Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 126

“Chỉ cần có thể cứu ba tôi ra, tôi cái gì cũng có thể đồng ý với anh!” Trọng Nhược Tình nói, hiện tại cô đã là quyết đánh đến cùng.

Lục Tử Thịnh vẫn dáng vẻ như cũ đưa lưng về phía cô, không có mở miệng.

Trọng Nhược Tình cũng không nói thêm nữa, “Lục tổng, tôi cho anh thời gi¬an suy nghĩ, hai ngày nữa, tôi sẽ sẽ liên lạc lại với anh!”

Nói xong, Trọng Nhược Tình xoay người rời đi.

“Đứng lại!” Trọng Nhược Tình vừa đi đến cửa, Lục Tử Thịnh chợt mở miệng, bước chân Trọng Nhược Tình ngẩn ra, không khác gì Lục Tử Thịnh đã đồng ý yêu cầu của cô, đáy lòng trỗi dậy một cỗ hi vọng.

Lục Tử Thịnh nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt lành lạnh, “Chẳng lẽ cô thật không biết là người nào làm sao? Cô sở dĩ kém hơn Lâm Tử Lam là cũng bởi vì cô quá mức mù quáng, chuyện gì cũng sẽ đẩy lên trên người khác!” Lục Tử Thịnh nói gằn từng chữ.

Trọng Nhược Tình cau mày, nhìn Lục Tử Thịnh.

“Chờ cô tìm được ai làm rồi hãy nói!” Lục Tử Thịnh nói xong, cũng không nói thêm cái gì, Trọng Nhược Tình nhìn Lục Tử Thịnh, nhíu mày, cuối cùng đi ra khỏi phòng làm việc.

Lục Tử Thịnh nhìn bóng lưng Trọng Nhược Tình, trong đầu lần nữa thoáng hiện ra bộ dạng của Tử Lam, sắc mặt âm trầm.

Trọng Nhược Tình đi ra khỏi Công ty Lục Thức, vừa đi đến cửa công ty, liền nhận được điện thoại của Ân Tuệ, sau đó vội vã chạy tới bệnh viện.

..........

Bên trong bệnh viện.

Cảnh Thần rời đi, chỉ có một mình Tử Lam ngồi ở trong phòng xem ti vi, có chút nhàm chán, buổi chiều, Mặc Thiếu Thiên cũng cùng bảo bối cùng nhau đi rồi.

Bảo bối vừa vào cửa, liền cười hì hì, “Mẹ, con đem cơm cho mẹ này!” Hi hi cười nói.

Nhìn quan hệ của Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi gần gũi nhau vậy, trong lòng Tử Lam không khỏi ghen tỵ, nhưng lại không có cách nào, chỉ là nỗ lực coi thường cái cảm giác này.

Tử Lam ngồi ở trên giường, nhìn Hi Hi, “Sao lại đến trễ như vậy? Sắp đói chết mẹ rồi!”

Tử Lam oán trách nói, không có cách nào để ăn cơm do Hi Hi nấu, ăn cơm ở bệnh viện, Tử Lam thế nào cũng ăn không quen, cho nên ngày ngày Hi Hi chạy tới chạy lui đưa cơm cho Tử Lam.

Hi Hi quay đầu lại phía sau nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Là cha, cha nói là tới đón con, kết quả là có cuộc họp, tới đón con muộn, cho nên bây giờ mới tới!” Hi Hi nói, trực tiếp đẩy trách nhiệm lên người Mặc Thiếu Thiên.

Tử Lam quét mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nhìn Hi Hi, chậc chậc mở miệng, “Bảo bối, con đi theo người ngay cả quan niệm về thời gian cũng không có, thì cũng bị lây thành người không có quan niệm đấy, cái này là không được, nhất định phải từ bỏ!” Tử Lam nói.

Bảo bối chau chau mày, 囧!

Nhưng còn phải lĩnh mệnh, “Con biết rồi!”

Mặc Thiếu Thiên lại nhìn Lâm Tử Lam, sau đó nhìn lướt qua bên trong thùng rác thấy đầy vỏ trái cây, nhếch miệng lên, đi tới, “Lâm tiểu thư, thùng rác sắp bị em lắp đầy, em xác định em còn đói không?”

Tử Lam cười một tiếng, “Dĩ nhiên, trái cây sao có thể ăn no? Mặc tổng, anh ăn cơm để no hay ăn trái cây để no?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

Mặc Thiếu Thiên nhìn bộ dáng Lâm Tử Lam, không biết vì sao a, người phụ nữ này nhìn thấy hắn thì cứ đưa ra bộ dạng rậm rạp đầy gai gốc! Điều này làm cho hắn cảm giác cực kỳ khó chịu!

Mặc Thiếu Thiên quay sang, trực tiếp đem hoa tươi trong tay ném qua. Tử Lam bất ngờ đón lấy, sau đó nhìn hoa tươi trong tay, nhếch miệng lên, “Mặc tổng thật có tấm lòng nha, biết đi thăm bệnh là phải đem theo đồ!” Tử Lam với dáng vẻ hài hước nói.

Hi Hi cười một tiếng, “Không chỉ có vậy a, cha còn mua cho mẹ trái Thanh Long mà mẹ thích ăn nhất!” Hi hi vội vàng hoà giải nói.

Cha cùng mẹ gặp mặt, thế nào cũng phải xảy ra chiến tranh sao? Chiến tranh nhỏ còn tạm được, chứ chiến tranh lớn con chống đỡ không được đâu!

“Cha ở đâu là mua cho mẹ con, cha là mua cho chính mình để tự ăn đấy!” Mặc Thiếu Thiên bất mãn phản bác.

“Nghe chưa, bảo bối, anh ta không phải mua là để cho mẹ ăn!” Ngươi lam nói.

Mặc Thiếu Thiên cau mày, người phụ nữ này nói chuyện là cứ như muốn chọc giận hắn?

Hi Hi vội vàng đem thức ăn chuẩn bị xong, đưa tới trước mặt Tử Lam, sau đó đưa muỗng, “Mẹ, nhanh ăn đi, nếu để đồ ăn nguội thì không ngon đâu!”

Tỉ mỉ dàn xếp.

Tử Lam nhìn Hi Hi, dành cho con trai một nụ cười ôn hòa, “Cám ơn bảo bối!”

Tử Lam được thích không tính là rất tao nhã, nhưng lại rất chân thật, Mặc Thiếu Thiên ở một bên nhìn, đầu tiên là cau mày, sau đó khóe miệng từ từ nâng lên dễ dàng mà cười.

Lâm Tử Lam chính là như thế, có lúc xem ra đoan trang, có khí tiết, có trí tuệ, nhưng có lúc xem ra thì cũng rất lười biếng, hẹp hòi, phúc hắc. Nhưng gương mặt của Lâm Tử Lam, không thể không nói, cũng rất hấp dẫn con mắt người khác.

Ăn xong, Tử Lam để chén đẩy, cái gì cũng không quản, vì vậy Hi Hi phải đi dọn dẹp. Nhìn Hi Hi làm những chuyện này, mà cha mẹ cực phẩm lại nhìn bằng ánh mắt yên tâm và thoải mái đến thế.

Hi Hi bất đắc dĩ lắc đầu.

Mình tại sao có thể có cha mẹ cực phẩm như vậy a, nhìn con mình làm những chuyện này, mà chỉ có an lòng!!!

Ai, quả nhiên có gen tốt là cần phải trả giá cao! Hi hi quả quyết dọn dẹp đồ.

Mặc Thiếu Thiên nhìn hoa tươi trong phòng, mặc dù hoa không còn tươi như ngày hôm qua, nhưng cũng đẹp khiến người ta cảm thấy chói mắt, chỉ là Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Hoa thế nào mà bị ít đi nhiều như vậy?”

Tử Lam ngay cả đầu cũng không ngẩn lên, “Tặng người khác!”......

Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, Tử Lam cũng ngẩng đầu lên, ngẫu nhiên chạm ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tử Lam mở miệng, “Hoa tươi ở chỗ này đường nào cũng héo đi, không bằng đưa cho người khác, người khác vui vẻ, mình cũng vui vẻ lây!” Tử Lam nhàn nhạt nói.

Không thể không nói Lâm Tử Lam mặc dù rất không lãng mạn, nhưng lại là một cô gái rất biết suy nghĩ.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, không có nói gì, thậm chí đồng ý với lời nói của Lâm Tử Lam. Hoa hồng sinh mệnh rất ngắn ngủi, nhưng nó lại khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc. Không ngờ, Mặc Thiếu Thiên đồng tình với Lâm Tử Lam.

Nhìn cha cùng mẹ không có cãi vả, Hi Hi tốt bụng nói, “Mẹ, bên ngoài mặt trời rất tốt, nếu không con cùng mẹ ra ngoài đi dạo đi!” Tử Lam chợt nhíu mày, vô cùng đồng ý, “Được!”

Nhìn mẹ con bọn họ quyết định vui vẻ như vậy, Mặc Thiếu Thiên còn có thể nói gì sao? Chỉ có thể là ngoan ngoãn đi theo rồi.

Vì vậy, Lâm Tử Lam đi cùng với Hi Hi còn có cả Mặc Thiếu Thiên xuất hiện bên trong công viên. Bọn họ làm cho người khác phải dời tầm mắt mà nhìn, cả nhà ba người, dáng dấp thật là quá hấp dẫn người ta đi. Nam thanh, nữ tú, đứa con lại vô cùng đáng yêu, quả là một nhà hoàn mỹ!

Tử Lam đi ở phía trước, có Hi Hi bên cạnh, Mặc Thiếu Thiên đi theo sau, ánh mắt thủy chung mà chăm chú nhìn Lâm Tử Lam trước mặt, sợ là ngay cả hắn cũng không có phát hiện được mình đang làm gì.

Lúc này, một đôi vợ chồng nhìn Tử Lam, cười với cô, “Tử Lam, một nhà các cháu thật hạnh phúc, chồng cháu rất tuấn tú, xem ra cũng rất thương cháu, con của cháu cũng rất đáng yêu, cháu sẽ hạnh phúc đấy!” Bà lão chân thành nhìn Tử Lam nói.

Tử Lam sửng sốt.

Nghe lời nói của bà lão, mặt không khỏi đỏ ửng lên. Sớm biết thế này thì không cần Mặc Thiếu Thiên cùng đi ra ngoài làm gì, đưa tới hiểu lầm như vậy!

Mặc Thiếu Thiên đứng ở phía sau nghe thấy thế, hơi nhếch khóe môi lên, cũng không ghét bà ấy nói như vậy, ngược lại, rất thích là đằng khác. Thậm chí còn tưởng tượng, dáng vẻ Lâm Tử Lam khi là một người vợ thì sẽ như thế nào?

Bà ấy là vợ của ông lão mà Tử Lam mới vừa đưa hoa vào hôm qua, ông tặng cho bà, nhìn bọn họ già rồi mà còn có thể hạnh phúc như vậy, Tử Lam chợt nhớ tới một câu nói: Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già. Hình ảnh như vậy rất đẹp. Sau trăm tuổi hai người còn có thể như thế, mới là hoàn mỹ.

Tử Lam không có giải thích nhiều, nhếch miệng mỉm cười cho qua. “Cám ơn!”

Đối với lời dặn dò vủa người khác, đồng ý đều là chuyện tốt, Tử Lam chưa bao giờ làm trái với lời họ.

Vì vậy, bọn họ tìm đến một chỗ có ít người, Tử Lam ngồi xuống ghế phơi nắng. Mỗi ngày được phơi nắng như vậy, cũng là việc rất vừa lòng.

“Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì không? Con đi lấy cho mẹ?” Hi Hi hỏi, ngụ ý, cố ý dành cho cha mẹ một khoảng thời gian riêng tư.

Tử Lam làm sao không nhìn ra?

“Không cần, mẹ mới vừa ăn no, vẫn chưa đói!” Tử Lam nhàn nhạt nói.......

“Ồ!” Hi Hi thất bại, mẹ quá thông minh, không dễ lừa gạt!

Thế nhưng Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ ra nét cười, “Bảo bối, cha muốn ăn cái gì đấy, con đi lấy Thanh Long tới đây đi, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Hi Hi cười một tiếng, cha quả thật rất hiểu tâm tình của mình.

“Dạ được!” Hi Hi lĩnh mệnh, cười một tiếng, vội vàng xoay người rời đi.

Có lúc nhất định phải để cha mẹ có khoảng thời gian riêng tư thì bọn họ mới có thể thật sớm yêu nhau, bản thân lại có thể dành thời gian làm được nhiều việc!

Tử Lam lườm Mặc Thiếu Thiên một cái, “Anh muốn ăn, thì tự mình mà đi lấy, tại sao để cho con của tôi đi chứ?” Tử Lam bất mãn nói.

Mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con trai, vô duyên vô cớ lại bị một người đàn ông muốn chia sẻ đứa con trai này, bên trong lòng Tử Lam luôn khó chịu!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, đầy căm tức, “Là con của chúng ta!!!”

Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, bất đắc dĩ nhún vai, “Đã thành thói quen, trong khoảng thời gi¬an ngắn không đổi được!”

Mặc Thiếu Thiên trừng mắt nhìn. Rõ ràng là cố ý!

Tử Lam không nhìn thẳng, mà nhìn về phía khác. Nhìn gò má của Tử Lam, lửa giận trong Mặc Thiếu Thiên dần dần tắt, ánh mặt trời chiếu lên trên người cô, giống như là có một vầng sáng nhàn nhạt ở trên người của cô tỏa ra, rất đẹp. Da thịt của Tử Lam rất trắng, giống như là sữa tươi vậy, làn da trơn như một tấm vải lụa.

Lúc này, trong đầu của Mặc Thiếu Thiên vang lên mới lời chúc phúc của bà lão hồi nãy, Lâm Tử Lam cũng không có phản bác giải thích, có phải hay không cô ấy cùng suy nghĩ với mình? Cũng không có ghét cách nói này?

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên chợt đưa người tới, ngồi gần bên cạnh Tử Lam.

Hình như cảm thấy Mặc Thiếu Thiên đến gần, Tử Lam nghiêng đầu, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh làm gì đấy?”

Trên khuôn mặt Mặc Thiếu Thiên nở ra một nụ cười hoa lệ, mở miệng.

“Lâm tiểu thư, em rất đẹp!!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam cười nói.
Bình Luận (0)
Comment