Editor: Tịnh
“Đã có ai nói, đôi khi tướng quân rất gợi đòn chưa?”
“Có.” Bạch Vô Trạch thành thật trả lời: “Nhưng mà, liên quan gì đến tôi?”
“…”
Tống Duệ đột nhiên không biết nên nói gì, hóa ra tướng quân còn có khía cạnh vô sỉ như vậy.
“Đừng nói nữa, cảnh sát sắp đến rồi.” Bạch Vô Trạch liếc mắt nhìn ngoài cửa: “Chúng ta đi trước đi.”
Tuy rằng là nghề nghiệp, nhưng không thể không nói, bị cảnh sát giữ lại rất chi là phiền phức, viết cái này, ghi chép cái nọ, còn thời gian đâu mà hẹn hò?
Tướng quân thoáng nâng mặt nạ méo sẹo lên, kéo tay hắn dẫn đi.
Tiếng bước chân đều đặn được huấn luyện nghiêm chỉnh vang lên ngoài cửa, động tác của cảnh sát còn nhanh hơn so với bọn họ tưởng tượng: “Chính là chỗ này, đạp cửa.”
Động tác tướng quân ngừng lại, nhìn quanh một vòng, đột nhiên ôm lấy hắn va về phía cửa sát đất bên cạnh. Bởi vì tốc độ quá nhanh, Tống Duệ chỉ kịp kêu lên một tiếng, cả người đã bay ra ngoài, cảm giác không trọng lực kéo tới, hai người rơi từ lầu mười một xuống.
Lần nhảy này quá kích thích,Tống Duệ luôn luôn bình tĩnh cũng hold không nổi, cánh tay theo bản năng ôm lấy cổ Bạch Vô Trạch, hai mắt nhắm nghiền.
Tim đập ầm ầm, hắn không cho là mình sẽ chết, chỉ là khó có thể bình tĩnh được trong thời gian ngắn.
Cũng không biết qua bao lâu, cái cảm giác không trọng lực cuối cùng cũng rút đi, chân tướng quân đạp cơ giáp bên dưới, nhảy lên đứng ở trên một tòa nhà cách đó không xa..
Tống Duệ thả tay ra, sửa lại tóc rối: “Vừa rồi tôi quên nói cho anh biết, thật ra trên đó còn có cửa sau.”
Chẳng qua hơi nhỏ, ẩn giấu ở phía sau quầy, vừa rồi đám nhân viên bán hàng đều chạy trốn từ chỗ đó, nhưng tướng quân hẳn là sẽ không cúi đầu đi qua cửa sau đó đâu ha?
“Như thế này nhanh hơn.” Tướng quân thu lại cơ giáp, so với chui vòng vòng ở cửa sau, anh càng thích phương thức đơn giản mà thô bạo hơn.
Tống Duệ nhún nhún vai: “Đúng rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu chơi đây?”
Bây giờ còn sớm, còn có thể chơi thêm được mấy tiếng nữa.
“Em nói xem?” Tướng quân không hiểu biết về phương diện đi chơi này.
“Nếu Tướng quân đã nghèo như vậy rồi, vậy thì đến nơi tiện nghi một chút đi.” Tống Duệ cười trộm: “Dù gì tôi cũng biết một công viên vui chơi ở gần đây.”
“Công viên vui chơi?” dễ nhận thấy Bạch Vô Trạch không ngờ rằng Tống Duệ sẽ muốn đến nơi đó.
“Sao vậy?” Tống Duệ bất mãn nhìn anh: “Lẽ nào tôi không thể đến chỗ đó được sao?”
Thật ra thì đúng là không hợp với tính cách của hắn thật. Cái loại khu vui chơi đầy sức sống thanh xuân này là nơi những đôi tình nhân thích đến, chẳng ăn khớp gì với người quái đản như hắn cả.
“Dù sao nếu mang mặt nạ thì cũng không ai nhận ra tôi.” Tống Duệ cũng muốn tùy hứng một chút: “Hơn nữa, còn có tướng quân mất mặt theo tôi thì còn sợ gì nữa?”
Biểu cảm của tướng quân như vầy (=_=)
“Nếu như tôi bị nhận ra, tướng quân cũng phải tháo mặt nạ xuống.” Tống Duệ cười thâm thúy: “Hai ta cùng mất mặt.”
Trái lại tướng quân cũng không có ý kiến gì: “Được thôi.”
“Vậy thì đi thôi.” Tống Duệ ngoắc ngoắc tay, bắt một chiếc taxi, hai người mở cửa xe ngồi xuống, nói qua loa nơi cần đến một lần, tài xế đưa hai người đến công viên vui chới.
Bởi vì cách chỗ này không xa, tài xế cố ý đi vòng một đoạn, kiếm thêm thu nhập: “Tổng cộng là 19 nguyên, tính tiền bằng quang não hay là tiền mặt?”
“Tiền mặt đi.” Tướng quân rút ra một tờ năm mươi đưa cho tài xế: “Không cần thối lại.”
Tuy rằng tướng quân nghèo, nhưng chút tiền lẻ này anh vẫn có.
Công viên trò chơi so với trong tưởng tượng còn lớn hơn, người đông như mắc cửi, khắp nơi đều là người bán hàng, những người này thường không có giấy phép mà là tùy tiện đẩy một cái xe là có thể buôn bán.
Đương nhiên, mọi người cũng ăn mấy thứ đó, tiện lợi lại ăn ngon.
“Heo tiên sinh, tôi muốn ăn kẹo bông.” Tống Duệ chỉ vào quầy hàng có rất nhiều trẻ con đang xếp hàng cách đó không xa. Nếu tướng quân xếp hàng, chắc là đáng yêu lắm.
“Kẹo bông à.” Bạch Vô Trạch liếc mắt nhìn: “Em chờ ở đây, tôi trở lại ngay.”
“Ừm.” Tống Duệ vẫy vẫy tay với anh, tự mình tìm vị trí gần nhất ngồi xuống: “Heo tiên sinh nhanh lên một chút.”
Bởi vì đông người, luôn gọi tướng quân là tướng quân thì không ổn lắm, nên gọi luôn là heo tiên sinh, nhưng mà heo tiên sinh có vẻ như không để ý chút nào.
“Mua một cái là được rồi.” Hắn chỉ là muốn nếm thử mùi vị, cũng không phải muốn ăn thật, mua nhiều cái cũng ăn không hết.
Heo tiên sinh giơ tay ra dấu OK, chứng tỏ mình biết rồi.
Ngày hôm nay có lẽ là chủ nhật cho nên có rất nhiều bạn nhỏ, thân hình thon dài của heo tiên sinh lẫn vào trong đống bạn nhỏ, khí chất lạnh lùng cũng mất hiệu quả vì mấy bạn nhỏ này không quan tâm. Theo bản năng, bọn trẻ thích vị anh trai này.
Bọn chúng cũng thông minh, mắt to chớp chớp nhìn tướng quân: “Anh ơi, em cũng mua.”
Vì vậy Heo tiên sinh để cho cậu nhóc lên trước. Có một đứa mở đầu, những bạn nhỏ xếp hàng phía sau cũng bắt đầu không thành thật, dồn dập tiến tới chen ngang. Heo tiên sinh chu đáo nhường chỗ, sau đó càng ngày càng rớt lại sau. Cứ cái đà này, không biết đến ngày tháng năm nào mới được ăn kẹo bông đây.
Tống Duệ nhíu nhíu mày. Hắn thích xem dáng vẻ ngốc nghếch của heo tiên sinh, rất đáng yêu.
Bình thường, heo tiên sinh rất ít khi tiếp xúc với trẻ con, cho nên hoàn toàn không có cách nào với những người bạn nhỏ này, toàn thân đều lộ ra khí tức thất bại.
Tống Duệ ngoắc ngoắc tay, một người bán bóng bay nhanh nhẹn chạy tới, trong tay kéo một chùm bóng bay.
“Anh muốn mua bóng bay hả?”
“Bao nhiêu tiền một cái?”
“Hai đồng một cái.” Bởi vì bên người Tống Duệ không có trẻ nhỏ cho nên người bán rong có chút chần chờ.
“Tôi mua hết.” Tống Duệ gọi anh ta lại gần một chút, ghé vào lỗ tai anh ta nói thầm.
Một lát sau, người bán hàng rong mang theo bóng bay chạy đến bên cạnh quầy hàng: “Đi ngang qua không nên bỏ qua, mười bạn đứng đầu được tặng miễn phí một quả bóng bay nha.”
Lời này vừa nói ra, những người bạn nhỏ dời đi mục tiêu trong nháy mắt, chạy đi cướp bóng bay. Mấy bạn nhỏ không còn tranh kẹo bông với Bạch Vô Trạch nữa, chỉ còn một cậu nhóc bất lực giương mắt nhìn cách làm kẹo bông ở phía trước, cơ mà tại cậu nhóc quá lùn nên cái gì cũng không thấy.
Tướng quân ỷ vào mình là người cao nhất, cánh tay dài ôm cậu nhóc đứng bên cạnh gian hàng, chờ kẹo bông làm xong.
Không bao lâu, một cây kẹo bông màu sắc rực rỡ đã được quấn xong, tướng quân cầm lấy đưa cho cậu nhóc, cuối cùng lấy một cây đi về bên này..
“Sao anh không lấy cái nhuốm màu đào?” Bởi vì đường có trắng có hồng, còn có những màu khác, cho nên cũng có thể làm được đủ màu sắc, rất được các bạn nhỏ yêu thích.
“Tôi sợ có sắc tố.” Tướng quân đưa kẹo bông cho hắn.
“Tôi chỉ muốn nếm thử thôi, không phải muốn ăn thật.” Tống Duệ cắn một miếng, không khác trong tưởng tượng lắm, hơi ngọt quá.
“Thì ra là thế.” Đôi mắt tướng quân dưới mặt nạ lấp lóe hai cái.
Kẹo bông xem như là món tương đối đặc biệt, cách làm cũng không phức tạp, bởi vì giá rẻ thì cơ bản là hiếm thấy rồi, chỉ ở những nơi giải trí hoặc chợ đêm mới có, đều là do một vài nhân viên sau khi tan làm đi làm thêm, mùi vị cũng được, chẳng qua là Tống Duệ không thích.
Chỉ là hắn tò mò mà thôi: “Cũng không ngon như người ta nói.”
Trên bản chất, Tống Duệ cũng là kẻ tham ăn, thường xuyên sẽ xem vài kênh mỹ thực, học một ít cách nấu ăn trong đó, nhưng mà hắn không có tư chất, lần nào cũng không khống chế được.
Mua kẹo bông từ người bán hàng rong là thật, được quấn thành một nắm to, nhưng đáng tiếc hắn chỉ cắn hai miếng, còn lại đều vứt cho tướng quân.
Tướng quân do dự một chút, xoay qua bên khác cắn một miếng, Tống Duệ cau mày: “Anh chê tôi bẩn?”
“Không có.” Tướng quân rất vô tội.
“Vậy thì vì sao?” Tống Duệ xuyên qua mặt nạ nhìn chằm chằm ánh mắt anh. Tướng quân có một đôi mắt xanh lam xinh đẹp, nghe nói tổ tiên là hỗn huyết, truyền tới thế hệ của anh đã là rất yếu rồi, nhưng khuôn mặt tướng quân vẫn khá giống người nước ngoài, có góc cạnh.
“Bởi vì…” có chút giống hôn môi gián tiếp ý (〃 v〃),. Tướng quân rất là trong sáng, cho nên khi làm chuyện như vậy luôn cảm thấy có chút xấu hổ (→_→)
Tống Duệ là ai, nhìn qua vô số người, liếc mắt một cái là biết ngay: “Thì ra là heo tiên sinh xấu hổ.”
Hắn từ bi: “Thôi, tha cho anh.”
Dù gì tướng quân trong sáng như vậy, mỗi lần trêu anh hắn đều có cảm giác tội lỗi.
Tống Duệ lại mang anh đi dạo khắp nơi, cơ bản là đã thử nghiệm ăn uống tất cả trong công viên vui chơi xong. Lần nào cũng là hắn ăn một miếng, hoặc là uống một ngụm, còn lại giao cho tướng quân, tướng quân cũng ai đưa cũng không từ chối, nếm được không ít thứ tốt.
Hai người cơ bản chơi tất cả trò chơi có trong công viên vui chơi một lần, còn xem một bộ phim điện ảnh, cuối cùng dừng lại dưới một sân khấu dựng tạm.
Bởi vì chơi quên thời gian, hiện tại đã là buổi tối, trên sân khấu sáng lên ánh huỳnh quang, trên đó chắp vá mấy chữ to.
“Tình nhân đại chiến”
Cái tên rất ngây thơ, nhưng mà chủ đề là vì dành cho tình nhân, Tống Duệ cũng không thèm so đo, chỉ vào nhóm tình nhân thi đấu bên cạnh nói với Bạch Vô Trạch: “Chúng ta cũng tham gia đi.”
Trong tay Bạch Vô Trạch cầm trà sữa, thỉnh thoảng uống một miếng, đây cũng là thứ sau khi Tống Duệ uống qua một ngụm đưa cho anh, anh cũng không ngại phiền, thỉnh thoảng uống không ít.
“Ừm.” (〃 v〃),
Thật ra loại chuyện chơi trò chơi tình nhân này so với Tống Duệ thì anh còn muốn tham gia hơn, chẳng qua là bởi vì không biết nói thế nào, dứt khoát làm bộ như không thấy.
“Trước đây anh đã chơi rồi à?” Tống Duệ nghiêng đầu nhìn anh.
“Không có.” Bạch Vô Trạch lắc đầu một cái, ngay cả yêu đương còn chưa, sao có thể chơi loại trò chơi này.
Lại nói, điều kiện của Bạch Vô Trạch không tồi, giống cái theo đuổi hắn cũng không ít, chẳng qua bởi vì người này chậm hiểu, cả ngày ngâm mình ở quân khu, ngày lễ ngày tết đều ngâm chung một chỗ với một đám lão già, ngay cả cho người ta cơ hội tiếp cận cũng không cho, dần dần đám giống cái vừa đến tuổi đều gả ra ngoài tất.
Chỉ còn lại mình anh vẫn tiếp tục độc thân. Thật ra so với Tống Duệ thì tướng quân còn nhỏ hơn hai tuổi, năm nay mới hai mươi sáu, nhưng mà trong nhà đã rất lo lắng, chặn ở cửa quân khu bắt anh đi hẹn hò.
Tướng quân tự nhận mình nghèo đến ngay cả nhẫn cũng không mua nổi, cũng mang một đống nợ, vì thế nên mới giữ vững lòng, đánh chết cũng không muốn liên lụy đến người khác. Đính hôn với Tống Duệ cũng là bởi vì Tống Hân cho anh cảm giác nguy hiểm.
Không ra tay sớm một chút, lỡ như em ấy gả cho người khác mất thì sao?
(/≧ω\)
“Sau đó, anh cứ muốn xấu hổ đứng tại chỗ như thế này à, tôi dẫn anh đi.” Tống Duệ kéo tay anh đi.
Ván đầu tiên là thi ăn bánh quy: Liên tục ăn một cái bánh quy dài, không được gãy cũng không được dừng, mãi cho đến khi hai bên ăn hết thì mới tính là thành công.
Có không ít những đôi tình nhân tham gia, đối thủ cạnh tranh cũng rất mạnh, hai người đều không phải là vì phần thưởng mà liều mạng, cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu đã rơi vào thế yếu.
Nhưng có vài đôi tình nhân bởi vì xấu hổ, lâu lâu lại loại không ít. Tướng quân vén một góc mặt nạ, cằm bóng loáng và môi mỏng lộ ra bên ngoài, trong miệng cắn một đầu khác của bánh bích quy, răng trắng như ẩn như hiện.
(〃 v〃),
Tống Duệ ở đối diện anh, cũng vén lên một góc mặt nạ, lộ ra cằm và đôi môi.
Bánh quy siêu khó ăn, nhưng mà hắn không muốn bỏ cuộc.
Lần lượt có người thành công, nhưng người chủ trì cũng không kêu dừng, hai người bọn họ cũng cứ tiếp tục, cuối cùng cũng chạm trán, nhưng mà tướng quân căng thẳng quá cắn đứt bánh quy mất tiêu rồi.
(ー△ー Xem ảnh 1
Tướng quân căng thẳng đúng là không đúng lúc, hai người bị loại ngay ván đầu tiên.
“Em nghe tôi giải thích…” Tướng quân hối hận không kịp.
“Không cần giải thích, tôi biết mà.” Tướng quân chỉ là xấu hổ mà thôi.
Thân là một cẩu độc thân, tướng quân xử lý quân vụ thì thiết diện vô tư. Ngược lại, đối nhân xử thế thì lại hơi ngốc nghếch, đặc biệt là quan hệ người yêu, quả thật là không đành lòng nhìn thẳng.
“Tướng quân.”
“Hả?”
“Anh biết tại sao tôi muốn tham gia đại hội tình nhân không?”
Đôi mắt Tướng quân nhìn về nơi khác, trong lòng có suy đoán, nhưng mà không nói ra.
“Bởi vì tôi muốn hôn anh.” Tống Duệ ăn ngay nói thật.
Lỗ tai tướng quân đỏ lựng ngay, động tác cũng chần chờ, do dự một chút, cuối cùng vẫn là xốc mặt nạ lên, đội lệch lên đầu, mặt nạ Trư Bát Giới cực kỳ không hợp với khuôn mặt anh, tựa như ác ma và thiên sứ, đối lập rõ ràng.
Tống Duệ cũng kéo mặt nạ ra sau đầu, toàn bộ khuôn mặt lộ ra.
Mặt nạ hồ ly rấy hợp với hắn, tính cách Tống Duệ từ thiếu niên cứng nhắc cứng đầu trở thành cáo già thành thục thận trọng bây giờ, bị thời gian mài hết *củ ấu (ăn vào rất ngọt và bùi), ăn rất nhiều cay đắng, thật không dễ dàng gì.
Dưới ánh trăng, bóng cây loang lổ, hai kẻ dung mạo xuất chúng chậm rãi kề sát vào nhau, độ cong gò má hoàn mỹ không tỳ vết.
Tướng quân khó kìm lòng nổi, dị năng không tự chủ toàn bộ bùng nổ, đèn đường bị từ trường xung quanh anh ảnh hưởng, lập lòe trong bóng tối, chớp nháy chớp nháy.
Bùm!
Bóng đèn nổ tung, phát ra tiếng vang lớn, doạ hai người suýt hôn nhau dừng lại.
Tướng quân: “…”
▼-▼ “Em nghe tôi giải thích…”
Tống Duệ che cái miệng của anh: “Không cần giải thích, tôi hiểu hết.” (ー△ー Xem ảnh 2
“Ồ.”
“Heo tiên sinh, anh trả lời sai rồi.” Tống Duệ sửa lại.
“Hả?”
“Lúc này anh nên hỏi, ngày mai tôi có hẹn hò nữa không?”
“Vậy ngày mai em có hẹn hò nữa không?”
“Không.”
“…”