghiệp thường gặp của nghề
dạy học là viêm họng mãn tính. So với các giáo viên khác, bệnh tình của cô còn
nhẹ, chỉ cần mua mấy vị thuốc này về, theo lượng mà sắc lên, bỏ vào bình nút
kín, mỗi ngày ba lần pha với nước sôi uống, hiệu quả không rõ lắm, nhưng ít ra
cũng là sự an ủi cho cái cổ họng thường xuyên khó ở của mình.
Đồng nghiệp của cô mỗi người mỗi bệnh khác nhau, mất
ngủ, suy nhược thần kinh, viêm dây thanh quản, thoái hóa cột sống, thoái hóa
đốt sống cổ, giãn tĩnh mạch đùi…đủ cả và trong lúc than thở về bệnh của mình,
ai cũng có chiêu riêng để điều trị, người thì ngâm sâm Tây dương, có người ngâm
táo đỏ với câu kỷ tứ, có người pha la hán quả, có người ngâm quả lười ươi, có
người pha trà ô liu với mật ong.
Chỉ có Giang Tiểu Lâm trong cốc bao giờ cũng là nước
sôi. Cô sống ở khu nhà tập thể do trường cấp cho giáo viên còn độc thân, từ
cách ăn mặc đến ăn uống đều rất giản dị. Giáo viên ở trường này được đãi ngộ và
đòi hỏi cao hơn các trường học khác, mức độ nỗ lực làm việc và mức độ sống tiết
kiệm của Giang Tiểu Lâm đều khiến người khác chú ý.
Cô bàn bạc với Cam Lộ về lịch học trước khi thi học
kỳ, bàn bạc xong cô lập tức đứng dậy cáo từ, sự ngập ngừng hiện rõ trên nét
mặt.
Cam Lộ mỉm cười: “Cô Giang à, ra ngoài ăn cơm gặp phải
người quen là chuyện rất bình thường.”
Giang Tiểu Lâm cũng cười, nhưng chẳng có vẻ gì là cất
được gánh nặng trong lòng, trong giọng nói chất chứa điều gì đó chua xót: “Tôi
không phải muốn bịt miệng cô, cô Cam ạ, cô trước giờ không phải là người thích
xen vào chuyện của người khác, nếu tôi nhất định bị người quen bắt gặp, tôi hy
vọng người đó sẽ là cô.”
Cam Lộ nghĩ, dựa vào cách hành xử của Giang Tiểu Lâm,
cộng thêm công việc luôn chiếm toàn bộ tâm trí cô, gần như không có khả năng
ngoại tình với người đàn ông đã có vợ, chứ đừng nói còn dắt theo cả con gái. Cô
thật sự không hiểu ngụ ý trong lời nói của Giang Tiểu Lâm, đành cười nói: “Chị
trước giờ cũng chưa bàn luận gì về tôi, vậy là đủ rồi.”
“Thật ra tôi không nên sợ người khác nhìn thấy. Người
đàn ông đó là đối tượng xem mắt mà một người đàn anh giới thiệu cho tôi, vợ anh
ta qua đời vì bệnh tật hơn ba năm trước.”
Cam Lộ hơi ngạc nhiên, trong lòng nghĩ cho dù hẹn hò
với người mất vợ cũng xem như là danh chính ngôn thuận mà, đâu cần phải tỏ ra
thái độ ngượng ngùng như vậy, cô không biết phải nói gì. Còn Giang Tiểu Lâm
dường như đã giấu trong lòng một thời gian dài, bỗng dưng muốn tìm một góc yên
tĩnh nào đó trong văn phòng để thổ lộ.
“Tôi chỉ là không hạ nổi quyết tâm. Cô xem, tôi sắp 29
tuổi rồi, cũng đi xem mắt vài lần, không phải người ta chê tôi thì là tôi chê
người ta. Dĩ nhiên, e rằng người người ta chê tôi nhiều hơn, lúc nào cũng gặp
được vài lần là không tiến triển gì thêm.” Giang Tiểu Lâm giọng đều đều, “Điều
kiện gia đình tôi không tốt, tôi nghĩ chắc cô cũng biết. Cha mẹ thì làm ruộng ở
quê, chị gái lấy phải một ông chồng vô dụng, em trai đang học cao học, hơn một
nửa lương của tôi để dành cho họ. Nói thực, tôi mà là đàn ông, tôi cũng không
muốn tìm một người vợ nặng gánh gia đình như vậy.”
Cam Lộ không muốn tỏ thái độ đồng tình, cô đoán Giang
Tiểu Lâm tâm sự với cô không phải để tìm kiếm sự an ủi lấy lệ, cô chỉ im lặng
lắng nghe.
Quả nhiên Giang Tiểu Lâm không nhìn cô, tự cười nhạo
mình: “Đàn anh thật tốt bụng, giới thiệu cho tôi người đàn ông này, là công
chức, năm nay 35 tuổi, đã có địa vị ổn định, có nhà, nhân phẩm tốt, có giáo
dục, tất cả mọi điều kiện đều tốt, nếu không phải là có con gái nhỏ chắc không
đến lượt tôi. Anh ấy không bận lòng đến việc tôi tiếp tục chu cấp cho em trai
ăn học, cho cha mẹ tiền dưỡng già, chỉ có một yêu cầu duy nhất là sau này không
sinh con.”
Cam Lộ kinh ngạc nhìn cô: “Yêu cầu này đối với phụ nữ
mà nói thì thật là ích kỷ quá đáng mà.”
Giang Tiểu Lâm cười tiu nghỉu: “Đúng vậy, thật ra tôi
cũng không muốn có con cho lắm, tôi phải gánh vác nhiều như vậy, sức khỏe của
cha mẹ và chị gái đều không tốt, anh rể thì vô tích sự, chuyên ngành mà em trai
đang học không tệ nhưng bây giờ áp lực tìm việc rất lớn, sau này còn phải mua
nhà lập gia đình nữa. Tôi không biết đến ngày nào mới nhẹ gánh nên không dám
nghĩ đến việc có con. Nhưng một người đàn ông công nhiên yêu cầu như vậy lại là
một chuyện hoàn toàn khác.”
“Phụng dưỡng cha mẹ là chuyện nên làm, nhưng cuộc sống
của chị gái và em trai không phải là trách nhiệm của chị, chị không thể vì họ
mà hy sinh bản thân mình được.”
“Cô là con một đúng không, cô Cam, cô sẽ không hiểu ở
quê nuôi một đứa con ăn học thành tài khó khăn đến thế nào đâu. Năm đó chị gái
tôi là người đầu tiên trong nhà thi đỗ đại học, nhưng gia đình tôi không lấy
đâu ra tiền để đóng học phí cho chị ấy. Chị ấy khóc một trận rồi cất giấy báo
nhập học đi, đến một xưởng giày ở Quảng Đông làm công nhân, mỗi ngày phải hít
hóa chất độc hại, kiếm tiền nuôi tôi và em trai ăn học, cứ thế bảy tám năm trời
sức khỏe bị hủy hoại mới đợi được đến ngày tôi tốt nghiệp. Chị ấy lúc đó cũng
đã thành gái gì, đành tìm một người đàn ông lấy đại cho xong. Tôi may mắn hơn
chị ấy, học hành đến nơi đến chốn, cũng coi như có một công việc tốt, sao có
thể hưởng thụ sự hy sinh của chị ấy rồi làm ngơ chỉ biết lo cho thân mình không
lo cho chị ấy. Còn với em trai, cha mẹ thà rằng tôi không lo cho họ nhưng phải
lo cho đứa con trai duy nhất của họ ăn học tử tế.” Giang Tiểu Lâm bình thản nói,
nhưng nụ cười trên gương mặt có gì đó thê lương, “Haizzz, tôi chưa bao giờ nói
với ai những chuyện này, bây giờ lại kể sạch trơn như vậy có vẻ giống chị Tường
Lâm đúng không? (Chị Tường Lâm: Nhân vật chính trong truyện
“Chúc phúc” của Lỗ Tấn)
“Không, tôi không biết phải nói thế nào, nhưng chị đã
kể cho tôi nghe tức là tin tưởng tôi. Tôi rất khâm phục chị, chị Giang ạ, so
ra, nỗi khổ cực của tôi chẳng đáng là gì.”
“So với chị tôi, tôi chẳng có tư cách kêu khổ.” Giang
Tiểu Lâm cười lắc đầu, “Thật ra trước đây có người giới thiệu cho tôi một người
đàn ông, làm ở ngân hàng, hoàn cảnh giống hệt tôi, từ huyện miền núi hẻo lánh
vất vả học hành thành tài, khó khăn lắm mới có chỗ đứng ở thành phố này, có một
công việc có thể coi là ổn định. Nhưng có điều anh ấy gánh các ít hơn tôi một
chút, tôi và anh ấy nói đến khó khăn của mình đều rất thông cảm cho nhau, nhưng
nếu tiến thêm bước nữa thì lại thấy e ngại. Sau đó anh ấy không liên lạc với
tôi nữa, đó không phải rơi xuống nước vớ được mảnh ván mà là cột thêm đá vào
người, nghĩ mà thấy tuyệt vọng, nên đâu dám tiếp tục. Cô chắc không hiểu được
cảm giác này.”
“Tôi chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng gia
cảnh của tôi,” Cam Lộ không định than khổ với người khác, nhưng đã nói đến đây,
cô cũng chỉ lắc đầu, “Thật ra không thể nói là tốt, trước đây không chỉ một lần
bị cúp điện nước do không có tiền đóng. Có lúc đang nấu cơm thì hết ga, lại
không có đủ tiền kêu người ta đến thay bình mới, đành phải dùng bếp than, vật
lộn một hồi cũng nấu xong bữa cơm.”
Giang Tiểu Lâm ngạc nhiên: “Nhìn cô giống như người
lớn lên trong sung túc.”
“Chị không dám so sánh với chị gái, tôi cũng đâu dám
so sánh với chị, đó đâu tính là khổ cực. Tôi luôn cảm thấy, những ngày không
may mắn rồi cũng sẽ có lúc qua đi. Nhưng không sinh con thì cảm thấy dường như
thiếu điều gì đó, anh chị không bàn bạc thêm xem.”
“Anh ấy rất cương quyết, tôi cũng không muốn trả giá
này nọ, chẳng nghĩa lý gì. Tôi và con gái anh ấy quan hệ cũng được, cô cũng
nhìn thấy đấy, con bé rất đáng yêu. Bây giờ tôi chỉ chưa hạ được quyết tâm cuối
cùng, nếu không gặp người quen cũng chẳng thành vấn đề, ha ha.” Giang Tiểu Lâm
cười, nét mặt lại chẳng lấy gì làm vui nhưng cũng không tỏ ra đau buồn, hình
như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô bèn đứng dậy: “Tôi đi làm việc đây, cám ơn cô
đã lắng nghe.”
Giang Tiểu Lâm đi rồi, Cam Lộ uống hết cốc thuốc đã
pha sẵn, lại nghĩ đến câu nói của Thượng Tu Văn: “Sinh cho anh một đứa con nhé,
Lộ Lộ.”
Cảm xúc trong cô lẫn lộn chẳng khác gì cốc thuốc trộn
lẫn nhều vị kia.
Đồng nghiệp của cô đang đối mặt với hiện thực cuộc
sống khốc liệt, còn thứ cô đối mặt chỉ là một đòi hỏi không thể nào hợp lý hơn
trong hôn nhân.
Thượng Tu Văn luôn chủ động trong mọi việc, mỗi lần
anh nhắc đến yêu cầu này đều nhằm những lúc cô không thể hoặc không muốn cự
tuyệt. Tình cảm hiện tại của họ đang rất sâu đậm, anh tha thiết có con, còn cô
lại do dự, tâm trạng này của cô hình như có cái gì đó không phải.
Trận tuyết lớn hiếm thấy ấp đến, từ cửa sổ nhìn ra
ngoài, chỉ thấy một màn tuyết trắng xóa. Cam Lộ đang lo Thượng Tu Văn phải lưu
lại thành phố J thêm một ngày nữa, nhưng đến giờ tan sở, đang lúc đứng ở trạm
xe buýt đợi xe, cô bỗng nhiên thấy tiếng còi xe từ phía sau, quay đầu nhìn,
Thượng Tu Văn lái chiếc BMW quen thuộc dừng ngay sau lưng cô. Cô vội vàng xếp ô
lại, bước lên xe, vừa mừng rỡ vừa lo lắng: “Sau này anh đừng lái xe trong thời
tiết này nữa nhé.”
Thượng Tu Văn gật đầu cười: “Chẳng lẽ không thích anh
đón về hay sao?”
“Em thà rằng anh về trễ chứ không muốn anh xảy ra chuyện.
À, đã là tháng Chạp rồi, không thể nói lung tung được. Tóm lại, an toàn là trên
hết.”
Thượng Tu Văn vuốt tóc cô, mỉm cười không nói, rồi cho
xe chạy.
Tuyết rơi dày đặc, cơn gió Bắc thổi qua, những hạt
tuyết bé xíu xô nhau vần vũ chao nghiêng theo hướng gió. Cam Lộ nhìn phía trước
thở dài: “Hình như em chưa bao giờ thấy một trận tuyết lớn như vậy.”
“Ừ, thành phố J tiếp giáp với núi, những trận tuyết
thế này rất thường thấy, đợi anh một chút.” Thượng Tu Văn bỗng nhiên cho xe
dừng lại bên đường, rồi xuống xe.
Cam Lộ chỉ nhìn thấy anh lao đi trong tuyết, vòng qua
đầu xe chạy đến đường dành cho người đi bộ, rồi hình như ghé vào một tiệm tạp
hóa cách đó không xa, bông tuyết che mất tầm nhìn, cô đợi cũng đến 5, 6 phút
sau mới thấy anh vội vã quay lại, Cam Lộ vội vàng phủ tuyết rơi trên tóc anh,
vai anh: “Anh phải che ô chứ.”
Anh cười cầm lấy tay cô, đưa cho cô một túi giấy. Cô
mở ra xem, bên trong là khoai lang nướng bọc bơ vẫn còn bốc khói nghi ngút. Đây
là món ăn vặt không biết bắt nguồn từ đâu nhưng rất thịnh hành ở thành phố này,
thay đổi khẩu vị khoai lang nướng đơn thuần trước kia, quết thêm bơ vào rồi
dùng giấy nhôm gói lại đem đi nướng. Cách làm kết hợp giữa Tây và Tàu này đạt
được hiệu quả không ngờ, vừa ngon lại vừa lạ miệng. Phía trước những tiệm bán
món này luôn có một hàng người mua xếp hàng rồng rắn. Mùa đông đầu tiên lúc
cùng nhau dạo phố, Thượng Tu Văn từng xếp hàng mua cho cô, không ngờ hôm nay
trong thời tiết khắc nghiệt thế này, anh lại đội tuyết mua về cho cô lần nữa.
“Ăn đi cho nóng.”
Cam Lộ cầm chiếc thìa nhỏ múc một miếng to cho vào
miệng, mùi thơm ngọt lan tỏa trong xe, ngọt từ đầu lưỡi cô ngọt đến tận tim.
Thượng Tu Văn lái xe, thi thoảng mìm cười nhìn cô một cái, cô múc một thìa đút
cho anh, anh lắc đầu, lúc dừng đèn đỏ, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quẹt nhẹ
trên khóe miệng cô, rồi cho vào miệng mình, cái cử chỉ vô cùng gợi tình ấy
khiến lòng cô dậy sóng.
Về đến nhà, lúc cả nhà đang ăn cơm, Thượng Tu Văn nói
về bước đi tiếp theo của công ty, Cam Lộ ngạc nhiên đến đờ cả người, nhưng mẹ
chồng bên cạnh lại vô cùng trấn tĩnh, rõ ràng là đã tiên liệu trước sự việc.
“Nói như vậy có nghĩa là An Đạt chịu toàn bộ trách
nhiệm trong việc này?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Không phải vậy, Lộc Lộ à, anh đã bàn bạc với cậu rồi,
không thể để việc này kéo dài mãi được, nó ảnh hưởng rất lớn đến việc sản xuất
và kinh doanh của Húc Thăng, gây thiệt hại khôn lường. Một mặt, phải phối hợp
điều tra, mặt khác, phải áp dụng các biện pháp chủ động, kịp thời.”
Biện pháp chủ động mà Thượng Tu Văn nói là chỉ Húc
Thăng trong ngày hôm đó sẽ mở họp báo lần nữa, tuyên bố thành lập hai chi nhánh
tiêu thụ, trực tiếp quản lý việc tiêu thụ ở hai tỉnh, thu hồi lại quyền đại lý
của các đại lý dưới trướng. Ngô Xương Trí với tư cách là chủ tịch Hội đồng quản
trị sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của báo giới, kể về con đường gian khổ, đầy
khó khăn trong quá trình tiến hành cải tổ sau khi mua lại một doanh nghiệp sắt
thép quốc doanh đang đứng trên bờ vực phá sản, thể hiện việc thêm một bước hoàn
thiện quản lý doanh nghiệp, vá lại các lỗ hổng, gánh vác trách nhiệm xã hội, nỗ
lực chỉnh đốn lại tình hình hỗn loạn của thị trường sắt thép dùng trong xây
dựng.
Nội dung của họp báo lần này đã nhanh chóng được các
báo ở tỉnh bên đăng trên trang nhất, bài đăng của báo giới của tỉnh nhà tuy có
ngắn nhưng nội dung vẫn thấy được tầm quan trọng.
Thế nhưng Cam Lộ không quan tâm đến tình hình của Húc
Thăng, cô hỏi thẳng: “Tu Văn, điều này có nghĩa là Húc Thăng đổ trách nhiệm cho
đại lý của mình đúng không? An Đạt sau này sẽ thế nào đây?”
Ngô Lệ Quân đứng dậy, lạnh lùng nói: “Xử lý công việc
phải biết phân nặng nhẹ, việc kinh doanh của Húc Thăng một khi có vấn đề thì
không dễ gì thu lại nổi. Tu Văn, con với Dĩ An xử lý cho tốt chuyện ở đây nhé.”
Bà đi thẳng vào trong phòng, Cam Lộ bốc hỏa, quay sang
nhìn Thượng Tu Văn, Thượng Tu Văn cười trừ: “Lộ Lộ, ý anh không phải như thế,
anh không hề thay Húc Thăng ôm vận rủi này, còn An Đạt không phải chỉ của mình
anh, cứ cho là anh có thể, Dĩ An cũng chẳng có lý do gì cùng anh làm việc nghĩa
khí này đúng không?”
“Bây giờ đã có người đứng ra nhận trách nhiệm về vụ
cốt thép kém chất lượng đó, Húc Thăng coi như đã được rửa sạch oan cho mình, sự
việc ở tỉnh bên họ chắc cũng nắm được phần thắng rồi, chứng cứ của Tín Hòa vậy
là đổ lên đầu An Đạt, lại thêm Húc Thăng lớn tiếng tuyên bố hủy bỏ quyền đại
lý, rõ ràng là chứng thực tội danh của An Đạt, chẳng lẽ em suy đoán không đúng
sao?”
“Lấy người vợ thích coi tiểu thuyết trinh thám đúng là
phải coi chừng.” Thượng Tu Văn vẫn cười, “Đúng vậy, suy luận của em rất chính
xác, nhưng anh không thể để cho An Đạt vì một tội danh không tồn tại mà phải
chịu trách nhiệm. Húc Thăng thành lập chi nhánh tiêu thụ thật ra là việc đã
được bàn từ trước đó, cũng là sự phát triển tất yếu. Sau chuyện này, thao túng
Tín Hòa đưa ra chứng cớ dù là ai thì cũng đau đầu rồi đây.”
“Anh vẫn chưa nói đến vấn đề mà em quan tâm, Tu Văn ạ,
anh và công ty của anh sẽ như thế nào?”
“Vừa phối hợp điều tra, vừa thanh lý nợ nần.”
Cam Lộ kinh ngạc, thật sự không thể nào hiểu nổi khẩu
khí của anh sao có thể bình thản đến vậy: “Được rồi, anh đừng để em phải suy
luận nữa, như vậy là công ty sẽ ngừng hoạt động đúng không?”
Thượng Tu Văn nắm lấy tay cô: “Đừng lo, Lộ Lộ, sau khi
chuyện này kết thúc, Dĩ An sẽ chính thức giữ chức tổng giám đốc chi nhánh tiêu
thụ của Húc Thăng ở tỉnh này, phạm vi phụ trách của cậu ấy cơ bản cũng giống
như trước đây, tất cả nhân viên của An Đạt chỉ cần đồng ý cũng có thể qua đó
làm việc tương đương như trước.”
“Còn anh thì sao?”
“Anh chắc phải vô công rồi nghề một thời gian rồi.”
Thượng Tu Văn dài giọng nhìn cô, khóe miệng có ý trêu đùa, ánh mắt sâu thẳm
khiến cô không thể nào suy đoán được, “Bà xã à, thời gian này em phải nuôi anh
đấy nhé, em không bỏ anh đấy chứ.”
Cam Lộ dở khóc dở cười: “Vậy phải cho chị giúp việc
nghỉ thôi, anh phải làm thay việc của chị ấy thì em nuôi anh không vấn đề gì.”
Thượng Tu Văn cười lớn: “Em thật chẳng nghĩa khí gì
cả, chẳng thèm an ủi anh lấy một câu, để anh nhẹ nhõm một chút, em sẽ làm hậu
phương vững chắc của anh, có việc gì xảy ra cũng không sợ.”
“Rõ ràng là anh trong lòng đã có dự tính, em làm vợ
đảm cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Cam Lộ không vui nói, giằng ra khỏi tay anh, “Em
đi dọn bát đĩa, rồi chuẩn bị giáo án trước đây.”
Cam Lộ vẫn như thường lệ, dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp
xong thì lên lầu, ngồi vào bàn làm việc, mở giáo án ra bắt đầu học thuộc. Một
lát sau, Thượng Tu Văn cũng leo lên, kéo cô ngồi xuống sô pha cùng mình, chậm
rãi nói: “Không vui à?”
“Em không cách nào vui được, Tu Văn à, thất nghiệp
không phải là vấn đề lớn, cùng lắm thì tìm việc làm mới, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng em không thích cách xử lý sự việc này.”
“Sự việc còn lâu mới kết thúc, Lộ Lộ ạ, người thao
túng chuyện này dù có âm mưu gì thì họ cũng bị giáng một đòn chí mạng.” Thượng
Tu Văn thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn vợ, “Còn anh, anh cũng không vô duyên
vô cớ hy sinh bản thân mình vì lợi ích của cậu đâu.”
Cam Lộ không vui nói: “Dĩ nhiên, hai người là họ hàng
mà, cũng không thể nói là hy sinh.”
“Anh không có ý đó. Làm đại lý thu nhập ổn định, mạo
hiểm không lớn, nhưng cũng không có nhiều không gian phát triền. Ban đầu lúc
làm nghề này, anh cũng không có dự định lâu dài, chỉ là để cho qua ngày.”
“Còn trẻ vậy mà đã bắt đầu quyết định sống cho qua
ngày rồi ư?”
“Ừ, người không có mục tiêu rất dễ như thế.” Giọng
Thượng Tu Văn đều đều.
Cam Lộ không khỏi kinh ngạc. Dĩ nhiên, từ khi quen
Thượng Tu Văn, cô đã chú ý đến vẻ lười nhác này của anh, nhưng chỉ dừng lại ở
thần thái, chứ trước nay anh chưa bao giờ biểu hiện thờ ơ với cuộc sống nên cô
thấy chẳng có gì là lạ. Vậy mà giờ anh thẳng thắn thừa nhận mình đang sống cho
qua ngày đoạn tháng như vậy thật khiến cô không tài nào chấp nhận được. Thượng
Tu Văn chú ý đến thái độ của cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô.
“Em không thể chấp nhận được một người sống không có
mục đích, đúng không?”
“Em luôn cảm thấy, chỉ sau khi trải qua mọi buồn vui,
cay đắng của cuộc đời mới có tư cách đặt ra mục tiêu của bản thân. Tu Văn, anh
không đến nỗi không mong đợi điều gì ở cuộc sống của chúng ta đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không, đó là chuyện trước đây. Sau khi
kết hôn, suy nghĩ của anh không giống như lúc trước nữa. Nếu bây giờ phụ trách
chi nhánh tiêu thụ của Húc Thăng ở đây, sức hấp dẫn đối với anh không nhiều.
Thời gian nhàn rỗi của anh đã rất dài rồi, Lộ Lộ, bắt đầu từ năm ngoái, anh dự
định vì em, cũng vì hai chúng ta mà chấn chỉnh lại.”
Cam Lộ nghi hoặc nhìn anh: “Đóng cửa công ty cũng được
xem là suy nghĩ khởi đầu của việc chấn chỉnh đó sao?”
“Anh từ lâu rất muốn đã muốn rút chân ra khỏi An Đạt
rồi, hiện nay lại đúng lúc thời cơ đến. Giúp cậu xử lý sự việc này xong, anh sẽ
vì tương lai chúng ta mà suy nghĩ lựa chọn một dự án thích hợp, bắt đầu lại từ
đầu. Suy cho cùng nếu cuộc sống không ổn định, anh cũng không có quyền gì bắt
em yên tâm chung sống với anh, càng không thể để em yên tâm sinh con.”
Thượng Tu Văn lần đầu tiên nói tỉ mỉ về kế hoạch tương
lai của anh, giọng nói thành khẩn khiến Cam Lộ xúc động: “Tu Văn, anh nên biết
rằng, em chưa bao giờ yêu cầu anh phải làm ông này bà nọ, kiếm được thật nhiều
tiền. Em rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Thất nghiệp không phải là vấn
đề gì lớn, em chỉ không thích anh tùy tiện vì cậu mà kết thúc sự nghiệp mấy năm
vất vả gây dựng của mình.”
“Anh hiểu, anh không tùy tiện đâu.” Anh lắc đầu cười,
“Một mình anh, sống sao cũng được nhưng sau khi có em thì phải khác chứ.”
Anh chăm chú nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, khóe miệng
khẽ nhếch lên, chỉ là một nụ cười mỉm, nhưng lại ẩn chứa hàm ý sâu xa. Anh bình
thường chẳng biểu hiện gì nhiều, nhưng lòng cô luôn tan chảy mỗi khi nhìn thấy
vẻ thành khẩn trên mặt anh. Cam Lộ vô số lần bị cuốn hút bởi nụ cười của anh,
lúc này cũng dậy lên cảm xúc khó tả, tim hình như đập nhanh hơn, nhất thời quên
mất nói đến đâu rồi. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Anh đã có mục tiêu rồi thì
em sẽ luôn ủng hộ anh. Hai năm nay em có để dành được ít tiền, nếu anh cần, cứ
nói cho em biết.”
Thượng Tu Văn vẫn cười, nhưng lại phảng phất nỗi buồn:
“Yên tâm đi, không đến nỗi phải đụng đến tiền riêng của em đâu. Anh từng nói,
trang trải cuộc sống là trách nhiệm của anh, không cần em phải lo lắng đâu.”
Cam Lộ nép vào lòng anh, nghịch nút áo của anh, hồi
lâu không nói.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Công việc của anh em không giúp gì được, anh nói em
không cần lo lắng, em tưởng thật thế là chẳng lo lắng nữa. Anh có cảm thấy em
không đủ quan tâm đến anh không?”
Thượng Tu Văn sững người, rồi lập tức cười lớn, anh
cười rất hào sảng, Cam Lộ khó chịu, dùng sức đấm vào ngực anh: “Em hiếm lắm mới
tự kiểm điểm trách nhiệm làm vợ chưa tròn của mình, có gì đáng cười đâu?”
“Không phải, anh đột nhiên nhớ đến câu nói của Dĩ An.”
Thượng Tu Văn cố nhịn cười, ra chiều nghĩ ngợi, lắc
lắc đầu: “Không được, câu nói này không thể nói cho vợ nghe.”
Cam Lộ nổi lòng hiếu kỳ, hai tay vòng qua cổ anh, nép
vào người anh, cười tít mắt: “Có phải đàn ông bọn anh thích nói chuyện đồi trụy
không?”
“Em bây giờ không trong sáng đấy cô giáo Cam ạ, sao
lại nghĩ đến mấy chuyện đồi trụy thế? Vả lại Dĩ An là người rất chú trọng lời
ăn tiếng nói sao có thể đi nói những chuyện đòi trụy cơ chứ?” Thượng Tu Văn vẫn
trêu cô.
“Vậy có gì mà không thể nói cho em biết?”
“Thật ra câu nói này rất nghiêm túc. Cô Vương thư ký
tiền nhiệm của công ty rất thích Dĩ An, thấy cậu ta thất tình, cuối cùng cũng
lấy hết can đảm thổ lộ lòng mình với cậu ta. Cậu ta vô cùng ngạc nhiên, lập tức
từ chối thẳng thừng, kết quả cô Vương bị tổn thương nộp đơn nghỉ việc, đến công
việc cũng không bàn giao lại, để lại một bãi chiến trường. Anh vừa phải cuống
quýt tìm thư kí mới, vừa mắng cậu ta không khéo léo. Cậu ta nói với anh, có đàn
ông thích coi bạn gái mình là thư ký riêng, có đàn ông thích coi thư ký là bạn
gái, cậu ta cho rằng đều không tốt, cậu ấy thích bạn gái là bạn gái, thư ký là
thư ký.”
Cam Lộ không nhịn được cười khúc khích: “Đối xử với
người con gái tỏ tình với mình như vậy hình như không được hợp tình cho lắm.”
“Trong việc này, không thành thật mới chính là cái
không hợp tình lớn nhất.”
Cam Lộ thừa nhận anh nói có lý, nhưng cũng nghi hoặc:
“Sao bỗng dưng anh lại nghĩ đến chuyện này, chẳng lẽ cũng có thư ký tỏ tình với
anh?”
“Em liên tưởng giỏi thật đấy, chồng em hiện tại là tư
lệnh nhẵn túi lại đang thất nghiệp, đến nỗi phải làm thay người giúp việc rửa
bát lau nhà kiếm bữa cơm lót dạ, đâu có cô thư ký nào nhắm tịt mắt lại đi tỏ
tình với anh?”
“Thượng tiên sinh, anh đánh giá thấp khả năng sát
thương của ngoại hình anh quá đấy.”
Thượng Tu Văn cười vui vẻ: “Cám ơn em, bà Thượng, anh
biết mình có chút vốn trời cho, nên cũng được an ủi phần nào.”
Nói đùa thì nói vậy nhưng Cam Lộ vẫn không hiểu: “Câu
nói của Dĩ An có liên quan gì đến em?”
“Rất đơn giản mà. Anh đồng tình với câu nói của Dĩ An,
thư ký là thư ký, bà xã là bà xã. Em là vợ của anh, không cần phải như thư ký,
biết tường tận lịch trình, công việc, hỏi tỉ mỉ nhất cử nhất động của anh mới
coi là hoàn thành trách nhiệm của một người vợ.” Thượng Tu Văn thờ ơ nói, dùng
ngón tay chải tóc cô, “Giống như hiện nay anh thấy rất vui.”
Hai tay Cam Lộ vòng qua eo anh, trong lòng thấy ấm áp
vô cùng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “Anh chạy ngược chạy xuôi như vậy, cậu
cũng đi chủ trì cuộc họp. Còn anh ba thì làm gì?”
“Anh ta ấy à…” Thượng Tu Văn nhún vai, “Anh ta hành
tung bí mật, thường ngày chẳng thấy bóng dáng đâu. Lần này lại đòi bỏ công việc
bên đó, đến quản lý chi nhánh tiêu thụ ở đây, bị cậu mắng cho một trận.”
Cam Lộ không nhịn được cười ha ha, kể lại cho chồng
nghe cảnh tượng ở cổng sau đài truyền hình mà mình với Tiền Giai Tây nhìn thấy
hồi đầu tuần trước. Thượng Tu Văn nghe mà dường như có chút kinh ngạc, bất chợt
cau mày.
Cam Lộ cười kết luận: “Em đoán anh ta đòi đến đây,
không nhất định là vì quan tâm đến chi nhánh tiêu thụ ở đây.”
“Anh ta đúng là bản tính khó đổi, nghe nói chị dâu đã
cãi vã với anh ta mấy lần, bây giờ lại gây thêm chuyện nữa.” Thượng Tu Văn lắc
đầu thở dài, “Haizzz, cậu lúc nào cũng trọng nam khinh nữ, hai anh rể họ thật
ra là người rất được việc, đặc biệt là anh rể thứ hai, rất có năng lực, nhưng
chỉ giữ chức nhỏ trong công ty, cổ phần trong tay cũng rất ít, hoàn toàn không
thể tham gia vào các quyết sách của công ty. Anh ba thì chẳng để tâm gì đến
công việc, cậu hiện giờ tuổi tác đã cao, sức lực không còn như trước, gánh vác
Húc Thăng thật sự rất vất vả.”
Cam Lộ bỗng dưng lo lắng, lắc cánh tay anh: “Tu Văn,
anh không được đến quản lý công ty giúp cậu đâu đấy, nghe chưa? Lương có cao
ngất trời cũng không được, em không muốn hai người ở hai nơi.”
Thượng Tu Văn vòng tay ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi
mình, cười nói: “Nếu anh không tìm được công việc thích hợp thì phải làm sao?
Em là muốn anh ở nhà ngồi chơi xơi nước hay là muốn anh đi thành phố J?”
“Anh sẽ kiếm được việc mà, em rất tin tưởng ở anh.”
“Tóm lại là không muốn anh đến làm ở Húc Thăng phải
không? Vì sao vậy?”
Cam Lộ hơi sững lại: “Hứ, em sợ anh đến đó, bị ảnh
hưởng bởi ông anh phóng đãng của anh.”
Thượng Tu Văn cười mà như không cười nhìn cô: “Vậy em
đi cùng với anh nhé, anh sẽ chịu sự quản lý của em cả ngày được chưa?”
Cam Lộ nghiêm túc suy nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu: “Không
được đâu Tu Văn, công việc của em ở đây rất ổn định, nếu hai chúng ta sau này
đều không có công việc và thu nhập ổn định, vậy sau này lỡ xảy ra chuyện gì thì
rắc rối to, anh còn lại lo cơm áo gạo tiền, đâu thể suy nghĩ kỹ càng về những
việc anh muốn làm.”
Thượng Tu Văn chăm chú nhìn cô, rất lâu không nói, Cam
Lộ thấy kỳ lạ: “Sao thế, anh thật sự muốn đến Húc Thăng làm việc à?” Cô ngần
ngừ một lát, “Em cảm thấy anh không thích hợp với chỗ đó, nhưng nếu anh nhất
định muốn đi…”
Thượng Tu Văn nhấc tay cô đặt lên môi: “Không, anh
không định đi.” Gương mặt gần đây mệt mỏi, xanh xao vì lo toan của anh nở một
nụ cười, mắt sáng lên, “Anh đã thuyết phục được cậu, sau này sẽ vạch ra chiến
lược đầu tư hẳn hoi, mời giám đốc điều hành về quản lý việc kinh doanh, đồng
thời trao quyền lại cho hai anh rể. Cậu chỉ cần làm tốt công tác bên ngoài, giữ
mối quan hệ với chính quyền là được rồi. Thời gian này, anh có thể vẫn phải
thường xuyên đi công tác, nhưng mà Lộ Lộ này, anh không muốn chúng ta mỗi người
một nơi, dù có khó khăn thế nào, cũng sẽ phải đến đó.”
Cam Lộ lại một lần nữa bị mê hoặc bởi nụ cười của anh,
ngón tay đặt trên môi anh di chuyển đến khóe miệng, sau đó di chuyển lên trên,
vuốt ve đuôi mắt anh, cơ hồ như muốn nụ cười đó không bao giờ tắt trên khuôn
mặt anh, đồng thời cũng muốn mình lúc nào cũng được anh nhìn bằng ánh mắt tràn
đầy yêu thương như thế.
“Tu Văn, nếu…ý em là, nếu anh muốn em có con, em…”
Giọng nói của cô càng lúc càng mơ hồ, Thượng Tu Văn hoàn toàn hiểu được tâm lý
của cô, mắt anh ngời sáng, thì thầm gọi tên cô, cúi đầu xuống hôn cô.
Cam Lộ cảm thấy, đồng ý có con bây giờ đối với một
người không thích bốc đồng như cô có thể xem là một phút bốc đồng hiếm có. Ít
ra trước khi nói câu nói đó bật ra khỏi miệng cô, cô không hề nghĩ rằng mình đã
hoàn toàn hạ được quyết tâm.
Nói xong câu đó, cô không hề hối hận. Trải qua cuộc
sống hai năm đầy lý trí và bình lặng, cô rất muốn giữ lấy sự hòa hợp và mặn
nồng của hai vợ chồng trong thời gian này. Một người luôn có chừng mực trong
từng cử chỉ, hành động như Thượng Tu Văn tỏ ra vô cùng cuồng nhiệt khiến cô bất
ngờ, đồng thời cũng bị cuốn vào trong đó.
Cô nghĩ, bọn cô cuối cùng cũng cần một đứa con, nếu
đứa bé ra đời trong sự mong mỏi của cha nó như đó cũng là một việc hạnh phúc.
Sau đó, Thượng Tu Văn ngoài đi công tác ở thành phố J
ra, bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi. Anh chỉ thi thoảng đến công ty xử lý các hóa
đơn chứng từ, đôn đốc hai nhân viên mà công ty còn giữ lại nhanh chóng kết
toán, phần lớn thời gian đều ngồi trong phòng làm việc, máy tính, máy fax đều
mở, nghiễm nhiên gia nhập đội ngũ SOHO.
Anh giải thích là anh đang khảo sát dự án, còn Ngô Lệ
Quân hầu như chẳng tỏ ra lo lắng gì với tình cảnh của con trai hiện nay, Cam Lộ
cảm thấy nếu như cứ căn vặn, hỏi han thì sẽ gây áp lực tâm lý cho chồng, hơn
nữa, Thượng Tu Văn cho dù lúc mới qua lại với cô, xem ra lúc lười biếng nhất
cũng chưa từng ngừng làm việc, cô nghĩ cô không nên lo lắng quá nhiều.
Ngoài việc Thượng Tu Văn chưa xác định được mình cần
làm gì khiến Cam Lộ khỏi lo lắng ra, những ngày tháng tiếp đó trôi qua vô cùng
bình yên, thậm chí có thể dùng thêm một từ nữa là: mặn nồng.
Mùa đông năm nay, nơi đây và đa số các tỉnh phía nam
đều có trận tuyết rơi lớn hiếm thấy, nghe nói nhiệt độ thấp nhất trong vòng hơn
40 năm trở lại đây, tuyết đóng dày nhiều ngày không tan, giao thông trong thành
phố bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đồng nghiệp đi làm đề than thở không ngớt, dường
như chỉ có Cam Lộ là chẳng than phiền gì, khóe miệng lúc nào cũng nở một nụ
cười.
Thượng Tu Văn rất ít khi ra ngoài tiếp khách, lúc
không đi công tác, chỉ thỉnh thoảng đến công ty, sau đó mỗi chiều đến phòng tập
thể hình, tập xong, tiện đường đến đón Cam Lộ cùng về.
Buổi tối, hai người bận rộn với công việc của mình
trong phòng làm việc. Cam Lộ đến giờ lên giường xem tiểu thuyết trinh thám, anh
xem xong giấy tờ đi theo, hai người ôm nhau ngủ, gió lạnh rít bên ngoài nhưng
trong phòng lại ấm áp vô cùng.