Edit: Càfé Sáng
Lư Thụy ngồi đợi bên ngoài khoảng một khắc, vẫn tuyệt nhiên không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì. Nhưng cậu cũng không vội, híp mắt nhớ lại “Xuân Thu” mới vừa học mấy hôm trước, khi đến đoạn “Tống nhân vi Đằng, Sở tử phạt Trịnh” (Càfé: nôm na là người nước Tống vây nước Đằng, kẻ nước Sở chinh phạt nước Trịnh- hình như là Xuân Thu Chiến Quốc thì phải-mình đoán vậy), thì nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của Thư Bình, “Thụy thiếu gia, Hầu gia cho mời.”
Lư Thụy mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngơ ngác trừng mắt nhìn Thư Bình một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “À” một tiếng, sửa sang lại quần áo, sau đó mới cúi đầu theo Thư Bình vào trong.
Lần trước gặp qua Hầu gia một lần, nhưng đứng cách khá xa, không thấy rõ mặt lắm, lúc ấy chỉ cảm thấy cả người ông toát ra khí thế bức người, làm người khác ngay cả thở cũng không dám phát ra tiếng. Nhưng hôm nay đứng gần, mới phát hiện thực ra ông ấy lại cực kỳ nho nhã, vẻ mặt lúc thả lỏng, thậm chí còn có chút bình thản ôn hòa.
“Gặp qua Hầu gia”. Sau khi Lư Thụy hành lễ xong thì lập tức mở to mắt tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Lư Chi An, không hề có vẻ hoảng sợ ngượng ngùng. Hôm qua lúc Lư Chi An nhìn thấy cậu, đã nhìn ra được đây là một đứa trẻ tính tình ngây thơ đơn thuần, nên cũng không để bụng mà để cậu tùy ý nhìn mình, bản thân cũng chăm chú đánh giá Lư Thụy từ trên xuống dưới.
Cậu thiếu niên vừa tròn mười tuổi, nét mũm mĩm của trẻ con vẫn chưa mất đi, gương mặt vẫn còn tròn tròn phúng phính. Đôi mắt rất đẹp, vừa to vừa sáng, khi chớp mắt thì tạo ra một vòng cung xinh đẹp. Người còn chưa cao, có hơi mũm mĩm trông rất đáng yêu. Nếu là đứa trẻ của nhà khác, không biết sẽ lo diện đến thế nào, nhưng cậu lại ăn mặc vô cùng mộc mạc, áo choàng vốn có màu tím bị giặt trắng bệch cả ra, cổ tay áo và vạt áo cũng có dấu vết khâu đi khâu lại. Nhưng quần áo lại được giặt rất sạch sẽ, còn thoang thoảng một mùi thơm tự nhiên, có vẻ như buổi sáng ra khỏi nhà, người trong nhà đã chuẩn bị kỹ càng cho cậu.
“Thụy ca nhi”, Lư Chi An nở nụ cười ôn hòa, nói: “Tôi nhớ rõ phụ thân con là Tiến sĩ năm An Bình hai mươi hai”.
Vừa nghe nhắc đến phụ thân, hai mắt Lư Thụy lập tức sáng lên, gương mặt phúng phính đầy vẻ kiêu ngạo, “Phụ thân con là Nhị bảng đệ ngũ.”
Trong đám con cháu các phòng của Lư gia, ngoại trừ Đại phòng, thì chỉ có Lư Chi Đồng của Tứ phòng là có tiền đồ, tuổi còn trẻ đã đỗ tiến sĩ, ra ngoài làm quan cũng có tiếng thanh liêm. Chỉ tiếc là vào năm An Bình hai mươi hai, Lư Chi An vẫn còn ở đại doanh vùng biên cương phương Bắc xa xôi, nên chưa từng gặp qua Lư Chi Đồng.
(Càfé: không biết tác giả có nhầm lẫn gì không chứ tên người thường hay lẫn lộn. Lư Chi Đồng ở đây là chỉ phụ thân của Lư Thụy và Thất nương, mà
Lư Chi An có hai con một trai một gái, nên với việc dỗ trẻ con cũng có chút hiểu biết. Chỉ cần vài câu, đã dỗ Lư Thụy hớn ha hớn hở rồi, càng nói càng tự nhiên hơn, chỉ hận sao không thể đem ông thành thúc bá ruột thịt mà đối đãi.
“‘Xuân Thu’…..đã học thuộc rồi. Nhưng tỷ tỷ không cho con bàn luận với người khác, nói là phải…..phải giấu tài….” Mặc dù cậu có trí nhớ tốt, nhưng vẫn khá ngốc nghếch trong cách cư xử, nên làm sao biết được lời nào có thể nói, lời nào không được nói ra, khó khăn lắm mới tìm được vị trưởng bối có thể tin cậy được, nên đương nhiên có điều gì trong đầu đều kể tất tần tật ra cả.
Lư Chi An yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa đôi ba câu, trong lòng vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy áy náy. Đứa trẻ trước mặt này, vốn là đứa thông minh xuất sắc nhất trong nhóm trẻ đồng lứa của Lư gia, nhưng lại vì phụ mẫu mất sớm mà bị người trong dòng tộc ăn hiếp, chèn ép đến thế này, nếu không phải trong nhà còn có vị tỷ tỷ có thể miễn cưỡng chống đỡ, sợ là ngay cả cơm no áo ấm cũng là vấn đề lớn.
Thân là trưởng tộc Lư gia, lần đầu tiên Lư Chi An cảm thấy mình không xứng chức.
Nhưng mà, đứa trẻ trước mặt này lại hoàn toàn không có ý oán hận, thậm chí cậu còn không nghĩ đến việc tố cáo với ông, cầu ông đứng ra chủ trì công đạo đòi lại nhà cửa của Tứ phòng. Thụy ca nhi bé nhỏ chỉ kể đến những việc vui vẻ ngày thường của cậu mà thôi, “Lúc hè, con và tỷ tỷ ra suối bắt cá….”
“Thụy ca nhi”, Lư Thụy nhải nhải kể lể cả buổi, rốt cục cũng thấy khát, Lư Chi An đưa mắt nhìn Thư Bình ý bảo dâng trà. Nhân lúc cậu uống trà, Lư Chi An cất tiếng hỏi: “Ba ngày sau tôi sẽ về kinh, con có muốn cùng tôi trở về không?”
“Ơ?” Lư Thụy ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt ngơ ngác, tựa như đang không hiểu ý của Lư Chi An là gì. Thư Bình thấy thế, dở khóc dở cười nhắc nhở: “Thụy thiếu gia, Hầu gia là muốn mang ngài về kinh đi học. Ngài còn không mau tạ ơn Hầu gia đi.”
Lư Thụy không động đậy gì, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lư Chi An, một lúc lâu sau mới trịnh trọng lắc đầu: “Con không đi, tỷ tỷ của con ở đây, con phải ở cùng với tỷ tỷ.”
Từ lúc cậu vào cửa tới giờ, Lư Chi An đã nghe cậu nhắc không dưới năm mươi lần từ “tỷ tỷ”, nên không khỏi có chút hiếu kỳ với tiểu cô nương này, lập tức hỏi: “Tỷ tỷ con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Đây vốn chỉ là một câu hỏi tùy ý mà thôi, nhưng khi Lư Thụy nghe thấy lại lập tức nhảy dựng như con mèo bị giẫm phải đuôi, “Tỷ tỷ của con…tỷ tỷ của con còn nhỏ, ngài hỏi cái này làm gì? Tỷ sẽ không lấy chồng đâu! Tỷ tỷ nói, sau này con có đỗ Trạng Nguyên, tỷ tỷ cũng sẽ không lập gia đình!”
Rõ ràng đây là ông nói gà bà nói vịt, nhưng Lư An Chi lại hiểu được ý của cậu, vẻ mặt lập tức trầm xuống, trong lòng tức giận vô cùng. Tộc nhân Lư gia, quả thật là quá lắm rồi!
Lư Chi An tức giận, toàn thân đều phát ra hơi thở lạnh lẽo, Thư Bình sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám, nhưng Lư Thụy lại ngây ngô, trong lòng vẫn còn lo lắng chuyện của Thất nương, nên không chú ý đến, vẫn liên tục lải nhải nhấn mạnh Thất nương sẽ không lập gia đình thế này thế nọ.
“Được rồi”, Lư Chi An hoàn toàn không có biện pháp với đứa trẻ không biết nhìn sắc mặc người khác này nữa, chỉ khoát tay bảo Thư Bình mang cậu ra ngoài, lại sợ Lư Thụy hiểu lầm, nên kiên nhẫn giải thích thêm: “Con yên tâm, có tôi ở đây, trong tộc không ai dám ăn hiếp tỷ đệ bọn con nữa đâu.”
Lư Thụy mở to mắt nhìn ông, yên lặng không nói gì.
Thư Bình đi trước dẫn đường, đến cửa, thì quay người lại cười nói với Lư Thụy, “Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi cũng ở trong phủ, cũng trạc tuổi với Thụy thiếu gia, hay là Thụy thiếu gia đến chơi với tiểu thiếu gia nhé?” Trong mấy gã sai vặt bên cạnh Hầu gia thì Thư Bình là kẻ thông minh nhất, vừa rồi trong phòng hắn nhìn thấy Lư Chi An quan tâm Lư Thụy, nên đương nhiên sẽ đối với Lư Thụy càng thêm khách khí nhiệt tình.
Lư Thụy lắc đầu trả lời: “Tôi còn phải về học đường.”
Thư Bình cười nói: “Chắc là Thụy thiếu gia không biết rồi, ngài vừa đi, thì học đường bên kia cũng tan lớp. Bây giờ ngài trở lại, sợ là ngay cả phu tử cũng không còn ở đó đâu.”
Lư Thụy lập tức ngây ra, không biết phải làm thế nào mới đúng, ngẫm nghĩ một chút, nhớ đến lời dặn dò của Thất nương vào buổi sáng trước khi đi, nên vội vàng cong mắt cong môi ngây ngô cười với Thư Bình.
“Thư Bình, tiểu tử ngốc này là ai vậy?” Từ sau bụi hoa truyền đến một giọng nói non nớt của bé trai, một cậu nhóc mặc cẩm bào màu xanh ngọc từ sau bụi hoa đi ra, mặt tròn mắt to, khăn trùm búi tóc, làn da mịn màng, nhìn qua có vài phần giống với Lư Thụy.
“Dập thiếu gia”. Thư Bình cung kính hành lễ với Lư Dập, khom người trả lời: “Vị này là Thụy thiếu gia của Tứ Phòng, vừa rồi Hầu gia tìm ngài ấy nói chuyện ạ.”
“Thụy thiếu gia sao?” Lư Dập nghiêng đầu nhìn Lư Thụy, rồi kéo dài giọng “À…” một tiếng, mở to hai mắt quan sát cậu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thì ra cậu là Lư Thụy, người hôm qua làm thơ khiến phụ thân tôi kính trọng vài phần. Không ngờ cũng chỉ là một thằng nhóc mà thôi.” Bản thân cậu nhóc cũng chẳng cao hơn Lư Thụy, lại cố tình ra vẻ người lớn, trông vô cùng buồn cười. Lư Thụy lại là người không biết che giấu cảm xúc, lập tức không nhịn được mà cười ra tiếng.
Lư Dập lập tức nổi cáu, quát lên: “Cậu — cậu cười cái gì? Cậu dám cười tôi sao?”
Lư Thụy nào ngờ cậu ta lại quá khích đến thế, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, trong đầu loạn cào cào, căn bản là không biết phải ứng phó thế nào. Nghĩ nghĩ một chút, đành nhếch miệng cười, vẻ mặt nịn nọt.
Lư Dập càng thẹn quá hóa giận hơn nữa, tức giận chỉ vào mặt cậu lắp bắp nói: “Cậu…cậu còn dám cười nữa. Coi chừng tôi….tôi tôi tôi….” Tuy cậu nhóc được nuông chiều từ bé, nhưng lại không phải là đứa trẻ không hiểu đạo lý, chỉ biết suốt ngày vênh mặt hất hàm sai khiến, nên lúc này muốn nói ra vài câu ác độc, lại không biết phải nói làm sao.
Hai người đang đối đầu với nhau, thì một gã sai mặt tầm mười một mười hai tuổi chạy dọc theo hành lang, nhìn thấy Lư Dập, vội vàng chạy đến, gấp gáp hô: “Thiếu gia, tiểu thư đang tìm ngài khắp nơi, thì ra ngài ở trong này.”
Lư Dập ngẩng đầu tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Nàng ấy tìm tôi thì có gì chứ? Tóm lại cũng chỉ lôi những trò chơi của bọn con gái ra làm phiền tôi thôi, thật là hết cách mà.” Nói xong, còn làm ra vẻ thành thục thở dài một hơi, nhưng cũng không đuổi gã sai vặt kia đi, ngược lại còn giả vờ bất đắc dĩ vung tay nói: “Đi thôi đi thôi, nếu tôi mà không đi, xíu nữa nàng ấy lại dỗi cho xem.”
Lư Thụy thở dài nhẹ nhõm, vừa yên lòng được một chút, thì bỗng dưng Lư Dập đang đi phía trước đột ngột xoay người lại, đôi mắt đen tròn nhìn Lư Thụy từ trên xuống dưới, sau đó hất cằm kênh kiệu nói: “Cậu cũng đi luôn.”
Lư Thụy vội vàng lắc đầu, “Tôi không đi đâu, tôi còn phải về nhà nữa.”
“Cậu—” Lư Dập lại cáu lên, tức giận nói: “Cậu thật vô lễ, tôi có ý tốt muốn cho cậu đi chơi cùng, mà cậu còn dám từ chối. Cậu có ý gì hả, là không xem tôi ra gì đúng không?”
Lư Thụy vốn ngốc, nên thật sự không theo kịp suy nghĩ của Lư Dập, không biết mình thế nào mà thành “không coi cậu ta ra gì” rồi. Cậu mở to mắt, mơ mơ màng màng muốn biết mình đã làm gì, mà khiến vị tiểu thiếu gia này tức giận đến thế.
“Trừng tôi, trừng tôi, cậu còn dám trừng tôi nữa.” Lư Dập giãy nãy giậm mạnh chân, tức giận chỉ vào Lư Thụy quát lớn: “Tôi mặc kệ, cậu phải đi theo tôi.”
Hai vị thiếu gia này, một người là thiếu gia nhà mình, một người là thiếu niên mà Bình Dương Hầu coi trọng, nếu bọn họ cãi nhau, cho dù ai thắng ai thua, thì Thư Bình cũng thảm nhất, không chừng còn bị phạt nữa. Cho nên, vừa thấy tình hình ngày càng khẩn trương, thì Thư Bình lập tức lên tiếng hòa giải, dịu dàng nói với Lư Thụy: “Bây giờ học đường cũng đã tan lớp, Thụy ca nhi không cần phải vội về làm gì, không bằng đi ra trước viện dạo một chút. Không chừng sẽ gặp được tiểu thư nhà chúng tôi, còn có các vị thiếu gia, tiểu thư của Nhị phòng và Tam phòng nữa đấy.”
Vừa nghe thấy bọn họ đều ở đây, Lư Thụy lại càng không muốn đi hơn, chỉ cúi đầu nhìn mũi đôi giày cũ kỹ của mình không nói tiếng nào.
Dù sao thì Thư Bình cũng lớn tuổi hơn bọn họ, lại hầu hạ bên cạnh Bình Dương Hầu, nên rất biết cách quan sát, vừa nhìn thấy biểu hiện của Lư Thụy thì lập tức ít nhiều hiểu được nguyên do. Ngẫm nghĩ một chút, rồi cúi đầu thì thầm bên tai Lư Dập. Sau khi Lư Dập nghe xong, thì giương mắt lặng lẽ nhìn Lư Thụy, chép miệng, rồi khẽ nói với Lư Thụy: “Cậu cứ đi theo tôi, ai dám ăn hiếp cậu, tôi sẽ chống lưng giúp cho.”
Rốt cục thì Lư Thụy vẫn mang tâm tính trẻ con, tuy ngày thường Thất Nương vẫn luôn dặn dò cậu “Lui một bước trời cao biển rộng”, nhưng chung quy với sự ăn hiếp và nhạo báng của những đứa trẻ khác vẫn ít nhiều có chút oán giận, mà nay nghe Lư Dập nói những lời này, không khỏi có chút động tâm. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, khẽ nói: “Tỷ tỷ của tôi nói, không cần phải so đo với họ làm gì. Với lại, hôm nay có cậu làm chỗ dựa, có thể dạy dỗ được bọn họ, nhưng sau khi cậu trở về, bọn họ sẽ càng ăn hiếp tôi hơn….”
“Bọn họ dám!” Lư Dập lập tức nổi máu anh hùng, vung nắm tay nhỏ lên nói: “Cậu yên tâm đi, có tôi ở đây!” Dứt lời, cũng chẳng thèm để ý đên Lư Thụy có đồng ý hay không, mạnh mẽ kéo tay cậu bước đi.