Gia Đình Nhỏ

Chương 5


Hôm nay là ngày ấu long lựa chọn lớp học của học phủ.

Phòng diễn ra nghi lễ chọn lớp đến đúng giờ lập tức tự động xuất hiện nào hoa nào nến, lại còn rất nhiều dải lụa đủ màu giăng khắp trần lẫn tường, đón chào các ấu long đang hồ hởi có sợ sệt có được phụ thân mẫu thân dắt tới.

Nhìn căn phòng nãy giờ chỉ có riêng mình giờ đang lũ lượt xuất hiện thêm rất nhiều ấu long, Chu Minh Kiều quên cả chơi đùa, đứng ngây ra nhìn.

Hàn Quân Cát khẽ cười đẩy lưng nhóc.

"Ra kết giao bằng hữu mới đi!"
Thế nhưng Chu Minh Kiều lại thụt ra phía sau lưng hắn, dáng vẻ thấp thỏm.

Hắn cúi nhìn nhóc, định bảo không có gì đáng sợ hết thì chợt thấy nhóc tươi ngay nét mặt, gần như quên luôn hắn mà chạy vụt đi.

Nhìn theo hướng nhóc chạy, hắn phát hiện ra ở đó là Chu Hàm đang bước vào phòng cùng với tiên sinh chưởng quản của môn Kiếm Pháp.

Đón lấy Chu Minh Kiều nhào tới ôm đùi mình, Chu Hàm cũng nhận ra nhóc mới vừa đứng cùng ai, ngỡ ngàng nhìn Hàn Quân Cát.

Làm lơ ánh mắt y, hắn quay phắt người sang hướng khác, tìm vị trí có giăng cờ của môn Luyện Dược mà ngồi xuống, trưng ra một bộ mặt lạnh lùng.

Nghi lễ chọn lớp thật ra rất đơn giản, hầu hết đều dựa vào ý thích của ấu long.

Trong phòng diễn ra nghi lễ đến đúng thời điểm thì đồng loạt xuất hiện một dãy cờ thẳng hàng mang biểu tượng của các môn học trong học phủ từ nổi bật như Kiếm Pháp, Đao Pháp đến ít người quan tâm như Cổ Cầm hay Bùa Chú...!Cạnh bên mỗi lá cờ chính là tiên sinh chưởng quản của môn học đó ngồi cùng với quả cầu ảo ảnh trên tay.

Quả cầu ảo ảnh này, phần lớn đều đang tái hiện lại khung cảnh học tập của các môn học mà người tiên sinh đang cầm đó quản lý.

Ở bên cạnh cờ môn Luyện Dược, Hàn Quân Cát chính là đang làm nhiệm vụ này.

Các ấu long nghe theo hướng dẫn của những tiên sinh phụ trách nhóm lớp Nhập môn xếp hàng ngay ngắn, đến khi nghe đọc tên mình thì bước lên trước, được tự do đi lại quan sát xem xét các quả cầu ảo ảnh, nếu thích môn nào thì đến đứng sau cờ của môn đó, quá trình chọn lớp vậy là hoàn thành.

Kể ra thì đơn giản dễ dàng như thế nhưng sự thật hoàn toàn khác hẳn.

Các ấu long thường dễ mất tập trung, lại hay thay đổi.

Trường hợp một ấu long đi tới lui nghịch ngợm nhìn hoài nhìn mãi mấy lượt các quả cầu ảo ảnh vẫn không chọn được lớp học hay chọn xong rồi lại đổi sang lớp khác xảy ra như cơm bữa.

Để chống tình trạng như vậy, những ấu long quá thời gian quy định mà chưa chọn được lớp hay liên tục thay đổi lớp sẽ phải tham gia thi xếp hạng ở tất cả các bộ môn, môn nào có điểm cao nhất thì vào lớp đó học.

Bởi lẽ đó, nghi lễ chọn lựa lớp của ấu long hàng năm được bình chọn là nghi lễ đơn giản nhất nhưng cũng là nghi lễ tốn thời gian nhất trong năm.

Sau khi tốn gần nửa canh giờ cho các tiên sinh lớp Nhập môn quát thét năn nỉ dụ dỗ thì mấy bé ấu long cũng chịu miễn cưỡng đứng vào hàng, nghi lễ lựa chọn lớp chính thức bắt đầu.

Hàn Quân Cát dù ngoài mặt nghiêm túc lạnh lùng nhưng ánh mắt vẫn đôi khi vô tình cố tình nhìn về phía nhóc con tóc trắng đang nắm tay Chu Hàm kia.

Chu Hàm rõ ràng là lợi dụng chức vụ tiên sinh giữ trật tự để ở cạnh Chu Minh Kiều không rời, hai phụ tử liên tục trò chuyện, hào hứng bàn tán quá trình chọn lớp của các ấu long khác, hoàn toàn không chút chột dạ trước hành động có phần trái quy tắc của mình.

Càng nhìn, trán Hàn Quân Cát càng nhíu chặt.

Hai phụ tử này, càng ngày càng không ra thể thống gì!
"Chu Minh Kiều!"
Khi cái tên này được đọc lên, không ít ánh mắt từ những người tiên sinh lớp Nhập môn lẫn chưởng quản đều âm thầm nhìn về phía Hàn Quân Cát.


Hắn giữ vững nét mặt, chỉ dùng khoé mắt quan sát bóng dáng tròn vo tí hon kia đang lấp xấp chạy ra khỏi đám ấu long lố nhố chưa tới lượt.

Dù đã mất hẳn điệu bộ quen thuộc thoải mái khi được Chu Hàm nắm tay đứng cạnh ban nãy, Chu Minh Kiều nắm chặt y phục hai bên đùi, có phần sợ sệt nhưng dường như đã chuẩn bị rất kỹ, chỉ lon ton bất an hết chạy tới nhìn quả cầu của môn Kiếm Pháp lại chạy đến nhìn quả cầu của môn Bắn Cung.

Chưởng quản môn Bày Trận ngồi cạnh Hàn Quân Cát nhìn sang hắn hai ba lần, hẳn là đang thắc mắc sao hắn không có động tĩnh gì nhắc nhở hài tử của mình.

Thời gian quy định sắp hết mà Chu Minh Kiều hoàn toàn bỏ lơ môn Luyện Dược, cái danh bậc thầy luyện dược của hắn chắc rằng trong mắt người khác đang xuống giá thảm hại.

Không thèm thay đổi dáng ngồi, hắn lạnh lùng hỏi.

"Đường tiên sinh, có gì thắc mắc à?"
Đường Thiên giật thót, vội vàng giả bộ quay đầu ra phía sau chấn chỉnh lại hai tiểu ấu long mới vừa chọn vào lớp Bày Trận của mình, còn đang ngơ ngác hỏi tên nhau, chưa kịp cười đùa tiếng nào.

Trong lòng, Đường Thiên thầm rủa bản thân.

Cho ngươi nhìn này, bộ hết người nhìn rồi sao lại nhìn cái tên khó chịu nhất học phủ này cơ chứ!
Khẽ lườm Đường Thiên, Hàn Quân Cát quay lại để ý Chu Minh Kiều, phát hiện nhóc đã hoàn toàn bỏ cuộc việc chọn lớp, nước mắt lưng tròng đứng giữa rừng cờ môn học, tìm thấy Chu Hàm đang đứng sau lưng chưởng quản môn Kiếm Pháp thì mếu máo nức nở.

"Phụ thân, Tiểu Kiều muốn về nhà!"
Cả phòng vỡ oà ra trong tiếng cười, bản thân Chu Hàm cũng chẳng thể làm gì khác, đành hùa theo ngượng ngùng cười vài tiếng.

Có mấy tiên sinh còn hài hước trêu.

"Chu tiên sinh, ngươi ẵm hài tử về môn Kiếm Pháp đi cho nhanh."
"Phải đó, nhìn nhóc con này khóc ruột gan ta cũng nát theo rồi."
Một vài tiên sinh nữ đau lòng thúc giục Chu Hàm.

Y gãi gãi đầu, hơi nghiêng mặt nhìn chưởng quản môn Kiếm Pháp nhưng tên Quách Niên này quanh năm mỉm cười, rõ ràng thể hiện cho y thấy rằng y có làm gì thì hắn cũng không trách mắng hay giáo huấn.

Nhìn tình hình đó, Hàn Quân Cát khẽ siết tay, nhấp nhổm.

Nhưng rồi hắn vẫn nhịn xuống được.

Hắn phải nhớ, hắn đối với phụ tử Chu Hàm, giờ chỉ là một người không liên quan.

Hắn không nên khiến cuộc sống của phụ tử y trở nên rắc rối.

Thời gian lựa chọn ngắn dần, Chu Minh Kiều đã ngồi bệt xuống sàn oa oa khóc lớn, còn khiến các ấu long khác trong phòng không hiểu gì lục tục khóc theo.

Chu Hàm xót hài tử, nhưng hẳn là ngại mình quá lộ liễu, bắt tay lên miệng làm loa hét to.

"Tiểu Kiều, chạy đại đi, chạy về phía cờ nào cũng được."
Hàn Quân Cát nghiến răng suýt chút là vỡ cả hàm.

Tuy rằng vẫn để Chu Minh Kiều tự chọn lớp học, nhưng chọn bừa thế này, còn chẳng bằng để nhóc chốc nữa chịu khổ chút làm kiểm tra xếp hạng ở tất cả các bộ môn.

Nghe được giọng của Chu Hàm, Chu Minh Kiều dường như tủi thân còn khóc lớn hơn, lồm cồm đứng dậy chạy bước nhỏ nhào về phía y, vừa chạy vừa mếu máo kêu.

"Phụ thân!"
"Chu Minh Kiều! Lớp Kiếm Pháp!"

Chu Hàm đang đứng phía sau chưởng quản cùng cờ môn Kiếm Pháp, Chu Minh Kiều chạy về phía y, ngay lập tức được thông báo rằng đã chọn lớp Kiếm Pháp, một cách vô tình nhưng đầy cố ý.

Cả phòng nghiêng ngả trong tiếng cười, nhưng Chu Hàm dường như thấy mình hoàn toàn không làm gì sai quy định nên vui vẻ lắm, ẵm Chu Minh Kiều lên, cười nói dỗ dành, chính thức mang về cho môn Kiếm Pháp một học trò mới toanh.

Tức giận nhưng biết cũng vô ích, Hàn Quân Cát rời mắt khỏi khung cảnh phụ tử Chu Hàm lại vui vẻ nắm tay nhau cười đùa, lạnh mặt nhìn thẳng về phía trước, trong lòng vẫn là điều mình luôn tự nhủ lâu nay.

Hắn, đối với gia đình đó, đã là người không liên quan rồi!
Sau sự kiện Chu Minh Kiều gây rối loạn nghi lễ chọn lớp, mấy ấu long khác chẳng còn trường hợp nào quá nghiêm trọng, nghi lễ êm ả hoàn thành.

Việc xếp hạng trong mỗi lớp chỉ là thủ tục nên lớp nào tiến hành trong nội bộ lớp đó, nhanh gọn đơn giản.

Mỗi năm, số lượng học trò mới vào lớp Luyện Dược không nhiều.

Hàn Quân Cát chỉ ngồi lại chưa đến nửa canh giờ thì đã có được bảng xếp hạng học trò mới.

Nói mấy lời ngắn gọn với phụ mẫu của học trò xong, hắn tuyên bố lễ nhận lớp của lớp Luyện Dược kết thúc.

Chân đã bước ra ngoài nhưng Hàn Quân Cát cuối cùng vẫn nán lại bên cửa, ra vẻ xem xét giấy bút trên tay mà lén lút quan sát tình hình thi xếp hạng của lớp Kiếm Pháp.

So với lớp Luyện Dược của hắn học trò loe hoe thê thảm thì lớp Kiếm Pháp đông đúc nhộn nhịp hơn rất nhiều.

Chịu thôi, anh hùng Long tộc mấy trăm năm nay, đều là các kiếm khách mà.

Thi xếp hạng của lớp Kiếm Pháp rất đơn giản.

Chưởng quản sẽ xuất ra một thanh kiếm linh cho các học trò chạm vào.

Người nào khiến kiếm linh càng sáng, thứ hạng càng cao.

Mỗi năm qua đi, dù không phải là tiên sinh môn Kiếm Pháp nhưng Hàn Quân Cát cũng sớm đã quen thuộc với cách kiểm tra này.

Phần lớn các học trò nếu tư chất bình thường đã từng cầm đến kiếm đều sẽ khiến mũi kiếm sáng lên với mức độ khác nhau.

Trường hợp ưu tú nhất thì có thể khiến cả lưỡi kiếm sáng bừng, nhưng tình cảnh như vậy có khi hai ba năm hắn mới được nhìn thấy một lần.

Còn mãi chơi đùa với Chu Hàm, Chu Minh Kiều để mặc các bằng hữu mới lên làm kiểm tra trước.

Đợi đến khi mọi người đã xong xuôi hết chạy loạn đi khoe với phụ mẫu của bản thân rồi, nhóc mới bị Quách Niên gọi mà ngơ ngác lại gần.

Quách Niên vốn là tiên sinh dịu dàng nhất học phủ, đối với hài tử của thuộc cấp càng ân cần, nâng kiếm linh tới gần Chu Minh Kiều dặn dò.

"Tiểu Kiều chạm vào nào! Để Quách tiên sinh xem Tiểu Kiều lợi hại tới đâu."
Đáp lời Quách Niên nhưng lại quay mặt sang Chu Hàm, Chu Minh Kiều hét to hào hứng.

"Tiểu Kiều là ấu long lợi hại nhất!"
Chu Hàm bật cười gật đầu.

Đứng từ nơi xa, Hàn Quân Cát không khỏi nhíu mày.


Chu Hàm xem chừng đã quá nuông chìu tiểu hài tử này rồi.

Đáp lại sự không hài lòng của hắn, Chu Minh Kiều hào hứng giơ tay nhỏ nắm lấy chuôi của kiếm linh.

Mắt Hàn Quân Cát mở lớn, Chu Hàm ở bên kia cũng vô thức há miệng.

Mấy học trò mới xung quanh đồng loạt nhảy lên vỗ tay reo hò.

"Đẹp quá!"
Các nhóm phụ mẫu cũng kinh ngạc xuýt xoa.

"Ấu long nhà ai vậy? Lợi hại như thế!"
"Hình như là hài tử của tiên sinh."
"Chẳng trách mà."
Kiếm linh bị Chu Minh Kiều nắm lấy bỗng sáng rực lên, từ lưỡi đến chuôi, còn kích động bay vút vào không trung hai vòng mới chịu đáp xuống, ngay ngắn lên đôi bàn tay mũm mĩm tròn vo của nhóc, lấp lánh có hồn.

So với tất cả mọi người kinh ngạc choáng váng, Quách Niên thật sự cực kỳ bình tĩnh, vẫn như mọi khi mỉm cười dịu dàng thu lại kiếm linh, xoa đầu Chu Minh Kiều tuyên bố lớn.

"Chu Minh Kiều, hạng nhất!"
Mừng rỡ, nhóc quay ngoắt sang chạy ào vào lòng Chu Hàm, vênh váo hét to.

"Phụ thân, Tiểu Kiều hạng nhất rồi kìa!"
Nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của nhóc, y vỗ mạnh lên, giọng nói không thể kiềm chế được tự hào cùng kiêu ngạo.

"Ta sớm biết rồi.

Không phải ta đã từng bảo rằng Tiểu Kiều là ấu long lợi hại nhất, là ấu long hộ pháp của ta sao?"
Cười đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng, Chu Minh Kiều rút tay lại, nắm chặt thành hai nắm đấm bé xíu trước ngực tuyên bố.

"Tiểu Kiều sẽ cố gắng học thật giỏi, để lúc nào cũng là ấu long hộ pháp cho phụ thân, bảo vệ phụ thân!"
Ở phía xa nhìn tới thấy cảnh này, nghe những lời này, hàng mày Hàn Quân Cát vốn đang nhíu chặt chậm rãi giãn ra.

Để hơi ấm lan đầy trong lồ ng ngực, hắn quay người muốn rời đi, điều hắn muốn xem, đã xem xong rồi.

"Tiên sinh tóc trắng!"
Tiếng gọi inh ỏi cùng tiếng chân lịch bịch sau lưng làm Hàn Quân Cát kinh ngạc xoay người, lập tức bị một khối thịt nhỏ béo xô vào đùi.

Ôm chặt lấy hắn, Chu Minh Kiều ngước khuôn mặt tròn lên cười vui vẻ khoe khoang.

"Tiên sinh có thấy không? Thấy ta được hạng nhất đó."
Khẽ gật đầu, Hàn Quân Cát vốn muốn nói vài lời răn đe nhóc sau này vào học phủ phải cư xử thế nào nhưng rồi lại im lặng.

Vì từ xa tiến lại, là Chu Hàm.

Hắn biết y không thích mình dài dòng càm ràm, trước mặt Chu Minh Kiều, hắn cũng không muốn cùng y cãi nhau.

Đạt được hạng nhất, Chu Minh Kiều được các học trò mới khác trong lớp Kiếm Pháp phục lăn, bắt đầu lân la lại đòi kết bằng hữu.

Thế nên khi Chu Hàm tiến tới cạnh Hàn Quân Cát thì nhóc đã hào hứng chạy giỡn với bằng hữu khắp phòng.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Quân Cát, Chu Hàm hơi gượng gạo, nói nhỏ.

"Cảm ơn, đã tặng Tiểu Kiều quà, đã...!xem nhóc thực hiện nghi lễ."
Cười nhếch mép, Hàn Quân Cát liếc xéo Chu Hàm.

"Phải tới mới thấy được Chu tiên sinh làm trái quy định thế nào chứ.

Mong rằng sau này tiên sinh sẽ để cho hài tử tự quyết định mọi chuyện của bản thân đi.


Tiên sinh cứ quyết định thay như vậy, hài tử làm sao biết được bản thân cần gì muốn gì chứ."
Bao nhiêu điều tốt đẹp Chu Hàm muốn nói với Hàn Quân Cát bị thái độ đáng ghét này của hắn thổi bay biến đi.

Nổi điên trợn mắt, y nghiến răng.

"Tiểu Kiều chỉ là một ấu long thì biết chọn cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ cứ để nhóc tự mình hoang mang.

Hay là bắt đầu thuyết giảng về lịch sử thành lập, lợi ích của từng môn học, để nhóc hoàn toàn mờ mịt luôn? Đúng, ta không biết dạy hài tử đấy, nên hài tử của ta mới vui vẻ sống thoải mái như vậy, chứ không được nghiêm túc chi li giống người nào đó.

Tiếc thật đó!"
Bốn mắt trừng nhau, Hàn Quân Cát siết chặt tay cố nén xuống những lời mình rất muốn nói với Chu Hàm, lại vô tình liếc mắt nhìn thấy Hàn Quân Tường từ bên ngoài đi vào và Chu Minh Kiều lao tới bám lấy chân nó.

Hai huynh đệ, thật sự rất thân thiết và đang sống một cuộc sống hạnh phúc như ý! Bàn tay Hàn Quân Cát thả lỏng ra, thở dài.

"Đúng là, Tiểu Kiều sống rất vui vẻ thoải mái, giống ngươi."
Chu Hàm trề môi, quay mặt đi cũng thấy Hàn Quân Tường đã tới thì gọi lớn.

"Quân Tường!"
Dứt lời, y bỏ ra khỏi phòng.

Vạt áo màu chàm tung bay trong nắng chói loà.

Dắt tay Chu Minh Kiều, Hàn Quân Tường tới trước mặt Hàn Quân Cát, đưa cho nhóc một cái hộp gỗ đỏ xinh đẹp sau khi đã thì thầm vào tai nhóc vài điều gì đó.

Nhóc giơ cao hộp gỗ qua đầu.

"Tiên sinh tóc bạc..."
"Này!"
Bị Hàn Quân Tường gọi, nhóc ngơ ngác ngoảnh lại.

Nó nhắc nhở.

"Phải gọi là Hàn tiên sinh!"
Nhóc vỡ lẽ, lần nữa nhìn Hàn Quân Cát, khẽ cười gọi.

"Hàn tiên sinh! Bánh mừng Tiểu Kiều vào học phủ.

Tặng cho tiên sinh!"
Nhận lấy hộp gỗ, Hàn Quân Cát lại không nhịn được nhìn về phía cửa, nhìn về nơi vạt áo màu chàm còn đang bay nhè nhẹ dưới nắng chói chang.

Đáy mắt loang loáng ấm áp, hắn xoa đầu Chu Minh Kiều dặn dò.

"Cảm ơn Tiểu Kiều! Về đi, nhớ phải ngoan và nghe lời phụ thân cùng đại ca nhé!"
Gật mạnh đầu, nhóc chạy vụt đi, Hàn Quân Tường nhanh chóng đuổi theo.

Cả hai hội họp với Chu Hàm bên ngoài phòng.

Trên con đường nhỏ rợp bóng liễu vàng, ba phụ tử thả bước.

Chu Hàm mảnh mai, Hàn Quân Tường cao lớn, Chu Minh Kiều béo tròn, thư thả về nhà, hẳn là đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc nhỏ.

Đi xa xa phía sau, Hàn Quân Cát nắm thật chặt hộp gỗ trong tay.

Thứ ấm áp hắn đang nhìn thấy, hắn chỉ có thể nắm được một chút trong tay thế này thôi, cũng khiến hắn mãn nguyện rồi.

Nắng rất chói chang, gió rất mát mẻ, và bốn người, vẫn đang đi về phía trước..

Bình Luận (0)
Comment