Gia Đình Phi Thường

Chương 16

Tôi chưa từng học hội họa nhưng từ nhỏ đã thích vẽ tranh. Trong nhà, trên ngăn tủ và vách tường đều có những nét vẽ nguệch ngoạc của tôi khi còn nhỏ. Mẹ chưa bao giờ xóa những bức vẽ đó đi, chỉ ngồi nhìn chúng một mình, giống như chỉ một chút nữa thôi sẽ rơi nước mắt.

Sau khi lên trung học, tôi bắt đầu đi làm thêm. Lịch học và làm thêm của tôi lúc nào cũng kín mít, đến thời gian ăn một bữa cơm tử tế, ngủ một giấc no đủ cũng không có, tôi cũng chậm rãi quên đi thứ gì gọi là yêu thích.

Nhưng mẹ vẫn luôn kiên trì như trước, cho dù khổ cực như thế nào vẫn muốn tôi học xong cấp ba, sau đó lại tiếp tục học đại học.

Tuy nhiên, trước khi tốt nghiệp cấp ba, trong nhà lại xảy ra những thay đổi vô cùng kinh thiên động địa, mọi việc đều xảy ra rất đột ngột. Sau đó, tôi đã tới một gia đình mới, không có mẹ, không có cha, nhưng có năm ông anh trai còn quái dị hơn cả người ngoài hành tinh.

Thời gian nghỉ giữa giờ, sau khi lớp trưởng đi ra khỏi phòng giáo viên, cậu ta lập tức bổ nhào về phía tôi như chú cún nhỏ nhìn thấy mẩu xương lớn: “Khương Nguyên Lam, cậu… cậu ghi danh vào học viện mỹ thuật?”

“Ừ.” Tôi gật đầu, tiếp tục tập trung vào bài tập hóa học.

“Không thể nào?” Một tràng âm thanh kinh ngạc vang lên từ sau lưng tôi: “Cậu biết vẽ sao? Sao từ trước tới giờ vẫn chưa nghe cậu nói qua việc này?”

Tôi trợn trắng mắt. Nói nhảm, trước kia mấy người tránh tôi như tránh virut SARS, ngay cả rắm cũng không dám thả một lần, làm thế quái nào lại có cơ hội đề cập tới vấn đề này.

Quên nói, từ sau khi Ngôn Thâm Cảnh không còn bắt nạt tôi, ngược lại còn ra sức nịnh bợ tôi, quần chúng nhân dân đã không còn “cách ly” tôi một mình một thế giới. Tôi vẫn không hiểu lắm, rõ ràng mọi người đều trong tình trạng chuẩn bị lao vào cuộc chiến thi cử, tại sao bất luận biến động nhỏ nào bọn họ đều biết? (Quả nhiên tôi là phần tử trì độn vượt xa người bình thường)

Tôi lắc đầu: “Tôi chưa từng học qua, chỉ là… thích thôi.”

“Chỉ vì thích nên quyết định ngành học đại học? Khương Nguyên Lam, cậu biết tầm quan trọng của việc thi đại học đối với cuộc sống của chúng ta hay không?” Lớp trưởng tỏ ra nghiêm trọng như đang bàn tới vấn đề vũ khí hạt nhân và sự tồn vong của nhân loại.

Quả thực đây là ý tưởng bộc phát của tôi. Cũng chỉ vì cuối tuần làm trợ lý truyện tranh cho Ngọc ca một ngày, đột nhiên phát hiện mình cũng thích hội họa rồi lập tức ghi danh. Nhưng mà… tôi đã nghĩ nát óc song vẫn không kiếm ra sở thích nào khác, đều do Thấm ca nói với tôi cái gì mà cứ chọn thứ mình thích là được. Dù sao thành tích của tôi cũng thuộc dạng bình thường, điểm số của học viện mỹ thuật khá thấp, chắc có thể thoải mái vượt qua.

Ngược lại, thứ tôi lo lắng nhất là phần thi chuyên ngành. Cho dù Ngọc ca rất ít khi tán thưởng người khác đã rống thẳng vào mặt tôi, nói tôi có khả năng thiên phú, nhưng tôi thực sự chưa từng học qua khóa học chuyên môn nào. Nghe nói phần thi chuyên ngành của học viên mỹ thuật đòi hỏi khá cao, muốn qua ải sẽ gặp không ít khó khăn.

Cho nên, sau khi có quyết định này, tôi chủ động van nài Ngọc ca dạy tôi kỹ thuật hội họa để đối phó với cuộc thi trước mắt.

Không ngờ đại Ma vương khủng bố lại đồng ý, càng không ngờ anh ấy ném cho tôi mấy bản phác họa màu, bảo tôi vẽ lại, sau đó bản thân lại chay đi luyện tập với ban nhạc. Tôi vẫn không thể thoát được vận mệnh đen đủi như A Tín, vẽ đi vẽ lại một bức tranh, trọn vẹn mười một lần. Bởi vi… mỗi lần vẽ xong một bức tranh, Ngọc ca sẽ điên tiết, đem bức tranh đó của tôi xé nát.

Tôi cảm giác bản thân đã nhiều lần đi tới biên giới của sự bạo phát, tôi cũng đột nhiên hiểu vì sao nhiều họa sĩ đều chọn con đường tự sát hoặc cuối cùng là phát điên, tôi dám khẳng định, chắc chắn bọn họ cũng đã vẽ trứng gà như Da Vinci. (Chính là câu chuyện về việc vẽ trứng gà trong N năm, nổi tiếng đến ngu ngốc.)

(Quả trứng của Da Vinci: Link)

Khi tôi vẽ cùng một bức tranh tới lần thứ mười hai, tôi cảm giác bản thân mình không thể nào chịu đựng nổi nữa, kiên quyết không muốn liếc nhìn bức tranh kia thêm một lần nào nữa. Đến tình trạng này, Ngọc ca mới chịu buông tha cho tôi, không ép tôi phải vẽ đi vẽ lại bức tranh đó nữa. ( Nếu anh ấy còn ép tôi vẽ tiếp, tôi cũng chỉ có thể phát điên, tự mình bay tới cắn anh ấy một trận.)

Nhưng… anh trai à, tuy nhìn qua thì em rất giống tiểu thụ không có sức phản kháng, nhưng anh cũng đừng coi em là một tên đầu heo chứ… tại sao anh lại lấy một bức tranh khác tới, bắt em vẽ tiếp chứ?

Khóc!

Anh không định hành hạ em tới chết đó chứ?

(Không phải anh ấy muốn tôi mang từng bức tranh trong quyển sách này vẽ đi vẽ lại cả chục lần đấy chứ? Thà tôi tình nguyện để anh ấy rape tới chết còn hơn.)

Chỉ là, đột nhiên nhớ tới biểu hiện của mẹ khi tôi đưa cho bà xem bức tranh kia, tôi thật sự không thể bỏ cuộc. (Tôi là người rất đơn giản, đương nhiên, cũng vô cùng ngu ngốc)

Nếu như có thể, tôi chỉ hy vọng… một ngày nào đó, tôi có thể dựa vào trí nhớ của mình để vẽ lên biểu hiện lúc đó của mẹ.

Tuy đám bạn cùng lớp rất kinh ngạc với sự lựa chọn của tôi, nhưng có một giọng nói vui mừng vượt qua bọn họ, lập tức chạy lại đây: “Thật không? Cậu cũng ghi danh vào học viện mỹ thuật? Oa~~~ Nếu như chúng ta đều thi đậu, nhất định sẽ trở thành bạn học!”

Tôi còn chưa kịp quay đầu lại, một bàn tay nhỏ bé đã kéo tôi lên, cùng nhau xoay trong trong phòng học: “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Tôi còn đang lo lắng chỉ một mình mình đi thi, chung quanh đều là những gương mặt xa lạ!”

Cô bạn này… cô bạn đang lôi kéo tôi… hình như… hơi quen mắt?

Mắt to, mũi thẳng, miệng nhỏ, mái tóc ngắn đáng yêu… đúng rồi, chẳng phải cô ấy chính là hoa khôi của cả khối này hay sao? Theo tôi nhớ, hình như cô ấy chính là nữ sinh đáng yêu nhất trong mắt đám nam sinh mà… cô ấy… Sao lại như vậy được? Tại sao lại đột nhiên giữ chặt tay tôi như thế này? Còn cười ngọt ngào như kẹo đường? (Không xong, tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng)

Xem xét khoảng thời gian hắc ám trong suốt ba năm học cấp ba của mình, tôi thực sự không thể tin chuyện may mắn như vậy lại rơi trúng đầu mình. Khi tôi bị cô ấy xoay tròn như đang ngồi trên tách cà phê trong công viên giải trí, chuông vào học vang lên.

“Làm cái gì đây! Đã vào học rồi còn đứng ở đây chơi hả? Bây giờ là thời điểm để vui chơi hay sao?”

Thầy giáo gầm lên giận dữ khiến cô ấy sợ tới mức lập tức buông tay, le lưỡi nhìn tôi, vội vàng chạy về vị trí của mình ở phía sau, ngồi xuống.

Thầy giáo đứng trên bục giảng, tiếp tục cường điệu về vấn đề chọn hạng mục khi thi đại học, nam sinh ngồi phía sau lưng tôi đột nhiên cười gian, ném cho tôi một tờ giấy. Tôi khó hiểu mở ra, phía trên viết: “Tan học cùng nhau về nha? Chúng ta tiếp tục bàn về đề tài khi nãy.” Kí tên là “Lâm Nhã Tố.”

Thần thánh ơi! Không phải hai năm tám tháng trước ngài còn ban cho con cuộc sống cấp ba đầy bão tố đấy sao? Cũng đâu cần phải chờ tới thời điểm cuối cùng mới đền bù tổn thất cho con như vậy chứ!

Tôi hưng phấn nhảy dựng lên, cơ hồ còn muốn tru vài tiếng, nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của thầy giáo bắn về phía mình, tôi cũng không muốn làm phiền mấy người bạn đang vùi đầu học tập, chuẩn bị cho việc thi cử phải bớt thời gian giúp mình đào một cái hố để an táng sau khi chết, tôi đành phải “khụ khụ” hai tiếng, ảo não ngồi xuống, tiếp tục nghe vị “mục sư” trên kia giảng giải về chủ nghĩa phát xít.

Học ở ngôi trường này ba năm, đây là lần đầy tiên tôi rời khỏi trường trước ánh mắt hâm mộ của tất cả đám nam sinh. Nhà của Nhã Tố ở phía tây, cách trường học không xa nên tôi quyết định phải hành động như một người đàn ông (Là tuyệt đối, kiên quyết, khẳng định không phải loại đàn ông có thể trở thành tiểu thụ), đưa cô ấy về nhà. Nhã Tố quả là một cô gái siêu cấp đáng yêu, tôi chỉ cần nhìn nụ cười của cô ấy cũng đã muốn say đến chết trong ánh nắng chiều.

“Thì ra trước kia Lam chưa từng học hội họa? Vậy tại sao cậu đột nhiên muốn thi vào học viện mỹ thuật… A, xin lỗi, thuận miệng kêu thẳng tên cậu mất rồi.” Cô ấy lại le lưỡi, quả nhiên đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn rơi nước mắt mà.

Lần đầu tiên đối mặt với một nữ sinh “chất lượng tốt” như thế này, trái tim tôi không khỏi có chút kích động: “Không có… không có gì, cậu cứ gọi tự nhiên. Tuy mình chưa từng học hội họa nhưng rất yêu thích ngành này, cho nên mới… Hì hì.”

Nhã Tố tươi cười: “Cậu cũng gọi tên của mình là được. Sau này chúng ta cùng cố gắng học tập, cùng thi đậu học viện mỹ thuật, cùng nhau vẽ tranh.”

“Nhưng gần đây mình mới quyết định chuyện này thôi. Chỉ sợ đến cuộc thi chuyên ngành lại không thể qua nổi…”

“Sẽ không như vậy!” Nhã Tố đột nhiên đứng lại trước mặt tôi, đôi môi mềm mại khẽ vểnh lên: “Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau. Lam, cậu yên tâm, phần thi đầu vào chủ yếu là hội họa, mình tin tưởng tài năng của cậu nhất định có thể vượt qua! Cậu phải tự tin lên!”

Đôi mắt tôi tỏa sáng, quả nhiên, con gái thật là đáng yêu mà! (Tại sao tôi lại cảm động muốn khóc như vậy chứ.)

Cho tới khi tới trước cửa nhà Nhã Tố, tôi vẫn không kìm nén được sự kích động của mình, dù sao cuộc sống của tôi trên cơ bản không thể cùng chung con đường với từ “may mắn”. Xem ra lát nữa phải chạy đi mua một tờ xổ số thôi, có lẽ vận mệnh của tôi đã thay đổi bắt đầu từ ngày hôm nay!

“… Ngày mai gặp lại!” Tuy thực lòng không muốn rời đi, nhưng tôi vẫn muốn tỏ ra thoải mái một chút.

Nhã Tố đột nhiên nắm chặt tay áo của tôi khiến nhiệt độ cơ thể tôi đột nhiên tăng lên. Nhã Tố ngẩng đầu nhìn tôi, hai hàng mi khẽ chớp khiến cơ thể tôi thiếu chút nữa bị điện giật tan xác: “Thực xin lỗi, Lam, mình… thật ra trước kia mình đã chú ý tới Lam từ lâu rồi, nhưng mà… mình cũng giống những người khác, sợ Ngôn Thâm Cảnh, vậy nên không dám nói chuyện với cậu. Bộ dạng của Lam xuất sắc như vậy, lại là người tốt, kỳ thật rất nhiều nữ sinh đã thầm chọn cậu làm mục tiêu, hôm nay mình… cũng phải cố gắng lấy dũng khí mới dám mở miệng nói chuyện với cậu. Mình… mình… mình…”

Sắc mặt cô ấy hồng hồng như trái táo, thật là đáng yêu. Tôi nhìn bộ dạng bối rối, không biết tìm từ như thế nào, thật sự không nhịn được liền vươn tay ra. Đến lúc tay tôi sắp đụng tới gương mặt Nhã Tố, cô ấy đột nhiên xoay người chạy lên lầu.

Mình nói thế này nhé, Nhã Tố à, nếu cậu phải về nhà sớm thì nói trước đi, mình cũng đâu có không cho cậu đi, cậu cần gì phải đột nhiên xoay người, còn đạp trúng chân mình nữa. Đau quá đi!

Nhã Tố vừa chạy lên cầu thang lại đột nhiên chạy xuống, nói chuyện với tôi qua cánh cửa sắt: “Cám ơn cậu hôm nay đã đưa mình về nhà! Chúng ta phải cùng nhau cố gắng thi đỗ học viện mỹ thuật nha!” Sau đó lại e thẹn chạy lên.

May là cô ấy không chạy xuống lần nữa, nếu không nhất định cô ấy sẽ thấy bộ dạng tôi ôm đầu gối lăn dưới đất khóc thét lên.

Thật không thể ngờ, nhìn bộ dạng cô ấy nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, nhưng lực bàn chân thì quá kinh khủng. (Chẳng lẽ thể lực của tôi quá kém? Bất kể người nào cũng có thể đánh bại tôi?)

Tuy nhiên, biết việc một nữ sinh được bao nam sinh yêu mến lại thích mình, tôi thật sự… thật sự sung sướng chết mất! Tôi bay… bay… trở về nhà, khi ngồi trên tàu điện ngầm, nhớ tới sắc mặt hồng hồng thẹn thùng của Nhã Tố, tôi lại nhịn không được mà cười to vài tiếng, tới lần thứ mười một, suýt chút nữa bị nhân viên tàu điện ngầm coi như bệnh nhân tâm thần, sau đó vây bắt. Cố gắng dãy dụa cũng về được tới nhà, tôi vẽ một vòng tròn màu đỏ thật to lên quyển lịch, ngồi xuống bàn, lại tiếp tục chìm vào thế giới YY ảo tưởng.

Quả là một cô gái đáng yêu! Hơn nữa, trọng điểm là… là con gái nha! Cô ấy là con gái nha! Không có quan hệ huyết thống, không cùng giới tính, một cô gái sẽ không đột nhiên lao tới đè mình… Phụt! Nói nhảm! Có đứa con gái nào lại đột nhiên lao tới đè mình chứ! (*lau mồ hôi*)

“Lam!”

Không phải từ trước tới nay tôi vẫn mong chờ một cuộc sống cấp ba như vậy hay sao? Mỗi ngày đến trường đều có thể gặp mặt, cùng nhau làm bài tập, tan học sẽ đưa cô ấy về nhà, cuối tuần còn có thể hẹn hò… Đây mới là cuộc sống cấp ba mà tôi tha thiết mơ ước. Tuy nhiên, thời gian này chỉ còn lại chưa tới hai tháng…

“Lam! Em còn đứng đó làm gì? Mặt đỏ hồng… cười đến đắc ý như vậy…”

Nhưng không sao, chỉ cần chúng tôi đều thi đậu học viện mỹ thuật thì sau này vẫn có thể cùng nhau học tập. Còn có thể học cùng một chương trình giống nhau, cùng vẽ tranh… Ai da, tại sao đột nhiên tôi lại khóc như thế này chứ, cho dù vất vả lắm mới túm được cơ hội có bạn gái cũng đâu cần kích động tới mức này chứ! Trên người bỗng nhiên cũng ngứa ngứa… nong nóng… Chờ chút… Ngứa?

Tôi bay từ thế giới tưởng tượng về thực tại, cúi đầu… mẹ ơi, Thấm ca đã lột sạch quần áo tôi từ lúc nào thế này, đã vậy còn vừa vuốt ve, vừa hôn khắp nơi trên cơ thể của tôi nữa!

“Thấm… Thấm ca, anh đang làm cái gì vậy?” Tôi vội vàng đẩy Thấm ca ra, anh ấy cũng đã kéo được quần của tôi xuống dưới, nếu tôi không kịp thời hoàn hồn, hậu quả thật sự không thể nào tưởng tượng nổi!

Thấm ca ngẩng đầu cười khẽ: “Bởi vì hình như Lam đang ngẩng người, anh muốn kéo linh hồn nhỏ bé của em trở về.”

Please! Đại nhân ngài không thể dùng “cách gọi” của người bình thường hay sao?

Cuối cùng Thấm ca cũng thả tôi ra (cảm ơn trời đất), nhìn tấm lịch trên bàn học của tôi: “Lam, đây là cái gì?”

“Đây là… ngày kỉ niệm.” Hôm nay là ngày kỉ niệm vô cùng quan trọng, là ngày vận mệnh của tôi thay đổi, cả cuộc đời này tôi sẽ nhớ mãi ngày hôm nay!

“Ngày kỉ niệm? Vòng tròn màu đỏ trên quyển lịch này?”

Tôi nhìn ngày mà Thấm ca chỉ lên, nhịn không được liền cười mỉm: “Thấm ca quên rồi sao? Đó là ngày mà em cùng mọi người gặp mặt mà.”

Thấm ca lại nở nụ cười như thánh mẫu, chạm nhẹ lên tóc tôi như mẹ hiền, nếu như anh ấy có thể đem bàn tay còn lại vẫn đang ở trong quần nhỏ của tôi rút ra, tôi sẽ càng cảm kích anh ấy từ tận đáy lòng. Thấm ca lại nhìn vòng tròn màu đỏ trước đó hai ngày: “Vậy chỗ này là kỉ niệm cái gì?”

Ánh mắt lại nhìn về con số trên đó, tôi nghĩ, đây là ngày mà tôi sẽ vĩnh viễn khắc ghi.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh cả.

Đột nhiên nhảy vào cuộc sống của tôi, đáng sợ hơn cả ác quỷ, so với xã hội đen còn khủng bố hơn, đạp vào cửa sắt, nói cho tôi biết, anh ấy là anh cả của tôi.

Những điều đó đều là có một không hai.

Tuy tôi chưa nói lời nào, nhưng ánh mắt dịu dàng của Thấm ca dường như đã hiểu được hết. Anh ấy mỉm cười vỗ vỗ đầu tôi, vuốt tóc tôi, những hành động đó còn có sức cổ vũ mạnh hơn bất luận lời nói nào.

Nhưng mà, Thấm ca à, có thể đừng vân vê ngực em nữa không? Đau quá đi!

Sau đó, rốt cuộc tôi cũng có thể sung sướng (không phải sung sướng vì “chuyện kia” đâu) nói cho mọi người biết: chuyện này phải bắt đầu từ trước đó, giống như việc Lâm tẩu lảm nhảm không ngừng, nói đi nói lại, nói không ngừng nghỉ, nói đến cuối cùng thì phần đông mọi người vẫn quên đi việc thi đại học, rốt cuộc thời khắc đó cũng đến.

Bài thi đầu tiên chính là môn chuyên ngành. Hôm thi, tôi thật sự rất lo lắng, lòng bàn tay chảy rất nhiều mồ hôi, suýt chút nữa đến bút cũng không cầm nổi, cảnh vật trước mắt không ngừng chuyển động, tôi hoàn toàn không biết mình đã vẽ những gì. Ngược lại, phần thi kiến thức lại không khiến tôi hồi hộp, dù sao cũng phải chờ thành tích. Điểm số của học viện mỹ thuật tương đối thấp so với những trường đại học khác, tùy tiện thi cũng có thể vượt qua. Tôi chỉ lo lắng tới môn thi chuyên ngành, không biết hành động nước đến chân mới nhảy này có hiệu quả hay không, hơn nữa, vị thiên thần hồ mệnh của tôi chắc cũng bị vị “Phật” thiên hạ đệ nhất siêu cấp nóng tính kia “triệu hồi” trở về.

Dẫu vậy, có phiền não cũng vô dụng, dù sao cũng đã thi xong, cần phải hưởng thụ thời gian nghỉ hè không chút bài tập nào mới được.

Ngày nghỉ hè đầu tiên, tôi vẫn rời giường vào lúc bảy giờ như thường lệ, sau khi làm xong bữa sáng, tôi cầu khẩn anh cả lái xe đưa mình tới nhà ga phụ cận.

“Lam, hôm nay em có hẹn sao? Mới là ngày nghỉ hè đầu tiên thôi, anh nghĩ em nên ở nhà nghỉ ngơi, ngủ một giấc lấy lại sức mới đúng.”

Tôi mặc áo khoác vào: “Bởi vì hôm nay là ngày làm thêm đầu tiên, tám rưỡi là em phải bắt đầu làm việc rồi.”

“Làm thêm?”

Lần này, cả Thấm ca, anh ba, anh bốn đều lắp bắp kinh hãi. Aiz, dù sao tôi cũng là người quen với việc nghèo khó, cực khổ, bảo tôi không làm gì suốt kỳ nghỉ hè thì tôi cũng không quen: “Vâng, em làm ở tiệm thức ăn nhanh. Yên tâm, năm giờ chiều em sẽ về nhà nấu cơm.”

Đương nhiên mọi người cũng không ngờ, chỉ có Ngọc ca tỏ ra rất am hiểu, vừa gặm bánh mì vừa đi qua trước mặt tôi: “Ông đây đồng ý. Tiền tiêu vặt ít như vậy căn bản không đủ xài, nếu không có khoản thu nhập khác thì sống làm sao được.”

Tôi ngã! Ngọc ca, đó là năm ngàn chẵn đấy! Vậy mà anh còn chê ít? Tiền tiêu vặt của em đại bộ phận đều dồn lên, căn bản không có cách nào tiêu nhiều như vậy cả.

Khi Ngọc ca lên xe còn không cam lòng, tiếp tục phàn nàn: “Anh cả, ông đây vừa ý một cây FENDER mới ra, số lượng có hạn. Mẹ nó chứ, giá hơn sáu ngàn Euro! Tiền tiêu vặt quá ít, ông đây thiếu tiền, có thể chi trước mấy tháng tiền tiêu vặt hay không?”

(FENDER: tên của một loại đàn ghi ta)

Gương mặt lạnh như cương thi của anh cả không chút biến đổi: “Không được! Mỗi lần tính toán các khoản chi trước, lần nào em chẳng nổi xung lên nói không có tiền tiêu!”

“Hừ! Như vậy chẳng phải buộc ông đây phải nhận thêm một đống bản thảo hay sao… Ủa? Lam, vì sao em lại bò trên mặt đất như thế? Sao lại hộc máu thế này hả? Nhanh lên xe đi! Hôm nay ông đây còn phải luyện ca khúc mới, không có thời gian fuck em đâu!”

Tôi phun đầy máu, cố gắng lết lên trên xe. Ngọc ca, em van anh đấy… em té trên mặt đất là do bị vị đại nhân như anh khiến cho hoảng sợ, không phải mời anh tới fuck em đâu! Một cây đàn mà hơn sáu vạn nhân dân tệ, khó trách anh phàn nàn không có tiền tiêu! (Bọn Thấm ca vừa nghe thấy chuyện tôi nằm trên mặt đất chờ thao, mấy đôi mắt lập tức sáng lên)

Xe đi trên đường, tôi vụng trộm liếc nhìn Ngọc ca, nhưng Ngọc ca lại dùng sắc mặt ác liệt nhìn cửa sổ chằm chằm. Tôi còn đang lo lắng không biết vị đại nhân này suy nghĩ cái gì (ngượng ngùng, tôi thật sự không quá am hiểu cách suy nghĩ của người ngoài hành tinh), sau đó lại bất ngờ phát hiện Ngọc ca ngửa đầu lên ghế ngủ mất tiêu từ lúc nào. Hơn nữa, anh ấy còn ngã về phía tôi, còn cầm chân của tôi coi như chiếc đệm thịt dùng để gối đầu miễn phí. Tôi đổ mồ hôi, chẳng những không dám gọi anh ấy tỉnh dậy, đã vậy còn sợ vị đại nhân này ngủ không thoải mái, giúp anh ấy điều chỉnh vị trí “gối đầu”, thậm chí còn cởi áo khoác che chắn cái rốn đang lộ thiên của anh ấy, chỉ sợ vị Ma vương điện hạ trẻ tuổi bị cảm lạnh, mọi chuyện càng thêm rắc rối. (Sự thật là do loại quần áo của Ngọc ca quá mức rách nát, gần giống giẻ lau, mà chiếc quần jean lại quá thấp eo)

Tôi, tự đáy lòng cũng cảm thấy hành vi này của mình thật đáng xấu hổ.

Anh trai thì sao nào? Anh trai cũng có lúc sai lầm mà! Lần trước chẳng may lỡ tay tát Ngọc ca một cái, tôi vẫn khẳng định chắc chắn là mình không sai! Vậy tại sao mỗi lần nhìn thấy Ngọc ca lại hoảng hốt như chuột thấy mèo?

Trên thực tế, từ đầu tới cuối, Ngọc ca căn bản không đề cập qua một câu về việc tôi đã đánh anh ấy. Nhưng mỗi lần đối mặt với vị Ma vương đại nhân cứ mở miệng ra là muốn fuck người ta, lúc nào tôi cũng có một loại sợ hãi không biết tên đối với anh ấy.

Khi anh ấy ngủ trên đùi tôi như vậy, tôi nhìn thấy một gương mặt vô cùng đẹp trai, vô cùng xuất sắc. Tuy cách hóa trang đặc biệt của anh ấy thoáng che đi các đường nét của gương mặt, nhưng vẫn không cách nào thay đổi khuôn mặt xinh đẹp thuộc hàng siêu cấp vô địch vũ trụ. Tôi nghĩ, trừ bốn ông anh còn lại của mình thì có tìm khắp vũ trụ cũng không lôi ra được một người có thể sánh với mỹ nam đang nằm trên đùi tôi, đương nhiên, cũng không thể tìm được người nào có thể so sánh với họ về trình độ biến thái.

Tôi không thể cưỡng lại vẻ mặt hấp dẫn của Ngọc ca khi ngủ, tôi nghĩ, chỉ những lúc này thì tôi mới có thể ở bên Ngọc ca với khoảng cách gần như vậy, lại không có cảm giác muốn chạy trốn theo phản xạ có điều kiện, cũng chỉ có bộ dạng lúc ngủ của anh ấy mới không tạo ra bất kỳ lực sát thương nào. (Ít nhất, tôi sống cho tới hiện tại vẫn chưa nghe được việc có người có thể rape người khác trong lúc ngủ). Khi ngủ, Ngọc ca thu hồi tất cả lực sát thương đáng sợ trên người, rõ ràng gương mặt anh ấy cũng lộ vẻ đáng yêu như một chú mèo nhỏ, gương mặt thanh tú không chút kích động, một làn gió thổi qua liền khiến vài lọn tóc lay động, vài sợi tóc tung bay, sau đó lại nép lên gương mặt của anh ấy, thật sự là vẻ đẹp quyết rũ chết người.

Tôi ngắm nhìn đến ngây người. Cho tới khi anh cả gọi tôi vài tiếng: “Lam, tới nhà ga rồi”, lúc này tôi mới kịp phản ứng.

“A… vâng… cảm ơn anh cả…” Tôi muốn xuống xe, nhưng Ngọc ca vẫn đang ngủ trên đùi tôi mà! Chẳng lẽ phải đánh thức anh ấy dậy sao? Nhưng phải đánh thức như thế nào? Đáng chết, vì sao lúc ôn thi đại học không có chương trình dạy cách “đánh thức mãnh thú đang ngủ say mà không khiến nó nổi giận”? Chẳng lẽ chỉ cần dựa vào những công thức hóa học kia thì nhân loại có thể sống sót sao?

Tôi cẩn thận chậm rãi nhích người, hy vọng có thể xuống xe lại không đánh thức mãnh thú thức dậy, gấp áo lại, chuẩn bị dùng nó để thay thế đôi chân của mình. Được! Một ít… lại một ít… sắp xong rồi… Khi tôi cực kỳ gian khổ, rốt cuộc cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ căn bản không thể thực hiện, trong lúc ngủ mơ, Ngọc ca đột nhiên nghiêng người, tôi sợ tới mức thiếu chút nữa khiến trái tim ngừng đập. May mắn, anh ấy không tỉnh lại… tôi vội vàng xuống xe, trong thời khắc tôi xoay người, một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt tôi từ sau lưng, tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị xoay người lại, sau đó, nhiệt độ quen thuộc chạm vào môi.

Thảm! Mãnh thú đã khôi phục trạng thái tấn công.

Không hôn mạnh bạo, ngang ngược như thường ngày, Ngọc ca chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi tôi, đầu gục lên vai, thân thể cũng mềm nhũn. Tôi kiên trì, to gan mở mắt… Haizz, thì ra Ngọc ca chỉ là xác chết vùng dậy… phi phi, là mộng du. Anh ấy lại tiếp tục ngủ say như heo, căn bản không mở mắt ra. Tôi vội vàng đưa đầu của anh ấy gối lên áo khoác, sau đó vội vàng chạy thoát thân.

Một màn vừa rồi khiến tôi hoảng sợ kha khá. Nếu bị Ngọc ca rape trước mặt anh cả thì tôi tình nguyện lựa chọn thăng thiên. (Không loại trừ khả năng anh cả cũng không nghĩ như vậy, có lẽ anh cả cũng sẽ rất tích cực tham gia 3P)
Bình Luận (0)
Comment