Gia Hữu Đại Giá Lang

Chương 37

Sắp đến đầu tháng 12, so sánh với thời tiết ngày càng lạnh thì người thôn Trần gia ngày càng vui, còn hơn tháng nữa chính là năm mới mọi nhà chờ mong, cả thôn đều chìm đắm trong vui vẻ và chờ đợi chào đón năm mới.

Với Trần Lương mà nói, từ sau khi mẫu thân mất, năm mới chỉ là một ngày lễ thuần túy, Trần bá và Vương ca tuy có mời hắn cùng ăn cơm tất niên, nhưng đều bị hắn uyển chuyển từ chối, đáy lòng chân chính khát vọng vẫn là cả nhà đoàn tụ. Bởi vậy, năm mới mấy năm này, Trần Lương đều chỉ qua loa chuẩn bị vật phẩm, ăn tết đơn giản.

Nhưng hiện giờ lại không giống, đã có Ngải Thanh, nhà liền đầy đủ, năm nay cũng nhất định phải trải qua náo nhiệt vui vẻ!

Ngải Thanh cũng nghĩ như vậy, từ sau khi trong vài lời của Vương tẩu biết được quá khứ của Trần Lương, y liền luôn nghĩ phải đền bù một năm mới hoàn chỉnh náo nhiệt cho hắn. Hiện giờ mắt thấy cuối năm cận kề, Ngải Thanh liền nghĩ nên là lúc chuẩn bị rồi.

Phu phu hai người bên này đang ngọt ngào chuẩn bị đón năm mới, đầu kia thôn lại đã xảy ra một "hỉ sự" tuyệt đối không tính nhỏ.

Đệ nhất phú hộ thôn Trần gia Trần Tài lại thành thân!

Thực ra, Trần Tài là người có tiền, tái hôn cũng là đương nhiên, nhất là vợ tiền nhiệm đã qua đời ba năm. Này sở dĩ khiến trong thôn xôn xao, chủ yếu là Trần Tài và tân nương của lão.

Trần Tài tuy là người có tiền, nhưng lại không phải một đêm liền giàu, cũng tuyệt không phải tổ tiên tích góp, trên thực tế nhà Trần Tài quá khứ là hộ nghèo hiếm có trong thôn, mà lão có thể thành công, có thành tựu hiện nay, dựa vào chỉ có sự gian lao ra sức làm hơn nửa đời của lão và vợ trước. Câu chuyện phấu đấu từ nghèo xác xơ trong quá khứ đến đệ nhất phú hộ hiện nay của hai người, luôn là đề tài nói chuyện hăng say của người thôn Trần gia, cũng ảnh hưởng và cổ vũ không ít người thanh niên trong thôn, Trần Lương cũng xem là một trong số đó.

Song người làm nhiều lại không phải người có phúc, vợ trước của Trần Tài quanh năm mệt nhọc cuối cùng vì trải qua mệt mỏi mà khiến bệnh cả người, may mà Trần Tài không phải người phụ bạc, lão không những không bỏ vợ, càng dốc lòng chăm sóc, thỉnh y khám bệnh, hầm canh sắc thuốc, không thiếu gì, thế nhưng sức người có hạn, từ đều đến cuối đấu không lại trời, cuối cùng vẫn không chống chọi lại mùa đông ba năm trước, mỉm cười ra đi.

Ba năm trôi qua, Trần Tài hiện nay đã gần 60, còn cùng vợ trước phu thê tình thâm như vậy, lại có một nhi tử hiếu thảo tài giỏi, bởi vậy lúc người trong thôn đều tưởng lão sẽ không tái giá nữa, lại nghe nói lão thành thân bên ngoài, tân nương là người vùng khác, lần này mang tân nương về cũng chỉ là vì đến từ đường bái kiến tổ tông, tuyên bố trở thành vợ chính thức của Trần gia, này sao có thể không khiến người kinh ngạc, sôi nổi suy đoán này rốt cuộc là nữ tử thế nào mới đoạt được lòng của đệ nhất phú hộ!

Chờ lúc Trần Tài mang theo tân nương bước lên bờ sông thôn Trần gia, cả thôn trang lần nữa nhốn nháo, ai cũng không ngờ, tân nương lại là cô nương thanh xuân trẻ tuổi xinh đẹp như vậy!

Tin tức kinh người này dùng thế nhanh chóng mãnh liệt truyền ra trong thôn, hiện tại ai cũng biết Trần Tài tuổi lớn lần nữa hồi xuân, trừ Ngải Thanh và Trần Lương mấy ngày này đang trong nhà bận làm lạp xưởng và thịt sấy năm mới.

Lạp xưởng và thịt sấy là vật cần chuẩn bị dịp lễ tết ở quê nhà Ngải Thanh (quê trước khi xuyên), lúc ở Tô gia, Ngải Thanh đã làm qua, cho nên hiện tại làm trái lại cũng quen tay. Trần Lương là "thê quản nghiêm", chỉ cần "phu nhân" ra lệnh, liền có nghi hoặc nữa cũng chắc chắn sẽ làm cùng, cho nên tuy đối với lạp xưởng và thịt sấy trong miệng Ngải Thanh có chút nghi hoặc, cũng nghe lời đến trong trấn mua thịt heo, dồi và gia vị cần thiết.

"A, Trần Lương, làm sao đây, ta hình như đã quên một gia vị." Ngải Thanh đang ướp đồ đột nhiên lên tiếng nói.

"Thiếu cái gì? Quan trọng không?" Trần Lương dừng việc cắt thịt trong tay nhìn Ngải Thanh.

"Ừm, rất quan trọng, tiêu hột nhà ta không đủ dùng, mấy ngày trước quên kêu ngươi mua. Hơn nữa còn cần rất nhiều a, nhà bình thường trong thôn chắc sẽ không có." Ngải Thanh ôm đầu, y làm là lạp xưởng Tứ Xuyên, nếu không có tiêu, còn đủ vị thế nào a.

"Này____" Trần Lương nhíu mày, nở nụ cười nói, "Ta biết nhà ai có."

"Thật hả? Vậy mau, đi mượn chút trước, chúng ta trả sau." Nếu không phải đồ ướp đầy tay, Ngải Thanh lúc này e rằng muốn đẩy Trần Lương ra cửa.

"Ừ, vậy người chờ, ta đi nhà Trần bá một chuyến." Trần Lương cầm khăn ướt bên cạnh lên tùy ý lau hai cái liền rời đi.

Lý Nguyệt Mai cảm thấy hết thảy đều nhàm chán, đường đá gồ ghề, nhà ngói đổ nát, đồ ăn khó mà nuốt, giường gỗ cứng đến cộm lưng, còn có đám người thôn quê thô tục cả ngày mở đôi mắt sói nhìn mình chằm chằm, hết thảy này đều khiến mình khó mà chịu được, nhớ lúc đầu dù là ở Trầm Nguyệt Các, mình cũng chưa từng chịu khổ như vậy, nếu không phải nịnh lão nam nhân kia vui vẻ, mình lại cần gì tìm bực mình như vậy.

Không sai, Lý Nguyệt Mai không hề thích Trần Tài, là ai khác đều hẳn sẽ không thích nam nhân vừa già vừa tục kia, nếu không phải thấy lão đối với mình không tệ, hơn nửa lại nguyện ý chuộc thân cho mình lấy làm chính thê, Lý Nguyệt Mai tuyệt sẽ không gả cho lão nam nhân kia.

Kỳ thật Lý Nguyệt Mai biết, mình nên cảm tạ Trần Tài, nếu không phải lão, mình sợ là cả đời đều phải ở nơi phong hoa Trầm Nguyệt Các kia, bị người chà đạp, mặc người xâu xé! Mà Trần Tài lại cứu ả, không chỉ chuộc thân, còn chịu lấy làm chính thê, đối với những nữ tử phong nguyệt như họ mà nói tuyệt đối là nên biết đủ. Nhưng, Lý Nguyệt Mai không cam lòng, ả hiện nay cũng mới 18t, là tuổi thích mơ mộng, ả cũng giống nữ tử khác, từng vô số lần ảo tưởng mình là nữ chính trong tiểu thuyết ngoài chợ hay bán, có phu quân tuấn lãng đỉnh thiên lập địa, mình đồng da sắt, phu thê hai người, "vợ chồng hòa hợp, trai tài gái sắt, như cá gặp nước". Nhưng___chỉ cần vừa nghĩ đến mặt già đầy nếp nhăn của Trần Tài, lòng Lý Nguyệt Mai liền đau thấu xương, ôm ngực, mặt tái nhợt.

Trần Lương sau khi từ nhà Trần bá đi về, cầm một chén tiêu mượn được, rảo bước về nhà, đột nhiên nhìn thấy một cô nương mặc váy đỏ bên bờ sông hai tay ôm ngực, trên mặt cũng trắng bệch, tuy chưa từng thấy, nhưng đã là trong thôn, sợ là thân thích của người trong thôn, nghĩ đến đây, Trần Lương liền đi đến cô nương đó.

"Cô nương, có gì không thoải mái sao?"

Lý Nguyệt Mai đang chìm đắm trong bi thương, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nam trầm thấp êm tai, liền không dằn được ngẩng đầu lên, chỉ một cái nhìn, Lý Nguyệt Mai liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong nháy mắt sáng lòng ả, ấm phổi ả.

Không ngờ nơi hẻo lánh này còn có nam tử xuất sắc như vậy, tướng mạo này, khí chất này lại không hề kém đám quan to quý tộc ả thấy ở Trầm Nguyệt Các! Nam tử trước mắt không phải chính là phu quân trong mộng của mình sao! Tướng mạo trẻ tuổi tuấn lãng, thân hình cao to cường kiện, còn có ấm áp nơi đáy mắt, hết thảy này đều là mình khát vọng đã lâu a! Chẳng lẽ ông trời cũng nhìn thấy khổ sở mình chịu và mong chờ trong lòng, vạch rõ đường mới cho mình. Lý Nguyệt Mai rơi vào trong ảo tưởng sức mạnh.

Vốn tưởng là bị bệnh, lúc này lại thấy đối phương nhìn mình, sắc mặt xem ra đã không sao, Trần Lương liền cũng không muốn chậm trễ nữa, Thanh nhi còn đang chờ mình ở nhà, vội dùng một bàn tay đậy mặt chén, nhanh chóng chạy về nhà.

"Công tử, ấy, công tử, ngươi chờ đã....." Lý Nguyệt Mai hận a, không ngờ mình mới thất thần một lát, lại làm đối phương chạy mất, may mà thôn này cũng không lớn, hơn nữa trực giác của nữ nhân nói với ả, ả nhất định sẽ gặp lại hắn. Những nữ nhân thôn quê sao lung linh xinh đẹp bằng ả, ả không tin dựa vào nhan sắc như phù dung của mình sẽ không câu được một nam nhân.

Nghĩ đến đây, Lý Nguyệt Mai liền cảm thấy đầy lòng tin, tâm tình vui vẻ về nhà, mới vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng thô ráp kia của Trần Tài, "Chúng ta ngày mai liền về trong huyện, ngươi và tiểu Hoa thu xếp một chút đi."

Về? Lý Nguyệt Mai lúc này mới nhớ đến mấy ngày này mình đôi khi oán trách, mới khiến Trần Tài cuối cùng đồng ý nhanh chóng về nhà trong huyện. Nhưng nếu về như vậy, nam nhân kia làm sao đây? Không được, mình nhất định phải ở lại.

"Phu quân, Nguyệt nhi về rồi." Vội bày ra dáng nữ tử hiền thục, Lý Nguyệt Mai mềm giọng khẽ nói.

"A, Nguyệt nhi, nàng về rồi, ra ngoài dạo một lát, có thoải mái hơn không?" Trần Tài vừa thấy kiều thê nhà mình, vội đi tới ôm eo.

"Ừm, tốt hơn rồi. Phu quân, đây là đang___?

"À, Nguyệt nhi nàng không phải nói không thích sao, ta nghĩ bái tế cũng đã làm xong, vậy ngày mai liền mang nàng về trong huyện."

"Ách, cái này," Lý Nguyệt Mai điều chỉnh tư thế một chút, mặt mới xoay hướng Trần Tài, thâm tình nói, "Phu quân, Nguyệt nhi mới nãy ra ngoài dạo, mới phát hiện thôn Trần gia này quả thật như phu quân nói, lại là bảo địa như vậy, Nguyệt nhi chỉ đi một lát, liền cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần rất tốt, phu quân thấy Nguyệt nhi hồng hào không ít không?"

"Ha hả, Nguyệt nhi bộ dáng nàng rất đẹp," Nâng tay tỉ mỉ vuốt ve mặt đẹp trắng nõn hồng hào của phu nhân nhà mình, Trần Tài cười bổ sung, "Hình như hồng hào không ít."

Chỉ có thể ráng nhịn vuốt ve của đối phương, Lý Nguyệt Mai chỉ thấy trong lòng buồn ói, nhưng vì ở lại, vẫn nở nụ cười, "Đúng vậy, phu quân, nếu không thì, chúng ta vẫn ở thêm ít ngày, chờ mấy ngày nữa lại đi, được không?"

Trần Tài vốn là người yêu vợ, luôn nghe theo, nào dám không nghe, liền vội gật đầu.

Săn sóc như vậy, nhìn trong mắt Lý Nguyệt Mai lại là chán ghét.

Nói đến đầu khác, lúc Trần Lương bưng chén tiêu chạy về nhà mình, Ngải Thanh đã mệt vô cùng, y đã cắt thau thịt đầy a.

Ngồi trong viện, Ngải Thanh không ngừng đánh cánh tay, muốn xoa dịu cảm giác nhức mỏi của bắp thịt.

Trần Lương thấy vậy, vội vàng chạy tới, ân cần kéo hai cánh tay Ngải Thanh qua, tay to có lực nhẹ xoa ấn.

Khỏi phải nói, tay nghề mát xa của Trần Lương thật được rèn luyện ra, rất tốt, Ngải Thanh cũng thoải mái hừ hừ.

"Những việc nặng này, ngươi để lại ta làm là được, sao tự mình động thủ." Trần Lương nói mang theo ý trách, thực tế lại là đầy đau lòng.

Ngải Thanh tất nhiên biết Trần Lương đau lòng mình, cho nên cũng không giải thích, chỉ đổi đề tài, "Ngươi về hình như có chút muộn, đừng nói là trên đường đã xảy ra chuyện gì?"

"Ừ, trên đường về gặp một cô nương, tưởng bị thương, liền chậm trễ chút."

Vừa nghe là cô nương, Ngải Thanh vốn nhắm mắt đang hưởng thụ phục vụ lập tức mở mắt, trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Lương, ngữ khí không vui hừ nói, "À, là một cô nương a, chắc hẳn còn rất xinh đẹp đi."

Trần Lương cúi đầu tiếp tục động tác trong tay, vừa nghe lời đầy ý chua của Ngải Thanh, liền chỉ muốn cười, nhịn không được cũng muốn trêu một phen, "Ừ, là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp."

Thực ra, Trần Lương xác thực là đang nói dối, hắn luôn không thích đánh giá dung mạo người khác, cảm thấy chỉ dựa vào trông mặt bắt hình dong, thật sự nông cạn, cho nên, đối với cô nương hôm nay cũng chỉ biết là nữ nhân, còn xấu hay đẹp, lại không biết. Hiện nay nghĩ đến, cũng chỉ có Ngải Thanh, hắn lần đầu tiên gặp mặt liền bắt đầu quan sát tỉ mỉ.

Ngải Thanh vừa nghe Trần Lương lại không phản bác, lập tức đẩy đối phương ra đứng lên chạy về phòng, may mà Trần Lương phản ứng cực nhanh, vội vàng bắt lấy tay y, kéo vào trong lòng, cười nói, "Gạt ngươi thôi, ta không để ý người kia xấu hay đẹp, ngươi hẳn biết, ta không thích đánh giá người khác."

Nghe thấy giải thích, Ngải Thanh lúc này mới nhớ đến khoảng thời gian trước Trần Lương hình như từng nói với y vấn đề này, lúc đó mình còn bởi vì câu "đời này, ta chỉ nhận định ngươi" của hắn bị cảm động bối rối, nói như vậy, hình như, là đã hiểu lầm hắn nha.

Trần Lương thấy người dừng giãy dụa, liền nắm tay y lại ngồi xuống, "Được rồi, chúng ta phải nhanh chút, nếu không thịt sấy và lạp xưởng sợ là hôm nay không thể hoàn thành."

Ngải Thanh vừa nghe cũng mới phản ứng lại, vội vàng rải tiêu vào trong chậu thịt, nhồi chung với thịt.

--------

Tgclmn:

1/ ha ha, đừng lo lắng, tôi không phải người ngược, chờ xem Ngải Thanh phát huy tài trí thu thập nữ pháo hôi câu dẫn người khác thế nào đi.

2/ lạp xưởng và thịt sấy: bên Tứ Xuyên lúc lễ tết cơ bản mọi nhà đều sẽ làm, tôi và mẹ lúc lễ tết cũng thường xuyên làm, làm xong hong khô, có thể để được rất lâu, có cái thậm chí có thể ăn đến mùa hè năm mới.

3/ người lớn tuổi cổ đại tái hôn kỳ thật không kỳ quái lắm, nhưng bởi vì Trần Tài và vợ trước phu thê tình thâm như vậy, trong ba năm vợ trước chết cũng không thấy có ý tái hôn, người thôn Trần gia mới hiếu kỳ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment