Ba ngày sau, Hồ Tam quả thật như hẹn đến cửa.
"Trần Lương đệ, hiện giờ nghĩ thế nào?" Khẩu khí vẫn tự tin vạn phần.
Ngải Thanh đứng một bên, nghe vậy, lập tức lên tiếng, "Bọn ta đáp___"
"Đa tạ Hồ huynh, bọn ta đều là người thôn quê, mối làm ăn này là không làm được."
"Vì sao?" Hồ Tam không bình tĩnh nữa, từ trên ghế nhảy lên, vẻ mặt không dám tin, hắn thế nào cũng không dám tin trên đời này lại có người sẽ cự tuyệt cơ hội phát tài tốt như vậy.
Ngải Thanh cũng rất bất ngờ, y rất rõ ý nghĩ của Trần Lương, hơn nữa cơ hội lần này có Hồ Tam phú hộ châu phủ hợp tác giúp đỡ, đối với Trần Lương mà nói là ngàn năm khó gặp. Trên mặt y viết nghi hoặc, nhưng trong mắt lại lộ vẻ xúc động.
Lê Vân Thanh vẫn một bộ nhàn nhã, hớp nhẹ nước trà trong ly.
Trần Lương không để ý ánh mắt của người xung quanh, chỉ xoay đầu cúi nhìn Ngải Thanh, kéo đôi tay đối phương qua nắm trong lòng bàn tay, chậm rãi nói, "Thanh nhi, ngươi nguyện vì ta đi làm chuyện không muốn, ta cũng vậy! Trước khi chưa gặp ngươi, ta xác thực có lòng với đường thương nhân, nhưng sau khi có ngươi, ta lại chỉ ngươi là đủ. Có thể có ngươi, đã là của cải lớn nhất đời này của ta."
"Trần Lương___" Trong mắt Ngải Thanh thấm đầy nước mắt, ngấn trong tròng mắt, cố kiềm không để rơi xuống.
Lê Vân Thanh nghe vậy, ly trà trong tay đã đặt xuống, nhìn phu phu trẻ tuổi, trong mắt đầy cảm động và ý cười, trên miệng lại một chút cũng không buông tha hai người, "Được rồi, hai người các con, ở trước mặt người khác liếc mắt đưa tình như vậy, hai đứa không ngại mùi chua, ta cũng chịu không nổi. Ta vẫn đi xem thử cháu của ta thì hơn." Nói rồi, nhấc chân đi ra khỏi nhà chính.
Hồ Tam chấn kinh! Nhất là nghe được lời bày tỏ thâm tình của Trần Lương, tuy như Lê Vân Thanh nói, là có chút chua, nhưng vẻ mặt và phản ứng của hai phu phu hắn là nhìn rõ, chân thành như vậy. Trong thương trường nhìn quen hư tình giả ý, miệng vâng bụng trái, Hồ Tam cũng sớm đã quen cuộc sống như thế, hắn suýt chút nữa đều sắp quên quá khứ của mình. Hắn lúc đó giống Trần Lương, bên cạnh cũng có một bảo bối săn sóc thiện lương như Ngải Thanh, hạnh phúc mà lại đơn giản như vậy. Đáng tiếc đối phương bạc mệnh, không chịu qua được lúc gian khổ kia đã rời khỏi mình.
Hồ Tam vội lắc đầu, muốn ép hơi ẩm trong mắt trở lại, đoạn quá khứ phủ bụi kia, nếu không có đôi phu phu hôm nay, hắn đời này sợ là cũng không nhớ đến nữa.
Trần Lương sau khi vỗ về Ngải Thanh, xoay đầu chắp tay xin lỗi Hồ Tam, "Hồ huynh, ý tốt của ngài, thứ Trần Lương vô phúc. Nhưng vô luận thế nào, đều là vạn phần cảm tạ."
Chân tình như vậy, Hồ Tam hắn lại sao có thể tận lực miễn cưỡng nữa, có điều sau khi nghĩ ngợi, hắn mới nói, "Trần Lương, nếu ngươi không ghét bỏ, hai ta kết nghĩa huynh đệ, thế nào?"
"Hả?" Ngải Thanh và Trần Lương trong phòng đều sững sờ.
"Vậy là ghét bỏ?" Hồ Tam hỏi.
"Không, sao dám ghét bỏ, chỉ sợ bôi nhọ Hồ huynh." Trần Lương vội vàng đáp.
"Đã không ghét bỏ, vậy chuyện này liền quyết định vậy đi, được không?" Hồ Tam là người hào sảng, năng lực đàm phán trên thương trường cũng là hàng đầu, trước kia ký khế ước chung quy là tốt.
"Hồ huynh, tại hả có thể hỏi một câu nữa không?"
"Mời tự nhiên."
"Vì sao muốn kết nghĩa huynh đệ với tại hạ?" Không chỉ Ngải Thanh nghi hoặc, Trần Lương cũng vậy, dẫu sao đối phương là phú hộ có tiếng, mình lại cự tuyệt hợp tác cùng hắn, sao có thể còn sẽ muốn kết bái với mình nữa?
"Các ngươi làm ta nhớ đến thê tử đã mất, Hồ Tam ta đời này trừ làm ăn, kính trọng nhất chính là người có tình, có thể kết bái với ngươi là ta chiếm tiện nghi mới phải."
Trần Lương và Ngải Thanh thấy lúc đối phương nhắc đến thê tử khóe mắt không lưu ý để lộ ra tưởng nhớ và buồn bã, trong lòng cũng xúc động, nam tử mập hoa phục trước mắt này cũng là người có tình a!
"Vậy, đại ca tại thượng, xin nhận tiểu đệ một lạy." Trần Lương từ trong tay Ngải Thanh cầm ly trà qua, chắp tay đưa cho Hồ Tam.
"Hiền đệ tốt." Hồ Tam nhận lấy ly trà uống cạn, thân thể lộ ra khí phách hào phóng, chính là thịt đầy người cũng không chặn được.
Hai người sau khi chính thức kết bái, Trần Lương lại giữ Hồ Tam lại ăn cơm trưa, Hồ Tam cũng không khách khí, nói thế nào đều là nhà đệ đệ, hơn nữa từ sau ngày đó nếm qua tay nghề của Ngải Thanh, trong lòng hắn sớm đã chờ mong vạn phần!
Trên bàn cơm.
"Đệ đệ, tuy biết phu phu hai ngươi không muốn bước vào thương trường, nhưng cũng đáng tiếc trù nghệ của đệ quân." Hồ Tam ăn sườn heo, cảm khái.
Trần Lương và Ngải Thanh nhìn nhau một cái, cười cười, cũng không nói.
"Ta trái lại có một chủ ý hay, không biết hiền đệ muốn nghe chút không?" Nói đến chủ ý, mặt cười hồ ly kia lại đến lần nữa.
Có điều trải qua chuyện kết bái, Ngải Thanh cũng đã hiểu tính tình thật của Hồ Tam, lần này đối với nụ cười giảo hoạt kia không còn phản cảm.
"Nghĩa huynh mời nói."
"Đại ca lần này đến là muốn mở vài tửu lâu nữa ở huyện Cổ Điền, hiền đệ cùng đệ quân không muốn chen chân, đại ca không miễn cưỡng, nhưng đệ quân có thể viết ra công thức món ăn rồi dạy cho đầu bếp của tửu lâu không?
Trần Lương không nói, chỉ nhìn Ngải Thanh, giao quyền quyết định cho đối phương.
Công thức mấy món này đều là kiếp trước học được ở quán ăn làm công, có thể chia sẻ mỹ thực với thế nhân, Ngải Thanh tất nhiên là không để ý, lập tức chấp nhận đề nghị của Hồ Tam.
"Đệ quân đã đáp ứng, như thế sau này một phần lãi của tửu lâu liền thuộc về hai người," Hồ Tam mở miệng nói tiếp, nhìn thấy bộ dáng vội mở miệng khước từ của Trần Lương và Ngải Thanh, vội vàng bổ sung, "Cái gọi là huynh đệ ruột còn tính toán rõ, tửu lâu này đã có phần sức của hai ngươi, đại ca há có đạo lý chiếm tiện nghi của người nhà, hai ngươi nếu khước từ, vậy chính là xem thường đại ca."
"Ách, vậy thì tạ đại ca." Đối phương đã tỏ thái độ như vậy, Ngải Thanh và Trần Lương cũng thật sự không nghĩ ra đạo lý cự tuyệt.
Ngải Thanh nghĩ, dù sao hiện đại có nhiều quản lý và đạo kinh doanh như vậy, đến lúc đó mình lại dạy cho đại ca, cũng xem như xứng với một phần lãi kia.
Ngải Thanh tuyệt đối không ngờ, mai sau Hồ Tam vì những cách kia của y lại sẽ trở thành nhà giàu nhất triều Đại Tống, mà y và Trần Lương cũng trở thành người có tiền số một số hai trong thôn, không, là cả triều Đại Tống, chỉ là được Hồ Tam che chở, cộng với cả nhà Ngải Thanh thấp điệu ở trong thôn, mới không có bị người ngoài biết.
Nhân lúc Hồ Tam và a cha mình nói chuyện, Ngải Thanh vội vàng gọi Trần Lương vào phòng, viết mấy món ăn nghĩ xong thành công thức, lại thêm vài cách làm nước trái cây, đồ uống cùng chỉnh sửa xong.
Đứng trước bến đò, Ngải Thanh và Trần Lương vẫy tay cùng tiễn biệt Hồ Tam.
"Đại ca, đây là vài công thức món ăn ta mới nghĩ xong, đều không khó làm, ngươi cầm về để đầu bếp thử xem, nếu có vấn đề, sai người đến nói là được." Ngải Thanh đưa một xấp giấy trong tay cho Hồ Tam.
"Ừ, đại ca cảm tạ trước. Các ngươi cũng về đi, chờ lo xong chuyện khai trương tửu lâu mới, đại ca lại đến thăm các ngươi." Nói rồi, Hồ Tam nhấc chân lên thuyền.
"Đại ca, bảo trọng!" Trần Lương chắp tay nói.
"Hiền đệ, đệ quân, các ngươi cũng bảo trọng!" Đáp lễ, Hồ Tam vẫy tay ra hiệu hai người về.
Nhìn thuyền gỗ dần dần đi xa, Ngải Thanh và Trần Lương lúc này mới thu ánh mắt lại, tay nắm tay đi về nhà.
Về đến trong nhà, Lê Vân Thanh đang bế bảo bảo ngồi dưới táng cây.
Trong tay chơi tượng gỗ cha tự tay làm, bảo bảo cười khanh khách không ngừng, đột nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc ở cửa, tay phải ném cái, tượng gỗ rơi trên đất, dang hai cánh tay hướng tới a cha mình, khẩn cầu ôm ấp.
Ngải Thanh đi tới, nhanh nhẹn đón lấy bảo bảo từ trong tay a cha vỗ vỗ lưng nhỏ.
"Người đi rồi?" Lê Vân Thanh nhặt tượng gỗ trên đất lên hỏi.
"Dạ." Ngải Thanh đáp, có chút chột dạ, mình đều chưa thương lượng với a cha một phen.
Lê Vân Thanh thu hết vẻ mặt của nhi tử vào đáy mắt, lắc đầu, "Hai đứa cũng lớn rồi, mấy chuyện này hai đứa tự mình làm chủ là được. Nếu có chỗ không hiểu, lại hỏi cũng không muộn."
Ngải Thanh ngẩng đầu nhìn a cha mình, ra sức gật đầu.
------
Tgclmn: dự báo chương sau, thùng tắm play!Đề tài hôm nay: đam mỹ, thế nào?Hôm nay, trong group QQ (đều là tác giả đam mỹ) bùng nổ rồi, một tác giả đam mỹ nói mẹ anh ta phát hiện anh ta đang viết đam mỹ, mắng anh ta là biến thái, anh ta cầu an ủi, chạy đến trong group nói, kết quả dẫn đến đại chiến nước miếng của các tác giả khác. Haizz, đam mỹ thì sao a, có tội sao?