Editor: Tịnh
Đương nhiên đây là suy nghĩ của hắn, trong mắt tướng quân, không có ai có thể khoan dung anh tiêu nhiều tiền như thế, vô điều kiện giúp đỡ anh.
Nếu như là giống cái khác, tám phần mười sẽ bảo anh nộp lương, cộng thêm mua một vài món đồ có giá trị, cơ mà đặt lên người Tống Duệ, hoàn toàn là Tống Duệ đang trợ giúp anh, trên cơ bản anh không thể giúp Tống Duệ được việc gì.
“Tống Duệ.” Tướng quân chăm chú nhìn hắn.
“Sao cơ?” Tống Duệ ngẩng đầu.
“Nếu em có chuyện gì, nhất định phải nói với anh.” Anh sợ Tống Duệ lại muốn gánh vác một mình, “Đừng có chuyện gì cũng để trong lòng, anh có thể làm bờ vai của em.”
Gió thổi qua, hoa dụ nhân bay xuống, cá vàng trong hồ nhảy lên, bắn tung tóe một chuỗi bọt nước.
Trên mặt Tống Duệ dần dần nở nụ cười rạng rỡ hơn ánh mặt trời, còn đẹp hơn cả phong cảnh.
“Được.” Hắn khẽ mở môi mỏng, giọng từ tính trong suốt, như một giọt nước mưa rơi vào trong giếng sâu.
Tướng quân bị hắn trêu chọc, thân thể đột nhiên nóng lên, “Hết nước rồi, anh rót nước cho em.”
Anh cố nói sang chuyện khác, lúc cúi đầu lộ màu đỏ hồng từ cổ đến lỗ tai.
Đã sống chung với nhau lâu rồi nhưng tướng quân vẫn xấu hổ như vậy.
Tống Duệ chậm rãi xoay người, “Ôi chao, nằm suốt một ngày chân tê hết cả lên, nếu có người mát xa cho thì hay biết mấy.”
“…”
Tướng quân nhét chén trà ngon vào trong tay hắn, tự giác ngồi ở một bên ghế tre, nhấc một chân hắn lên, đặt ở trên chân mình xoa nắn.
“Ở trên một chút.” Tống Duệ thích ý chỉ huy, “Ở trên một chút nữa.”
Tướng quân ấn lên trên.
“Vẫn thấp quá, lên xíu nữa.”
Tướng quân lại ấn lên trên.
“Tay anh sờ chỗ nào đó?”
“.
..” Làm gì có bà xã nào như vậy chứ. “Thật khó hầu hạ.” Tống Duệ theo dõi anh, “Có phải anh nghĩ như vậy trong bụng không?”
“… Không có.” Tướng quân nghiêng đầu qua chỗ khác, “Em cả nghĩ quá rồi.”
“Phải không đó?” Tống Duệ như có điều suy nghĩ.
“Ừm.” Tướng quân không muốn dừng quá lâu trong vấn đề này, “Đúng rồi, em nói giúp ba nhỏ giải quyết vấn đề học tập của Vô Bệnh Vô Tật, sao không thấy em có hành động gì?”
Tống Duệ nhíu nhíu mày, “Ba bảo anh hỏi?”
“Ừm.” Tướng quân ăn ngay nói thật.
“Không vội.” Tống Duệ uống một hớp trà, “Vấn đề này không đơn giản như mặt ngoài, mà là tâm lý.”
“Hả?” Tướng quân tò mò, “Liên quan gì đến tâm lý?”
Tống Duệ đưa ra ví dụ, “Nếu như anh bị ai đó ức hiếp một thời gian dài thì sẽ phản kháng hay là vẫn cam chịu như vậy?”
Với tính cách của tướng quân, “Đương nhiên là phản kháng.”
“Thế nhưng phản kháng không có tác dụng, thắng được bản thân nhưng không thắng được người khác.” Câu này của Tống Duệ dường như có hàm nghĩa khác.
“Là sao?”
“Vô Bệnh là tư liệu chính diện, Vô Tật là tư liệu phản diện. Tuy hai đứa đều không học giỏi, thế nhưng *trẻ con biết khóc sẽ được bú sữa, mỗi lần ba nhỏ đều sẽ quở trách Vô Tật, bao che Vô Bệnh.”
*Câu này ẩn dụ cho muốn được đối tốt phải có tuyệt chiêu. Trong cuộc sống, để cho mọi người thấy sự nhiệt tình, để được sự cảm thông của người khác, để được đối xử tốt. Chi tiết nhỏ như thế này có lẽ tướng quân không chú ý tới, bởi vì Vô Bệnh hay nói, cười lại ngọt, mắc vài lỗi nhỏ cơ bản đều có thể tha thứ được.
Ngược lại, Vô Tật thích tranh cãi, đánh nhau, mắng người, người sáng suốt nhất định sẽ thích Vô Bệnh.
Giống như tướng quân vậy, hai đứa đều nhờ hắn cày cấp giùm, thế nhưng anh chỉ luyện cho Vô Bệnh.
“Thật ra em cảm thấy, Vô Bệnh mới là tư liệu phản diện, đứa bé này rất mánh khóe, không thẳng thắn như Vô Tật.” Thế nên bị oan uổng nhiều hơn, Vô Tật dần dần không còn động lực, cũng hơi bài xích với người lớn, nói gì cũng không nghe.
Ở trong lòng nhóc, người lớn không nghe được tiếng lòng của nhóc, nhóc tự nhiên cũng không nghe được tiếng lòng của người lớn, giữa đôi bên dần có khoảng cách.
“Quan hệ của hai đứa cũng không tốt như mọi người nghĩ, ngược lại có loại cảm giác thù địch.”
Đầu óc tướng quân mơ hồ, “Không thể nào, anh thấy chúng tốt lắm mà.”
Tống Duệ lườm, “Đó là anh thấy.”
Hắn quyết định làm thí nghiệm cho tướng quân xem.
Tống Duệ đứng dậy, tùy tiện lượm một hòn đá nhỏ, từ chỗ này ném sang bên kia tường.
Đầu bên kia là sân của ông cụ, thường ngày ông nhàn rỗi không có chuyện gì thì thích ngồi ở trong sân tụ họp với bạn già. Hôm nay mặc dù không có tiếng của ai, nhưng mà ông vẫn ngồi ở trong sân của mình tự chơi cờ như trước, sau đó bị một cục đá từ trên trời rơi xuống đập trúng đầu.
Ông cụ ai da một tiếng, gào lên, “Thằng khỉ nào ném đó?”
Tống Duệ nhanh chóng kéo tay tướng quân chạy tới, vẻ mặt áy náy, “Xin lỗi ông, là con ném ạ.”
Ông cụ hơi sửng sốt, đầu tiên là nom hắn, sai lại ngó tướng quân, trên mặt hơi do dự, một lát sau dường như đã xác định được, kéo Tống Duệ đến nói chuyện.
“Có phải là thằng nhóc khốn kiếp Vô Trạch làm không?”
Tống Duệ liếc mắt nhìn tướng quân, “Không phải, thật sự là con làm.”
“Ta không tin.” Vẻ mặt ông nghi ngờ, “Con cũng không cần bao che thằng nhóc khốn kiếp đó, bây giờ nói thật đi ta không trách con đâu.”
“Dạ.” Tống Duệ bất đắc dĩ, “Là Vô Trạch làm.”
Tướng quân nghe toàn bộ quá trình: ▼-▼
Giọng ông đột nhiên tăng cao, chỉ vào tướng quân tức giận mắng, “Ta biết ngay là mi làm mà, Tiểu Duệ làm sao có thể làm ra chuyện này chứ, còn để người ta gánh tội thay, con không mắc cỡ à?”
Tướng quân vô duyên bị xạc một trận: ▼-▼
Chuyện này thiệt là oan mờ.
Cuối cùng vẫn là Tống Duệ dựa vào ba tấc lưỡi thuyết phục ông cụ để ông đi bệnh viện khám, đừng bị đập đến hư, tuy rằng cục đá kia rất nhỏ nhưng vẫn có chút uy lực.
“Cảm giác thế nào?” sau đó Tống Duệ hỏi tướng quân.
“… Rất ấm ức.” Tướng quân khi còn bé cũng là hàng nghịch ngợm phá phách, nên trong lòng ông cụ chả có địa vị gì đáng nói.
“Hiểu chưa.” Chính là loại tâm lý cho dù có làm gì cũng không được công nhận này khiến cho Vô Tật chán chường xuống dốc, cảm thấy mặc kệ có cố gắng thế nào cũng là kiểu này, thành tích tiến bộ cũng không được khích lệ. Vì vậy nhóc dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, mặc kệ tất, con người cũng càng ngày càng buông thả.
Còn Vô Bệnh là do cưng chiều mà ra, không hề có tí áp lực nào, tự nhiên cũng không tiến bộ. Nếu muốn giải quyết vấn đề của chúng, nhất định phải từ trên căn bản.
Bằng không người khác nói ba hoa chích chòe, chúng lại không nghe lọt như trước, có là thầy giáo đi nữa thì có chym để làm gì.
“Em định làm gì?” Tướng quân quay đầu nhìn hắn.
“Quan sát hai ngày nữa.” Tống Duệ nằm lại trên ghế tre, lười biếng ngáp một cái, “Ái chà…”
“Lại gì nữa?” Lần này không chờ Tống Duệ đưa ra yêu cầu, tướng quân chủ động hỏi.
“Đói bụng rồi.” Tống Duệ xoa xoa bụng, “Nằm cả ngày, cơm…”
“Để anh đi nấu.” Tướng quân cắt ngang lời hắn, bỗng nhiên đứng dậy, đi đến nhà bếp.
Tống Duệ ở phía sau gọi anh, “Muốn uống canh, đừng quên không bỏ đậu phụ, không lạp xưởng, không gừng, cũng không cần dầu, có thể thêm ít nấm kim châm, mà phải cắt nhỏ một chút, đậu hủ non xay nhuyễn rải lên trên, trứng gà chỉ cần lòng trắng không lòng đỏ.”
Hắn nói một tràng như gió, sợ tướng quân không nhớ được, còn đề nghị nhắc nhở anh, “Ghi vào cuốn sổ của anh ý.”
“Biết rồi.” Tướng quân phất tay một cái, vừa đi vừa cởi áo khoác xuống, vén tay áo, chuẩn bị nấu ăn cho hắn.
Anh đã nhớ thói quen của Tống Duệ từ lâu, đặc biệt là sở thích khá kỳ cục là đậu hủ non và lòng trắng trứng, cả thích ăn nấm kim châm nữa.
Thành thật mà nói thì sở thích này cũng khá là bình thường, bình thường đến không giống thứ người giàu sẽ ăn, cũng không biết Tống Duệ làm sao tìm được.
Kỳ thực đại khái cũng có thể hiểu được, trên đời này thứ gì mới mẻ cũng ăn rồi, ăn nhiều, miệng hắn liền trở nên kén chọn, vì vậy bắt đầu vơ vét đủ các món ăn khắp nơi như thể quăng lưới bắt cá, trong lúc vô tình uống phải một bát canh, khẩu vị rất mới mẻ nên nhớ mãi.
Sau đó cửa tiệm kia đóng cửa, hắn đi khắp nơi tìm chỗ giống như vậy, dĩ nhiên là không tìm được, thật vất vả tìm tới một nhà mà còn bị từ chối, thậy không dễ mà.
Cơ mà ai bảo miệng hắn kén ăn quá, bây giờ còn có thể coi là dễ, mấy năm trước lúc bận rộn làm việc còn không nuốt nổi cơm.
Cả đêm đau đầu, ngủ không được, không chỉ ảnh hưởng thân thể, lượng ăn cơm mỗi ngày cũng càng ít, đồ ăn có ngon mấy cũng ăn một hai miếng là ói ra, tìm rất nhiều bác sĩ cũng không chữa được.
Áp lực rất lớn, tóc rụng quá trời, lúc suy yếu nhất còn phải dựa vào dịch dinh dưỡng để sống qua ngày, sau đó tập đoàn ổn định lại mới từ từ tốt lên, lượng cơm ăn cũng dần dần cải thiện, hiện tại ăn một hai chén là không thành vấn đề.
Tướng quân cũng không thích nấu ăn lắm, dù sao cũng là một giống đực, nếu như không phải là bị ép thì ai lại thích nấu ăn chứ.
Nhưng mà nấu ăn cho Tống Duệ luôn có cảm giác thỏa mãn, nhất là khi nhìn cái miệng nhỏ của hắn uống từng hớp từng hớp nhỏ, thỉnh thoảng dùng cái muỗng quấy một quấy, ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia. Rắc rối nhất là phải chờ trên mặt kết một lớp màng mới chịu ăn. Cũng được thôi.
Cực kỳ khó hầu hạ, nhưng mà đây có lẽ là chuyện duy nhất mà anh có thể làm cho Tống Duệ, cho nên rất dụng tâm như trước.
Nguyên liệu, đồ gia vị thứ gì cũng đều rất chú ý, chỉ sợ cho hơi nhiều Tống Duệ sẽ không thích, bỏ ít cũng sẽ bị hắn ghét bỏ.
Bây giờ là khoảng bảy giờ tối, trong nhà đã cơm nước xong, nhà bếp đã được A Di dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh tề để lên bàn.
Tướng quân đeo tạp dề, bắt đầu sắp xếp nguyên liệu, thái rau, nấu nước, cho vào nồi, làm liền một mạch, chuyên chú đến ngay cả có người ở sau lưng cũng không biết.
“Con đang làm gì đó?” giọng ba nhỏ đột ngột vang lên.
Tay tướng quân khẽ run, trứng gà suýt chút nữa rơi vào trong nồi. Tống Duệ đã nói rõ ràng không cần lòng đỏ, chỉ cần lòng trắng trứng.
“Nấu ăn.” Thời gian này là tiêu chuẩn cao nhất mở cho Tống Duệ, trong nhà rất ít khi có tiền lệ như vậy, ông cụ không cho phép, sợ làm hư bọn nhỏ.
“Vậy à.” Hiếm khi ba nhỏ không nói gì, vén tay áo lên đến giúp đỡ, “Giống đực đúng là giống đực, con xem con cẩu thả chưa kìa, bột mì cũng không đánh cho đều.”
Tướng quân chần chờ một chút, “Ba, ba không trách con chứ?”
Nấu hoành tráng như vậy vừa thấy là biết không phải cho nó ăn rồi, nếu như là nó ăn tùy tiện xào hai món là được rồi, nào có phiền phức như vậy.
“Trách con gì chứ?” Từ Nhuận liếc anh một cái, “Nấu cho Tiều Duệ?”
“Vâng.” Tướng quân gật đầu.
“Không tồi.” Ba nhỏ vậy mà khen anh, “Đúng là cần phải bồi bổ cho cơ thể Tống Duệ, ba thấy gần đây nó uể oải, có phải có thai rồi không?”
Tướng quân đột nhiên trợn to mắt, “Có… có thai?”
“Ừm.” Từ Nhuận cắt một ít thịt nạc, “Cho vào chút thịt, uống canh không sao được.”
“Con được làm cha?” Tướng quân vẫn đang đắm chìm trong tin tức này không kiểm soát được.
“Xem chút tiền đồ này của con đi.” Từ Nhuận liếc anh, “Đối xử tốt với Tiểu Duệ, người ta hạ mình gả tới cũng không dễ dàng.”
“Dạ.” Ngón tay tướng quân cứng nhắc giật giật, trong lòng loạn cào cào.
Sắp được làm cha rồi? Tống Duệ sẽ sinh cho anh một Tống Duệ nhí.