Cuối hè chớm thu, cái nóng giảm đi, thành Long Tích ngả sắc vàng, một năm học mới cũng bắt đầu.
Hàn Quân Tường khoác trường bào của nam sinh năm đầu Đại Kỳ, tâm tình vốn thờ ơ cũng không khỏi có chút bồn chồn.
Ba mươi năm Đại Kỳ kết thúc thì nó sẽ được rời học phủ, sẽ chính thức có thể bước vào đời, thực hiện những hoài bão chí hướng của bản thân.
Nhưng đó dù sao vẫn là chuyện của ba mươi năm nữa, hiện tại, việc quan trọng nhất của Hàn Quân Tường là đến học phủ, đón năm học mới, năm học đầu tiên của Đại Kỳ.
Nhét sách vở và binh khí tùy thân vào Long cốt, Hàn Quân Tường ra khỏi phòng, theo thói quen cất giọng gọi.
“Phụ thân, đồ ăn sáng của ta đâu?”
Từ phòng bếp ló đầu ra, Chu Hàm vốn định mắng một câu như ngày thường thì bỗng khựng lại, trố mắt ngó đứa con trai của mình.
Chỉ một mùa hè thôi, vì sao Hàn Quân Tường lại cao lên nhiều như vậy? Huống chi suốt mùa hè nó cũng loanh quanh bên cạnh y mà, vì sao y không nhận ra nó đã lớn đến mức này?
Học phủ của thành Long Tích có bốn cấp học.
Nhập môn, Sơ Kỳ, Trung Kỳ và Đại Kỳ.
Đồng phục cũng phân thành bốn màu: trắng, xanh lục, xanh lam và đen.
Trước mùa hè, Hàn Quân Tường vẫn đang mặc trường bào lam sắc nhưng hiện giờ đã đổi thành trường bào hắc sắc, vóc người cao lớn lạ lùng, nhìn thoáng qua có vài phần mang dáng vẻ của người kia làm Chu Hàm hơi ngơ ngẩn.
Khẽ khàng lắc đầu, y bật cười trêu chọc.
“Quân Tường, ngươi cao quá! Còn cần phải ăn sáng sao?”
Không để tâm lắm đến lời châm chọc của phụ thân, Hàn Quân Tường vào bếp kéo ghế ngồi xuống bên bàn ăn, trái ngược với phong thái trưởng thành của bản thân mà gạt đũa sang bên, như lâu nay dùng muỗng xắn nhỏ thịt viên trong chén, múc từng muỗng to nhét vào miệng ăn ngon lành.
Nhìn trưởng tử của mình như vậy, Chu Hàm khẽ nhún vai.
Ban nãy, chắc chắn là ảo giác của y, thằng nhóc ngốc này, vẫn chỉ là một ấu long sắp hai trăm tuổi mà thôi.
Hàn Quân Tường cắm đầu ăn nhưng mắt vẫn liếc nhìn ánh nắng bên ngoài sân.
Nó không muốn hôm đầu tiên của năm học mới đã đi học trễ, dù rằng hiện tại giờ vào học cũng sắp tới rồi.
Huống chi, môn học đầu tiên của ngày hôm nay còn là một môn học hoàn toàn xa lạ, chỉ có tiến vào Đại Kỳ mới được tham gia.
Đó là môn Luyện Dược.
Môn học yêu thích của Hàn Quân Tường là Bắn Cung, lớp học của nó cũng là lớp Bắn Cung.
Nó từng nghĩ nếu có thể tới học phủ chỉ để học bắn cung thôi thì tốt biết mấy.
Nhưng chuyện đó là không thể nào.
Học phủ là nơi để cho các ấu long trau dồi toàn bộ những kiến thức cơ bản cũng như nâng cao về nền văn hóa khoa học lâu đời của Long tộc.
Nếu chỉ một mực học bắn cung, sau này không biết chút gì về những thứ khác thì chẳng phải là thua kém các tộc nhân khác hay sao?
Môn Luyện Dược nó sắp được học là một môn rất quan trọng, dù rằng nó không quá quan tâm, nhưng ai cũng nói vậy, nó đành nghe theo.
Ít nhất, nó biết nếu sau này muốn thực hiện ước mơ tham gia quân đội của nó, không biết tí gì về luyện dược thì nó sẽ cầm chắc một vé bị loại bỏ.
“Phụ thân, phụ thân, Tiểu Kiều đói bụng quá đói quá đi!”
Suy nghĩ của Hàn Quân Tường bị cắt ngang vì một tiếng nói trẻ thơ lảnh lót.
Nó thở dài.
Lại đến rồi đấy! Từ bên ngoài lon ton chạy vào, Chu Minh Kiều như một khối thịt béo ú lao tới cụng đầu trúng chân Hàn Quân Tường, không chút nào đau đớn mà còn hét to hào hứng.
“Đại ca, huynh có y phục mới! Cho… cho Tiểu Kiều sờ một chút!”
Nhìn bàn tay đầy nước mũi của Chu Minh Kiều định níu lấy vạt áo mình, Hàn Quân Tường ghét bỏ đứng phắt dậy, mặc kệ tiểu đệ đệ của mình mà hét lớn.
“Phụ thân, ta đến học phủ trước đây!”
Chu Minh Kiều bị làm lơ thì tiếp tục gào thét nhưng Hàn Quân Tường không nhìn lại, cũng không thèm nghe xem phụ thân đang lớn giọng mắng mình cái gì mà cắm đầu một mạch lao ra khỏi nhà.
Nhóc con đó chính là tiểu đệ đệ của nó, nhỏ hơn nó cả trăm tuổi, là một mối họa.
Cả ngày không nghịch thì phá, nếu không nghịch phá thì chính là làm ồn, phiền phức không chịu nổi.
Chạy một đường dưới bóng những hàng cây vàng lá, liếc thấy trước mặt chính là học phủ đã đóng kín cổng, Hàn Quân Tường thở dài, thả chậm bước chân rồi đảo mắt nhìn trước sau.
Bên ngoài học phủ chỉ có bóng nắng và lá cây liễu ngả vàng, hoàn toàn vắng tanh vắng ngắt.
Hàn Quân Tường hơi nhếch môi cười, nhún chân.
“Phịch” một tiếng là đã nhảy vượt qua được tường rào của học phủ, Hàn Quân Tường rón rén phóng đi trên những dãy hành lang vắng vẻ.
May sao, khi đến trước phòng học của mình, nó thấy đám bằng hữu quen thuộc bên trong đang nháo nhác trò chuyện đùa giỡn.
Xem ra thì tiên sinh môn Luyện Dược chưa tới rồi! Cũng phải thôi, môn học mới luôn bắt đầu muộn hơn mọi khi hai khắc, đó là thời gian cho Trưởng tiên sinh của học phủ họp bàn sắp xếp các lớp có môn học mới sẽ do tiên sinh nào phụ trách mà.
Vươn vai một cái, Hàn Quân Tường đủng đỉnh bước vào lớp, còn chưa kịp tìm vị trí ngồi phù hợp đã nghe tiếng gọi lớn từ phía xa.
“Quân Tường!”
Nó đảo mắt, thấy đúng vị trí mấy năm học trước nó quen ngồi vươn lên một cánh tay.
Chủ nhân cánh tay đó là một thiếu niên có khuôn mặt hiền lành vui vẻ.
Hàn Quân Tường tiến lại vị trí ấy, đặt mông ngồi xuống trong lúc mở miệng thản nhiên.
“Thiên Diễm, ngươi lúc nào cũng đến sớm ha!”
Từ Thiên Diễm chỉ ra bóng nắng ngoài sân.
“Là ngươi lúc nào cũng đến trễ.”
Từ năm đầu tiên đến học phủ là Hàn Quân Tường đã chơi thân với Từ Thiên Diễm rồi.
Hay nói đúng hơn là Từ Thiên Diễm chủ động kết thân với nó.
Phụ thân của nó là tiên sinh dạy môn Kiếm Pháp trong học phủ trong khi ngoại công của Từ Thiên Diễm là Trưởng tiên sinh của học phủ.
Chính vì lẽ đó mà thời gian cả hai gặp nhau nhiều hơn hẳn các bằng hữu trong lớp.
Từ Thiên Diễm lại hoạt bát hiền lành, đối với thái độ lạnh nhạt thờ ơ của Hàn Quân Tường không cảm thấy quá khó chịu.
Cứ vậy, cả hai thành bằng hữu thân thiết.
Lúc này, nghe lời chê bai của Từ Thiên Diễm, Hàn Quân Tường không có ý kiến, chỉ thản nhiên lấy sách ra đặt lên bàn trước mặt.
Bất chợt, khắp nơi xung quanh nổi lên những tiếng xuýt xoa.
“A, hay quá!”
“Là Hàn tiên sinh!”
“Môn này chắc chắn có thể đạt được thành tựu lớn rồi!”
Hàn Quân Tường không dám tin vào tai mình, ngồi im lặng ngắt.
Từ Thiên Diễm ở kế bên thì lại tò mò ngoảnh đầu nhìn ra cửa, nét vui vẻ cùng khó xử đồng thời xuất hiện trên mặt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khều tay Hàn Quân Tường thì thào.
“Là cha… Là Hàn tiên sinh dạy chúng ta môn Luyện Dược kìa.”
Không tỏ thái độ gì, Hàn Quân Tường vô cảm lật lật sách vở trên bàn, biểu tình không thể phân rõ được là vui hay không vui.
Nhưng Từ Thiên Diễm biết, nó chắc chắn là đang ở trạng thái đừng nên chọc vào.
Cửa phòng học được mở ra rồi khép lại, phòng học nhiều thêm một vị tiên sinh nhưng những âm thanh hào hứng nãy giờ thì hoàn toàn biến mất.
Hàn tiên sinh trong miệng của Từ Thiên Diễm chính là Hàn Quân Cát, lúc này đã đứng ngay giữa phòng học, áo đen tóc trắng, nét mặt nghiêm khắc đến đáng sợ, mở miệng ra lời đầu tiên chính là đe dọa.
“Ta tên là Hàn Quân Cát, từ đây cho đến lúc các vị rời khỏi học phủ, môn Luyện Dược của các vị sẽ do ta phụ trách.
Nên đừng ai khiến ta khó chịu, bằng không, hình phạt luôn có sẵn để hầu hạ.”
Mọi người câm nín, ngay cả những đứa ban nãy hào hứng bây giờ cũng âm thầm run rẩy.
Nhưng không ai cảm thấy bất ngờ cả.
Hàn Quân Cát được mệnh danh là tiên sinh Luyện Dược tài ba nhất học phủ, hay nói xa hơn một chút là thuộc hàng cao thủ luyện dược của Long tộc.
Học trò được học môn Luyện Dược do hắn dạy dỗ thì không ai không thành tài giỏi giang cả.
Nên khi vừa biết được học môn Luyện Dược do hắn dạy, trong lớp không ít đứa hò hét vui mừng là vì thế.
Nhưng Hàn Quân Cát lại nghiêm khắc đến có phần thái quá, tính tình cũng không quá tốt, còn hay bắt bẻ bới lông tìm vết, hình phạt thì nhiều vô kể nên số lượng học trò sợ hắn không hề thua kém số lượng mong được hắn dạy chút nào.
Giờ nghe hắn nói trước mấy lời cay nghiệt như vậy, cả phòng học nhất thời rơi vào trầm lặng.
Dù thế nào đi nữa, học trò vĩnh viễn là học trò, gặp phải tiên sinh quá ác liệt vào ngày đầu tiên, mấy đứa còn có thể hào hứng chứ? Đương nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ.
Mặc kệ chúng bạn bắt đầu run rẩy vì Hàn Quân Cát, Hàn Quân Tường lại âm thầm cười nhạt.
Nó ngồi thẳng lưng, chẳng chút sợ hãi cúi đầu như chúng bạn mà nhìn chằm chằm về phía Hàn Quân Cát, về phía cha thân sinh của chính mình.
Phải, Hàn Quân Cát chính là cha đẻ của Hàn Quân Tường! Sau khi hòa ly cùng phụ thân nó, Hàn Quân Cát không còn sống chung với nó nữa mà ở hẳn trong học phủ, số lần hai cha con gặp nhau cũng ít đến đáng thương.
Tuy vậy nó lại không hề cảm thấy thế là thiệt thòi, còn âm thầm mừng rỡ.
Vì người cha này, đối với nó, càng ít gặp càng tốt.
Khi còn sống chung, nó chịu cảnh hắn cùng phụ thân cãi cọ dày vò lẫn nhau đã đủ lắm rồi.
Sau khi hai người hòa ly, hắn chọn cách lạnh lùng phủ nhận, với nó thì cha con gặp nhau trong học phủ cũng không chấp nhận cho nó gọi hắn là “cha”, bắt phải gọi là “Hàn tiên sinh”, thế thì nó cần gì phải cố chấp bám theo hắn.
Tóm lại rằng, nó đã từng âm thầm mong chờ môn Luyện Dược của mình không đụng phải hắn.
Tiếc thay, ý trời khó đoán, môn Luyện Dược của nó lại cứ ngoan cố phải là do hắn dạy mới được, nó đành phải chịu đựng thôi.
Đe dọa xong, Hàn Quân Cát lật sách loạt xoạt, lạnh lùng bắt đầu giới thiệu cơ bản về môn Luyện Dược.
Chỉ chờ có vậy, Cảnh Lăng, một tên bằng hữu ngồi ngay trước mặt Hàn Quân Tường quay đầu lại, cười nhỏ thì thào.
“Quân Tường, ngươi sướng nhé, lần này thế nào cũng sẽ được ưu ái cho điểm cao.”
Chuyện Hàn Quân Cát là cha của Hàn Quân Tường cũng chẳng phải là chuyện bí ẩn gì, trừ học sinh từ vùng khác mới chuyển đến học phủ của thành Long Tích vài năm gần đây ra, còn bằng không thì tất cả bạn bè đều biết rõ.
Hàn Quân Tường lại vì câu nói này mà cười khảy.
“Ngươi nghĩ lão đáng ghét này sẽ biết thứ gọi là ưu ái sao?”
Cảnh Lăng cũng không cho rằng Hàn tiên sinh sẽ ưu ái ai nhưng dù sao trong mắt nó, cha thương hài tử của chính mình vẫn là chuyện không thể tránh được, đối với lời của Hàn Quân Tường có chút phản đối, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng đã nghe một giọng nói lạnh lùng đọc tên mình.
“Cảnh Lăng, Hàn Quân Tường, đứng dậy!”
Toàn thân Cảnh Lăng tê dại, Hàn Quân Tường mím môi.
Nếu là tiên sinh khác nhắc nhở, nó dù không thích xin xỏ nhưng cũng sẽ giải thích vài câu, chỉ có điều đây là Hàn Quân Cát thì thôi, nó chường ra bộ mặt bất cần chậm rãi cùng Cảnh Lăng đứng lên.
Hàn Quân Cát thản nhiên như với bao học trò khác, cười lạnh dạy dỗ.
“Ngồi nghe giảng nhàn rỗi quá mới mở miệng tiêu hao năng lượng đúng không? Vậy đứng lên nghe giảng đi!”
Vẫn là kiểu cách này! Hàn Quân Tường đảo mắt chán nản, cúi mặt nhìn sách, biết chắc hôm nay mình đừng mơ mộng đến cái ghế nữa rồi.
Ngày đầu tiên nên nội dung môn học không quá nặng nề, Hàn Quân Cát chỉ dùng một bộ mặt cực kỳ cau có giới thiệu từng dãy dài dằng dặc các loại thảo dược bắt mọi người phải học thuộc rồi chấm dứt.
Đứng liên tục hơn một canh giờ không làm khó được Hàn Quân Tường nhưng Cảnh Lăng thì chẳng vui vẻ gì, không ta thán vài câu thì không chịu nổi.
Nhìn thấy buổi học vừa kết thúc, Cảnh Lăng lập tức ngồi phịch xuống ghế, ngả đầu ra bàn của Hàn Quân Tường dài giọng.
"Ôi cái chân của ta! Mới đầu năm đã thế này đúng thật là xui xẻo mà."
Rên nhỏ vậy thôi lại thấy ánh mắt của Hàn Quân Cát nhìn về đây, Cảnh Lăng sợ hãi cụp mắt xuống, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân phóng vọt ra khỏi phòng học.
Từ Thiên Diễm khẽ cười quay sang Hàn Quân Tường hỏi.
"Đi mua kẹo không? Muội muội của ta mong ăn kẹo đường cạnh học phủ suốt cả mùa hè rồi."
Phất tay, Hàn Quân Tường vĩnh viễn không bao giờ hiểu được vì sao Từ Thiên Diễm lại cứ thích chìu chuộng một cách quá mức đối với tiểu muội muội của nó như vậy.
Hàn Quân Tường chỉ nghĩ tới tiểu đệ đệ của mình là đã muốn nắm chặt tay tặng cho vài cú đấm.
Bị từ chối, Từ Thiên Diễm bước nhanh về phía cửa sau khi chào.
"Vậy ta đi trước đây!"
Còn lại một mình, Hàn Quân Tường hấp tấp đọc sơ lại bài học của hôm nay.
Đây là cách học bài mà nó đã tập được từ khi phát hiện ra bản thân không thể yên ổn học bài ở nhà với tên nhóc đệ đệ kia.
Trí nhớ của Hàn Quân Tường rất tốt, chỉ cần tập trung đọc vài lần ở lớp ngay sau buổi học, tối về trước lúc ngủ nhìn thêm lần nữa là tất cả đều sẽ nằm chắc trong đầu.
Đọc xong ba lượt bài học, Hàn Quân Tường khẽ cười đứng dậy, thế mà không ngờ nhìn thấy Hàn Quân Cát vẫn còn ngồi tại bàn của tiên sinh như cũ, đang cúi mặt xem sách.
Làm lơ hắn, nó bước ra cửa, và nhìn thấy một bầu trời tối tăm.
Khẽ nhíu mày, nó quan sát mây xám như sắp sà xuống tàng cây trước sân cùng những hạt mưa to gần bằng nắm tay bôi ướt nền đất thì thở dài, nép sát vào tường hành lang.
"Ô, Hàn Quân Tường, chưa về à?"
Ngoảnh đầu sang nhìn thấy mấy tên bằng hữu từ lớp Kiếm Pháp từng là học trò của phụ thân đang tiến tới gần, Hàn Quân Tường nhún vai chỉ lên trời.
"Thời tiết thế này, ta muốn về cũng không được.
Các ngươi cũng vậy thôi?"
Mấy tên này bật cười, lắc đầu chìa đống chân gà nướng trên tay cho Hàn Quân Tường nhìn.
"Bọn ta cố tình ở lại ăn chân gà mà."
Đồ ăn của nhà ăn trong học phủ luôn được mọi người tán thưởng.
Mấy tên phàm ăn này làm vậy cũng là điều dễ hiểu.
Không muốn ăn lung tung về nhà lại bỏ bữa do phụ thân chuẩn bị, Hàn Quân Tường giơ tay từ chối cái chân gà một tên trong nhóm kia đưa sang.
Hắn cũng không ép, tự nhét vào miệng mình gặm sạch chỉ còn xương trong nháy mắt rồi bỗng ném mẩu xương ra sân mưa, hét lớn.
"Luật cũ!"
Hàn Quân Tường khó hiểu nhíu mày trong lúc bốn tên kia bỗng đồng loạt rút kiếm ra, lao vào mưa ra sức chém giết nhau.
Hàn Quân Tường vỡ lẽ, bọn này đang tranh nhau xem ai có thể tấn công mẩu xương kia đầu tiên.
Khẽ cười, Hàn Quân Tường đem cung tiễn ra khỏi Long cốt, lao vào mưa lợi dụng mỗi tên trong nhóm bằng hữu đang điên cuồng bảo vệ mẩu xương tránh khỏi tấn công của ba tên còn lại mà giương cung.
Phập!
Mẩu xương bị mũi tên bắn vỡ làm hai.
Hàn Quân Tường bật cười lớn chạy nhanh tới thu lại mũi tên trong lúc bốn tên kia hét toáng lên tức giận.
"Hàn Quân Tường, tên khốn chơi ăn gian này!"
Một loạt ánh kiếm hướng về phía mình, Hàn Quân Tường khá tự tin về năng lực bắn cung của bản thân cũng thoáng chốc đổ mồ hôi.
Một trêu bốn, hình như nó đã không suy nghĩ thấu đáo rồi.
Vừa chạy quanh tránh kiếm vừa phải bắn cung ngăn bước địch, nó càng thêm tự trách.
Sử dụng cung tiễn lại để cho kiếm khách áp sát, thất sách, quá thất sách! Nhưng nó còn chưa kịp nghĩ ra hướng giải quyết thì cửa phòng học trên hành lang bỗng bật mở, Hàn Quân Cát mang theo ý lạnh xuất hiện, vung vạt áo tung ra một làn bụi trắng xoá.
Hàn Quân Tường lẫn bốn tên bằng hữu lập tức đông cứng lại như người đá, để mặc binh khí rơi lộp bộp xuống đất.
Hàn Quân Cát lên giọng, mở miệng.
Hàn Quân Tường nhíu mày, nếu không phải trúng phấn đông cứng thì nó đã sớm đưa tay bịt chặt tai, tránh cho bản thân bị Hàn Quân Cát mắng đến đau cả đầu.
Vậy mà hắn vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại.
"...!Mấy tuổi rồi mà nghịch binh khí bên ngoài sân huấn luyện? Cũng không biết đang là thời tiết thế nào à? Nhìn lại chỗ này xem đã bị các vị phá thành bộ dạng gì rồi? Ai sẽ phải lau dọn? Không phải là các vị nên các vị thoả sức bừa ra đúng không? Lớp Kiếm Pháp đúng không? Lớp Bắn Cung đúng không? Ta nhớ rõ mặt các vị rồi.
Về nhà viết ba ngàn chữ kiểm điểm, hôm sau nộp đến phòng Luyện Dược của ta."
Hàn Quân Cát phất tay áo lần nữa trước khi quay trở vào phòng học đóng sập cửa lại.
Thoát khỏi trạng thái đông cứng, bốn tên kia than trời ngay lập tức.
"Ba ngàn chữ! Đúng là gặp vận hạn rồi! Về, về thôi!"
Hàn Quân Tường cũng cảm thấy tim mình bắt đầu mệt mỏi, không muốn bị thêm một lần trừng phạt nữa, lấy từ Long cốt ra quyển sách bản thân cảm thấy không thấm nước che lên đầu định đội mưa về.
Bỗng cửa phòng học sau lưng lại mở ra, Hàn Quân Cát lạnh lùng đặt một cây dù xuống dựa vào tường sát bên chân Hàn Quân Tường, một chữ cũng không nói.
Hết nhìn Hàn Quân Cát lại nhìn cây dù, nó cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì, cầm dù lên mở ra chuẩn bị đi về.
"Người khác đưa đồ cho mình dùng thì phải biết cảm ơn! Thời tiết dạo này thất thường, lý ra khi đến học phủ phải mang theo dù bên người chứ.
Bằng này tuổi rồi, hết nghịch mưa lại định dầm mưa về, nếu lỡ bệnh thì thế nào, chẳng phải là khiến người khác lo lắng hay sao? Quá vô trách nhiệm!"
Hạ dù xuống, Hàn Quân Tường quay sang nhìn Hàn Quân Cát.
Bao nhiêu ngày không gặp, đúng là vẫn đáng ghét như vậy! Nâng dù lên, nó nhếch môi.
"Bớt lảm nhảm đi!"
Hàn Quân Cát trợn ngược mắt, há miệng quát lớn.
"Ngươi ăn nói với bề trên thế đó hả?"
Chẳng thèm đáp, Hàn Quân Tường đạp tam cấp ướt sũng bỏ đi, dù che trên đầu, mưa thu rả rích bao trùm quanh người.
Lá liễu vàng, lìa cành rơi xuống những dòng nước nhỏ, trôi về cuối sân học phủ.
Ngày đầu tiên của năm học mới, nhẹ nhàng kết thúc..