Gia Đình Nhỏ

Chương 15


Khép lại khung cửa gỗ, Từ Thiên Diễm siết chặt áo khoác bông trên người, hấp tấp chạy bước nhỏ trên con đường lát gạch trơn bóng vì nước vẫn còn đọng lại do cơn mưa ban trưa.

Trong tầm mắt, biển ánh lên sắc vàng, hắt bóng lấp lánh phản chiếu vào hàng rào hoa của những ngôi nhà hai bên đường.

Nào hồng nào cúc, cả các loài hoa chẳng rõ tên cũng đang bừng sáng trong gió lạnh.

Rẽ vào khúc quanh ở trước mặt, thế là biển biến mất, đường phố hẹp dần, lên một con dốc, người cũng đông đúc hơn.

Dưới bóng những tàng cây bên đường, người già và trẻ nhỏ đang ngồi với đủ món bánh kẹo trà nước, quán ăn vặt ồn ã không ngớt tiếng nói cười.

Đây là con phố gần nhà Hàn Quân Tường, Từ Thiên Diễm đi chậm lại để mình hoà vào dòng người bộ hành tới cuối đường, rốt cuộc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bật cười, Từ Thiên Diễm giơ cao tay gọi.

"Quân Tường!"
Đang cúi đầu xem xét một bụi cỏ bên chân nghe tiếng gọi làm Hàn Quân Tường vội vàng ngẩng lên, rồi không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm Từ Thiên Diễm đang đến gần.

Chớp mắt, nó tò mò hỏi.

"Y phục mới sao?"
Từ Thiên Diễm hơi đỏ mặt, giơ hai tay lên tự nhìn bản thân.

Đây là bộ y phục mới cậu tự mình lựa chọn vải vóc cho đến kiểu dáng, đúng là có chút sáng sủa hơn bình thường nhưng cũng đâu đến mức chói mắt.

Không ngờ Hàn Quân Tường vừa thấy đã để ý, khiến Từ Thiên Diễm có chút lo lắng, khẽ hỏi ngược.

"Xấu lắm à?"
Như biết cậu hiểu lầm, Hàn Quân Tường nhanh chóng đảo mắt đi, xua tay.

"Chỉ là hơi không quen thôi.

Đẹp lắm!"
Thầm thở phào, Từ Thiên Diễm rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái trở lại.

Đúng là cậu cố tình mặc y phục mới này để đi chơi với Hàn Quân Tường, nếu bị nó chê thì chắc cậu sẽ thất vọng lắm.

Đưa mắt nhìn trời, cậu hấp tấp kéo tay Hàn Quân Tường thúc giục.

"Chắc hội chợ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi mau thôi."
Khẽ gật đầu, Hàn Quân Tường cất bước.

Nhưng Từ Thiên Diễm không vội vàng như trong lời nói, lại rề rà lắc tay nó.

"Ngươi bị sao thế này?"
Liếc thấy thứ thu hút chú ý của Từ Thiên Diễm, Hàn Quân Tường vô thức nhíu mày, càu nhàu giải thích.

"Tiểu Kiều làm đó!"
Trên bắp tay Hàn Quân Tường có một vệt dài sưng đỏ, là tác phẩm của Chu Minh Kiều vì đòi đi chơi cùng nhưng bị từ chối.

Trong lúc tức giận, nhóc đã dùng kiếm gỗ đập lên tay Hàn Quân Tường.

Có thể tưởng tượng ra diễn biến tiếp theo, Từ Thiên Diễm vẫn yếu ớt hỏi.

"Rồi ngươi làm sao rời khỏi nhà?"
Siết tay thành đấm, Hàn Quân Tường thản nhiên đáp.

"Một đấm là xong thôi!"
Thở dài, Từ Thiên Diễm khẽ trách.

"Ngươi cứ vậy sẽ làm Tiểu Kiều ngốc luôn đó."
"Nó ngốc sẵn rồi.

Bị đánh như thế mà vẫn chạy theo gào thét đòi mua kẹo về.

Ngốc nghếch!"
Từ Thiên Diễm khẽ cười.

Tiểu muội của cậu cũng muốn cậu mua kẹo về, nhưng nếu so với Tiểu Kiều ồn ào, đúng là thiếu chút ít lanh lợi.

"Vậy lúc về, ta mua kẹo cho Tiểu Nhan, ngươi cũng mua cho Tiểu Kiều nhé.

Chúng ta cùng nhau mua."

Hàn Quân Tường lẩm bẩm, có vẻ muốn phản đối nhưng rồi lại thôi.

Từ Thiên Diễm có vẻ thích việc đó, nó chả có lý do gì để từ chối.

Đi qua thêm hai con phố nữa thì cả hai đến được nơi tổ chức hội chợ, và sắc trời trên đầu cũng sẫm đi.

Nhiệt độ dần xuống thấp nhưng đèn lồ ng được thắp sáng đầy hai bên đường cùng số lượng người tăng cao làm không khí có phần nóng lên.

Từ Thiên Diễm vui vẻ nói cười, Hàn Quân Tường vẫn không khác mọi khi bao nhiêu, chỉ lẳng lặng theo sau.

Đi mệt, Từ Thiên Diễm dừng lại mua thịt viên nướng.

Cả hai đứng dưới mái hiên một ngôi nhà cổ, chậm rãi ăn.

Tiếng nói cười vẫn không ngớt xung quanh nhưng xen trong đó có tiếng gió thổi qua cây lá trên đầu.

Ngậm thịt viên trong miệng, Từ Thiên Diễm cất giọng hỏi khẽ.

"Nè Quân Tường, nghe nói hôm qua có người từ đội Bắn Cung của hoàng cung đến gặp ngươi?"
Đang nhai, Hàn Quân Tường bỗng ngừng lại, độn thịt viên căng phồng hai bên má.

Nhưng cũng không lâu, nó thành thật gật đầu.

Từ Thiên Diễm tiếp tục.

"Muốn ngươi gia nhập đúng không? Ngươi..."
"Từ chối rồi."
Hàn Quân Tường chủ động ngắt lời.

Nó cảm nhận được sự đắn đo khó khăn của Từ Thiên Diễm, thế thì nó cứ nói trước ra hết cho nhanh.

Cậu chưng hửng, sau đó lại khẽ thở dài.

Cậu đã biết quyết định của Hàn Quân Tường thông qua những lời bàn tán của mấy thành viên trong đội Bắn Cung lớp mình nhưng thật sự không hiểu lý do vì sao nó lại từ chối.

Chẳng phải nó rất muốn vào đội Bắn Cung của hoàng cung sao? Và sau khi từ chối, có thể mọi người không nhận ra nhưng Từ Thiên Diễm lại nhận ra.

Hàn Quân Tường chẳng tới mức buồn bã, chỉ là có chút lơ đãng mất tập trung đến tận hiện tại.

Rõ ràng, nó vẫn bị quyết định từ chối của bản thân làm ưu phiền.

Chuyển sang đứng trước mặt nó, cậu hít hơi, dồn can đảm hỏi thẳng.

"Vì sao lại từ chối?"
Ném que thịt viên đã ăn hết vào lùm cỏ dại ở xa xa, Hàn Quân Tường chùi miệng bằng mu bàn tay, trố mắt trả lời.

"Không phải đã hứa cùng nhau vào đội Bắn Cung sau khi học xong sao? Chúng ta đã hứa từ lâu rồi mà."
Không hề ngờ tới lý do của Hàn Quân Tường là thế, Từ Thiên Diễm ngẩn ngơ.

Nó đang nói gì? Lời hứa nào? Lời hứa...!Nhìn thật lâu vào đôi mắt xanh trong vắt không chút vẩn đục của nó, lòng cậu dần loãng ra, và chậm rãi xuất hiện những ký ức mơ hồ ngỡ rằng đã quên hết.

Khi Từ Thiên Diễm năm mươi tuổi, cậu được vào học phủ, và có người bạn đầu tiên.

Người bạn đó tuy rằng rất lạnh lùng nhưng lại rất xinh đẹp.

Mái tóc dài đen bóng, đôi mắt xanh trong vắt như biển, và dáng người cao mảnh khảnh lại đầy khoẻ mạnh.

Người bạn đó tên là Hàn Quân Tường.

Sau khi chủ động kết thân, Từ Thiên Diễm lúc nào cũng nắm chặt tay Hàn Quân Tường, cùng nó vào lớp, cùng nó ra chơi, cùng nó đợi người nhà đến rước về.

Cậu thích Hàn Quân Tường lắm.

Trong lớp mọi người cũng thích nó lắm.

Vì nó không những xinh đẹp, còn bắn cung rất giỏi.

Nhập học chưa được bao lâu, số người thích nó tăng lên không ít.

Và thời gian Từ Thiên Diễm được nắm tay nó lại theo đó giảm đi.

Từ Thiên Diễm không giỏi bắn cung, sức khoẻ lại yếu, ngoài đọc sách ra chẳng thể làm gì khác.


Ở lớp, bạn bè bắt đầu xì xầm chê cậu kém cỏi, nếu không phải có ngoại công là tiên sinh trưởng của học phủ nhất định sẽ bị đuổi.

Càng ngày, cậu càng hối hận khi ban đầu chọn học lớp Bắn Cung.

Mong vào đội Bắn Cung của hoàng cung sao? Đúng là không biết xấu hổ.

Mỗi ngày đến học phủ của Từ Thiên Diễm dần dần vắng hẳn tiếng cười.

Rồi một sáng nọ, cậu đến lớp thì thấy Hàn Quân Tường đang nghịch cung tiễn cùng mọi người, nói cười cực kỳ vui vẻ.

Cảm thấy tủi thân, cậu bất ngờ oà ra khóc, ba chân bốn cẳng bỏ chạy về nhà.

Sau lưng cậu, những tiếng chế nhạo rõ ràng liên tiếp đuổi theo.

Từ Thiên Diễm bỏ học, nằm mãi trong chăn suốt nhiều ngày sau đó, ai khuyên bảo cũng bỏ ngoài tai, chỉ biết thút thít khóc phí hoài thời gian.

Đến ngày thứ tư, Hàn Quân Tường tới tận nhà cậu, chui tận vào chăn của cậu, nhóp nhép nhai táo.

Lúc ấy, bên ngoài sáng tỏ, chim hót ríu rít, rõ ràng là giờ học nên Từ Thiên Diễm rất hoảng hốt, ngồi bật dậy níu tay Hàn Quân Tường.

"Giờ này sao ngươi lại ở đây mà không đến học phủ? Cha ngươi sẽ đánh ngươi cho xem."
Cha Hàn Quân Tường dạy môn Luyện Dược, là tiên sinh nổi tiếng nghiêm khắc trong học phủ.

Nếu nó dám bỏ học, cha nó nhất định sẽ đánh chết.

Thản nhiên lấy thêm quả táo khác ra khỏi ngực, nó tiếp tục ăn ngon lành.

"Ngươi không học, ta học làm gì?"
Giật nảy mình, Từ Thiên Diễm vừa cảm động vừa tủi thân, xụ mặt rơi nước mắt mếu máo khóc.

"Nhưng ngươi bắn cung giỏi, được mọi người yêu quý.

Còn ta yếu ớt bắn cung rất tệ, mọi người cũng không thích ta.

Ta không muốn đi học nữa đâu...hức..."
Kéo chăn chùi nước mũi của cậu đầy ghét bỏ, Hàn Quân Tường ngậm lõi táo, ú ớ nói.

"Nhưng ta muốn đi học với ngươi.

Không phải ngươi chỉ dễ hồi hộp thôi sao, bình tĩnh lại thì sẽ bắn cung tốt ngay mà.

Hôm đầu tiên đến học phủ thật ra ta rất hồi hộp đó.

Chính ngươi chạy tới nắm tay ta làm ta không còn sợ gì luôn."
Đó là khoảnh khắc Từ Thiên Diễm đến kết bạn với Hàn Quân Tường.

Nhưng cậu không ngờ khi đó là nó đang hồi hộp.

Vẻ mặt thản nhiên lắm mà.

Không tin, cậu quẹt nước mắt.

"Thật hả?"
Gật đầu, nó nói chắc chắn.

"Thật!"
Rồi thò tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Từ Thiên Diễm.

"Đi học lại đi, nếu lúc nào hồi hộp, cứ tới nắm tay ta."
Nhìn bàn tay cả hai nắm chặt, cảm nhận được nước táo rin rít ở nơi đó, Từ Thiên Diễm chợt thấy vui vui, hỏi nhỏ.

"Nhưng lỡ không nhìn thấy ngươi thì sao? Ngươi đi chơi với người khác thì sao?"
Nhíu trán, Hàn Quân Tường suy nghĩ rất nhanh rồi lắc đầu.

"Không đâu.

Từ nay trở đi ta sẽ luôn ở cạnh ngươi."

Không nhịn nổi nữa, cậu nhoẻn miệng cười.

"Thật hả?"
Hàn Quân Tường gật mạnh đầu.

Hào hứng nắm luôn cả tay còn lại của nó, Từ Thiên Diễm nói liến thoắng.

"Ta muốn vào đội Bắn Cung của hoàng cung, ngươi cũng vậy, chúng ta sẽ nắm tay tới tận lúc đó nhé.

Không ai được vào trước, cũng không ai được bỏ cuộc đâu đó."
Nhếch khoé môi, Hàn Quân Tường nói với vẻ huênh hoang.

"Đương nhiên."
"Móc nghéo đi!"
Một tay buông ra, cả hai móc nghéo, nhưng một tay còn lại, cả hai vẫn nắm chặt lấy nhau.

Sau đó, Từ Thiên Diễm đi học lại, Hàn Quân Tường giữ lời hứa luôn ở cạnh cậu, còn tặng kèm thêm dáng vẻ hung hăng mỗi khi có tên nhóc nào mon men tới trêu chọc cậu, lâu dần đã khiến cho không còn ai dám bắt nạt nói xấu cậu nữa.

Có lại niềm vui và tự tin, cậu học giỏi lên trông thấy, tuy rằng thể lực vẫn không tiến bộ nhưng môn Bắn Cung chưa từng bị điểm kém lần nào.

Nhớ lại lời hứa trẻ con đó, Từ Thiên Diễm không ngờ Hàn Quân Tường vẫn chưa quên, còn nghiêm túc thực hiện.

Vừa xấu hổ vừa cảm động, cậu xua tay khẽ cười.

"Lời hứa trẻ con thôi, ngươi để tâm làm gì."
Liếc nhìn sang bằng khoé mắt, Hàn Quân Tường nói lạnh băng.

"Ngươi không để tâm?"
Giật mình, Từ Thiên Diễm vội nghiêm túc lại.

"Ta lỡ lời, xin lỗi.

Nhưng ta cũng không còn là ấu long.

Ngươi cứ vào trước, sau này ta vào sau cũng được.

Đây là cơ hội hiếm có để phát triển đấy.

Chẳng lẽ ngươi vẫn nghĩ rằng không có ngươi cổ vũ ta liền không làm được gì sao?"
Mím môi, Hàn Quân Tường đá một viên sỏi dưới chân.

"Vấn đề không ở ngươi.

Là ta, muốn đợi."
Khẽ thở dài, Từ Thiên Diễm biết Hàn Quân Tường đã quyết rồi, không thể lay chuyển nữa.

Nhún vai, cậu chợt cười nhỏ.

"Xem ra giờ là ngươi cần ta nhỉ?"
Ho một tiếng, Hàn Quân Tường quay mặt sang hướng khác, làu bàu.

"Chỉ một phần thôi.

Tại vì, ta, nếu đến hoàng cung thì ở nhà phụ thân phải một mình chăm nhóc con kia, vất vả lắm.

Ta cũng, chưa muốn rời học phủ, ta thích ở lại chơi với lớp, với đội tuyển, với Vũ tiên sinh, ta..."
Phì cười, Từ Thiên Diễm nhảy tới đứng đối diện Hàn Quân Tường trêu chọc.

"Quân Tường, ngươi đỏ mặt đó hả?"
Vung tay cú lên đầu cậu một cái, Hàn Quân Tường nhăn nhó.

"Xê ra, tên khốn!"
Ôm đầu, Từ Thiên Diễm đau đến cười ngặt nghẽo.

"Ngươi đúng là mạnh tay quá đi.

Nhưng mà...!Được rồi, ta ủng hộ quyết định của ngươi.

Đợi ta cùng vào đội Bắn Cung nhé!"
Hơi ngẩn ra, rồi gật mạnh đầu, Hàn Quân Tường đáp nhỏ.

"Đương nhiên!"
Trên trời, mây chậm rãi tan đi, lộ ra vầng trăng tròn vành vạnh, sáng tỏ phủ ánh bạc xuống cả hai, đứng nhìn nhau, hiểu rõ suy nghĩ của nhau.

Đêm càng sâu, hội chợ dần đông đúc nhưng gió ngày một mạnh, xem chừng lại sắp có mưa to.

Luồng lách giữa dòng người, Từ Thiên Diễm nghiêng đầu hỏi ý Hàn Quân Tường.

"Về thôi nhỉ?"
Mấy nơi náo nhiệt như thế này đều là Từ Thiên Diễm có hứng thú, nếu cậu đã muốn về, đương nhiên Hàn Quân Tường không có ý kiến.

Gật đầu, cả hai quay người, đạp lên gạch lót lạo xạo lá rụng đi về phía cổng hội chợ.

Đang đi giữa chừng, Hàn Quân Tường chợt dừng lại.


Dừng theo, Từ Thiên Diễm nhìn thấy ngay bên trái cả hai chính là một gian hàng bán kẹo thì không khỏi cười thầm.

Tên ngốc này, ngoài miệng cứ mắng tiểu đệ nhưng xem đi.

Vẫn nhớ như in phải mua kẹo về không phải sao?
Tiến lại gian hàng, nói vài câu chào hỏi với ông chủ, Từ Thiên Diễm lập tức phải đưa tay quẹt mũi.

Luồng hương thơm ngọt nồng đậm đặc tập kết mạnh mẽ vào khứu giác.

Và tràn ngập thị giác chính là hằng hà sa số các loại kẹo đủ màu đủ sắc, đơn giản có, cầu kỳ có, khiến người nhìn khó kiềm chế được muốn nuốt nước bọt.

Tiểu muội của cậu rất thích kẹo, càng thích nhất chính là được có và được nếm nhiều loại kẹo cùng lúc.

Thế nên cậu quyết định mua mỗi loại một ít, mang về cho tiểu muội một kho báu kẹo đa dạng nho nhỏ.

Chọn phần mình xong, cậu vui vẻ quay sang Hàn Quân Tường hỏi.

"Có cần ta chọn giúp luôn không?"
Vẫn đang đảo mắt khắp gian hàng, nghe cậu hỏi thì Hàn Quân Tường ngừng lại, nhìn vào núi kẹo cao cao của cậu, chỉ ngay một viên kẹo trắng bóc có hình thỏ nhỏ.

"Ngươi lấy kẹo này ở đâu? Tiểu Kiều chỉ thích loại này."
Chỉ ngăn kẹo thỏ cho Hàn Quân Tường lấy, Từ Thiên Diễm không nhịn nổi nữa, cười khúc khích trong lúc tự gói mớ kẹo của mình lại trước khi đưa cho ông chủ tính tiền.

"Đến kẹo Tiểu Kiều thích ăn ngươi cũng biết, vậy mà suốt ngày đánh nhóc.

Thật đúng là đại ca khó hiểu!"
Hàn Quân Tường trừng mắt khiến Từ Thiên Diễm nhanh chóng làm lơ, coi như mình chưa tọc mạch gì, đánh trống lảng than thở.

"A, gió to quá! Lạnh thật lạnh thật!"
Đường về vắng ngắt.

Tiếng hội chợ xôn xao ở phía sau lưng càng làm khung cảnh trước mặt thêm tịch mịch.

Sau tường bao của nhà bên đường vươn lên nhiều bóng cây đen thẫm.

Trăng không xuyên qua lá, gió đẩy lá đung đưa, trăng vì thế nghiêng ngả, ánh bạc khi có khi không, chập chờn nhảy múa.

Từ Thiên Diễm thổi khí vào hai tay, xuýt xoa nói khẽ mà tiếng vẫn vang vang.

"Lạnh thật đấy!"
Hàn Quân Tường không đáp, chỉ có tiếng giấy loạt xoạt.

Từ Thiên Diễm ngửa đầu nhìn trăng theo cả hai, trời trong vắt, mây còn tít đằng xa, chỉ có tàng cây bên đường là sát gần, nghiêng mình để ánh bạc tuôn rơi.

"Này, ăn đi, cho ấm người!"
Bàn tay Hàn Quân Tường bất ngờ chìa ra trước mắt Từ Thiên Diễm làm cậu khựng lại.

Trong lòng bàn tay to lớn đó là một viên kẹo màu hổ phách, ngan ngát nồng nồng hương rượu.

Khó hiểu, cậu nhận lấy viên kẹo nhưng chưa ăn ngay mà hỏi.

"Mua khi nào đó?"
Tự mình lấy ra khỏi gói giấy rồi ăn một viên giống vậy, Hàn Quân Tường ngọng nghịu đáp.

"Ban nãy nghe ngươi than lạnh nên mua.

Ăn đi, cho ấm."
Nhìn một bên má nó phồng to vì kẹo, Từ Thiên Diễm hơi buồn cười nhưng nhịn xuống, cho viên kẹo vào miệng.

Vị cay, vị đắng lập tức lan ra làm lưỡi lẫn cổ cậu nóng ran.

Đây có phải là kẹo không vậy? Quan sát cậu ăn, Hàn Quân Tường hỏi nhỏ.

"Thế nào? Đỡ lạnh hơn chưa?"
Gió lạnh thốc tới.

Lá cây xao xác nghiêng ngả lại lộ ra một khoảng trời.

Khuôn mặt Hàn Quân Tường từ trong bóng tối chậm rãi sáng lên, phủ đầy ánh bạc.

Đôi mắt xanh biếc lấp lánh như biển ngày hè.

Ấm nóng! Ấm nóng trong miệng Từ Thiên Diễm thấm dần ra cả người.

Nhấm nháp viên kẹo vừa cay vừa đắng, cậu khẽ gật đầu, đáp nhỏ.

"Đỡ lạnh rồi!"
"Thế thì tốt!"
Hàn Quân Tường gật gù, sải dài bước hơn.

Đi cạnh bên nó, Từ Thiên Diễm chép chép miệng, tự nhủ, loại kẹo này cũng khá ngon đấy chứ!.

Bình Luận (0)
Comment