Sau khi được phụ thân cho phép, Trần Vân mấy ngày này liền luôn tìm kiếm cô nương vội vã gặp gỡ ngày đó ở trong thôn, gã cũng từng nghĩ qua trong đầu rất nhiều lần cảnh gặp lại của hai người, nhưng làm sao cũng không ngờ gặp lại sẽ là ở trong nhà mình, này lẽ nào chính là giẫm rách giày sắt không tìm được, có được hoàn toàn không tốn công. Nhưng, nàng vì sao sẽ ở đây, là khách của phụ thân? Nhìn chăm chú người luôn nhớ mong trước mắt, Trần Vân chỉ thấy rất vui vẻ, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Nhìn trưởng tử ngớ ra nhà mình, Trần lão gia lúc này mới tỉnh lại, vội vàng đứng lên giới thiệu, "Vân nhi, mau đến gặp hai vị khách cha mời, vị này là Trần Lương, lần trước ở trong yến tiệc đã gặp qua, bên cạnh vị này là "phu nhân" của hắn. Trần lão gia chỉ Trần Lương và Ngải Thanh nói, lại xoay đầu nhìn hai người, "Đây là khuyển tử___Trần Vân."
Cuộc sống của Ngải Thanh đơn thuần mà lại đơn giản, trước khi xuyên chưa từng yêu đương, sau khi đến đây, cũng chỉ đối với mình Trần Lương nảy sinh cảm giác yêu và ngọt ngào, cho nên, đối với nhu tình trong mắt Trần Vân là nửa phần cũng không thể hội được, hiện giờ lại biết là nhi tử của Trần lão gia, liền cũng chỉ lễ độ gật đầu cười.
Nếu nói Ngải Thanh ở phương diện tình cảm là thuần khiết, như thế Trần Lương tuyệt đối không phải, nhu tình trong mắt Trần Vân hắn thấy rõ ràng, bởi vì đó chính là cảm giác bình thường khi hắn nhìn Ngải Thanh, trong lòng hắn biết rõ đối phương chắc là có tình ý với Ngải Thanh, chỉ là không biết Thanh nhi gặp qua gã lúc nào, hai người lại là quen nhau thế nào, vì sao Thanh nhi chưa từng nói với hắn. Nghĩ đến đây, Trần Lương chỉ cảm thấy trong lòng như có vạn cây kim chích, không biết là tư vị gì!
Nghe thấy phụ thân giới thiệu, nhất là hai chữ "phu nhân" được tận lực nhấn mạnh kia, vui vẻ cùng nhu tình của Trần Vân vốn bởi vì gặp lại mà có tức thì bị đánh tan sạch sẽ, con ngươi cũng không nén được nhiễm lên chút hiu quạnh.
Sau khi Trần Vân ngồi xuống, bốn người liền lại tiếp bữa cơm chưa xong vừa nãy. Một bàn bốn người, tâm tư khác nhau.
Dù là người chậm chạp nữa, Ngải Thanh cũng cảm giác được một cỗ khí đè nén vô danh lưu động giữa bàn cơm, muốn làm sôi nổi bầu không khí xua tan lúng túng, Ngải Thanh liền moi hết đầu óc kiếm vài chuyện cười kể ra nghe.
Có lẽ thật là chuyện cười của Ngải Thanh kể có hiệu quả, vẻ mặt của bốn người trên bàn cũng cuối cùng thả lỏng, Trần lão gia tựa hồ vô cùng vui vẻ, tóm Ngải Thanh lại hỏi câu đố mẹo.
Sau khi tiệc tàn.
Ngải Thanh vốn tưởng sau bữa cơm liền rời khỏi, nhưng lại bị Trần lão gia gọi lại, ba người vào thư phòng, ai biết, "Thanh nhi, ngươi bằng lòng làm nghĩa tử của lão phu không?" Trần lão gia vừa mở miệng liền nói ra lời kinh người, cứ thế dọa đến hai phu phu.
Nghĩa tử?
Hai người tức thì sửng sốt!
"Trần lão gia, ta......"
"Không cần giấu nữa, chỉ cần Thanh nhi ngươi bằng lòng, lão phu tất nhiên sẽ không nói nhiều một chữ." Không chờ Ngải Thanh nói hết, Trần lão gia liền tức khắc cắt ngang, tỏ rõ thái độ, "Lão phu nhìn ra được, hai người các ngươi có tình ý với nhau, chỉ cần Thanh nhi bằng lòng, lão phu tuyệt không miễn cưỡng."
"Cảm ơn."
"Chỉ là, hai người các ngươi có từng nghĩ, đương kim hoàng thượng tuy hạ lệnh cho phép nam tử thông hôn, nhưng nam tử ở cùng nhau chung quy là vất vả hơn người thường, sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, các ngươi nghĩ kỹ chưa?" Trần lão gia lúc hỏi ra lời này, lờ mờ mang theo chút khẩn trương và cấp bách.
"Trần lão gia, tình yêu là không phân biệt giới tính, càng không có đúng sai. Yêu nhau không phải tội, bọn ta không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với người khác." Ngải Thanh không hiểu đạo lý lớn gì, y chỉ biết mình và Trần Lương yêu nhau, hơn nữa sống đều tốt hơn phu thê nam nữ bình thường.
Trần Lương biết pháp lệnh tuy không cấm nam nhân thông hôn, nhưng ánh mắt người thường vẫn bài xích, có điều hắn nghĩ giống Ngải Thanh, đã yêu, thế thì không nên sợ hãi, nếu không phải sợ chuyện Ngải Thanh thay Lý Anh gả thay, Lý Anh lừa hôn bị vạch trần, hắn thực ra rất muốn để Thanh nhi khôi phục thân phận nam nhi; hơn nữa dù tương lai bị phát hiện, vô luận thế nào, hắn cũng không thể để y chịu chút tội nào. Nghĩ hồi, càng nắm chặt tay nhỏ của Ngải Thanh.
Nghe thấy lời của Ngải Thanh, Trần lão gia chỉ thấy lòng từng trận co giật, thít chặt ông phát đau, Trần Lương tuy không trả lời, nhưng thông qua ánh mắt không hối hận kia, Trần lão gia vẫn biết đáp án. Nghĩ tới mình và người kia, này lẽ nào là mệnh sao?
"Thanh nhi, ngươi bằng lòng nhận ta làm nghĩa phụ không?" Trần lão gia ngẩng đầu lên, lần này, trong ngữ khí đầy kiên định, vận mệnh của mình và người đó không thể lại xảy ra trên người họ.
"Ách, nhưng...." Ngải Thanh không biết Trần lão gia vì sao phải kiên trì bắt mình nhận ông làm nghĩa phụ như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, hai kiếp rồi, mình đều chưa từng gặp phụ thân ruột, ngoài mặt tuy bình tĩnh, nhưng đáy lòng Ngải Thanh rất rõ khát vọng của mình với phụ ái, nhưng.....suy nghĩ hồi, Ngải Thanh lại vô thức nhìn Trần Lương, trong mắt viết mâu thuẫn.
Trần Lương nhìn Trần lão gia, nghĩ vẻ mặt và ngữ khí vừa rồi của ông, chút manh mối bò lên trong lòng lại không dám khẳng định, nhưng có một chút hắn biết rõ, đó chính là, Trần lão gia là thật lòng thích Ngải Thanh, hơn nữa tựa hồ cũng rất muốn bảo hộ y. Nghĩ vài chuyện trong tương lai, Trần Lương cảm thấy mình tuy đã nghĩ tốt đối sách, lại không dám bảo đảm chắc chắn có thể bảo hộ y chu toàn, nếu Thanh nhi có một nghĩa phụ làm thừa tướng, vậy thì mình an tâm hơn; Hơn nữa, nhớ đến ánh mắt Trần Vân nhìn Ngải Thanh trong đại sảnh, Trần Lương cảm thấy càng cần phải nhận Trần lão gia làm nghĩa phụ.
"Thanh nhi, nếu bằng lòng, thì không cần băn khoăn." Trần Lương cho ra đáp án khẳng định.
Trần lão gia cũng đầy mặt chờ đợi nhìn Ngải Thanh, nhận Ngải Thanh làm nghĩa tử, trừ muốn bảo hộ hai người họ, kỳ thật ông cũng có chút tư tâm, nếu Vân nhi biết Thanh nhi đã thành "nghĩa muội" của mình, thì sẽ không có ý nghĩ khác nữa đi.
"Nếu, Trần lão gia ngài không để ý...."
"Ha hả, lão phu đương nhiên rất vui vẻ." Khóe mắt Trần lão gia đầy ý cười, "Gọi tiếng nghĩa phụ đi."
"Ách," Có lẽ là do lần đầu tiên, Ngải Thanh cảm thấy tiếng nghĩa phụ này cứ thế bị mắc ở cổ họng, "Nghĩa phụ."
"Ha hả, tốt, tốt." Nói rồi, Trần lão gia như nghĩ đến gì, xoay người liền từ trên giá sách lấy ra một hộp gấm, sau khi dùng chìa khóa mở ra, chỉ thấy bên trong nằm một đôi ngọc bội bằng bạch ngọc. Trên ngọc bội phân biệt khắc một long một phụng, ý rõ ràng, viền xung quanh khắc tường vân nổi, chế tác rất tinh tế, chất ngọc mượt mà ôn nhuận, bóng láng, cả vật thể sáng rõ, có lẽ chắc là vật cực kỳ quý báu.
Trần lão gia lấy ngọc bội ra đặt trên tay cẩn thận vuốt ve một phen, nhíu mày, sau khi thở phào liền giao cho Ngải Thanh và Trần Lương.
"Nghĩa phụ, này, bọn ta không thể....."
Không chờ Ngải Thanh nói xong, Trần lão gia lần nữa cắt ngang, "Đây là tâm ý của nghĩa phụ, nghĩa phụ không có gì để tặng, chỉ có đôi ngọc bội này còn có thể tặng được, nếu thật lòng nhận nghĩa phụ, thì nhận đi. Mai sau nếu có chuyện, liền cầm ngọc bội này, dù là đến nha môn cũng hữu dụng." Kỳ thật Trần lão gia không nói ra, ngọc bội này là vật đương kim hoàng thượng ban tặng, nếu có nó, chính là nhất phẩm đại quan cũng không dám xem thường.
"Vậy thì cảm tạ nghĩa phụ." Thấy Trần lão gia kiên trì như vậy, Trần Lương cũng không thoái thác nữa.
"Ừ, ngươi phải chăm sóc Thanh nhi cho tốt, nếu không, ta sẽ hỏi tội ngươi."
"Trần Lương ta ở đây thề, đời này nhất định không phụ Ngải Thanh!" Trần Lương cầm tay Ngải Thanh lên, đáp lại kiên định có lực.
Ngải Thanh đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút xót, rất muốn khóc, mình sao hạnh phúc thế, có một nghĩa phụ thương yêu che chở như vậy, còn có một___xoay mặt nhìn chăm chú sườn mặt của Trần Lương___người yêu thật lòng đối đãi mình như vậy. Nắm chặt lại tay to rắn chắc có lực kia, trong mắt Ngải Thanh lúc này cũng đầy kiên định.
Nhìn hai người đôi tay nắm chặt trước mắt, Trần lão gia cười, cười rất chân thành, cả chính ông cũng không nhớ, từ sau chuyện đó, mình đã bao nhiêu năm chưa từng thật lòng cười, "Hiên Viên Cảnh, đôi ngọc bội kia cuối cùng đã có chốn thuộc về tốt nhất."
--------
Tgclmn: mọi người còn nhớkhông, hoàng đế triều đại này là họ "Hiên Viên" nha.Chắc hẳn mọi người cũng có thể hiểu vì sao hoàng đế muốn ban hành luật cho phép nam tử thông hôn rồi đi (ps: Đây là giá không a giá không, là ấm áp ngọt văn a, cho nên tôi muốn quét sạch hết thảy chướng ngại của hai người, nếu cảm thấy không hợp lý, thì đừng xem.)Cảnh báo chương sau: Trần Lương ăn giấm, thế kết quả là, Ngải Thanh "bi kịch" rồi......Ps: là trong ngoặc nha, không phải ngược nha, ha hả, hẳn sẽ là "bi kịch" các bạn thích.....Mọi người có thể đoán xem, "bi kịch" của Ngải Thanh là gì?......