Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 172

Hi Hi nói chuyện điện thoại xong, sau đó khoảng 20 phút, Tiểu Từ đến.

Ba người ngồi một bàn đầy thức ăn, không một chút khách khí mà dùng bữa.

Lâm Tử Lam nói cho Tiểu Từ biết, họ chuẩn bị tới một căn hộ khác, chính là căn hộ ở Xương Nguyên, làm cho Tiểu Từ không kinh ngạc không được, còn hỏi Lâm Tử Lam có phải tham ô hay không, nếu không làm sao có thể mua được căn hộ ở khu đó.

Lâm Tử Lam nói, đây đều là công lao của Hi Hi.

Hi Hi cười hắc hắc, “Đây đều nhờ vào máy vi tính, tiền kiếm được là ngoại khoá mà thôi, ngoại khoá!” Hi Hi cười nói.

Lâm Tử Lam nhìn vẻ mặt chột dạ của Hi Hi, trong lòng không nhịn được cười, lần sau, liền ném cho bảo bối giải thích.

Tiểu Từ nghe thấy thế, liền khen bảo bối là thiên tài, cũng hận không tìm được người cho cô sinh ra một đứa con trai thiên tài như thế này, thật may là Lâm Tử Lam nói cho cô biết, người thiên tài tỷ lệ toàn cầu này rất hiếm, nói thế mới làm cho Tiểu Từ chết lòng.

Nhưng mà bọn họ thương lượng xong, chờ lúc chính thức chuyển nhà, mới tổ chức một bữa tiệc mừng nhà mới, Tiểu Từ muốn đi thăm một chút, cảm thụ một chút cái gì gọi là nơi chói sáng của đô thị, sang trọng nhất!

Sau khi đã bàn xong, ba người tiếp tục dùng bữa, Hi Hi trước sau ăn cái gì đều mang một dáng ưu nhã, nhưng khi nhìn đến hai người phụ nữ, chẳng ưu nhã chút nào, cũng bị ảnh hưởng a.

Mà Mặc Thiếu Thiên bên này.

Bên trong khách sạn.

Mặc Thiếu Thiên cúp điện thoại, quay đầu lại, vừa đúng lúc Diệp An Nhiên từ trong phòng rửa tay đi ra, “Em hôm nay cứ ở nơi này nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai anh lại cho người tìm nơi khác!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Diệp An Nhiên gật đầu một cái, trên mặt đã không có vẻ mặt khổ sở nữa, ngược lại xem ra, rất dịu ngoan, tinh thần phấn chấn rất nhiều.

“Cám ơn anh Thiếu Thiên!” Diệp An Nhiên nâng lên một nụ cười nhẹ nhàng nói.

Mặc Thiếu Thiên mấp máy môi, “Không có gì, em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai trở lại thăm em, anh đi trước!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói phải đi, Diệp An Nhiên chợt đi tới, “Thiếu Thiên......”

Mặc Thiếu Thiên bước chân ngẩn ra, quay đầu lại nhìn cô, “Thế nào?”

“Anh có thể ở lại với em không?” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, hỏi một cách cẩn thận, cụp mắt xuống, lông mi dài có chút run rẩy.

Mặc Thiếu Thiên sững sờ, nếu như đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà ở lại, nhưng lúc này......

“Anh trở về còn có việc cần phải xử lý!” Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt nói.

“Ồ!” Diệp An Nhiên đáp một tiếng, rất dễ nhận thấy, không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại nói như vậy, chỉ là ngay sau đó cô nở nụ cười, “Thiếu Thiên, em hi vọng anh không trách cha em, cũng không trách em!” Diệp An Nhiên nói.

“Sẽ không, chuyện đã qua!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Đã qua...... Thật đã qua sao?

Diệp An Nhiên cười cười, “Vậy thì được rồi, anh ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Sau khi nói xong, Mặc Thiếu Thiên liền rời đi.

Mà Diệp An Nhiên nhìn bóng dáng của Mặc Thiếu Thiên dần khuất mất ngay trước mắt, cửa bị đóng theo, con ngươi của cô cũng càng ngày càng rõ ràng....................

Mặc Thiếu Thiên đi ra khỏi khách sạn.

Chuyện ngày hôm nay đối với hắn mà nói, có chút ngoài ý muốn, hắn không ngờ Diệp An Nhiên sẽ trở lại.

Lúc này, suy nghĩ của Mặc Thiếu Thiên lội ngược dòng về mấy năm trước.

Khi đó, hắn bị Mặc gia vứt bỏ, ở nước Mĩ lưu lạc thật lâu, lúc mới về nước ở tại Mặc gia, bị mọi người trong nhà thành kiến với hắn, Mặc Ân Thiên đối với hắn chẳng chút quan tâm, Cung Ái Lâm làm khó hắn khắp nơi, mặc dù như vậy, hắn vẫn duy trì dáng vẻ như cũ, đánh người.

Cũng chính khi đó, hắn biết Diệp An Nhiên.

Cho là vừa thấy đã yêu đi, bởi vì khi đó thoạt nhìn Diệp An Nhiên cùng với hắn, hoàn toàn không phải là người của cùng một thế giới, thế giới của hắn là một vùng tăm tối, thế giới của cô là một mảng sáng rỡ.

Mặc Thiếu Thiên nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp An Nhiên, cô cười, cô dịu dàng, đều là khát vọng của Mặc Thiếu Thiên.

Cho nên, khi thấy có người khi dễ Diệp An Nhiên, hắn không một chút do dự mà can thiệp.

Từ đó, bọn họ ở bên nhau. Nhưng không ngờ, Mặc gia lại hết sức phản đối.

Khi đó hắn phản nghịch, Mặc gia phản đối cái gì, hắn càng muốn làm cái đó, cũng chỉ muốn đối kháng cùng Mặc gia.

Nhưng Mặc Thiếu Thiên vạn lần không ngờ, Mặc gia thế nhưng đi tới nhà của Diệp An Nhiên, về phần nói cái gì, làm cái gì, Mặc Thiếu Thiên không biết. Chỉ biết là, vì chuyện đó, cha của Diệp An Nhiên bị tai nạn xe cộ, bọn họ cầm tiền, rồi ra nước ngoài.

Mặc Thiếu Thiên nhớ, khi đó, Diệp An Nhiên khóc rất đau lòng, Mặc Thiếu Thiên lúc đó, quyền thế quá nhỏ bé, tuổi trẻ khinh cuồng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp An Nhiên rời đi, cũng là từ khi đó, Mặc Thiếu Thiên cực kỳ hận Mặc gia.

Đã nhiều năm rồi, những hồi ức kia đã bị phai mờ ở trong lòng, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên không ngờ, hắn chợt nhận được cuộc điện thoại của Diệp An Nhiên, cô trở về!

Ngồi ở trong xe, Mặc Thiếu Thiên cau mày, giống như có cái gì đó luẩn quẩn không đi, để cho hắn buồn phiền.

Khởi động xe, Mặc Thiếu Thiên mới muốn lái đi, thuận thế lấy điện thoại di động ra, ngay khi thấy hình trên màn hình điện thoại di động thì khóe miệng của hắn không khỏi từ từ nhếch lên.

Nhìn trong hình, là hai mẹ con, bọn họ dưới ánh mặt trời, cười vui vẻ như vậy......

Nhìn bọn họ cười, tâm tình của Mặc Thiếu Thiên cũng đã khá hơn nhiều.

Nhớ lại chuyện bảo bối gọi điện thoại bảo cùng tới ăn cơm, Mặc Thiếu Thiên lần đầu tiên cự tuyệt bảo bối, trong lòng có chút băn khoăn.

Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên bấm số gọi cho Lâm Tử Lam, mới vừa đưa vào bên tai, lại nghe được, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách......” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không ngờ người phụ nữ này ngay cả ngủ cũng tắt máy.

Nhưng khi nhìn thời gi¬an, đã muộn rồi, Mặc Thiếu Thiên cũng không nghĩ gì nữa, trực tiếp đem điện thoại ném qua một bên, lái xe rời đi.

......................

Hôm sau.

Sáng sớm, Lâm Tử Lam đến công ty, công ty liền mở một cuộc họp, về việc cô cùng Trần Mặc phụ trách hợp đồng bên Vân Đức, hợp đồng sẽ phải lập tức kí kết, cho nên nhất định phải đi họp, đây là chuyện hợp tác giữa hai công ty.

Mà hôm nay, người của tập đoàn Vân Đức cùng người của tập đoàn MK cùng đi họp cung với nhau, hơn nữa đây là cuộc họp hết sức quan trọng.

Lâm Tử Lam chuẩn bị, vẫn luôn rất đầy đủ.

Nếu là hợp tác, dĩ nhiên, tất cả mọi người đều muốn nói lên đề nghị của mình.

Lâm Tử Lam cùng Trần Mặc ngồi song song nhau, nghe người của tập đoàn Vân Đức nói lên sự sắp xếp cũng như lời đề nghị, còn có sự hy vọng của bọn họ.

Lâm Tử Lam rất nghiêm túc lắng nghe, nhớ rất rõ ràng rằng sự hợp tác lần này, hết sức quan trọng.

“Sự hợp tác lần này, đối với Vân Đức chúng tôi mà nói, cũng là hết sức quan trọng, cho nên, tôi hi vọng lần này có thể đạt được chút thành tích!” Tổng Giám đốc bên Vân Đức nói.

Mọi người nghe, gật đầu một cái.

Lúc này, Tổng Giám đốc của Vân Đức đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam, “Lâm tiểu thư, xin hỏi cô có đề nghị gì tốt không?” Tổng Giám đốc của Vân Đức hỏi.

Ngài ta hỏi vậy, mọi ánh mắt đều dồn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam chỉ kinh ngạc mấy giây, mặc dù không hiểu ông ta tại sao lại hỏi mình như vậy, nhưng gặp phải trường hợp này, Lâm Tử Lam có thể ứng phó.

“Thật ra thì tôi không có đề nghị gì hay cả, nhưng mà nghe Lý Tổng vừa nói như thế, tôi bỗng nhiên có một ý tưởng!” Lâm Tử Lam đứng lên chậm rãi nói.

“Lâm tiểu thư có ý kiến gì, cứ việc nói!” Lý Tổng nhìn Lâm Tử Lam cười nói.

“Nếu là hai bên hợp tác, vừa muốn hai bên đều có lợi, còn phải có điểm nhấn, tôi cảm thấy, chúng ta thật ra có thể chế tạo ra một ‘hệ liệt’[*], liền lấy lợi ích của hai bên!” Lâm Tử Lam nói.

[*] Chắc có ý bảo là làm ra những nhiều dòng sản phẩm, mà chúng có liên quan với nhau.

Nghe Lâm Tử Lam nói như thế, mọi người sững sờ, đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Lý Tổng cũng ngây ngẩn cả người, “Hệ liệt?”

“Đúng, hiện tại trên thị trường châu báu, nhiều loại sản phẩm đều có, hai bên hợp tác cùng nhau cũng không phải là số ít, cũng đều vì lợi ích mà hai bên dấy lên xung đột, nếu như chúng ta chế tạo ra một dòng sản phẩm hệ liệt, tôi cảm thấy được, nó không chỉ có thể hấp dẫn người tiêu thụ, mà còn có một mánh lới thật tốt, mặc kệ lúc ở buổi triển lãm châu báu, hay là lúc bán ra, rất có thể đạt tới mức doanh thu cao!”

Lâm Tử Lam vừa nói xong, mọi người bừng hiểu ra.

Đây chính là một ý kiến hay.

Do hai công ty cùng hợp tác, tin tức vừa truyền ra, nhất định sẽ gây sự chú ý. Nếu như làm tốt, đây là một cơ hội gây chấn động giới đá quý.

Lý Tổng vỗ tay đầu tiên, “Lâm tiểu thư, quả nhiên danh bất hư truyền......” Lý Tổng khen ngợi nói.

Lâm Tử Lam khẽ cười yếu ớt, khiêm tốn nói, “Cám ơn Lý Tổng khen ngợi, cái này chỉ là bước đầu thôi, quan trọng là quá trình, vẫn còn cần thương lượng!” Lâm Tử Lam nói.

Thật ra thì lúc trước, nghe Lâm Tử Lam nói muốn đem châu báu cung cấp cho một chuyên gia giám định châu báu trước khi tung mặt hàng ra thị trường, Lý Tổng liền chú ý tới Lâm Tử Lam, đây là một ý tưởng lớn mật, không ngờ Lâm Tử Lam thế nhưng lại nói ra, nếu như đổi thành công ty khác, có lẽ sẽ khiển trách Lâm Tử Lam, nhưng Lý Tổng là một người làm ăn rất thông minh, ông ta hiểu được, mặc dù bọn họ không đề cập tới, đến lúc mặt hàng tung ra thị trường, cũng sẽ có ký giả không lương tâm mà lăng xê, cho nên, không bằng bọn họ làm trước.

Lý Tổng là một người thích những người có tài, rất quan tâm tới ý tưởng của Lâm Tử Lam.

“Tôi tin tưởng, trong quá trình sản xuất, Lâm tiểu thư nhất định sẽ làm cho chúng tôi hài lòng, Lâm tiểu thư, hợp đồng này, gi¬ao cho cô cùng Trần tiên sinh!” Lý Tổng cười nói.

Lúc này, Lý Tổng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tổng, chúng ta lúc nào thì tìm thời gi¬an để ký hợp đồng đây!?”

Lý Tổng vừa nói xong, tầm mắt của Mặc Thiếu Thiên từ trên người của Lâm Tử Lam dời đi, hắn cười nói, “Nếu Lý Tổng có lòng như vậy, sau khi tôi sắp xếp xong, lập tức thông báo cho Lý Tổng, được chứ?”

“Được, sớm gặp lại!” Lý Tổng nói.

“Nhất định!” Mặc Thiếu Thiên cũng cười nói, sau đó cùng Lý Tổng bắt tay.
Bình Luận (0)
Comment