Editor: Tịnh
“Tiếp theo anh định làm thế nào?” Viên đá ở trong tay hắn, tướng quân cũng không hoàn thành được trọng trách.
“Ăn ngay nói thật.” Tướng quân điều chỉnh tư thế ngủ, “Viên đá bị người bí ẩn cướp đi rồi.”
“Họ sẽ nói anh vô dụng đấy?” Nhiều người như vậy mà để bị cướp, kết quả bị thương lại còn không bắt được.
“Cùng lắm là bị hạ cấp tiếp thôi.” Bởi vì lần trước tổn thất do phi thuyền bị phá hủy, lương đã bị trừ gần như sạch trơn.
“Đừng không có chí tiến thủ như thế.” Tống Duệ bông đùa, “Anh có thể lấy từ chỗ em mà.”
“Không được.” Tướng quân lắc đầu, “Đồ ở trong tay em rồi em sẽ không lấy ra.”
“Ồ?” Tống Duệ giật mình, “Hóa ra tường quân rất hiểu em.”
Tướng quân muốn tiến lên, kết quả ảnh hưởng tới ngực, khóe miệng co giật, “Đau…”
Tống Duệ gõ lên đầu anh một phát, “Biết đau mà còn đi tới làm chi?”
Tướng quân chớp mắt mấy cái, “Anh muốn chạm vào em.”
Tống Duệ chủ động lại gần, “Muốn chạm thì cứ nói, em sẽ đến.”
Tay hắn kéo tay tướng quân, đặt ở trên mặt mình, “Vẻ mặt như thế này là sao, lẽ nào anh cho rằng mình sẽ chết?”
Tướng quân gật đầu, “Viên đá kia vẫn để lại sức mạnh trong cơ thể anh, nếu như áp chế không nổi sớm muộn gì anh cũng biến thành đá.”
“Không đâu.” Tống Duệ lắc đầu, “Em sẽ không để cho anh chết.”
Bằng mọi giá, dù phải làm chuyện gì, em cũng sẽ không để cho anh chết. “Ừm.” Ngày hôm nay tướng quân đã quá mệt mỏi, mí mắt trên và mí mắt dưới đánh nhau, đang nói thì ngủ mất.
Tống Duệ cười bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là giúp anh cởi giày và tất, nhét người vào trong chăn dém lại kỹ lưỡng.
Bình thường mặt tướng quân lúc nào cũng đơ, nhưng lại có chút đáng yêu, ngày hôm nay bất ngờ có chút yếu đuối, giống như búp bê sứ, không cẩn thận là vỡ.
Tống Duệ ngồi tại chỗ nhìn một hồi, xác định tướng quân ngủ say mới đóng cửa lại, đi vào thư phòng, moi ra hộp gấm đựng đá màu đen, để lên bàn.
Hắn cũng không vội mở ra, trái lại lấy ra một bình chất lỏng khác, vặn nắp ra lắc lắc, theo cái lỗ nhỏ trên hộp gấm mà đổ vào.
Ban đầu bên trong không có động tĩnh gì, chờ đến khi chất lỏng kia có tác dụng, bên trong đột nhiên truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết giống như trẻ con, non nớt lanh lảnh.
“Xin anh đấy, đừng đổ nữa!” Chất lỏng kia có tác dụng ăn mòn, tương tự như tẩy ngọc trước đây chính là lấy cái này rót lên đá để bào mòn, lộ ra ngọc bên trong.
Cho dù viên đá này lợi hại thế nào, dị năng rất mạnh đi chăng nữa, đều không tránh được sự thật nó là một viên đá, chỉ cần là đá đều sợ thứ này.
Đương nhiên là không làm mòn nó hết rồi, chỉ có thể kiến nó chịu đau khổ vào lúc đầu.
“Tôi biết anh muốn làm gì.” Giọng nói của viên đá kia tuy rằng non nớt, nhưng mà IQ cũng không thấp, “Chẳng phải là muốn cứu anh ta hay sao.”
“Mày biết thì tốt rồi.” Tống Duệ cười lạnh, “Có cách gì thì nói mau.”
Viên đá kia thở dài, “Tôi chỉ có thể hút ra dị năng trong cơ thể anh ta, làm cho anh ta không tiếp tục biến thành kim cương, thế nhưng những chỗ đã biến thành kim cương thì bó tay.”
“Không nói thật?” Tống Duệ cười lạnh càng sâu, cầm nước ăn mòn đá đưa lên lỗ trên cái hộp làm bộ muốn đổ vào.
“Đừng… đừng mà…” Viên đá kia nhanh chóng xin tha, “Tôi nói thật đó.”
Tống Duệ một lần nữa thả nước ăn mòn đá xuống, cho nó một cơ hội.
“Tôi không phải là dị năng hệ trị liệu, thật sự là không có cách nào.” Không đợi Tống Duệ dằn vặt, nó nhanh chóng tiếp tục, “Nhưng mà tôi đã từng thấy một đồng loại. Hắn là cây, dị năng là hệ mộc, gã lợi hại hơn tôi, đã có thể biến thành người, nếu như là hắn e rằng có thể trị hết.”
“Hắn ở đâu?” Tống Duệ mở hộp ra, lộ ra viên đá bên trong.
Trong hộp có một vũng nước nhỏ, viên đá ngâm trong nước, bề ngoài đã loang loang lổ lổ.
“Anh lấy tôi ra trước đi.” Viên đá kia cũng không phải kẻ tầm thường.
Tống Duệ bật cười, “Dị năng của mày mạnh như vậy, tao chỉ có mỗi thủ đoạn này đối phó với mày, thả mày ra mày chạy mất thì sao?”
“Không đâu.” Viên đá kia nhanh chóng nói, “Anh chính là đời sau của Tống Chính, tôi sẽ không lừa anh.”
“Ông cố?” Tống gia hưng thịnh là nhờ Tống Chính ông cố của hắn, chính là tổ tiên của Tống gia, chiếm được một bảo bối có thể biến đá thành kim cương chắc chắn chính là viên đá này.
“Mày biết ông tao?” Tống Duệ từ trong không gian lấy ra một cái khăn tay, lấy khăn tay lót viên đá, tiện thể xoa xoa.
Viên đá kia bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Thì ra là ông của anh, bởi mới nói sao lại quen thế.”
“Quen?”
“Ừ.” Viên đá kia rung rung, “Rất nhiều năm trước, bao nhiêu năm thì tôi quên mất rồi. Tôi bị một tổ chức tà ác phát hiện, bởi vì tránh né đuổi bắt, đám người đó ở trên xe cầm nhầm va ly người khác, người đó chính là ông anh.”
Chuyện xưa này Tống Duệ từng nghe nói, là ông dùng ngữ điệu kể chuyện cổ tích kể cho hắn trước khi ngủ.
Lúc đó ông hắn đã có chút dấu hiệu bị điên, nói những lời khó tin, cho nên hắn vẫn luôn không cho là đúng, cho rằng là lừa con nít, không ngờ rằng lại là thật.
“Ông anh vốn dĩ chuẩn bị vào làm đặc vụ của quốc gia, trong va ly là một lá thư giới thiệu.”
Đáng tiếc cầm nhầm valy, không có thư giới thiệu, ông bị đuổi đi, còn bị đám người kia cười nhạo.
Có thể đi vào làm đặc vụ cho quốc gia đều là thiên tài trong thiên tài, ông là bởi vì tốt bụng cứu một ông lão, kết quả đó là bộ trưởng bộ đặc vụ, cho ông một phong thư giới thiệu đi cửa sau.
Ông vô cùng kích động, cố ý mua cái valy cài mật mã để đựng, chốc chốc lại mở ra để kiểm tra, chỉ lo bị mất thì không tìm được việc làm, nhưng đáng tiếc vẫn bị mất.
Bởi vì dị năng của ông rất yếu, thuộc về nhánh nhỏ trong dị năng thời gian, hơn nữa thời gian cực kỳ ngắn, nhiều nhất là có thể xem lại chuyện xảy ra 10 giây trước, cho nên luôn bị kỳ thị.
Một đứa trẻ không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, khi còn bé bị chúng bạn cười nhạo, lớn rồi bị bạn bè chế giễu, đi ra ngoài vẫn bị mọi người chê cười.
“Sau đó ông anh gặp tôi.”
“Sau đó thì sao?” Tống Duệ truy hỏi.
“Sau đó ông anh biến thành đồ khốn.”
“…”
Ông cố chiếm được thứ hời nhưng không hề đi theo hướng tích cực, trái lại hận tất cả mọi người. Bởi vì không được thế giới này yêu thương, tự nhiên cũng sẽ không thương tiếc nó.
Ông có tiền xài mãi không hết, nhưng vẫn là không vừa lòng, muốn nó là vô tận. Viên đá này có thể thỏa mãn ông, có điều sức mạnh của nó quá kinh khủng, tâm tính của người bình thường rất dễ đi theo hướng cực đoan.
Ông nhớ tới cuộc sống cực khổ trước đây, dưới cơn nóng giận giết hết những người từng bắt nạt mình trước đây, bao gồm cả các đặc vụ nhà nước.
Bởi vì liên quan đến quá nhiều người, lập tức bị truy nã, bị toàn thế giới truy nã. Trong quá trình này vì vi bảo vệ mình lại giết nhiều người hơn, lên bảng xếp hạng top 10 tội phạm nguy hiểm, thậm chí sáng lập tổ chức phản thế giới.
Cái gì gọi là tổ chức phản thế giới, đó là cho rằng các cơ quan liên quan đến nhà nước không nên tồn tại, lấy cớ vì tôn trọng tự do, lật đổ hết các ban ngành liên quan, chiến đấu vì tự do.
“Mày muốn nói với tao, ông tao là một kẻ vô cùng khốn nạn?” Bất kể là giết người, hay là sáng lập tổ chức phản thế giới, đều là chuyện có thể ở tù cả đời, gia tộc của hắn cũng sẽ chịu ảnh hưởng, suốt đời đều bị giám sát.
Nếu quả thật là thế, toàn bộ mọi cử động của Tống gia đều bị ghi chép. Bạch Vô Trạch thân là tướng quân, ngoắc ngoắc tay là có thể điều tra ra.
Chẳng trách Từ Nhuận luôn không thích hắn, nếu như con trai mình đột nhiên muốn cưới phần tử khủng bố về nhà, cho dù là ai đều sẽ không đồng ý. Dù sao cũng từng có tiền án, có thể thông tình đạt lý đến thế, cho hắn vào cửa đã là không dễ dàng gì rồi.
“Đâu chỉ là khốn nạn.” Giọng nói của viên đá kia bén nhọn, “Quả thật là địa ngục giữa trần gian.”
Giọng nó đầy phấn khích, “Thật nhớ lúc đó quá chừng.”
“Tao chỉ có một vấn đề.” Tống Duệ cắt ngang lời nó, “Ông giải quyết nguồn sức mạnh kia thế nào.”
Người có được sức mạnh tâm thái sẽ khác đi, nhất là từ không có gì cả đột nhiên có toàn thế giới. Bi thương, khổ sở, oán hận, cảm xúc ập tới không thể khống chế được, như thể uống rượu say vậy, kích thích chứ không phải họ làm chủ.
Viên đá kia đột nhiên nở nụ cười, “Tôi nói cho ông ấy chỉ cần sinh con là được, sức mạnh sẽ giảm phân nửa, di truyền lại.”
“Đó là tâm tư riêng của mày đúng không?” Tống Duệ hừ lạnh một tiếng.
“Đúng thế.” Tảng đá kia bị vạch mặt cũng không phản đối, “Tôi đã sống ở trong bùn bao nhiêu năm, chẳng có ai ngó ngàng tới, thật vất vả mới đến chốn phồn hoa bên ngoài, làm sao cam tâm tiếp tục nằm ở trong bùn nữa chứ.”
Nước ăn mòn đá rót đi một lớp bùn nhão bên ngoài, lộ ra bản thể loang loang lỗ lỗ bên trong, “Ông của anh một ngày nào đó sẽ chết, thế nhưng đời sau của ông ta thì không, có thể sẽ chơi được với tôi mãi.”
“Đây mới là bộ mặt thật của mày.” Nguồn sức mạnh kia sở dĩ khó có thể khống chế, là bởi vì bản thể quá mức tà ác. Bên trong sức mạnh của nó xen lẫn ác ý, khiến cho người có sức mạnh đó từ bỏ tình cảm, giết người hủy thi, đứng ở đỉnh của thế giới.
Có lẽ ông nội đoán được tâm tư của nó, sợ nó hại đời sau của mình, cho nên khóa nó ở trong núi, xung quanh đổ đầy thứ tương tự ăn mòn đá, khiến nó không tài nào đi ra, chỉ có thể hoạt động trong ngọn núi.
Thế nhưng ông không ngờ rằng nguồn sức mạnh kia thật sự di truyền, hơn nữa theo thời gian chuyển dời, lớn lên trong cơ thể bọn họ, nẩy mầm, càng ngày càng khó khống chế.
Ông không còn cách nào, lại không muốn tìm viên đá kia, không thể làm gì khác hơn là để lại manh mối, tìm người vẽ một bức tranh, trong đó bao gồm nguyên lý của dị năng thời gian, hy vọng đời sau có thể dựa vào nguyên lý dị năng đi qua thởi gian nhìn thấy đoạn lịch sử này, đừng lại muốn ỷ lại vào sức mạnh của viên đá, để rồi hủy hoại bản thân mình.
Đáng tiếc sau khi ông thêm một nét bút khiến chi uy lực của nguyên lý thời gian yếu đi. Cha hắn từng thấy những gì ông từng trải, vì vậy lại thêm một nét, uy lực lại yếu đi. Đến lượt Tống Duệ chỉ có thể thấy được những chuyện xày ra không lâu, đương nhiên cũng có thể là do hắn tu luyện không đến nơi đến chốn.
Nói chung bất kể là ai, xuất phát từ yêu thương, đều không muốn để cho đời sau nhìn thấy chuyện trước kia, giống như Tống Duệ phá hủy bức tranh chẳng hạn.
Thật ra cho dù không có bức tranh kia, nên thức tỉnh vẫn sẽ thức tỉnh, chỉ có điều sẽ chậm một chút.
Ông nội sở dĩ lưu lại bức tranh kia, ý định ban đầu là nhắc nhở thế hệ sau, bởi vì ông tự hại mình, cuối cùng chỉ có thể lấy kết cục biến mất để kết thúc.
Ai biết bên trong bức tranh xen lẫn nguồn sức mạnh kia, lại khiến cho hậu duệ Tống gia thức tỉnh, đời sau càng điên cuồng hơn đời trước.
Ông là người trong cuộc nên nhìn không thấu, người bên ngoài lại càng nhìn không thấu. Cho nên viên đá này thực chất không thể trợ giúp mọi người đi đến đỉnh cao nhân sinh, nó chỉ có thể dẫn tới địa ngục, lôi kéo người ta phạm tội.