Sau khi từ Tô gia về, tình cảm của đôi phu phu Ngải Thanh và Trần Lương rõ ràng có bước đột phá, nhìn ở trong mắt thôn dân y như là một đôi phu phụ tân hôn cực kỳ ân ái, trai tài gái sắc, thật là làm người ghen tị!
Mấy ngày tiếp theo, đối với các loại việc nhà, Ngải Thanh trái lại đã làm vô cùng quen thuộc, giúp được Trần Lương không ít, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc không quá tốn thể lực, nếu như làm ruộng, Trần Lương tuyệt nhiên không cho phép, hắn không muốn Ngải Thanh bị mệt, Ngải Thanh tất nhiên cũng biết lo lắng của hắn, trong lòng ngoài cảm động lại hi vọng có thể giúp Trần Lương nhiều hơn, nói hết lời, mới cuối cùng làm Trần Lương đồng ý cho Ngải Thanh lo liệu mảnh vườn rau ở hậu viện, Ngải Thanh cao hứng ôm cổ đối phương hôn hắn mấy cái, Trần Lương nào chịu chuyện qua loa như vậy, đảo khách thành chủ ôm đầu Ngải Thanh hôn đến người ta đỏ bừng mặt không cách nào hô hấp mới thôi, nhưng không biết vì sao, mấy ngày này, Trần Lương cũng chỉ hôn hôn Ngải Thanh, lại chưa từng tiến sâu thêm, này làm Ngải Thanh có chút bị thương, cũng không phải Ngải Thanh đối với chuyện phòng the có bao khát vọng, y chỉ nhớ đến lời "thấy người yêu đều sẽ muốn trực tiếp áp đảo đối phương" nói trên sách, Trần Lương đã yêu mình, vậy vì sao chưa từng muốn áp đảo mình? Nói tới nói lui, hắn vẫn ghét bỏ cơ thể nam nhi của mình đi, nghĩ đến đây, lòng Ngải Thanh liền không cách nào kiềm chế cảm thấy một trận đau đớn.
Ngày này, sau bữa tối, hai người ở nhà bếp cùng dọn dẹp.
"Ngày mai ta phải ra thôn đi huyện thành một chuyến." Trần Lương đột nhiên mở miệng nói.
"Đi huyện thành?" Không ngừng động tác rửa chén trên tay, Ngải Thanh nghi vấn, "Trong nhà thiếu đồ không phải đều mua ở trong trấn sao, sao lần này phải đi huyện thành xa như vậy?"
"Ách, có vài thứ trong trấn không có."
Trần Lương nói lời này tựa hồ có chút khẩn trương, nhưng đối phương đã không chịu nói, Ngải Thanh cũng không tiện hỏi tiếp nữa, tuy là người yêu, nhưng đôi bên vẫn phải có chút không gian riêng tư, "Ừm, vậy được rồi, ngươi đi sớm về sớm, trên đường cẩn thận chút."
"Ngươi có đồ yêu thích gì không, ta lúc về mang về cho ngươi." Trần Lương mở miệng hỏi.
Không biết vì sao, nghe thấy câu hỏi của Trần Lương, phản ứng đầu tiên trong đầu Ngải Thanh lại là "vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo", buồn cười lắc đầu thích nghĩ nhiều của mình, xoay đầu nói với Trần Lương, "Ngươi xem ta là nữ nhân hả, lại không thích son phấn bột nước, quần áo trang sức. Ta không thiếu gì. Ngươi a, có tiền thì tiết kiệm, đừng xài bậy biết không?"
Ngải Thanh đều không biết khẩu khí của mình có bao hiền lương, Trần Lương nghe mà mặt cũng không kiềm chế được cười, "Ừ, vi phu biết rồi, nương tử."
"Cái gì, ngươi kêu ai nương tử, ta là nam." Vừa nghe thấy hai chữ nương tử, Ngải Thanh liền như uống thuốc nổ, tính khí nóng nảy không thôi, ngày thường bị người trong thôn gọi tẩu tử Trần gia đã đủ làm mình chịu đựng, tên này cố tình còn chọc gai mình, hừ, nữ nhân có gì hay, sao cứ nhắc nữ nhân mãi a, trong lòng đầy vị chua.
"Ha, Thanh nhi, ngươi thật đáng yêu."
"Ngươi nói ai đáng...." Nói chưa xong, đã bị đôi môi đột ngột tới nhấn chìm tất cả.
Hôm sau trời chưa sáng, Trần Lương đã thức dậy, sau khi thu xếp một phen hôn hôn bảo bối, liền ra cửa.
Lúc Ngải Thanh dậy, trời đã sáng, xoay người sờ bên cạnh, phát hiện đệm giường lại lạnh, vội vàng ngồi dậy, lúc này mới đột nhiên nhớ đến chuyện hôm qua Trần Lương nói hôm nay phải đi huyện thành.
Bên cạnh thiếu cái lò sưởi lớn, Ngải Thanh liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, cũng không ngủ được nữa liền thức dậy. Sau khi tẩy rửa một phen, đến nhà bếp phát hiện trong chảo còn để bữa sáng Trần Lương chuẩn bị, liền bưng ra qua loa ăn xong.
Sau khi rửa chảo rửa chén xong, Ngải Thanh luôn cảm thấy không có tinh thần, hẳn là do bên cạnh thiếu mùi của người kia đi, nghĩ mình dù sao cũng phải tìm vài việc để làm, liền đột nhiên nhớ đến ớt đang phơi mấy ngày trước từ chỗ vú nương đem về, nếu không thì nhân hôm nay dứt khoát làm tương ớt đi.
Đống ớt này đều là trồng trong đất riêng của Ngải Thanh ở hậu viện Tô gia, biết Ngải Thanh thích ăn ớt, Lý thị gói hai bao ớt lớn mới hái xuống không lâu cho Trần Lương mang về, ngày thứ hai sau khi về Ngải Thanh lập tức rửa sạch ớt để phơi trong viện, này cũng qua hai ngày rồi, hẳn là phơi khô rồi.
Phân chia toàn bộ ớt phơi xong trên chiếu tre trong viện, từ trong nhà bếp lấy ra một cái chậu gỗ lớn, bên trong bỏ cái thớt, dao và ít tỏi lột xong, muối và rượu trắng tự chế, chờ nguyên liệu chuẩn bị đầy đủ, Ngải Thanh liền bắt đầu tự chế tương ớt.
Không có máy trộn của hiện đại, chỉ có thể dùng dao sức người băm nhuyễn đống ớt và tỏi này, ngồi trên ghế gỗ nhỏ, Ngải Thanh băm đủ nửa canh giờ mới băm nhuyễn hết tất cả tỏi và ớt cùng bỏ vào trong chậu gỗ lớn, sau đó dùng tay không ngừng khuấy trộn tỏi và ớt băm cùng nhau, sau khi rải muối và ít rượu trắng ở lớp trên mặt, tiếp tục trộn đều tương ớt, chờ sau khi toàn bộ đều thấm, Ngải Thanh đứng lên đến trong phòng hàng hóa phía đông lấy ra một cái hũ lớn, đổ tương trộn xong vào trong hũ, cuối cùng dùng lá cải trắng dày nhấn bằng tầng trên cùng của tương ớt, cộng với đậy kín nắp hũ, lại bưng hũ về phòng hàng hóa. Chỉ cần một tháng, tương ớt này liền có thể dùng.
Sau khi làm xong hết thảy, đã là giờ ngọ, bận cả sáng, bụng Ngải Thanh sớm đã phát ra tiếng kháng nghị.
Bởi vì chỉ có một mình ở nhà, Ngải Thanh cũng không định làm quá phong phú, chỉ đơn giản úp tô mì cà chua trứng gà cho bản thân, lại sau khi cho gia súc ở hậu viện ăn xong, cảm thấy có chút buồn ngủ, liền về phòng nghỉ trưa.
Ngải Thanh dậy lần nữa, nghe thấy trong viện truyền tới tiếng chẻ củi, vội vàng rời giường mở cửa đi ra, thấy Trần Lương mặc áo ngắn vải thô giơ cánh tay đầy cơ bắp đang ra sức chẻ củi, mồ hôi không ngừng trượt qua làn da màu mạch, Ngải Thanh đột nhiên cảm thấy có chút nóng.
Trần Lương cũng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ngải Thanh đứng cách đó không xa, cười cười, "Dậy rồi."
Làn da khỏe mạnh dưới ánh nắng rạng rỡ, khuôn mặt anh tuấn đang cười kia ở trong mắt Ngải Thanh cảm thấy dị thường gợi cảm, rõ ràng chỉ là tách ra nửa ngày, Ngải Thanh lại cảm thấy nhớ đối phương nhớ vô cùng, vội chạy đến ôm lấy đối phương.
Trần Lương bị Ngải Thanh đột nhiên ôm lấy dọa không nhẹ, trên tay hắn còn cầm rìu đấy, may mà mình phản ứng đủ nhanh vội dùng tay trái ôm lấy người.
"Ta nhớ ngươi."
Không có lời dư thừa, chỉ là ba chữ ngắn ngủi, lòng Trần Lương lại vô cùng nóng bỏng, càng ôm chặt người trong lòng, "Ta cũng vậy."
Ánh nắng chói mắt xuyên qua kẽ hở cây to cao vút sặc sỡ chiếu trên mặt đất, như đốm đốm sao, chiếu sáng hai người yêu nhau ôm chặt nhau.
Sau bữa tối, chờ Ngải Thanh tắm xong, Trần Lương cũng vào phòng bắt đầu tắm. Ngải Thanh thì nhân lúc này định dọn quần áo ngày mai phải giặt ra ngoài, nhìn thấy áo dài Trần Lương mặc hôm nay treo trên bình phong, liền cũng gom đi.
Mùi này.....Ngải Thanh quả thật không dám tin, mũi mình lại ngửi thấy mùi son phấn, cầm quần áo Trần Lương mặc hôm nay qua, lại ra sức ngửi ngửi. Thì ra như vậy, thì ra là vào huyện thành ăn vụng, khó trách không chạm vào mình, thì ra ở ngoài có tình nhân, điều đó mà chịu được thì còn cái gì không chịu được, hôm nay không băm ngươi ta liền không họ Tô. Ngải Thanh dưới cơn giận cực độ đã mất lý trí, chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh Trần Lương cùng nữ tử khác mây mưa, mắt liền không nhịn được ướt át, trong lòng hận đến ngứa răng, năm ngón tay bấu chặt phát ra tiếng răng rắc.
"Rầm!" Bình phong bị một cước thịnh nộ của Ngải Thanh đạp ngã.
Trong lòng Trần Lương vốn đang sốt ruột một chuyện, tắm cũng liền rất nhanh đã xong, vừa muốn vươn tay lấy đồ lót, bình phong liền bị đạp ngã, sững sờ nhìn Ngải Thanh giận dữ bừng bừng đi tới mình, y vì sao tức giận như vậy, "Sao vậy, có phải bị uất ức không?"
Vừa nhìn thấy Trần Lương đến bây giờ còn dùng ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn mình, trong lòng Ngải Thanh liền tức đến cùng cực, ngụy quân tử giả dối này, Ngải Thanh ta thật là mù mắt chó mới gả cho ngươi, "Nói, hôm nay đi huyện thành rốt cuộc đã làm gì?"
Cho ngươi cơ hội cuối cùng, đừng làm ta thất vọng.
"Ách, không, không làm gì." Y lẽ nào đã nhìn thấu "âm mưu" của mình, chẳng lẽ y căn bản không muốn cùng mình......
Đây là ngươi tự tìm, "Chúng ta ly hôn đi."
Lòng rất đau rất đau, Ngải Thanh cố nén không cho nước mắt chảy ra.
"Vì sao? Thanh nhi vì sao muốn ly hôn với ta?" Y lẽ nào cứ vậy không muốn cùng mình.........
"Chuyện tốt bản thân ngươi làm tự ngươi hiểu." Nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống, mình sao nhu nhược như vậy.
"Ta, Thanh nhi, ta là bởi vì yêu ngươi mới sẽ như vậy......."
Nói chưa xong, liền bị Ngải Thanh cắt ngang, "Trần Lương, đã đến bây giờ, ngươi còn muốn gạt ta nữa, ta đã biết hết rồi."
Không đúng, giữa chúng ta có gì hiểu lầm rồi, từ đối thoại vừa rồi đến hiện tại, hình như mình sơ xuất gì đó.
Thấy Trần Lương trầm mặc, Ngải Thanh tưởng đối phương là thật sự thừa nhận, lòng khó chịu như bị dao cắt, lẽ nào hạnh phúc của mình từ đầu đến cuối chỉ là một trò lừa bịp.
"Thanh nhi, ngươi nói rõ với ta." Trần Lương định bình tĩnh lại, hai người nhất định là có hiểu lầm gì đó.
"Rõ, này còn không đủ rõ sao!" Ngải Thanh đều cảm thấy sắp chết, hung hăng ném quần áo trong tay đến đối phương, "Tự ngươi ngửi đi!"
Nhận lấy quần áo Ngải Thanh ném tới, Trần Lương để trước mũi ngửi ngửi, mùi son phấn, đây là......
Thì ra y tưởng mình đi huyện thành là đi tìm hoa cô nương
(aka gái lầu xanh), nghĩ đến đây, Trần Lương đột nhiên thở phào, khóe mắt cũng chứa ý cười.
Lại cười, còn cười, tên đáng ghét này, "Người đã thừa nhận, vậy chúng ta liền ly hôn đi."
Nhìn thấy y đầy mặt vẫn giận dữ, Trần Lương cảm thấy nguyên tử xấu xa trong lòng mình lại phát tác, hay lắm, lại dám không tin tưởng tướng công của mình, không trừng phạt y ra trò sợ là mãi mãi đều không nhớ kỹ đi.
"Ngươi, ngươi làm gì." Nhìn nam tử tráng kiện cao to trần toàn thân từng bước đi tới mình, Ngải Thanh cảm thấy có chút hụt hơi, tức chết người, rõ ràng là lỗi của hắn được không!
Sao cảm thấy bầu không khí ngày càng không đúng lắm, "A, ngươi làm gì, mau bỏ ta xuống." Bị Trần Lương đột ngột bế lên, Ngải Thanh quả thật muốn hận chết vóc dáng gầy nhỏ này của mình.
Trần Lương không để y kêu la của Ngải Thanh, chỉ là bế y đi đến trên giường.
Tên này, ăn phở còn muốn ăn cơm, thật quá đáng, "Thả ta xuống, ngươi đồ biến thái, cuồng lộ, sắc ma, vô sỉ hạ lưu, mất mặt...." Ngải Thanh quả thật mắng ra hết lời hạ tiện có thể nghĩ đến.
Hay lắm hay lắm, cả gan mắng nhiếc tướng công của mình, còn không giáo huấn chút thì sẽ leo lên đầu.
"Bùm!" Ngải Thanh bị ném trên giường, vừa muốn bò dậy lập tức bị người trên thân lại đè trở về.
Ngải Thanh thật sự thụ thương, tên khốn này tưởng mình dễ bắt nạt như vậy sao, mình cũng là người, dựa vào cái gì phải bị đối xử như vậy, càng nghĩ càng uất ức, càng nghĩ càng thương tâm, trong mắt đầy nước mắt.
Trần Lương đau lòng, nhìn bảo bối mình luôn cẩn thận che chở lúc này lại khóc đến nỗi người đẫm nước mắt, Trần Lương cảm thấy lòng mình cũng thật đau, vội ôm y lau nước mắt, "Thanh nhi, đừng khóc nữa, ta không có đi tìm hoa cô nương."
Cảm nhận sự ôn nhu của đối phương, Ngải Thanh lại khóc dữ hơn, như muốn khóc hết mọi ủy khuất trong lòng.
Mắt thấy nước mắt sẽ tràn lan, Trần Lương vội vàng ở bên tai y, nói ra tất cả chuyện hôm nay.
Nghe hồi, trong mắt Ngải Thanh ngừng nước mắt, nhưng đỏ ửng của má lại thế nào cũng không che được, người này, lại lại chạy đi nơi đó.....còn mặt dày nói là hướng người "thỉnh giáo" a, y sắp nghe không nổi nữa, "Ngươi, ngươi câm miệng."
"Thanh nhi, ta nói đều là lời thật." Lẽ nào y còn không muốn tin tưởng mình sao, "Thật sự, gã lúc đó còn nói với ta người ở dưới lần đầu tiên sẽ rất đau, phải dùng cao mỡ khuếch...."
"Ngươi, ngươi đừng nói nữa, ta tin, ta đều tin." Lật đật bị miệng đối phương, Ngải Thanh thật sự là không muốn nghe thấy lời khiến người xấu hổ này nữa.
Nhìn thấy y đầy mặt xấu hổ, Trần Lương lúc này mới biết tâm tư của đối phương, nhẹ nhàng lấy tay nhỏ bịt trên miệng mình xuống, hôn hôn lòng bàn tay trắng nõn, trong mắt đầy tình yêu và dục hỏa, nhìn đến Ngải Thanh xấu hổ và giận dữ, lại liếm liếm bên tai mượt mà của y, liền lập tức cảm nhận được cơ thể y khẽ run, khóe miệng không nén được nhếch lên: "Thanh nhi, ta muốn ngươi."
----------
Tgclmn: Không sai, tiểu Thanh Thanh của chúng ta bình thường là dê ngoan, đến thời khắc mấu chốt đó là nữ vương thụ siêu mạnh.