Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 176

Mặc Thiếu Thiên rũ mắt, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn cô, “Tại sao lại đột ngột quyết định như vậy?”

Diệp An Nhiên cười, “Không phải đột ngột, khi mà em quay về đây, cũng đã nghĩ xong rồi, em không thích nơi đó, nếu như không phải do cha em, em sẽ không đi, Thiếu Thiên, anh nên hiểu!”

Mặc Thiếu Thiên ánh mắt tối đi mấy phần, sau đó gật đầu một cái, “Được, em học nghành gì?”

“Quảng cáo!”

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Quảng cáo?”

“Đúng vậy!” Diệp An Nhiên gật đầu một cái.

“Vừa đúng trong công ty anh thiếu một chỗ trống trong bộ phận Quảng cáo!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiêncười cười, “Hi vọng em có thể đảm nhiệm chỗ trống đó!”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Diệp An Nhiên, cười cười, “Em chừng nào thì muốn đi làm?”

“Tùy lúc thôi!” Diệp An Nhiên cười nói, đây mới là mục đích của cô, có thể cùng với Mặc Thiếu Thiên làm việc cùng nhau, như vậy cơ hội của cô sẽ nhiều hơn một chút.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, “Ngày mai anh sẽ sắp xếp!”

Diệp An Nhiên gật đầu một cái.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhớ tới cái gì đó, “Nếu không đi, không thể cứ mãi ở tại khách sạn, anh sẽ giúp em tìm một căn hộ!”

“Không cần đầu, em ở căn hộ lúc trước cũng được!” Diệp An Nhiên nói.

“Em nói căn hộ lúc trước sao?”

“Đúng vậy!” Diệp An Nhiên gật đầu.

“Tòa nhà đó đãbị phá bỏ rồi!”

“Vật đổi sao dời, không ngờ mới mấy năm ngắn ngủi cũng đã bị phá hủy!” Diệp An Nhiên cảm khái mà nói, nói xong, ánh mắt quét về phía Mặc Thiếu Thiên.

“Thời gi¬an là có thể làm bào mòn vài thứ, tất cả đều thay đổi, chỉ là em yên tâm, anh sẽ giúp em tìm một căn hộ thật tốt!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Diệp An Nhiên cười gật đầu một cái.

“Thiếu Thiên, anh có giận em không?” Diệp An Nhiên chợt hỏi.

Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, “Không có!”

“Thật sao?”

“Ừ!” Mặc Thiếu Thiên gật đầu, nếu như tức giận, cũng sớm theo thời gi¬an mà bị phai mờ rồi, ít nhất, lúc này đây Mặc Thiếu Thiên không thấy tức giận.

Theo thời gi¬an, muốn có được thứ gì đó càng ngày càng nhiều, nếu như nói tới trước kia, quả thật Mặc Thiếu Thiên cũng có tức giận, không cam lòng, nhưng là bây giờ, sẽ không như vậy.

Thời gi¬an, sẽ làm cho người đàn ông trở nên thành thục và cơ trí hơn.

Diệp An Nhiên không biết Mặc Thiếu Thiên nói có thật không, nhưng mà lần này cô trở về, coi như anh có tức giận, cô cũng sẽ trở lại bên cạnh Mặc Thiếu Thiên.

“Thiếu Thiên, cám ơn anh!” Diệp An Nhiên nhìn Mặc Thiếu Thiên cười nói.

“Thế nào lại chợt khách sáo như vậy? Anh thích dáng vẻ lúc em dã man bá đạo hơn!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.

Diệp An Nhiên bị câu nói của Mặc Thiếu Thiên chọc cười, “Nào có, em nào có dã man!”

... ……………….

Bên trong công ty.

Lâm Tử Lam từ lúc ăn cơm trở lại thì cô đang ở trong phòng họp, vấn đề thảo luận lần này là tạo ra dòng sản phẩm hệ liệt cùng bên Công ty Vân Đức.

Sau khi họp xong, cô cùng Trần Mặc ở bên trong phòng làm việc của anh ta, tiếp tục thương thảo, về trọng điểm hệ liệt lần này, cùng với việc thể hiện như thế nào.

Mãi cho đến giờ tan việc, hai người mới ra ngoài.

Lúc này, tất cả mọi người đã từ từ ra về, Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam, “Mọi người đi hết rồi!”

Lâm Tử Lam gật đầu, “Tôi cũng vậy, nên về nhà rồi!”

“Tôi đưa cô về!” Trần Mặc nói.

Lâm Tử Lam nhìn Trần Mặc, “Anh thuận đường sao?”

“Tôi vừa đúng có việc đi tới nơi đó, vừa lúc đưa cô về một đoạn!” Trần Mặc nói.

Lâm Tử Lam chau mày, “Vậy cám ơn anh nhiều!”

“Chờ tôi một chút, tôi thu dọn đồ đạc!”

“Được!”

Vì vậy Lâm Tử Lam ra bên ngoài đứng chờ, mấy phút sau, Trần Mặc đi ra.

“Đi thôi!”

Lâm Tử Lam gật đầu, vì vậy hai người cùng nhau đi ra công ty.

Lâm Tử Lam cũng là nghe người ta nói nhà Trần Mặc thật ra thì rất giàu, nhà cũng có Công ty riêng, chỉ là Trần Mặc không muốn tiếp nhận vị trí đó, lựa chọn cho mình một con đường, nhưng mà nguyên nhân gì Trần Mặc tới công ty của Mặc Thiếu Thiên làm, Lâm Tử Lam cũng không rõ.

Nhưng là, sự thật chứng minh, Trần Mặc cũng là một công tử giàu có.

Lâm Tử Lam sau khi biết được, thật ra thì rất kinh ngạc, Trần Mặc vô cùng khiêm tốn, căn bản không biết được nhà anh ta lại giàu có như vậy, không giống như Mặc Thiếu Thiên, tính tình phách lối, cả người là một thân hàng hiệu, đi tới chỗ nào cũng đều là Rolls-Royce, hoặc chính là loại xe thể thao số lượng có hạn, rêu rao sự hung ác.

Mặc Thiếu Thiên, anh ta, cũng không biết cái gì gọi là khiêm tốn!

Trên xe, Lâm Tử Lam nhìn Trần Mặc, “Trần Mặc, nghe nói nhà của anh rất giàu có, còn có công ty riêng nữa, tại sao anh đến Công ty MK này để làm việc?” Lâm Tử Lam hỏi.

Nếu như làm việc tại công ty của riêng mình, nói thế nào cũng là Tổng Giám Đốc…, làm sao lại tới Công ty MK để làm một Trưởng phòng Thiết kế bình thường!

Trần Mặc cười cười, “Đó là một sự cam kết giữa đàn ông với nhau!” Trần Mặc cười nói, thật ra thì chức vị gì ở MK không quan trọng, quan trọng là lời cam kết với Mặc Thiếu Thiên.

Lâm Tử Lam nhíu mày, Trần Mặc cười cười, “Tóm lại, đây là lời cam kết giữa tôi và Mặc Tổng, anh ấy đã từng giúp đỡ tôi, hơn nữa, đối với công việc này, tôi cũng cảm thấy hứng thú, cho nên mới đến MK làm việc!” Trần Mặc nói.

Lâm Tử Lam lúc này mới gật đầu một cái, bày tỏ sự khó hiểu!

Xe rất nhanh đến dưới khu nhà của Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam xuống xe, nhìn Trần Mặc, “Cám ơn anh đã đưa tôi về!”

“Chỉ là thuận đường mà thôi!” Trần Mặc cười nói.

“Vâng, không mời được anh lên nhà uống nước rồi, trên đường đi anh nhớ cẩn thận!” Lâm Tử Lam cười nói.

“Ừ, tôi đi đây!” Trần Mặc nói.

Lâm Tử Lam gật đầu một cái, sau đó Trần Mặc lái xe rời đi.

Lâm Tử Lam quay người lại, xác định đứng ở cách đó không xa là bảo bối.

Hi Hi mới từ trên lầu đi xuống, nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng chứa một tia cười nhạt.

“Bảo bối!” Lâm Tử Lam cười cười, hướng về phía Hi Hi đi tới.

Hi Hi nhìn cô, “Mẹ, ai đưa mẹ về thế?”

“Đồng nghiệp trong công ty!” Lâm Tử Lam nói.

“Muốn theo đuổi mẹ?”

Lâm Tử Lam lắc đầu, “Không không không!! Người ta sắp đính hôn rồi, mới không cần theo đuổi mẹ!”

Hi Hi lúc này mới yên tâm mà gật đầu một cái,

“Vậy thì được, chú ấy chắc là người rất tốt!”......

Bảo bối, con khẳng định người nào tốt, người nào xấu có đơn giản quá lắm không??

Lâm Tử Lam dở khóc dở cười.

“Bảo bối, con không hy vọng có người theo đuổi mẹ con à?” Lâm Tử Lam hỏi.

Hi Hi suy nghĩ một chút, “Con chỉ là cảm thấy, mẹ phải có một người tốt hơn theo đuổi, thế mới xứng đôi được!!”

Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Bảo bối, con cũng thật biết cách nói chuyện!”

Bảo bối cười một tiếng, đâu có, đâu có, chỉ nói thật mà thôi.

“Đúng rồi, con đi đâu vậy?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.

“Đi siêu thị mua đồ!”

“Vậy cùng mẹ đi đi!” Lâm Tử Lam nói, khó lắm mới có tinh thần hăng hái, nghĩ cùng con trai đi dạo một chút.

Vì vậy, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam lên nhà, sau đó đổi một bộ quần áo, Lâm Tử Lam giằng co một phen, hai người mới đi siêu thị.

Lâm Tử Lam vẫn như cũ, một bộ y phục màu xám nhạt mặc ở nhà, tóc được búi lại, mang một cặp kính, xem ra, rất lười biếng.

Hi Hi rất thích mẹ mặc như vậy, rất thoải mái.

Hai người đi dạo trong siêu thị, Hi Hi đẩy xe, Lâm Tử Lam vừa đi, vừa xem hàng, rất nghiêm túc mà chọn.

“Đúng rồi mẹ, con nghe nói chú Tiêu Dật tới A Thị rồi!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nói.

Lâm Tử Lam cau mày, “Không phải chứ, nếu như đã tới đây, tại sao chú ấy không đến tìm chúng ta?” Lâm Tử Lam nói.

“Bị thương!” Hi Hi nói thẳng.

Lâm Tử Lam chợt nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, “Làm sao con biết?”

Sau khi hỏi xong, cô mới phát hiện mình đã hỏi một vấn đề thật ngu ngốc, vì vậy bổ sung, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải là do con, là do người của cha làm!”......

Lâm Tử Lam cau mày, tại sao có thể như vậy?

Vì vậy cho nên Tiêu Dật đi tới A Thị mà cũng không tới tìm cô sao?

Hỏng bét, Hi Hi nói lỡ miệng.

Vốn là không muốn nói, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt củamẹ, không nhịn được liền đem chuyện này nói ra!

Con không phải cố ý a a!

“Tin tức có đáng tin không?” Lâm Tử Lam hỏi.

Hi Hi gật đầu một cái, “Không thể sai được, cái này là do Tạp Ni nói cho con biết!”

Lâm Tử Lam cau mày, dù sao Tiêu Dật cũng là người giúp đỡ cô rất nhiều, bây giờ nghe Tiêu Dật bị thương, Lâm Tử Lam sao có thể không lo lắng đây?

“Chỉ là mẹ, mẹ không nên lo lắng, chỉ là bị thương nhẹ thôi, không có vấn đề gì đâu!” Hi Hi nói.

“Thật sao?” Lâm Tử Lam hỏi.

“Dĩ nhiên, chú Tiêu Dật dù thế nào cũng là người nhìn con lớn lên, con chẳng lẽ không quan tâm đến chú sao?” Hi Hi hỏi ngược lại.

Mặc dù nói như thế, nhưng Hi Hi cũng sẽ giúp đỡ Mặc Thiếu Thiên đi!

Dù sao, bọn họ là cha con! Có quan hệ máu mủ thâm tình với nhau.

“Mẹ, cho dù con không thích chú Tiêu Dật làm cha con, nhưng con sẽ không làm chuyện gì hại chú ấy đâu!” Hi Hi nói.

Hi Hi không thích Tiêu Dật bằng cha, nhưng Hi Hi cũng là một người có lương tâm, Tiêu Dật không làm chuyện gì tổn thương mẹ, hơn nữa đối với mình tốt như vậy, Hi Hi có thế nào cũng sẽ không vong ân phụ nghĩa mà làm hại chú ấy.

Lâm Tử Lam lườm Hi Hi một cái, đứa bé này lại sẽ nói lung tung.

Chỉ là Lâm Tử Lam biết, Hi Hi tuyệt đối không phải là cái loại người vong ân phụ nghĩa đó, chỉ là chợt nghe tin Tiêu Dật bị thương, Lâm Tử Lam có chút lo lắng.

“Mẹ, thật ra thì, chuyện này mẹ cũng không thể trách cha được!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam nói, chỉ sợ mẹ sẽ hiểu lầm cha.

Dù sao ân ân oán oán trong giới hắc đạo, không thể ngày một ngày hai mà nói rõ được.

Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Thật ra chuyện là như vầy, mấy năm trước, bang phái Cửa Ngục do cha lãnh đạo mới vừa nổi lên, mà lúc bấy giờ bang phái của chú Tiêu Dật liền liên hiệp với những bang phái khác tiêu diệt bang phái của cha, hơn nữa, hại chết rất nhiều huynh đệ của cha, cho nên......”

Lâm Tử Lam cau mày, không ngờ chuyện lại thành như vậy!

“Cho nên, khi cha biết chú Tiêu Dật đến nơi này, đương nhiên liền báo thù a, chỉ là mẹ yên tâm, chú Tiêu Dật tuyệt đối không phải là ‘đậu hũ’ mềm đâu, sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy!” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, bảo đảm nói.

Lâm Tử Lam có chút nửa tin nửa ngờ, dĩ nhiên, cô không hoài nghi câu chuyện của Hi Hi nói, mà là vết thương của Tiêu Dật, thật không nặng sao?
Bình Luận (0)
Comment