Editor: Tịnh
Đã… ngủ thật chưa? Tại sao vẫn còn ý thức? Tống Duệ không nghĩ ra. Hắn chỉ có thể cảm giác cơ thể như được bao bọc trong nước vậy, mịt mờ, chân chạm không được vào thực thể, mềm nhũn.
Lẽ nào đây là cảm giác khi chết? Hồi ức như thể đèn kéo quân, từng chuỗi lướt qua, từ khi còn tấm bé, đến trưởng thành, rồi tới kết hôn, có đau khổ cũng có vui vẻ.
Đương nhiên phần lớn đều là hắn đang cố gắng để không bị người khác truy đuổi, vĩnh viễn đều phải trưng ra dáng vẻ hoàn hảo nhất cho người khác xem.
Khi còn bé học hành phải là người đừng đầu, ăn mặc lễ nghi đều phải tốt nhất để cho người ta không thể xoi mói được gì.
Lớn rồi cũng học mãi không ngớt, cử chỉ tao nhã, ăn nói lịch thiệp, khí chất xuất chúng, năng lực trác việt. Những thứ đó không phải từ lúc sinh ra đã có, mà là cả ngày lẫn đêm chong đèn luyện tập.
Kỳ thực hắn ghét nhất chính là trói buộc, thế nhưng chịu thôi, mọi người rất thích tâng bốc hắn. Đều cho là đã là công tử của tập đoàn Tống thị thì mọi mặt đều phải ưu tú, không ưu tú mới là khác thường.
Đến ngay cả cha mẹ cũng cho là như thế, chuyện hắn xuất sắc như vậy là điều hiển nhiên. Nếu như hắn thi trượt, hơi có chút không tốt, cha mẹ đều sẽ giật mình nhìn hắn, cho rằng hắn thay đổi.
Chỉ có giỏi toàn diện, mọi thứ đều xuất sắc người khác mới cảm thấy là bình thường. Song hắn vì điều này đã phải trả giá rất nhiều rất nhiều. Thời gian, thanh xuân, niềm vui, cả thời ấu thơ đều lãng phí vì những thứ hư vô.
Qua nhiều năm như vậy gần như chưa từng làm có việc gì mà hắn thích thật sự. Chuyện duy nhất là tùy hứng chạy đi đóng phim, còn phải bị người đời chỉ chỉ chỏ chỏ, nói này nói nọ.
Làm con người phải mang quá nhiều xiềng xích, đến ngay cả hắn cũng không thoát khỏi.
Trả giá có đôi khi nhận lại cũng không phải hồi báo, mà là hiểu lầm không dứt, hết lần này đến lần khác. Lần này sau khi trở về chắc sẽ có người xào nấu, bảo là hắn ham muốn sức mạnh, dự định cuỗm tiền rời đi, kết hôn với tướng quân cũng vì lợi ích.
Bạn nhìn xem, sống thật sự rất mệt rất mệt, phải để ý nhiều như vậy, tính toán nhiều như thế, mỗi ngày ngủ không yên, đang ngủ vẫn lo mình không dậy nổi.
Không bằng mặc kệ hết, cứ như vậy mà ngủ, không quan tâm gì nữa, không buồn không vui.
Cứ như vậy… Ngủ đi —— Đáng tiếc lại như có người cố ý đối nghịch với hắn, có một giọng nói liên tục đang gọi hắn.
“Tống Duệ.”
Hắn không để ý tới.
“Tống Duệ, Tống Duệ.”
Lại như nghiện vậy, gọi càng ngày càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
“Tống Duệ, Tống Duệ, Tống Duệ.”
“Tống Duệ, em mau tỉnh lại —— ”
“Tống Duệ, anh còn chưa kịp đổi xử tốt với em, em không thể chết được.”
“Tống Duệ, em mà không tỉnh lại cơ thể sẽ bị kẻ khác chiếm mất —— ”
Nà ní? Tống Duệ nổi điên lên.
Cho dù mình chết, thân thể cũng không có thể cho người khác động đến, không được! “Tống Duệ, em còn nhớ lần chúng ta đi chứng nhận không?”
Đương nhiên nhớ rồi. “Anh nói sau này sẽ bảo vệ em.” Giọng kia càng ngày càng rõ ràng, giống như ở bên tai, “Em nói gì ấy nhỉ?”
Mình nói gì ta? Anh như là dẫn dắt nói, “Anh nghèo như thế…”
Em không cần anh bảo vệ. Tống Duệ giãy dụa, thân thể như thể rất lâu chưa hoạt động, suy yếu không có sức, cứ như không phải là của mình, có người đang tranh giành quyền khống chế với hắn.
“Sau này vẫn nên để anh bảo vệ em đi.”
Anh nói câu này dường dùng hết toàn bộ sức mạnh, giọng khàn khàn từ tính.
Chung quanh vốn tối đen đột nhiên tràn vào 1 tia sáng, vùng nước nứt ra một vệt, hắn thành công nắm giữ quyền khống chế thân thể, nhìn thấy tất cả bên ngoài.
Một tiếng thét vang lên rồi biến mất hẳn.
Tống Duệ biết, đó là tiếng của viên đá kia, nó bị hắn phản phệ, sau này sẽ không xuất hiện nữa, nhưng nó vẫn để lại cục diện rối loạn.
Toàn bộ xung quanh bị sức mạnh như bão táp quét qua, tất cả bị hủy hoại trong một ngày, cây cối ngã, đất đai lổm chổm. Trên người có một nguồn sức mạnh vững vàng ôm hắn vào trong ngực. Giọng suy yếu, ngón tay không tự chủ được thả lỏng, “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Anh dường như là rất mệt, đầu ngã vào trên vai Tống Duệ, trên lưng toàn là vết máu do băng tuyết xẹt qua, những nơi tiếp xúc với hắn đều đóng băng lại, chỉ còn mỗi cái cổ trở lên còn có thể cử động. Thế nhưng bây giờ ngay cả chỗ cuối cùng cũng bị phủ kín, toàn thân như một pho tượng, không nhúc nhích.
Tống Duệ hoảng hốt, bản năng thu hồi dị năng, rút đi sự giá lạnh. Tướng quân vô lực rũ xuống. Tống Duệ luống cuống tay chân từ phía sau ôm lấy anh, cõng ở trên lưng, bất chấp tất cả, đạp lên các mảnh vụn cùng nước bùn đi lên núi, đi tìm mục tiêu của hắn lần này. Cái cây kia.
Dẫu hắn chưa biết gì về cây mây này, nhưng quanh đây không có cây nào cao như là trên vạn năm tuổi. Đó chắc chắn phải là cây mây.
Hi vọng không có tìm sai, nếu như tìm nhầm hậu quả khó mà lường được.
Trên người tướng quân đã bị thương từ trước, không thể dùng dị năng để chống lại, hiện tại lại bị hắn làm nặng hơn. Dị nặng của anh không thể so với viên đá kia được, vết thương càng để lâu lại càng khó xử lý.
Nếu như tìm nhầm, tướng quân sẽ chết!
Tống Duệ lòng như lửa đốt, chạy như điên trong màn mưa, đường bị hắn phá hủy, khắp nơi đều là chướng ngại vật, không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống, áo khoác bị róc rách, cành cây quẹt qua để lại vệt máu trên da, tuy rằng lành rất nhanh, thế nhưng vẫn đau.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, không hề quan tâm đến tâm tình nóng ruột của ai kia. Càng lên cao càng phát hiện cảnh tượng chung quanh đều giống nhau. Cây cối tươi tốt, rễ bò trên mặt đất, thỉnh thoảng đi qua khu âm u sẽ có mấy con quạ trú mưa trên cây phát ra tiếng kêu ảm đạm và thận trọng.
Ánh trăng trên bầu trời núp mất, không phân rõ được phương hướng.
Tống Duệ lạc đường.
Hắn hiểu rằng không thể hoảng loạn trong lúc này, nhưng tâm lý không khống kiểm soát được, không nghĩ ra cách gì.
Trong đầu tất cả là làm thế nào bây giờ làm thế nào bây giờ?
Hắn cuối cùng hiểu ra tại sao phải cần người lãnh đạo. Tại sao người lãnh đạo phải có bãn lĩnh gặp nguy không loạn. Chính là để vào lúc gặp phải tình huống như thế này trấn an được lòng người.
Nếu như bên cạnh có người như vậy, hắn nhất định nghe theo sự sắp xếp.
“Mở đường!” Ở nơi yên tĩnh như này, giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên rõ ràng.
Tống Duệ quay đầu nhìn lại. Người bên đó cũng nhìn sang. Ánh mắt hai người giao nhau, trong không khí có thể rõ ràng cảm giác được tia lửa bắn ra tia tỉa.
Đều là đi cầu thầy chữa bệnh, đại Boss sống năm trăm năm, tự nhiên bình tĩnh hơn Tống Duệ nhiều.
“Mấy cái cây ở đây đã bị ai đó khống chế, cậu đi bậy là không tìm được lối ra đâu.” Ông ta để lại một câu nói như vậy, đột nhiên quay người rời đi.
Trên lưng ông ta nằm úp sấp một người, cả người cong xuống, nước mưa tạt xuống, bóng dáng cũng càng ngày càng xa xôi.
Tống Duệ lạnh lùng, như có điều suy nghĩ nhìn anh, lại nhìn xung quanh, rốt cục bình tĩnh lại.
“Tiền bối.” Hắn nói với không khí, “Người tôi yêu bị thương nặng, sắp chết rồi. Chỉ cần có thể cứu anh ấy, cho dù phải đánh đổi thế nào tôi đều nguyện ý. Cầu xin ngài cứu anh ấy!”
Không có ai lên tiếng, cũng không ai xuất hiện, trong rừng cây xum xuê chỉ có tiếng của hắn vang vọng ra xa xa xung quanh.
“Người tôi yêu bị thương nặng, sắp chết rồi. Chỉ cần có thể cứu anh ấy, cho dù phải đánh đổi thế nào tôi đều nguyện ý. Cầu xin ngài cứu anh ấy!”
Vẫn không một ai nói gì. Tên trời mây vẫn đen như cũ, mưa vẫn cứ rơi, từ trán lướt qua khuôn mặt trắng bệch chảy vào trong cổ.
Tóc màu đen tuyền của Tống Duệ dán vào trên mặt, thân hình hơi loạng choạng, chật vật không nói nên lời.
“Người tôi yêu bị thương nặng, sắp chết rồi. Chỉ cần có thể cứu anh ấy, cho dù phải đánh đổi thế nào tôi đều nguyện ý. Cầu xin ngài cứu anh ấy!”
Hắn thực sự chấp nhất, lặp lại hết lần này tới lần khác. Có lẽ là bị hắn làm phiền, cây cối xung quanh đột nhiên dời vị trí, tản ra hai bên, lộ ra một con đường nhỏ vắng lặng, phía cuối ở xa xa là hồ nước, có một ngôi nhà gỗ có gác.
Tống Duệ vui hẳn lên, siết chặt tướng quân trên lưng, bước chân đi đến.
Đường là con đường cỏ, giẫm lên trên có cảm giác xốp xốp. Trừ chuyện này ra, dường như còn có chút hiệu quả giảm đau. Bàn chân vừa rồi đau rát, giờ tê tê, không hề khó chịu chút nào.
Tống Duệ bước chân rất vững vàng, mỗi bước để lại một vết chân. Chân hắn thon nhỏ rấy đẹp, dấu chân để lại cũng đẹp đẽ lạ kỳ.
Con đường không dài lắm, hắn lại đi khoảng năm phút. Ngoài niềm vui thay tướng quân ra còn có sự hoảng hốt không biết làm sao.
Phải đánh đổi gì đây? Trên người truyền đến từng cơn đau, Tống Duệ hít sâu một hơi, nhấc chân đẩy cửa đi vào.
Trong phòng rất đơn sơ, phù hợp với hình tượng tiền bối thế ngoại cao nhân. Một người thanh niên ăn mặc thoải mái đứng bên cạnh bàn, trong tay cầm chày giã thuốc, bỏ thảo dược vào trong.
“Cậu nói đánh đổi gì cũng được phải không?” Không giống trong tưởng tượng lắm, giọng thanh niên dịu dàng, ấm áp.
“Vâng.” Tống Duệ gật đầu.
“Ta muốn cậu.” Thanh niên chỉ vào hắn, “Ở lại.”
Răng rắc! Sàn nhà gỗ nứt ra, một tầng băng mỏng nhanh chóng lan ra. Ánh mắt Tống Duệ hơi rũ xuống, trước mắt là mờ mịt vô hạn, như là sự bình tĩnh trước cơn bão, lại như lúc nào cũng sẽ phát tác.
Nhưng cuối cùng hắn không hề làm gì cả, băng mỏng thu lại, từ từ rút đi. Tống Duệ ngẩng đầu, giọng kiên định, “Được.”
Trong phòng sáng do nến, tim nến bị gió thổi lóe lên lóe lên, in ở trên mặt có chút không chân thực.
Thanh niên cười chỉ về phía một gian nhà khác, “Cậu trước tiên đặt cậu ta lên giường, lát ta tới.”
Y có vẻ rất có hứng thú với Tống Duệ, ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người hắn.
Có lẽ bởi vì hắn nuốt vào viên đã kia, hoặc có thể là y thích cái con người này.
Nếu như nói riêng về vẻ ngoài, Tống Duệ quả thật rất hấp dẫn người ta, bị người khác vừa ý cũng là chuyện đương nhiên.
Về phần viên đá kia vốn là thứ hắn muốn đánh đổi, bây giờ bị chính hắn nuốt, sẽ bị giữ lại dẫu sao cũng nằm trong dự liệu, không có gì gọi là ngạc nhiên.
Dù sao nuốt cũng nuốt rồi, viên đá kia đã biến mất, chỉ còn lại hắn.
Giữ hắn lại, là bởi vì vị tiền bối kia muốn lấy sức mạnh từ viên đá sao?
Tống Duệ đặt tướng quân ở trên giường trong nhà, trong lòng rối bời, không diễn tả được là cảm giác gì.
Hắn đưa tay ra, từ trong không gian lấy ra một cái khăn lông, lau mặt cho tướng quân. lau đầu, thay quần áo. Sau khi làm xong thoạt nhìn cuối cùng cũng coi như chỉnh chu. Ngoại trừ sắc mặt trắng bệch ra thì giống như đang ngủ.
Nét mặt Tống Duệ dịu đi, cũng lau người cho bản thân, thay bộ đồ mới, sửa soạn tóc tai, xong xuôi trông hắn sáng bừng hẳn lên, lại khôi phục lại dáng vẻ tao nhã thong dong như trước.
Hắn ngồi ở bên giường, kéo tay tướng quân áp lên mặt mình, “Anh phải khỏe lên đó.”
Khỏe lên mới không phụ lòng hắn đánh đổi cả bản thân, ở lại chỗ này.
Mà ở lại chỗ này không có nghĩa là tướng quân không thể nhìn thấy hắn, tuy rằng phiền phức hơn xíu, thế nhưng cũng không tính là chia lìa đâu nhỉ.
“Tạm biệt xong chưa?” Ngoài cửa đột nhiên đi vào một người, trong tay Mộc tiền bối cầm công cụ, để lên bàn, “Cậu đi ra ngoài trước, ta muốn bắt đầu.”
“Vâng.” Tống Duệ gật đầu, quay người rời đi. Trước khi đi không yên lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện không có thay đổi gì mới đóng cửa lại, một mình tự lẩm bẩm.
“Nhất định phải khỏe lên.”