Cuối năm ngày một gần.
Từ sớm mai đến đêm muộn, gió rét không lúc nào ngừng thổi, chạng vạng tối còn có thêm mưa phùn, không khí ẩm ướt làm cho toàn thành Long Tích chìm trong một màn sương mờ khó chịu.
Hàn Quân Tường căm ghét nhất là thời điểm này trong năm.
Mỗi ngày từ học phủ trở về đều mang theo một thân y phục ướt đẫm cùng hai bàn tay buốt cóng vì luyện bắn cung trong mưa phùn gió lạnh, nó thật sự chẳng muốn làm gì khác nữa, chỉ mong có thể quấn chăn nằm ngay lên giường.
Nhưng dường như chỉ có một mình nó cảm thấy thời điểm này là thời điểm cần được nghỉ ngơi.
Nó phát hiện ra điều đó khi nghe câu hỏi của Từ Thiên Diễm vào đầu giờ học sáng nay.
“Quân Tường! Bài viết Công dụng của các loại nấm trên đỉnh Hắc Sơn ngươi làm xong chưa? Có cần chép của ta không?”
Đang thổi khí vào hai bàn tay, Hàn Quân Tường ngơ ngác nhìn qua, nhìn đến mức khiến Từ Thiên Diễm ngại ngùng cười chìa mấy tờ giấy kín chữ sang.
“Ngươi quên rồi chứ gì.
Đây, chép nhanh lên, trước khi Hàn tiên sinh đến!”
Như tỉnh cơn mê, mặt Hàn Quân Tường chảy dài ra, cau mày một tay mài mực một tay tìm giấy.
“Rõ ràng lần trước đã bắt viết mấy thứ này rồi.”
Thấy nó cuống cuồng không tìm được mẩu giấy nào ra hồn, Từ Thiên Diễm thở dài đem giấy mới của chính mình đặt tới trước mặt nó, sẵn tiện chấm bút dâng lên, nhẹ nhàng giải thích.
“Lần trước là viết đặc tính, lần này là công dụng.”
Mặt Hàn Quân Tường dài ra thêm một chút, giật bút hấp tấp viết, nét chữ thật sự chẳng khác gà bới bao nhiêu.
Tiếc thay, dù đã vội vàng như thế vẫn không kịp.
Khi nó mới viết đến công dụng của loại nấm thứ hai thì Hàn Quân Cát đã bước vào phòng học, vẫn như tác phong của mọi ngày, một giây cũng không trễ.
Gỡ áo choàng giũ sạch bụi mưa đi rồi treo ngay ngắn lên móc trong góc phòng, hắn lạnh nhạt yêu cầu.
“Nộp bài tập về nhà đi!”
Từ Thiên Diễm tái mặt khi thấy Hàn Quân Tường thở hắt ra buông bút.
Huých tay nó một cái, Từ Thiên Diễm thúc giục.
“Viết tiếp đi!”
Hàn Quân Tường phe phẩy tờ giấy vẫn còn trắng hơn nửa của mình gọi tên bằng hữu ở bàn đầu tiên đang thu bài, rõ ràng không có ý định tranh thủ thêm chút ít thời gian mọi người nộp bài để viết tiếp.
Nó nheo mắt nhìn Từ Thiên Diễm đáp.
“Đằng nào cũng không kịp.
Ta bỏ!”
Mím môi, Từ Thiên Diễm cũng không tìm được lời lẽ nào để khuyên nhủ thêm.
Biết làm sao được, Hàn Quân Tường ngoài chuyện luyện tập bắn cung rất cố chấp ra thì mọi thứ còn lại đều như thế cả, nếu cảm thấy không thể thì không đời nào cố gắng, luôn chọn bỏ cuộc ngay khi cảm thấy không còn hi vọng, dường như rất sợ phung phí thời gian lẫn công sức.
Trong lúc cả lớp đang nhốn nháo nộp bài tập thì Hàn Quân Cát lại tỉ mẩn sắp xếp mấy thứ mẫu vật lên bàn, chuẩn bị để làm tài liệu cho buổi dạy hôm nay.
Hết sức quen thuộc, hắn vừa sắp xếp vừa quan sát cả lớp, tránh cho vài tên nhóc tì lợi dụng thời điểm này mà bép xép mồm miệng hay nhảy nhót chân tay.
“Lâm Hựu, ngừng chép bài của người bên cạnh được rồi đó.
Ngươi nghĩ rằng ta sẽ chấp nhận phần đó à? Nhậm Lương, nộp bài bằng tay hay bằng miệng vậy? Đặng Yến, hết giờ dùng bữa rồi đấy! Đói như vậy thì có thể đến nhà ăn, ta cho ngươi nghỉ buổi hôm nay nhé…”
Khiển trách một lượt thì bài tập của cả lớp cũng đã nộp đủ đến trước mặt Hàn Quân Cát.
Hắn nheo mắt, chẳng động tay thì đã nhanh chóng có được một danh sách những cái tên quen thuộc.
Viết những cái tên đó vào một mảnh giấy dài treo lên ở giữa lớp, hắn mỉm cười lạnh nhạt.
“Những người có tên ở đây, ngày mai làm lại bài này cùng với bản kiểm điểm nộp cho ta.
Rồi! Học bài mới!”
Dứt lời, Hàn Quân Cát mở sách, coi như không nghe thấy một loạt những tiếng than vãn rộ lên khắp lớp.
Tay cũng đang mở sách nhưng đầu Hàn Quân Tường lại nghiêng sang bên, mệt mỏi nhìn dòng chữ tên mình nằm ngay ngắn trên mảnh giấy ở giữa lớp.
Biết trước là sẽ thế này nhưng khi thật sự xảy ra vẫn cảm thấy chán chường vô cùng.
Từ lúc học môn Luyện Dược của Hàn Quân Cát, có lẽ nó đã phải viết kiểm điểm nhiều bằng suốt mấy năm đi học trước đây cộng lại.
Ngày tiếp theo lớp Hàn Quân Tường học môn Cổ Cầm, kết thúc lúc trời đã nhá nhem tối.
Là người cuối cùng hoàn thành bài tập cũng như bản kiểm điểm, nó tới phòng Luyện Dược trong ánh chiều tím xám và không khí ướt lạnh sau một cơn mưa dầm.
Trước phòng Luyện Dược tối mò, cành nhánh ngọc lan câm lặng phủ sắc đen.
Nhưng cửa phòng lại mở rộng, đổ ánh nến vàng rực bên trong ra ngoài, càng làm bóng đêm xung quanh thêm đậm đặc.
Bậc tam cấp phủ rêu dày êm nên Hàn Quân Tường bước lên không tạo ra âm thanh gì.
Vì vậy Hàn Quân Cát không biết nó tới, vẫn chăm chú ngồi sau bàn viết, cúi mặt đọc sách.
Cửa số bên cạnh đang mở rộng, gió luồn khắp phòng, thổi nến chao đảo, thổi cả một cái bánh bao ăn dở trong đ ĩa trở nên nguội lạnh chông chênh.
Hàn Quân Tường không biết đó là bữa trưa hay là món ăn vặt của Hàn Quân Cát, nhưng nhìn vào lại khiến nó hơi khó chịu.
Nó không biết đó là cảm giác gì, chỉ biết là lồ ng ngực nghẹn cứng muốn vỡ ra, và làm nó liên tưởng đến bóng lưng cô độc của hắn khi lần trước đến chơi bắn cung mà không gặp được Chu Minh Kiều.
Đứng mãi trước phòng Luyện Dược hồi lâu mới hay mình sắp lạnh cóng, Hàn Quân Tường vội vàng lấy lại vẻ thản nhiên, cúi đầu gõ cửa.
“Vào đi!”
Được sự cho phép của Hàn Quân Cát rồi, Hàn Quân Tường lúc này mới bước qua khung cửa phòng Luyện Dược, có chút nhẹ nhõm khi nhận ra bên trong dù mở rộng cửa để gió lùa nhưng đã có thi pháp khiến không khí không quá lạnh lẽ, chỉ có thể nói là mát mẻ dễ chịu.
Đặt bài tập cùng bản kiểm điểm của mình lên bàn, Hàn Quân Tường định quay đầu bỏ đi thì bị gọi giật lại.
“Ngươi có biết đây là lần thứ mấy ngươi mắc lỗi không làm bài tập chưa? Ngươi định…”
Lại bắt đầu rồi đấy! Thầm than như vậy trong lòng, Hàn Quân Tường cúi đầu, vừa nghe Hàn Quân Cát cằn nhằn vừa không nhịn được lẩm nhẩm miệng, học theo hắn ra vẻ như mình cũng đang nói những lời đạo lý giáo huấn dài thượt liên miên không dứt.
Đương nhiên, hành động đó của nó không để hắn nhìn thấy được, bằng không chắc chắn những lời đạo lý kia sẽ kéo dài luôn tới ngày mai cũng không chừng.
Mắng đủ, hắn lại lật mở bài tập vừa nộp của nó ra, xem qua một lượt, cuối cùng cũng tìm được chút ít hài lòng.
Nó nhìn thấy hắn đem bài của mình cất cẩn thận vào hộc tủ sau lưng thì thầm thở phào.
Hắn lần nữa đưa mắt nhìn nó, tiếc thay, lời tha bổng chưa kịp thốt ra miệng thì hàng mày hắn chợt cau lại.
Chỉ tay về phía vạt áo của nó, hắn khó chịu hỏi.
“Ngươi ăn mặc kiểu gì thế kia?”
Không hiểu lắm vì sao hắn lại hỏi vậy, Hàn Quân Tường ngơ ngác nhìn xuống vạt áo và rồi không nhịn nổi chỉ muốn lột ngay y phục trên người vất đi.
Vạt áo đồng phục vốn đen tuyền của nó chẳng biết từ khi nào bị bôi đầy những vệt màu xanh vàng, nhiều chỗ còn dính cả hồ dán khiến vải dính hết vào nhau, nhăn nhúm thành cục, làm cho mấy vạt áo không bằng nhau, chỗ thấp chỗ cao, cộng thêm bùn do nó đi trong mưa suốt cả ngày nay, nhìn kiểu gì cũng rất bê bối luộm thuộm.
Đương nhiên nó biết tính Hàn Quân Cát rất chi li, nếu chút bùn kia bị hắn để ý ghét bỏ nó cũng sẽ chẳng thèm quan tâm.
Nhưng hôm nay, đồng phục của nó bị rơi vào tình trạng này, còn nhờ có công sức của Chu Minh Kiều góp vào nữa.
Tên oắt con đó, rõ ràng đã lén lút bôi màu vẽ và hồ dán lên áo của Hàn Quân Tường, phá phách đến mức có thể gọi là phá hoại.
Nhưng Hàn Quân Tường chắc chắn sẽ không dư hơi mà đi giải thích, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu mà nghe Hàn Quân Cát bắt đầu càu nhàu lần thứ hai.
“…Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngay cả việc ăn mặc cũng không biết tự lo liệu, còn định làm phiền phụ thân ngươi tới khi nào? Lớn rồi, tự lập chút đi, tập giặt giũ đi, còn không cũng phải biết giữ gìn vệ sinh, nào có còn là một ấu long đâu…”
Để mấy lời càu nhàu của Hàn Quân Cát chạy từ tai trái sang tai phải, Hàn Quân Tường chỉ âm thầm mắng chửi Chu Minh Kiều trong lòng, còn tự nhủ đêm nay về phải cốc cho tên nhóc con đó sưng mấy cục thật to trên đầu mới thỏa.
Khi đêm đã hoàn toàn phủ xuống và bên ngoài tiếng gió mạnh hơn, Hàn Quân Cát cuối cùng cũng tha cho Hàn Quân Tường ra về.
Chỉ đợi có thế, nó cúi mạnh đầu chào, hấp tấp chạy ra ngoài thì phát hiện mưa đã nhỏ xuống vài hạt.
Có mang sẵn dù, nó loay hoay lấy ra từ trong Long cốt, nghĩ tới đường về ẩm ướt phiền phức, lại càng thêm tức tối Chu Minh Kiều.
Nếu không phải nhóc phá phách bôi bẩn y phục của nó, Hàn Quân Cát sớm đã cho nó ra về rồi.
Tay giương dù, nó bị mắng nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, buột miệng nói thành lời.
“Tiểu Kiều, ngươi tốt nhất đừng có mà trốn vào lòng phụ thân, dám nghịch y phục của ta thì cứ chuẩn bị ăn đấm đi nhé!”
“Lại định về nhà đánh Tiểu Kiều đấy à?”
Hàn Quân Tường liếc mắt sang rồi nhanh chóng làm lơ tiếp tục nhìn ra cơn mưa lác đác bên ngoài.
Hàn Quân Cát đã vội vàng giấu cây dù ra sau lưng thì nó cũng sẽ coi như không thấy.
Có lẽ, hắn lại tưởng nó không mang dù giống như lúc trước nên mới cầm dù theo ra tới tận cửa thế này.
Đã biết được lý do vì sao y phục của nó bị bẩn, hắn lẩm bẩm.
“Ngươi ngày xưa cũng suốt ngày bôi bẩn khắp nơi giống Tiểu Kiều đấy thôi.
Đừng có mà kiêu căng như thế.”
Vốn muốn cất bước lại nghe được Hàn Quân Cát nói, Hàn Quân Tường nhíu mày nhìn lại.
Trong lòng, nó cố nhớ xem mình đã từng như thế bao giờ.
Và rồi, nó nhớ ra được một vài ký ức vụn vặt.
Khi nó còn nhỏ, cũng rất thích nghịch màu nước và cắt dán giấy.
Nhưng không giống Chu Minh Kiều hết vẽ bậy rồi lại bôi hồ dán khắp mọi nơi thuận tay, nó bị Hàn Quân Cát quản lý rất nghiêm khắc.
Hắn đóng cho nó một tập giấy dày, cùng nó vẽ tranh tô màu vào đó.
Trong phòng ngủ thì dựng một tấm bảng gỗ lớn chiếm hết cả mặt tường, hắn cùng nó cắt giấy xong thì dán lên đó.
Ngoài hai nơi ấy ra, nếu nó dám làm màu nước hay hồ dán vấy bẩn ra chỗ khác, thì cứ chờ sẵn bị đánh tét mông.
Nhưng tập giấy rất dày, tấm bảng cũng rất lớn, nó chơi mãi không hết, đến tận khi chán mấy trò thủ công đó rồi vẫn còn dư không ít chỗ, nên chưa từng làm trái ý Hàn Quân Cát khiến hắn la mắng lần nào.
Ngẫm kỹ thì Chu Minh Kiều đương nhiên ở một hoàn cảnh khác hẳn.
Nhóc cả ngày loay hoay phá phách một mình, dù rất thích bám Chu Hàm nhưng y ở nhà luôn bận tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian quản xem nhóc chơi cái gì, để nhóc trong tầm mắt được đã là may mắn lắm rồi.
Không có ai chơi cùng, hở ra là nhóc lại chạy tới làm phiền Hàn Quân Tường, rủ nó chơi cái này nghịch cái kia.
Hôm nay y phục của nó bị bẩn thỉu như vậy hẳn là do Chu Minh Kiều trừng phạt tội không chịu đi chơi cắt giấy tô màu với nhóc đây mà.
Nhớ tới dáng vẻ bé nhỏ tinh quái của Chu Minh Kiều mỗi khi nghịch ngợm một mình, bên cạnh cảm giác bực bội, Hàn Quân Tường nghe cổ họng nghèn nghẹn nhưng thấy Hàn Quân Cát vẫn đang nhíu mày nhìn mình thì chỉ khẽ khịt mũi, lẩm bẩm.
“Lằng nhằng quá!”
Dứt lời, chân nó bước xuống bậc tam cấp, mưa từng giọt lộp độp nhỏ lên tán dù.
Giọng Hàn Quân Cát đuổi theo sau lưng.
“Dành chút thời gian chơi bắn cung với Tiểu Kiều đi.
Nó thích chơi với ngươi lắm đấy.”
Bước chân dùng dằng, Hàn Quân Tường không biết nên quay lại hay thôi, cuối cùng chỉ đứng nguyên tại chỗ, nói cũng chẳng biết Hàn Quân Cát có nghe không.
“Chẳng phải việc của tiên sinh.”
Mưa bất chợt lớn lên.
Hàn Quân Tường rảo bước nhanh hơn, không có chút ánh sáng nào nhưng dáng vẻ cực kỳ quen thuộc, rời khỏi sân, khuất dần ở góc quanh sau tường bao chỉ để lại một góc tán dù nhờ nhờ trắng lướt dần khỏi tầm mắt Hàn Quân Cát.
Hắn cứ đứng tại chỗ, nghe giọt mưa bắn lên chân lành lạnh, và nhớ tới nhiều năm trước.
Ở ngay phòng Luyện Dược này, Hàn Quân Tường đã rất nhiều lần che dù nhỏ đến tận đây đón hắn về nhà.
Có lẽ vì vậy, mà đến tận hiện tại, con đường này với nó vẫn rất quen thuộc.
- --
Sáng không mưa hiếm hoi, sắc trời xám đục lành lạnh.
Lớp Bắn Cung được một buổi ra sân ngoài trời tập vào ban ngày, dù lạnh vẫn rất náo nhiệt.
Từ Thiên Diễm sau khi hoàn thành năm lần bắn trúng hồng tâm liên tục, tự thưởng cho bản thân được nghỉ ngơi, ngồi co ro trên một gốc cây chết, thổi khí vào hai tay.
Cảnh Lăng học theo tới đứng bên cạnh, vừa nhảy nhót giữ ấm vừa nhìn bóng năm tên bằng hữu đằng xa đang tập riêng, chặc lưỡi.
“Bọn trong đội tuyển lúc nào cũng chăm chỉ nhỉ!”
Mấy tên nam sinh đứng gần đó dù tay vẫn đang giương cung nhưng miệng lại hướng bên này góp chuyện.
“Đương nhiên, bằng không sao lớp mấy chục tên mà chỉ có bọn nó được vào đội tuyển.
Toàn là mấy con quái vật không đấy.”
Số người dừng tập luyện dần tăng lên, kiếm cớ quay lại thành nhóm tán gẫu kèm khoác tay nhau, rõ ràng đang muốn tự sưởi ấm.
Ôm lấy hai tên bằng hữu mới tiến lại gần, Cảnh Lăng đối với nhận xét vừa được nghe liên tục gật đầu tán đồng mà nói.
“Nhưng Quân Tường là con quái vật ghê gớm nhất.”
Từ Thiên Diễm xô vai Cảnh Lăng nhưng cũng không phản bác gì, cùng cả đám phá ra cười.
Vì cả lớp đã học chung gần trăm năm, chuyện Hàn Quân Tường bắn cung giỏi ở một trình độ vượt xa cả lớp, vượt xa cả đội tuyển là chuyện hoàn toàn không thể chối cãi.
Bản thân nó cũng có một niềm đam mê khó có thể lý giải trong việc bắn cung.
Không cần nói xa xôi, ngay giờ phút này chẳng tính đến cả lớp đã ngồi xuống giải lao hết, bốn thành viên trong đội tuyển cũng đã buông cung tiễn đi uống nước nghỉ ngơi, Hàn Quân Tường vẫn hăng hái đứng giữa gió lạnh, hai mắt sáng bừng, điên cuồng giương cung.
Ngồi chơi chưa được một khắc, Vũ tiên sinh từ bên trong phòng dụng cụ bước ra, hướng đám học trò quát lớn.
“Ơ, ai cho bọn mi nghỉ thế kia? Muốn chết à muốn chết à?”
Miệng nói, Vũ tiên sinh vơ vội một nhành cây gãy dưới đất bắt đầu đánh đuổi cả bọn chạy tán loạn.
Vừa chạy vừa la, không ít đứa kêu khóc tố cáo.
"Vũ tiên sinh, người trốn bên trong uống rượu giờ lại ra đánh bọn ta, quá đáng!”
Một câu vạch trần này càng làm Vũ tiên sinh điên tiết, tốc độ đánh đuổi tăng lên, khi chạy ngang qua chỗ Hàn Quân Tường thì ác độc ra lệnh.
“Quân Tường, bắn bớt vài tên ngốc này cho ta xem nào!”
Không để ý đến đám nháo nhác này, Hàn Quân Tường thản nhiên đọc chú tạo kết giới, rõ ràng cho rằng mọi người đang làm phiền mình, không muốn mọi người bước vào chỗ mình luyện tập.
Vũ tiên sinh hậm hực dừng lại chỉ mặt cả đám.
“Đám nhóc bọn mi được lắm! Lúc thi ta đánh rớt hết, cả ngươi nữa đấy, Quân Tường.”
Dứt lời Vũ tiên sinh lại chui tọt vào phòng dụng cụ làm cả đám đồng loạt phá ra cười, không ngừng chế nhạo hắn lại kiếm cớ vào trong tránh gió uống rượu.
Đợi mọi người tản đi rồi, Từ Thiên Diễm mới dựa vào kết giới của Hàn Quân Tường nhắc nhở.
“Quân Tường, ngươi đã luyện tập liên tục hơn một canh giờ rồi mà chưa uống chút nước nào đấy.”
Khẽ đảo mắt, Hàn Quân Tường bỏ kết giới, vừa lúc Từ Thiên Diễm đưa túi nước tới.
Nhìn nó uống, Từ Thiên Diễm gỡ bộ cung tiễn khỏi bàn tay còn lại của nó.
“Ngươi nên nghỉ chút đi.”
Chùi nước trên môi, Hàn Quân Tường cau có chỉ đám bằng hữu xung quanh.
“Mọi người đang tập, sao ta lại nghỉ?”
Ném khăn khô lên đầu Hàn Quân Tường, Từ Thiên Diễm đem bộ cung tiễn của nó giấu ra sau lưng.
“Mọi người vừa nghỉ ngơi rồi mới tập tiếp.
Ngươi tập từ đầu buổi sáng đến bây giờ.
Cứ đứng trong gió lạnh như vậy, cố sức quá cũng không tốt đâu.
Giải bắn cung còn tận một năm nữa mới diễn ra mà.”
Hàn Quân Tường hết lời phản bác.
Nó đúng là như những gì Từ Thiên Diễm nói, cố tập luyện chỉ mong có thể dành được vị trí quán quân mà trong giải năm nay chưa thể đạt tới.
Nhưng Từ Thiên Diễm cũng đã đúng, quá sức đương nhiên không phải là một quyết định đúng đắn.
Thấy nó đã chịu nghe theo, Từ Thiên Diễm khẽ cười, trả lại bộ cung tiễn, chính mình thì lại cầm lên bộ cung tiễn của bản thân, đến vị trí chuẩn bị luyện tập tiếp.
Uống thêm một hớp nước lớn, Hàn Quân Tường định đi tản bộ một chút bất ngờ lại nghe có tiếng gọi.
“Quân Tường ơi!"
Giật mình, nó ngoảnh đầu, phát hiện cả lớp đã ngừng luyện tập, vui vẻ vẫy tay với ai đó bên ngoài tường bao của sân tập.
Nhiều tiếng nói vui vẻ liên tục gọi tên nó thông báo.
“Là đệ đệ của Quân Tường!”
“Quân Tường, đệ đệ tới kìa!”
“Là Tiểu Kiều đấy nhỉ! Lại muốn tới ăn đấm của Quân Tường đây mà.”
Ngay sát cổng vào, gần chỗ tường bao của sân tập, Chu Minh Kiều đang được Chu Hàm nắm tay đứng đó, khuôn mặt nhỏ háo hức nhìn vào đây, vừa chạm mắt với Hàn Quân Tường thì lập tức nhảy cẫng lên, khua loạn tay áo đồng phục bé xíu màu trắng tinh.
“Đại ca! Đại ca!”
Cả lớp phá ra cười, đối với sự hào hứng của Chu Minh Kiều vừa yêu thích vừa tội nghiệp, liên tục nhìn về phía Hàn Quân Tường, tò mò không biết hôm nay nó sẽ xua đuổi tiểu đệ phiền toái đáng yêu này như thế nào.
Đây không phải là lần đầu tiên Chu Minh Kiều xuất hiện khi nó đang luyện bắn cung.
Và mấy lần trước nhóc này đều hào hứng đòi vào chơi bất kể kết quả luôn là bị đấm cho mấy cú vào đầu rồi phải khóc lóc gào thét bỏ đi.
Chớp chớp mắt, Hàn Quân Tường nhìn Chu Minh Kiều vẫn tiếp tục nhảy nhót gọi mình, bàn tay đã thu thành nắm đấm nhưng rồi lại chậm chạp thả ra.
“Dành chút thời gian chơi bắn cung với Tiểu Kiều đi.
Nó thích chơi với ngươi lắm đấy.”
Lời của Hàn Quân Cát hôm trước chẳng biết tại sao bỗng văng vẳng bên tai Hàn Quân Tường, khiến nó nhíu mày nghiền ngẫm, cuối cùng chậm rãi cất bước tiến về phía tường bao.
Từ Thiên Diễm lo lắng gọi với theo.
“Này, đừng đánh Tiểu Kiều mà!”
Chẳng hề sợ hãi giống Từ Thiên Diễm, Chu Minh Kiều vừa thấy đại ca đi lại gần mình thì đắc ý giũ tay khỏi phụ thân, nhảy nhót lao tới ôm lấy đùi Hàn Quân Tường, hí hửng gào to.
“Đại ca! Chơi bắn cung với Tiểu Kiều đi!”
Thở dài tới đứng bên cạnh, Chu Hàm nhún vai than vãn.
“Ta đã cố tình dẫn đi về đường khác nhưng nhóc con này nhất quyết bảo rằng muốn xem thử đại ca có đang tập bắn cung hay không.
Thôi, Tiểu Kiều, về thôi, đừng phiền đại ca, bị ăn đòn bây giờ.”
Không nghe Hàn Quân Tường nói gì, Chu Hàm hấp tấp nắm cổ áo Chu Minh Kiều kéo xuống, sợ nhóc còn dai dẳng thêm thì có khi thật sự bị ăn đòn liền.
Lắc đầu liên tục, nhóc thét inh ỏi.
“Không không không, Tiểu Kiều muốn chơi bắn cung với đại ca.”
Nhăn mặt, Chu Hàm há miệng nhưng còn chưa kịp mắng thêm lời nào thì Hàn Quân Tường bất ngờ quay người để mặc Chu Minh Kiều bám trên đùi quay trở vào sân tập, chỉ để lại cho Chu Hàm một câu.
“Phụ thân về trước đi, chốc nữa ta cùng Tiểu Kiều về sau.”
Trố mắt, Chu Hàm không tin vào tai mình, hồi lâu chỉ biết ngồi phịch xuống bộ bàn đá nghỉ chân trước sân tập, tự pha trà tự uống, ngơ ngác nhìn huynh đệ Hàn Quân Tường ở bên trong đã bắt đầu cầm cung tiễn lên tập luyện.
Cũng bất ngờ nhưng không chấn động giống Chu Hàm, cả lớp Bắn Cung của Hàn Quân Tường lần đầu tiên được chơi cùng với Chu Minh Kiều thì hào hứng lắm, ra sức giành nhau chức vụ tiên sinh hướng dẫn nhóc sử dụng cung tiễn.
Nhóc con này lại cực kỳ vênh váo, một mực bám lấy Hàn Quân Tường, đối với những lời dụ dỗ của bất kỳ ai đều là một kiểu trả lời duy nhất.
“Không cần.
Tiểu Kiều chỉ học bắn cung với đại ca thôi.
Đại ca giỏi nhất!”
Nói xong, nhóc còn ngoảnh mặt nhỏ lên nhìn Hàn Quân Tường vênh vênh chờ đợi, rõ ràng là đang mong được nó khen ngợi, kết cục không đợi được nó mà chỉ nghe mọi người ồ lên trêu chọc.
“Tiểu Kiều thích đại ca ghê nha!”
Coi như không để ý đến mấy lời vớ vẩn đó, Hàn Quân Tường cầm bộ cung tiễn nhỏ vừa mượn trong phòng dụng cụ lại nhét vào tay nhóc, thúc giục.
“Có muốn tập bắn không?”
Gật đầu liên tục, Chu Minh Kiều chui vào lòng Hàn Quân Tường, để nó nắm tay hướng dẫn lắp cung tên rồi ngắm bắn.
Mũi tên của nhóc là mũi tên giấy do Hàn Quân Tường tự làm, dù có bắn trúng ai cũng không gây đau hay nguy hiểm.
Thế nên vừa tập vài lần là nhóc bắt đầu cầm cung đi bắn lung tung vào mọi người, đều là mấy tên bằng hữu của Hàn Quân Tường phá phách liên tục trêu ghẹo nhóc.
Bắn trúng được một tên, nhóc lập tức chạy tới nắm áo Hàn Quân Tường khoe khoang.
“Đại ca đại ca, Tiểu Kiều tiêu diệt được một kẻ địch rồi.”
Buổi luyện tập cuối cùng lại thành một buổi chơi đùa, Hàn Quân Tường chẳng hiểu sao Vũ tiên sinh mãi không ra trách mắng cả đám nhưng rồi nhìn nụ cười hào hứng của Chu Minh Kiều thì lại nghĩ Vũ tiên sinh làm lơ đi luôn cũng tốt.
Nhóc con này, hôm nay có vẻ vui hơn hẳn mọi ngày như thế kia mà.
Ngồi ở bên ngoài sân tập, nhâm nhi tách trà nóng, Chu Hàm chợt nhận ra đã lâu lắm rồi mình mới có thời gian thảnh thơi như thế này, lại đưa mắt nhìn về phía lớp Bắn Cung bên trong đang hỗn loạn thành một đám ồn ào với Chu Minh Kiều làm trung tâm, một mực đuổi theo mọi người giương cung tấn công cùng Hàn Quân Tường đứng một bên chỉ đạo phải tiêu diệt tên bằng hữu nào trước.
Tiết trời lạnh giá hầu như không có chút ảnh hưởng nào tới hoạt động vui chơi bên trong.
Thật vui! Chu Hàm tấm tắc trong lòng, bản thân chỉ ngồi một chỗ nhưng cũng vì không khí trước mặt mà nghe lồ ng ngực nóng lên, vừa hào hứng vừa vui vẻ.
“Này! Lớp Bắn Cung, sân tập chứ không phải sân chơi đâu nhé, ai cho phép đùa giỡn như thế chứ.
Này, có nghe ta nói không đấy?”
Một giọng nói khó chịu vang lên gần đó làm tách trà trong tay Chu Hàm sóng sánh một chút trước khi vội vàng đặt xuống bàn.
Y cau mày, cảm thấy bực mình vô cùng trước cái tên phá đám không khí chẳng biết từ đâu xuất hiện, đảo mắt nhìn qua.
Áo đen, tóc trắng, cái mặt quen thuộc đến phát ghét, Chu Hàm hắng giọng.
Hàn Quân Cát bị thu hút sự chú ý, ngoảnh mặt qua, liếc thấy y thì hơi ngỡ ngàng nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tiến tới hạch hỏi.
“Hóa ra Chu tiên sinh ngồi đây mà để học trò nô đùa trong sân tập như thế lại không lên tiếng nhắc nhở à? Ngươi có biết quy định của học phủ là không được…”
“Dừng dừng dừng!”
Chu Hàm giơ tay lên, nhanh chóng cắt đứt lời nói của Hàn Quân Cát.
Tên đáng ghét này mà nói được thì nhất định sẽ không chịu dừng, hơn nữa toàn nói những điều chướng tai nhàm chán, bây giờ không ngăn cản còn đợi khi nào.
“Hàn tiên sinh quản lý học trò đến nghiện rồi à? Bây giờ định quản cả học trò của Vũ tiên sinh sao? Ôi ôi ôi, như vậy là không hay đâu nha.
Vũ tiên sinh còn ở trong phòng dụng cụ kia kìa.
Học trò có nô đùa chăng nữa cũng là nô đùa theo ý của Vũ tiên sinh, là môn học đó.”
Mím môi, Hàn Quân Cát biết mình còn nói nữa thì thế nào cũng cãi nhau to.
Huống chi hắn hoàn toàn không ngờ tới sẽ gặp Chu Hàm ở đây, cất tiếng nhắc nhở chỉ vì thấy có Chu Minh Kiều đùa nghịch cùng lớp của Hàn Quân Tường, sợ bọn chúng không cẩn thận làm nhóc bị thương.
Nếu Chu Hàm đã ngồi đây, hẳn sẽ không xảy ra sơ sót gì.
Thế nên bị y mỉa mai, hắn bực bội nhưng đành nuốt xuống tức giận, làm lơ định quay đi.
Đúng lúc ấy, Hàn Quân Tường chẳng rõ vì lý do gì lại đi về phía cả hai.
Nhận ra bộ cung tiễn trên tay nó chính là của mình tặng cho, Hàn Quân Cát dừng chân, nhìn chằm chằm.
Phát hiện ánh mắt đó, nó bước tới đối diện hắn, không cất tiếng, chờ đợi.
Hắn quan sát nó, quan sát chiều cao của nó đã sớm vượt qua bản thân một ít, bờ vai thì chỉ chút nữa thôi sẽ bằng hắn, bàn tay cầm cung tiễn kia, gân guốc nổi gồ.
Đứa trẻ này, đã trưởng thành rồi, dù hắn có thể chắc chắn, đây chẳng phải ai xa lạ, chính là hài tử năm nào chỉ nằm vừa trong hai lòng bàn tay hắn.
Nghe ngực mềm đi và muốn mỉm cười, hắn cất tiếng, dịu dàng đến chính mình không ngờ được.
“Cung tiễn này dùng thuận tay không?”
Cúi nhìn bộ cung tiễn trong tay, Hàn Quân Tường không hề thay đổi nét mặt, gật gù.
“Dùng tốt lắm! Cảm ơn!”
Dứt lời, nó quay qua chỗ Chu Hàm, đặt cung tiễn lên bàn, cẩn thận rót một tách trà.
Trong gió lạnh, tách trà bốc khói trắng, đưa hương thơm ngát.
Hàn Quân Cát nhận ra đây là loại trà mình thích từ ngày xưa.
Bưng tách trà tới trước mặt hắn, Hàn Quân Tường dùng cả hai tay dâng lên.
“Lạnh rồi! Uống chút trà nóng đi, đừng cằn nhằn nhiều, không tốt cho cổ họng.”
Chu Hàm phì cười thành tiếng, bị Hàn Quân Cát liếc qua thì đảo mắt đi hướng khác, ra vẻ như bản thân chẳng biết gì cả.
Nhận lấy tách trà, hắn nghiêm mặt.
“Ngươi ăn nói cho cẩn thận đấy!”
Nhặt lên bộ cung tiễn, Hàn Quân Tường dường như không hề nghe thấy lời của hắn, định bỏ đi thì phía sau mông bị húc tới, là khối thịt Chu Minh Kiều.
Hấp tấp bám trên đùi nó, nhóc hươ bộ cung tiễn nhỏ của mình, giữa gió lạnh nhưng cả khuôn mặt béo tròn đỏ ửng vì mệt, đẫm mồ hôi, híp mắt cười với Hàn Quân Cát.
“Hàn tiên sinh! Nãy giờ Tiểu Kiều cùng với đại ca bắn được rất nhiều kẻ địch đó, Tiểu Kiều bắn cung giỏi giống hệt đại ca đó.
Hàn tiên sinh có thấy không?”
Đương nhiên là Hàn Quân Cát có thấy.
Khi vô tình đi ngang qua sân tập phát hiện hai huynh đệ Hàn Quân Tường đang cùng chơi bắn cung, hắn đã dừng lại rất lâu, nhìn không chớp mắt.
Dù sống chung hay không, bất cứ người cha nào cũng cảm thấy hạnh phúc khi được chứng kiến cảnh các hài tử của mình vui vẻ khỏe mạnh và hòa thuận với nhau.
Mỉm cười gật đầu, hắn đáp lại ánh mắt hào hứng của Tiểu Kiều.
“Thấy! Chơi vui không?”
“Vui lắm!”
Giọng vút cao, Chu Minh Kiều không chịu đứng yên, nhún nhảy ôm đùi Hàn Quân Tường, rõ ràng đã mệt đến thở không ra hơi nhưng vẫn một mực giục giã.
“Đại ca, vào chơi tiếp, chơi tiếp nào!”
“Được rồi, vào đây! Đừng có kéo, không thấy ta đang cầm cung tiễn à, nguy hiểm lắm.
Thả tay, đi trước đi.”
Nhăn nhó mắng, Hàn Quân Tường vừa đẩy lưng Chu Minh Kiều vừa hấp tấp chạy theo sau, hai huynh đệ lại lần nữa nhập bọn cùng các bằng hữu ở trong sân tập, chuẩn bị cho một lượt bắn mới.
Dõi mắt theo, Hàn Quân Cát ngồi xuống bộ bàn đá, tự tay rót thêm một tách trà, lập tức nhận được ngay một câu phản đối.
“Ai mời Hàn tiên sinh uống trà vậy? Tự tiện như thế không thấy xấu hổ sao?”
Đối với vẻ mặt không vui của Chu Hàm, Hàn Quân Cát thản nhiên hít hương thơm trà từ tách trên tay, nhún vai không quá để ý.
“Quân Tường vừa mời đó thôi.”
Bĩu môi, Chu Hàm quay đi hướng khác.
Liếc nhìn y, Hàn Quân Cát quan sát hồi lâu rồi chậm rãi nhấp một ngụm trà, đưa mắt vào trong sân tập.
Chu Minh Kiều đang giương cung, dáng vẻ thật hoạt bát khỏe mạnh.
Hàn Quân Tường cũng đang giương cung, dáng vẻ lại oai hùng kiêu hãnh.
Trên môi cả hai đều thấp thoáng nụ cười.
Hàn Quân Cát lại đảo mắt về phía Chu Hàm, phát hiện ra y cũng đang nhìn vào trong sân tập, nét mặt dịu dàng hạnh phúc.
Bầu trời vẫn xám xịt, gió lạnh rét căm căm thổi không ngừng.
Rừng trúc quanh sân tập đung đưa xì xào, hòa cùng tiếng suối róc rách luồn đá nhỏ dưới đáy tỉ tê.
Khung cảnh ảm đạm là thế nhưng lòng Hàn Quân Cát lại ấm dần tới nóng, chẳng biết vì âm thanh cười đùa bên trong sân tập vọng ra hay vì tách trà thơm trên tay.
Hoặc, lẽ nào, vì Chu Hàm đang ngồi bên cạnh?.