Gia Hữu Đại Giá Lang

Chương 19

Ngày thứ ba, Trần Lương mới sớm đã thức dậy sau khi nấu nước bưng vào trong phòng, liền đi đến bên giường định đánh thức Ngải Thanh đang ngủ say.

Mắt lim dim, đôi tay nhỏ trắng nõn không ngừng dụi đôi mắt mơ hồ, chính là không chịu tỉnh dậy. Trần Lương đành chịu cười cười, đành phải nhúng ướt khăn cẩn thận lau hai má, cổ và tay nhỏ của Ngải Thanh.

Có lẽ là do khăn ướt, cuối cùng đánh thức Ngải Thanh đang ngủ. Mở đôi mắt to đầy ướt át ra, Ngải Thanh mới nhìn thấy Trần Lương đang lau tay cho mình, a, thật là quá mất mặt, mình hình như ngày càng lười.

"Tỉnh rồi? Hôm nay phải ra ngoài, cho nên mới không thể không dậy sớm." Trần Lương không bởi vì Ngải Thanh tỉnh mà dừng động tác lau trên tay, chỉ là lại nhẫn nại giải thích một phen với Ngải Thanh.

"Ừm, ta nhớ. Xin lỗi, ta lúc trước đều không như vậy." Ngải Thanh cảm thấy rất quẫn bách, sao mình đến nhà Trần Lương lại như đến hưởng phúc, nhưng đột nhiên nghĩ đến hôm nay phải về, lo lắng trong lòng hôm qua lại xuất hiện lần nữa.

"Ha hả, không sao, hôm nay xác thực quá sớm, đừng để trong lòng. Được rồi, lau sạch rồi, đồ để trên giường." Thấy Ngải Thanh lại tâm sự đầy mặt, Trần Lương vẫn muốn chờ y chính miệng nói ra với mình.

"Ừm." Bởi vì trong lòng luôn nghĩ ngợi, Ngải Thanh làm sao cũng mặc đồ không xong, chỉ cảm thấy đồ này quá phiền, cố tình muốn chống đối với mình.

"Đến đây." Trần Lương nói với Ngải Thanh.

"Sao vậy?" Ngải Thanh không phải rất hiểu, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Lương đang đánh giá quần áo trên người mình, đúng vậy, mình cả cái áo đều mặc không xong, mình có bản lĩnh gì, nghĩ rồi nghĩ, liền thương tâm gục đầu xuống.

Nhìn Ngải Thanh ủy khuất chu miệng nhỏ hồng, Trần Lương đột nhiên nhớ lại nụ hôn nhẹ đêm qua, trong lòng không tránh được một trận hoảng, cố gắng nén ý nghĩ không thích hợp của mình, đi đến trước mặt Ngải Thanh, Trần Lương xoa đầu nhỏ của Ngải Thanh, "Ta làm cho."

Vốn muốn từ chối, nhưng đột nhiên nghĩ đến có lẽ sau hôm nay cũng không thể gặp nhau nữa, Ngải Thanh liền có chút tham luyến ôn nhu của Trần Lương với mình lúc này, y ngoan ngoãn mặc cho Trần Lương chỉnh quần áo trên người, sau đó liền được Trần Lương kéo đến trước bàn trang điểm chải tóc, Ngải Thanh cảm thấy trước mắt mình rất hạnh phúc.

Quần áo, tóc rất nhanh sửa sang xong, Trần Lương liền cầm một bọc đồ lớn trên bàn lên, cùng Ngải Thanh ra khỏi phòng.

"Tối nay còn phải chạy về, sợ là không kịp, bữa sáng liền khỏi cần nấu nữa, lúc đi ngang qua trấn, chúng ta lại đi giải quyết, ngươi nếu đói, ta mang theo ít lương khô."

Bữa sáng không ăn cũng không sao, dù sao trước mắt Ngải Thanh cũng không có cảm giác thèm ăn gì, bởi vì hiếu kỳ bọc đồ trong tay Trần Lương, bèn hỏi, "Trong đây là gì?"

"À, đều là ít đồ ăn đặc sản trong thôn, con rể mới lần đầu tiên lại mặt dù sao cũng không thể tay không."

Nghe thấy hai chữ "con rể", lòng Ngải Thanh càng buồn bực.

Đi ra ngoài cửa, sau khi Trần Lương đóng kín cửa, một tay cầm bọc đồ một tay dắt Ngải Thanh liền đi đến bến đò ở cửa thôn.

Trên đường gặp không ít thôn dân dậy sớm làm nông trong thôn, nhìn thấy Trần Lương dắt Ngải Thanh trái lại không thấy có gì kỳ quái, ngược lại tướng mạo đẹp của Ngải Thanh khiến họ không nén được hâm mộ phúc khí tốt của Trần Lương, có điều Trần Lương cũng anh tuấn cao to, cùng với vợ mới xinh đẹp đoan trang trái lại vừa vặn, thật lòng chúc phúc hai người.

Trần Lương__ngang qua chào hỏi họ, Ngải Thanh thì bởi vì nghĩ ngợi căn bản không cách nào tập trung tinh lực đáp lại họ.

Đến bến đò, Trần Lương đỡ Ngải Thanh lên thuyền, này vẫn là lần thứ hai Ngải Thanh ngồi thuyền, lần đầu tiên là lúc làm tân nương được Trần Lương bế lên, nhớ đôi tay có lực bế mình kia, lòng Ngải Thanh lại ứ đọng.

Không thể không nói, cảnh sông phía trước của thôn Trần gia xác thực phong cảnh đẹp vô hạn, mặt sông vô cùng rộng, mặt nước sông trong veo thấy đáy rất bình lặng, như một mặt gương có thể rõ ràng soi ra bóng người, đỉnh núi phía xa cắm thẳng vào đáy sông, xoay quanh cùng nước, núi sông giao nhau, này thật là trong sông có núi trong núi có sông! Nhưng Ngải Thanh lại đã hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức.

Bởi vì ở trên thuyền đã ăn lương khô Trần Lương chuẩn bị, Ngải Thanh cũng không cảm thấy đói nữa, hai người vừa xuống thuyền cũng không nán lại trong trấn lâu liền trực tiếp gọi một chiếc xe ngựa chạy đến thôn Cổ Điền.

"Phi___" Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa Tô gia thôn Cổ Điền.

Lý thị đang ở trong viện phơi quần áo, liền nghe thấy từng trận tiếng vó ngựa hướng tới nhà mình, cuối cùng dừng ở trước cửa, trong lòng có chút nghi hoặc, liền lau tay đi đến cửa. Vừa mở cửa ra, liền đột nhiên cảm thấy một nữ tử mặc đồ trắng nhào tới mình, khiến mình trở tay không kịp, vừa muốn trách mắng, trong tai liền truyền tới tiếng quen thuộc, "Vú nương, con là Thanh nhi, vú nương, Thanh nhi thật nhớ người."

Lý thị sững hai giây, vội vàng kéo đứa nhỏ trên người ra một chút, nhìn kỹ, trong nháy mắt, hốc mắt liền lập tức rớm đầy nước mắt, "Thanh nhi, Thanh nhi của ta, vú nương nhớ con, con đi hai ngày, vú nương liền nhớ hai ngày. Thanh nhi....."

Nghe thấy lời của vú nương, Ngải Thanh cũng nhịn không được ướt đỏ hai mắt, hai người ở trước cửa ôm chặt nhau, người thân ở chung đã 10 năm, đột nhiên chia cách lại đột nhiên gặp lại, sự nhớ nhung trong lòng này thật là không thể chỉ chốc lát thì đủ hóa giải.

Trần Lương trả tiền cho phu xe, sau khi nhẹ giọng dặn dò gã mấy tiếng, liền để gã rời đi, cũng không muốn quấy rầy hai người, liền im lặng đứng phía sau chờ.

"Thanh nhi, con hôm nay sao về vậy? Là Trần Lương kia đã bỏ con sao?" Sau khi kích động qua đi, Lý thị lúc này mới nhớ đến hỏi thăm Ngải Thanh.

Bị vú nương hỏi như vậy, Ngải Thanh mới đột nhiên nhớ đến Trần Lương còn đứng phía sau mình, trong lòng khó tránh lại sợ hãi, vội vàng lau mắt, đáp, "Không, hắn và con cùng về."

"Hả?" Lý thị ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hóa ra cách không xa có một nam tử cao to, đây chính là Trần Lương à, thấy người thật mới phát hiện xuất sắc hơn trên tranh.

Trần Lương thấy vú nương của Ngải Thanh nhìn mình, liền lễ phép mỉm cười gật đầu.

Nhìn người hiểu lễ như vậy, Lý thị lần nữa ở trong lòng cảm thán mình lại để mất con rể tốt như vậy, có điều Thanh nhi sao sẽ mang theo Trần Lương về, không phải nói làm hắn bỏ vợ sao?

Mang theo nghi hoặc, Lý thị đón hai người vào cửa.

"Vú nương, Anh nhi tỷ đâu, nàng không ở nhà sao?" Trong lòng Ngải Thanh cảm thấy rất kỳ quái, theo lý mà nói động tĩnh mình về lớn như thế, Anh nhi hẳn nghe thấy mới phải sao không nhìn thấy.

"Nó là đã xuất giá, lại sao có thể xuất hiện trong nhà?" Lý thị buồn cười nhìn Ngải Thanh, tiếp tục giải thích, "Nó hiện tại cơ thể bất tiện, ta liền để nó vào ở phòng chỗ hậu viện, để tránh đến lúc bị người nhìn thấy cũng không ổn thỏa lắm."

Ngải Thanh sáng tỏ gật đầu.

"Đã như vậy, vậy chúng ta liền đến hậu viện đi." Vốn Trần Lương luôn im lặng đi sau hai người, lúc này đột nhiên lên tiếng, lại làm hai người phía trước kinh ngạc, Lý thị là bởi vì sợ Trần Lương truy cứu mình lừa hôn, nghĩ nên thuyết phục đối phương thế nào, Ngải Thanh thì tưởng mình đoán đúng rồi, Trần Lương lần này "lại mặt" quả nhiên là thật sự muốn đón tân nương chân chính về, tuy lý trí luôn nói với bản thân để Trần Lương lấy Anh nhi mới là kết quả tốt nhất, nhưng lòng Ngải Thanh lại vẫn nhịn không được ẩn ẩn đau, kỳ thật là rất đau.

Trần Lương không biết suy nghĩ của hai người, hắn vội muốn gặp Lý Anh như vậy, nguyên nhân chỉ có hai cái, một là hắn không muốn bởi vì sự tồn tại của cô nương chưa hề gặp mặt kia mà ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn và Ngải Thanh, hai là trong lòng hắn rất muốn giải quyết chuyện phiền phức này nhanh chút.

Ba người đến căn phòng ở hậu viện, đẩy cửa phòng ra.

Lý Anh lúc này đang ngồi trên giường may quần áo, đột nhiên thấy ba người vào cửa, bất cẩn liền đâm trúng tay, vội vàng mút mút, đứng lên nhìn ba người, đột nhiên thấy Ngải Thanh quen thuộc, vội vàng chạy tới ôm chặt lấy Ngải Thanh, trong lời nói không tránh khỏi mang theo tiếng nghẹn ngào, "Thanh nhi, ngươi về rồi."

Trần Lương đột nhiên cảm thấy hình ảnh trước mắt rất gai mắt, hắn không thoải mái nữ nhân khác chạm vào Ngải Thanh, nhưng lại không thể ngăn cản gì, hắn biết vị này hẳn chính là "Anh nhi tỷ" trong miệng Ngải Thanh, vị hôn thê vốn dĩ của mình.

"Ừm, Anh nhi tỷ, ta về rồi." Ngải Thanh nghẹn ngào đáp, nước mắt to từng giọt trượt qua hai má, không biết vì sao, y lúc này chỉ muốn khóc, khóc cho đã, như chỉ có như vậy mới có thể giải trừ buồn bực trong lòng.

Lý Anh và Lý thị tưởng Ngải Thanh là nhớ mình, nhớ nhà mới khóc thương tâm như vậy, liền cũng cảm khái theo, ba người tức thì khóc thành một đoàn.

Trần Lương cực kỳ đau lòng, Thanh nhi mình thương lại khóc lợi hại như vậy, vội vàng kéo người từ trong hai cánh tay của Lý Anh ra ấn vào trong lòng ngực rộng lớn của mình, từ từ xoa lưng Ngải Thanh, "Ngoan, không khóc nữa."

Đột nhiên được Trần Lương ôm vào trong lòng, nước mắt của Ngải Thanh rơi càng dữ, y chặt chẽ dùng hai tay vòng ôm lấy thắt lưng Trần Lương. Ngải Thanh lúc này mới phát hiện mình kỳ thật rất tham luyến cái ôm ấm áp này, mình kỳ thật một chút cũng không muốn buông tay.

Lý Anh và Lý thị nhìn hỗ động của hai người, thì đực ra, đây là sao?

Qua hồi lâu, tiếng khóc trong lòng mới dần dần dừng lại, Trần Lương cúi đầu nhìn một cái, liền phát hiện người trong lòng lại ngủ rồi, tuy không biết bảo bối vì sao đột nhiên khóc lợi hại như vậy, nhưng Trần Lương lại thật đau lòng, đôi mắt to vốn sáng rực thấu triệt kia hiện nay lại đã sưng đỏ, hai má sạch sẽ cũng bị nước mắt mơ hồ thành một mảnh, cẩn thận khom người xuống bế ngang Ngải Thanh lên, dùng khẩu hình nói với Lý thị, "Phòng ở đâu?"

Lý thị sau khi thấy, liền vội vàng mang theo Trần Lương đến phòng cũ của Ngải Thanh, trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, bởi vì Lý thị luôn tin tưởng Ngải Thanh sẽ trở về.

Trần Lương cẩn thận đặt Ngải Thanh trên giường, kéo chăn qua đắp cho y, nhìn thấy Lý thị cầm khăn ướt, liền vươn tay đón lấy, nhẹ nhàng lau hai mắt đỏ bừng và hai má đầy vết nước mắt, sau khi làm xong hết thảy, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại ra ngoài với Lý thị.

Ngải Thanh là bị đói tỉnh, cảm giác như đã ngủ rất lâu, sắc trời ngoài phòng đã có chút tối, trong đầu đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra buổi sáng, vội vàng nhảy xuống giường cả giày đều không kịp mang liền muốn chạy ra ngoài, y sợ, y sợ y không kịp nhìn Trần Lương một cái cuối cùng.

Nhưng Ngải Thanh vừa chạy đến bên bàn, liền có người từ ngoài phòng đẩy cửa đi vào, định thần lại, như không dám tin, vội vàng dụi hai mắt mình, y nhìn thấy Trần Lương, Trần Lương còn chưa rời đi, nhận thức này làm Ngải Thanh vui vẻ như điên, cũng mặc kệ mọi thứ liền chạy đến Trần Lương, ôm mạnh lấy thắt lưng Trần Lương, vùi đầu vào trong ấm áp khiến người quyến luyến kia.

Trần Lương không ngờ mình vốn muốn gọi người dậy ăn cơm, lại bất ngờ được hậu lễ như vậy, cũng ôm chặt lại người trong lòng, "Sao vậy?"

"Không, ta tưởng, tưởng ngươi đi rồi." Ngải Thanh lắc đầu, lại vùi chặt trong lòng đối phương.

Trần Lương bắt đầu từ tối qua liền phát hiện bất an trong lòng Ngải Thanh, nhưng y không nói, mình liền cũng hết cách, nhưng đột nhiên nhớ lại cử chỉ hành động của y hôm nay và lời trước mắt, trong lòng Trần Lương đột nhiên sáng tỏ, hắn cảm thấy cuối cùng đã hiểu y vì sao khác thường như vậy, không nén được vừa buồn cười vừa đau lòng, hắn không muốn nói lời cảm động lòng người gì, hắn chỉ muốn dùng hành động của mình chứng minh với y, "Được rồi, bé mèo lười, ngủ lâu như vậy cũng hẳn đói rồi, đi ăn cơm, lát nữa chúng ta còn phải về thôn."

"Về thôn? Chúng ta?" Ngải Thanh như có chút không dám tin, vội vàng ngẩng đầu hỏi.

"Đương nhiên là chúng ta rồi, lẽ nào ngươi tưởng còn có ai?" Quẹt mũi thẳng đẹp của y, Trần Lương cười đáp.

"A, không, không có ai." Ngải Thanh cảm thấy cực kỳ lúng túng, đột nhiên phát hiện mình đang ôm chặt Trần Lương, nhớ đến hành động vừa nãy, thẹn đến không biết làm sao, vội vàng đẩy Trần Lương ra.

Trần Lương cũng không giận, nhìn nụ cười trên mặt đỏ của y lúc này, liền biết tâm kết của y đã cởi bỏ, khóe mắt liếc xuống, không nén được nhíu mày, lập tức tiến lên bế đối phương lên.

Ngải Thanh bị Trần Lương đột ngột bế lên giật nẩy mình, vội vàng ôm lấy cổ đối phương không để mình té xuống, lại rất xấu hổ, giả vờ tức giận nói, "Ngươi muốn làm gì?"

Trần Lương cũng không trả lời, bế y lên nhanh chóng đi đến bên giường.

Ngải Thanh khẩn trương muốn chết, ở khoảng cách gần như vậy nhìn mặt đẹp cương nghị sâu sắc của đối phương, tim đập bình bịch nhanh chóng, hắn đây là muốn làm gì, chắc không phải.......

Trần Lương nhìn người trong lòng, như đang nghĩ gì, nhưng đang nghĩ gì nhỉ, mặt sao trở nên đỏ như vậy, đột nhiên hồi thần, y chắc sẽ không tưởng mình là muốn.....nghĩ đến đây, trên mặt Trần Lương nháy mắt xuất hiện một nụ cười không rõ ràng lắm.

Cho đến khi Trần Lương thả mình ngồi trên giường, ngồi xổm xuống mang giày cho y, Ngải Thanh mới biết mình vừa rồi nghĩ lệch lạc, ai ya, quá mất mặt, mình sao có thể sắc như vậy, Ngải Thanh vội vàng vỗ hai má, thật không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi mang giày giúp Ngải Thanh, Trần Lương kéo người đứng lên, nhìn mặt nhỏ đỏ bừng của đối phương và môi ướt đỏ tươi, khóe miệng không nén được nhoẻn ra, nâng cằm người ta lên, phủ đôi môi mình lên.

Nụ hôn này không chuồn chuồn lướt nước như đêm qua, mà là một nụ hôn nóng kéo dài chân chính.

Ngải Thanh cảm thấy mình mê mang, như đang ở trong mây, cảm giác đôi môi chạm vào tốt đẹp như vậy, không nén được hé miệng nhỏ ra cầu nhiều hơn, đối phương hiển nhiên cũng không khiến y thất vọng, lập tức liền công thành đoạt đất, thả lỏng lưỡi mình xâm nhập trong một mảnh hương thơm, cuốn lấy lưỡi nhỏ ngọt ngào của đối phương cùng múa.

Ngoài phòng là áng chiều tà mờ nhạt, trong phòng lại đang xuân sắc vô hạn!
Bình Luận (0)
Comment