*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đã là 30 tháng chạp, ngày cuối cùng của năm âm lịch.
Giao thừa, nói trước và sau tết, là ngày mọi người bỏ cũ đón mới; là bữa cơm cuối cùng trong năm, cơm tất niên đêm giao thừa yêu cầu đặc biệt nhiều, ví dụ người cả nhà tề tụ đoàn viên, cơm tất nhiên chú trọng thập toàn thập phúc v.v
Ngải Thanh và a cha của y từ sau khi kết thúc bữa trưa thì luôn bận rộn làm cơm đoàn viên giao thừa, sau một phen bàn bạc, hai người cuối cùng quyết định cơm tất niên lấy lẩu làm chủ, lại thêm mấy món ăn gia đình có điềm tốt.
Trong mùa đông, cả nhà ngồi vây quanh ăn lẩu, nồi hơi nấu sôi, hơi nóng hầm hập, ấm cúng quấn người, vừa có thể xua hàn vừa lộ vẻ náo nhiệt, hơn nữa lẩu còn có một điềm tốt, đó chính là cầu nguyện cả nhà năm mới hưng thịnh; còn món gia đình khác, cá là không thể thiếu, có ý "mỗi năm có dư", cộng với ít củ cải trắng, chúc mỗi năm tốt lành, về món ngọt, Ngải Thanh định làm bánh nguyên tiêu, tục xưng "thang viên"
(trôi nước), thêm nhân đậu đỏ, đường đỏ v.v bên trong, ngụ ý "đoàn viên", đương nhiên đậu hủ và bánh tổ hai ngày trước làm xong tất nhiên cũng phải bưng lên bàn, nghe nói đậu hủ này đại biểu "cả nhà phúc", bánh tổ thì ý "mỗi năm tốt hơn", đối với mấy cái này Ngải Thanh không phải quá rõ, đều là biết được từ a cha mình. Trừ điềm tốt, thịt gà vịt heo v.v cũng không thể thiếu, dẫu sao là bữa cơm tất niên cuối cùng trong năm, tất nhiên phải ăn phong phú vui sướng!
Nước lẩu là canh giò heo Ngải Thanh đêm qua lệnh Trần Lương dùng lửa nhỏ hầm, lại bỏ vào trong gia vị gồm tiêu, bột ớt và gừng, muối và xì dầu, lẩu liền thành.
Về món ăn kèm với lẩu, thì giao cho Trần Lương và Tô Dịch Dương.
Bánh tổ làm xong hai ngày trước, hiện giờ đã đã lạnh cứng lại, Lê Vân Thanh dùng dao cắt một miếng lớn chia thành hai nửa, một nửa cắt thành lát dài nhỏ trực tiếp ăn, nửa còn lại thì cắt thành lát mỏng bỏ vào trong dầu chiên cho đến khi bề mặt xuất hiện vàng óng, cắn một miếng, giòn tan.
*bánh tổ chiênMột nhà bốn người bận cả chiều, lúc đến buổi tối, cuối cùng đã hoàn thành bàn cơm đoàn viên phong phú. Chính giữa bàn gỗ đặt nồi hơi nhỏ, trong nồi nhỏ nóng hầm hập không ngừng bốc ra mùi thơm và hơi nóng, quanh nồi lẩu cũng bày đầy các món đủ sắc, gà viên cay, canh cá đậu hủ, giò heo kho tàu, cải trắng chua ngọt, khoai tây ớt xanh sợi, bánh tổ chiên v.v gần chín món, cộng với lẩu, hoàn chỉnh "thập toàn thập phúc".
*gà viên caycanh cá đậu hủBốn người ngồi quanh lẩu, ăn vui vẻ dị thường, đôi khi trò chuyện, trong phòng vang lên tiếng nói cười. Theo cơ thể trước mắt của Ngải Thanh, vốn không được cho phép uống rượu, nhưng niệm tình hôm nay đặc biệt, y vẫn may mắn nếm được rượu ngon cất giấu kỹ của phụ thân, rượu tuy ngon, lại mạnh vô cùng, tuy chỉ uống một ly nhỏ, trên mặt trắng nõn của Ngải Thanh vẫn nhuộm hai vầng đỏ.
"bùm, bùm", "vèo, vèo", ngoài nhà đột nhiên truyền tới từng đợt tiếng pháo, cũng không biết trẻ con tinh nghịch nhà nào lại khẩn cấp như vậy, nhưng tiếng pháo vui mừng này lại không hề ảnh hưởng tiếng cười vui trong phòng, ngược lại còn tăng thêm chút không khí tốt lành cho đêm đoàn viên này.
Một bữa cơm tất niên náo nhiệt vui vẻ kết thúc trong tiếng pháo.
"Thanh nhi, đây con cầm lấy." Sau bữa cơm, Lê Vân Thanh và Tô Dịch Dương đột nhiên lấy ra một bao giấy đỏ đưa cho Ngải Thanh.
"Hả? Cha, a cha, con đã lớn rồi." Mình đều đã trưởng thành rồi a, sao còn có thể lấy tiền lì xì, cha và a cha có phải nhầm rồi không.
"A cha và cha con tất nhiên biết, nhưng con vẫn nhận đi, cuộc sống quá khứ a cha không ở bên con, tuy có chút muộn, nhưng a cha vẫn hi vọng có thể bồi thường một lần. Đối với tiền lì xì đến muộn này, Thanh nhi, con sẽ không để ý chứ?"
"Này___" Ngải Thanh có chút do dự.
"Thanh nhi, nhận đi." Trần Lương nhìn ra được, thay vì nói là hồng bao, không bằng nói đây là áy náy chưa thể tận trách của một vị phụ thân, Thanh nhi cũng chỉ có nhận tiền này mới có thể hóa giải tâm kết của hai vị phụ thân.
"Ừm, vậy Thanh nhi liền nhận, cảm ơn cha và a cha." Nhận lấy bao giấy đỏ a cha đưa, Ngải Thanh cảm giác được độ dày nặng trong bao.
Sau bữa cơm tất niên, cả nhà muốn đón giao thừa, nhưng Ngải Thanh như có chút say, hơn nữa thêm do là dựng phu, cho nên có chút mệt mỏi khó chịu, Trần Lương báo với hai người cha rồi đỡ Ngải Thanh về phòng.
Vừa vào phòng, đầu Ngải Thanh không ngừng truyền tới cơn buồn ngủ, nằm trên giường thiếp đi, Trần Lương mới vừa xoay đầu liền thấy đối phương đã nằm ngang trên giường, nhìn người nào đó ngủ không ra tư thế gì, Trần Lương chỉ có thể đành chịu cười cười, trên mặt lại đầy cưng chiều, cẩn thận cởi áo ngoài và giày vải cho bảo bối, ôm người y qua đặt nằm lại, sau khi đắp một lớp chăn bông, mới yên tâm đi ra ngoài.
Trần Lương từ phòng bếp mang nước nóng tới tỉ mỉ lau toàn thân cho Ngải Thanh đang ngủ, tựa hồ cảm nhận được chút hơi lạnh, Ngải Thanh vô thức rên ra tiếng, "Ưm...."
Vốn là một tiếng rên bình thường, nhưng phối với mặt đỏ bừng tú lệ và thơm ngát trên người không ngừng tỏa ra, Trần Lương đột nhiên cảm thấy hạ thể một trận khô nóng, sợ mình nhịn không được dụ hoặc, nhanh chóng lau người cho đối phương xong, thắt dây áo, đắp chăn bông xong xoay người muốn ra ngoài.
Nhưng không ngờ___
"Đừng đi....." Ngải Thanh trong mộng tựa hồ cảm nhận được nguồn nóng bên người đang biến mất, vội vàng duỗi đôi tay ra ôm chặt lấy lò sưởi, "Đừng đi, ưm....thật ấm.... ưm....."
Ngải Thanh ôm thân thể ấm áp tất nhiên thoải mái không thôi, như chứng thực cảm nhận chân thực hiện giờ của mình, còn khó nhịn cọ cọ cơ thể.
"Ưm..." Trần Lương chỉ thấy nơi tư mật của mình như có vạn con sâu cắn, cứng đờ khó chịu, cố tình có người không biết nguy hiểm, lại còn không ngừng uốn éo cơ thể, đùi thon dài không ngừng quẹt qua nơi đó của mình, muốn giãy thoát đôi tay nhỏ trắng nõn siết chặt cổ mình, lại làm sao cũng không cách nào đạt được, ngược lại kích phát đối phương càng thêm táo bạo dán chặt mình cọ sát.
"Ô....Thanh nhi, mau buông tay!" Còn không buông tay, Trần Lương chỉ sợ là sẽ mất sự kiềm chế vẫn luôn tự hào.
"Không, không muốn.....thật ấm nha, ha hả," Ngải Thanh đã say nào quản được hành động của mình, chỉ biết thứ mình đang ôm là thoải mái như thế, thật muốn sờ sờ.
Nghĩ hồi, Ngải Thanh thật sự buông một bàn tay quấn trên cổ Trần Lương ra sờ toàn thân Trần Lương, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng nỉ non mơ hồ, "Ưm....thật nóng...a, thật cứng....ưm..."
Một loạt hành động của Ngải Thanh khiến Trần Lương tức thì thừ ra, hắn làm sao cũng không ngờ bảo bối lại sẽ có hành động như vậy, nếu không phải đôi mắt nhắm chặt và ý thức mơ hồ, Trần Lương chỉ sợ là sẽ cho rằng Ngải Thanh có phải cố ý trêu chọc, giày vò mình không.
Tay Ngải Thanh từ mặt tuấn dật của Trần Lương sờ xuống đến ngực rộng lại đến bụng rắn chắc, cho đến____
"ồ ồ...." Mệnh căn thô dài đã cứng như sắt đột nhiên bị tay trơn nhỏ của bảo bối nắm lấy, Trần Lương có thể nhịn thế nào đi nữa cũng nhịn không được phát ra tiếng thở dốc khó nhịn.
Cảm nhận được trong tay tựa hồ đang nắm một cây gậy sắt, Ngải Thanh có chút hiếu kỳ, tay nhỏ không nén được lại siết thêm.
Trần Lương lúc này đã mồ hôi lạnh đầy trán, tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Ngải Thanh treo trên người Trần Lương lại không chút tri giác, nắm gậy sắt kia, cảm nhận gậy sắt ngày càng lớn trong tay mình, như phát hiện đồ chơi vui, cười đùa nói, "Trần Lương, cái này, cái này thật vui, nó biết động nha, còn biết biến lớn nữa, ưm, có điều ngày càng lớn, tay ta đều sắp không nắm hết."
Trần Lương lúc này là cả lòng muốn chết đều có, vật của mình bị bảo bối hình dung như vậy, không biết nên vui hay buồn.
Có lẽ thật sự cảm giác có chút mệt, Ngải Thanh đang nắm gậy sắt đột nhiên thả tay, cánh tay lại ôm lại cổ Trần Lương, mặt nhỏ cọ cọ cổ đối phương, vùi đầu ngủ trên vai hắn.
(Trời ơi!) Trần Lương giờ này khắc này chỉ cảm thấy mình là như vậy.....như vậy..., "bi thúc" như vậy, đúng, chính là hai chữ bảo bối thường dùng này. Nhìn túp lều đã dựng thẳng, Trần Lương đành phải đặt bảo bối trong lòng trên giường, chính mình cũng nằm lên, tuột quần xuống, kéo tay nhỏ trơn bóng của bảo bối qua phủ trên nơi tư mật của mình, ma sát lên xuống, nửa canh giờ sau, trước khi mình tinh quan thất thủ
(aka xuất tinh), cầm khăn khô bên cạnh qua bao bọc toàn bộ dục vọng sắp phát tiết.
Sau khi hồi sức, Trần Lương vội vàng bò dậy, thấy trên giường không dính vật bẩn, liền yên tâm, sau khi đắp chăn cho Ngải Thanh, cầm thau nước qua bưng ra khỏi phòng.
Hôm sau lúc Ngải Thanh thức dậy, đã hoàn toàn quên chuyện đêm qua, càng không thể nhớ tiết mục mình trêu chọc Trần Lương, chỉ vào lúc rửa mặt dính nước, cảm thấy tay phải của mình có chút cảm giác hơi đau như lột da, rất nghi hoặc, khi ăn sáng, trực tiếp hỏi ra trước mặt a cha và cha, "Trần Lương, tay phải của ta có chút đau, giống như bị người lột một lớp da, nhưng kỳ quái a, hôm qua ta...."
"Phụt....." Vừa nghe nghi vấn của Ngải Thanh, Trần Lương đột nhiên nhớ đến chuyện mình đêm qua dùng tay bảo bối giải quyết dục vọng, trên mặt màu mạch không nén nổi ửng đỏ.
"Ngươi sao vậy, sao không cẩn thận như vậy, uống ngụm canh đều có thể bị sặc." Thấy Trần Lương đột nhiên phun canh, Ngải Thanh còn tưởng đối phương bị sặc, vội vàng đứng lên vỗ lưng đối phương, trong miệng còn quan tâm oán trách.
"Ha ha, ha ha.....Dịch Dương, cười chết ta rồi, ta có chút đau bụng, mau đỡ ta về phòng, ha ha....ha ha, thật sự mắc cười quá." Lê Vân Thanh tâm tư lanh lợi, nhớ lại Trần Lương sau bữa tối đưa Ngải Thanh về phòng, lúc trở ra đã là nửa canh giờ sau, cộng với cảm giác đau tay của Ngải Thanh và phản ứng lúc này của Trần Lương, chuyện dễ đoán như vậy nào còn cần người nói rõ sao.
Tô Dịch Dương có chút đành chịu, ông đương nhiên cũng có thể đoán ra đại khái, nhưng không ngờ "phu nhân" nhà mình lại càn quấy không chừa mặt mũi như vậy, xin lỗi cười cười với Trần Lương, liền kéo đối phương ra khỏi đại sảnh.
"Ơ, a cha bụng người không thoải mái sao?" Ngải Thanh vừa vỗ lưng cho Trần Lương, vừa nghi hoặc hỏi a cha mình.
"Ha ha, ha ha, đúng vậy, bụng ta không thoải mái, ta....a, mắc cười quá, ta về phòng trước a, hai con, hai con tiếp tục a.....ha ha...." Lê Vân Thanh đã cười không chút hình tượng, nhi tử của mình cũng quá đơn thuần rồi, may mà gặp được Trần Lương quyết một lòng với nó.
"Trần Lương, a cha sao vậy a, bụng đau, sao còn cười?" Từ chỗ a cha không có được đáp án, Ngải Thanh lại chuyển lực chú ý về trên người Trần Lương.
"Cái, cái này, có thể là cười đau đi." Bịa chuyện như vậy quả nhiên không phải khó chịu bình thường, Trần Lương chỉ thấy lưỡi mình đều sắp thắt gút, lời không lưu loát.
"Như vậy à." Ngải Thanh nén nghi vấn xuống, lại đột nhiên nhớ đến vấn đề của mình, "Vậy tay ta sao đau a?"
"Phụt....." Trần Lương muốn uống ly trà an ủi lần nữa không hề báo trước phun ra, "Khụ khụ, khụ khụ....."
Xem ra lén làm chuyện xấu quả nhiên là có báo ứng, đây là cảm xúc lớn nhất hôm nay của Trần Lương.
--------
Tgclmn: tôi không phải fan của Hạ Hà Lạc Lạc, đột nhiên được báo họ chia tay rồi, chỉ có chút cảm khái, haizz, xem ra vẫn là chúng ta ảo tưởng tình yêu đồng tính quá nhiều, ký thác quá nhiều trên người họ, đột nhiên chia tay làm tôi có chút khó chịu.Thế là, thêm chút thịt đi, phát tiết phát tiết........