Gia Hữu Đại Giá Lang

Chương 65

Ngải Thanh ngủ giấc này không ngon lắm, trong mộng cứ kèm theo từng tiếng khóc nấc dữ dội, Ngải Thanh chỉ cảm thấy tim mình đều sắp xoắn lại, trên trán toát mồ hôi lạnh.

"Đừng!" Đột ngột mở mắt ra, tay chân qua loa vỗ đánh, nháy mắt Ngải Thanh cảm thấy trong đầu mờ mịt, chỉ có thể thất thần nhìn đỉnh giường gỗ.

Qua một hồi, Ngải Thanh mới từ trong ác mộng hồi thần lại, ngồi dậy, nhớ lại ác mộng vừa rồi, lòng lại thít chặt, khó chịu như không thở nổi, luôn cảm thấy có chuyện không tốt sẽ xảy ra, (tiếng khóc nấc....), như đột nhiên nghĩ đến gì, Ngải Thanh cuống quýt từ trên giường nhảy xuống, lộn xộn mang giày xong liền vọt ra ngoài phòng.

"Trần Lương, Trần Lương...." Ngải Thanh vừa ra viện, ánh mắt liền tìm kiếm bóng dáng của Trần Lương, như chỉ có nơi đó mới là chốn yên bình của bản thân.

Trần Lương, thợ mộc và người trong thôn lúc này đang ở hậu viện bận việc, ai cũng không nghe thấy tiếng hô gọi của Ngải Thanh.

"Ngải Thanh, Ngải Thanh," Tiếng của Trần thẩm đột nhiên vang lên, trong ngữ khí đều là hoảng hốt và sốt ruột.

"Trần thẩm, ta ở đây." Bảo bảo ở chỗ Trần thẩm, Trần thẩm đến đây, bảo bảo sẽ không xảy ra chuyện đi, sẽ không, Ngải Thanh trấn tĩnh mình, nhanh chóng chạy đến cửa.

"Ngải Thanh, mau đến xem bảo bảo, nhanh nhanh." Trần thẩm vừa nhìn thấy Ngải Thanh, hoảng loạn trên mặt càng rõ ràng, vội vàng cẩn thận đưa hài nhi trong tay cho đối phương.

Ngải Thanh đón lấy, tỉ mỉ quan sát bảo bảo trong tã lót.

Bảo bảo lúc này mở đôi mắt tinh xảo, nhìn a cha của mình, trên mặt vẫn là láng mịn, không có khác thường, trừ mặt cười và sự linh động kia, không sai, bảo bảo mỗi lần nhìn thấy Ngải Thanh đều hoạt bát, hôm nay lại yên tĩnh nằm trong lòng, nhìn kỹ, đôi mắt có chút uể oải.

"Ngải Thanh, ngươi mau.... mau xem....xem trên người bảo bảo." Từ buổi chiều sau khi phát hiện dị trạng trên tay Kỳ nhi, Trần thẩm lập tức ôm bé chạy đến, đã lớn tuổi, cả đường lại không dừng nghỉ ngơi, Trần thẩm nói chuyện có chút thở dốc, nhưng lo âu trong lời nói lại rõ ràng.

Vừa nghe Trần thẩm nói như vậy, Ngải Thanh vội vàng ôm hài tử vào phòng, tuy đã đến mùa xuân, nhưng nhiệt độ vẫn hơi thấp.

Đến trong phòng, đóng cửa lại, Ngải Thanh lúc này mới cởi dây vải tã lót, lộ ra bảo bảo tròn mịn, chỉ là trên tay lại thêm mấy mẩn đỏ nhỏ, rải rác, không có mấy cái.

(Đây là thủy đậu!) sấm sét giữa trời quang! Sẽ không sai, Ngải Thanh kiếp trước ở cô nhi viện nhìn thấy con nít nổi thủy đậu thật sự quá nhiều, thủy đậu này bình thường nổi trên thân thể trước, nhưng rất nhanh sẽ lan đến mặt đầu, nếu nghiêm trọng, lưỡi và tim phổi đều có khả năng.

Nhìn mụn nước dạng giọt nước trong suốt trên cánh tay bảo bảo, tuy biết thủy đậu không nghiêm trọng bằng đậu mùa, nhưng đây là ở cổ đại, cho dù có cha thần y ở đây, Ngải Thanh cũng sẽ không an tâm, huống chi cha lúc này căn bản không ở bên cạnh.

Từ trong chấn kinh bình tĩnh lại, Ngải Thanh vội vàng lần nữa cột lại dây vải, bọc bảo bảo kín kẽ, người nổi thủy đậu tuyệt không thể ra gió, bằng không chứng bệnh sẽ có chiều hướng nặng thêm.

"Ngải Thanh, trên người Kỳ nhi nổi là thủy đậu hả?" Trần thẩm đứng bên cạnh lo lắng nói.

"Ừm." Nói rồi, Ngải Thanh ôm bảo bảo vào trong giường bên trong, thả màn giường xuống, lúc này mới đứng lên xoay mặt hướng Trần thẩm, nhờ vả, "Trần thẩm, chỗ ta không rút thân ra được, người đi hậu viện tìm Trần Lương đến giúp ta được không?"

"Này, được, ngươi bồi hài tử, ta rất nhanh liền về." Nói xong, Trần thẩm chạy chậm ra ngoài, lại cẩn thận đóng cửa phòng.

Ngải Thanh hiện giờ suy nghĩ hỗn loạn, nhìn bảo bảo trên giường, y vừa mừng vừa lo, mừng là bệnh của bảo bảo chỉ là thủy đậu, nếu là đậu mùa, ở cổ đại kỹ thuật điều trị cực kỳ thiếu hụt, bản thân y cũng không dám tưởng tượng có thể trị khỏi không, dẫu sao tiêm chủng vắc xin đậu mùa, y cũng chỉ nghe qua lại chưa từng thực tiễn; mặt khác, y lại lo lắng, làm cha mẹ, con ruột xảy ra chuyện, dù chỉ là bệnh vặt, cũng đủ khiến người hốt hoảng lo sợ, huống chi kiếp trước Ngải Thanh cũng là nghe người nói qua, thủy đậu này nếu nổi lợi hại, sẽ chết người tuyệt đối không lạ.

Cởi giày, ngồi trên giường, Ngải Thanh nắm tay nhỏ của bảo bảo, vẻ u sầu trong mắt làm sao cũng không tan được.

"Thanh nhi___" Tiếng của Trần Lương vang lên trong phòng, truyền đến trong tai Ngải Thanh.

Ngải Thanh vội vàng vén màn ra một góc nhỏ, trên mặt có hoảng hốt, nhiều hơn là mong đợi một sức mạnh có thể dựa vào.

Trần Lương thấy thế, vội vàng đi tới vén màn giường ra, ngồi trên giường.

"Trần Lương, Kỳ nhi, Kỳ nhi bị bệnh thủy đậu, sẽ có chuyện hay không?" Lật đật tóm lấy cánh tay Trần Lương, Ngải Thanh vội vàng hỏi.

"Sẽ không có chuyện, Thanh nhi, ta lúc nhỏ cũng từng bị." Trần Lương ôm người vào trong lòng, an ủi, "Trong thôn rất nhiều đứa nhỏ đều bị qua, sẽ không có chuyện." Trần Lương không nói ra tình hình thực tế, trong thôn xác thực có rất nhiều đứa nhỏ bị qua thủy đậu cũng trị khỏi rồi, lại không phải là tất cả, nhưng hắn không dám mở miệng, hắn biết Ngải Thanh sẽ không chịu được. Trong lòng nghĩ ngợi, Trần Lương lại nhìn bảo bảo trong giường, thấy hài tử tinh thần không tốt, lo lắng trong lòng tuyệt không ít hơn Ngải Thanh.

"Trần Lương, chúng ta mau đi mời đại phu đi, cha không ở nhà." Ngải Thanh được an ủi, trong lòng yên tâm không ít, nhưng nghĩ tình huống trước mắt, có lẽ tìm một đại phu đến khám mới là lựa chọn tốt nhất, ở phương diện sinh hoạt và thực phẩm, y tuy biết chiếu cố người bị thủy đậu thế nào, nhưng phương thuốc hai người đều bất lực.

"Được, người trước đừng sốt ruột, ta sau khi xem Kỳ nhi, lập tức đến trong trấn mời đại phu đến." Trần Lương nói rồi buông Ngải Thanh ra, mở tã lót nhìn cánh tay bảo bảo, may mắn, mụn nước trên tay không nhiều.

Lần nữa bọc bảo bảo lại, Trần Lương lại an ủi Ngải Thanh mấy câu, liền rời khỏi phòng.

Ngải Thanh nằm xuống, bên tay trái là bảo bảo trong tã lót, phủ tay trên trán bé, cảm nhận một chút, may mà không phát sốt. Trong lúc bị thủy đậu, sợ nhất chính là phát sốt.

Cơ thể kiếp này của Ngải Thanh chỉ 16t, lúc xuyên đến mới 5t, cũng không biết có từng bị thủy đậu không, nếu chưa từng bị, sợ là cũng có nguy hiểm bị lây nhiễm, nhưng Ngải Thanh lúc này lại không sợ, không có gì quan trọng hơn máu mủ ruột thịt của mình, đều nói mẫu ái lớn hơn trời, Ngải Thanh lúc này cuối cùng biết vì sao có những cha mẹ thà rằng hi sinh bản thân cũng muốn thành toàn cho con cái, này không phải chính là tâm tình lúc này của y sao. Trên đời này, cha mẹ mới là người yêu mình nhất a!

" Cót két ~~" Cửa phòng rất nhanh lại bị mở ra, Ngải Thanh nghi hoặc, Trần Lương sao nhanh vậy đã về, vội ngồi dậy, nhìn ra ngoài, chỉ thấy ba người cha và a cha còn có Trần Lương đứng ở trước giường.

Ngải Thanh muốn hỏi, Trần Lương giành đáp trước, "Vừa nãy ta đến bến đò, vừa vặn gặp cha và a cha."

Ngải Thanh gật đầu, sau đó lập tức xuống giường, không mang giày liền kéo Tô Dịch Dương đi đến trước giường, "Cha, người mau xem Kỳ nhi, nó bị thủy đậu rồi."

Tô Dịch Dương nhìn thấy tôn tử bảo bối bộ dáng bất mãn, đau lòng không thôi, vội vàng ôm bé qua, tỉ mỉ kiểm tra.

"Thanh nhi, đừng lo lắng quá, mang giày vào trước, nếu con cũng bệnh, Kỳ nhi sẽ do ai chiếu cố a." Lê Vân Thanh dắt nhi tử đi đến ngồi trên ghế gỗ bên bàn, nhận lấy giày Trần Lương đưa tới, ôn nhu mang vào cho y.

"A cha, bảo bảo sẽ không có chuyện gì, đúng không?"

"Ừ, có cha con ở đây, sẽ không có chuyện." Lê Vân Thanh đứng lên, ôm lấy Ngải Thanh, nhẹ nhàng xoa tóc đối phương, "Thanh nhi, lúc con vừa ra đời cũng từng bị, hiện giờ không phải cũng tốt, yên tâm đi."

"Dạ, a cha." Dựa trong lòng a cha, Ngải Thanh cảm thấy thân tâm cũng ấm áp hơn.

Tô Dịch Dương sau khi kiểm tra một phen, mới đứng lên đi đến bên bàn, trên mặt không có chút tình tự nào. Ngải Thanh và Trần Lương thấy thế, tim đều treo lên cuống họng, chỉ có Lê Vân Thanh đã theo Tô Dịch Dương mấy chục năm biết, không có tình tự, có nghĩa là trong lòng Tô Dịch Dương, bệnh này một chút cũng không nghiêm trọng, không cần lo lắng, nếu bệnh nặng, đối phương mới sẽ lộ ra thần sắc phiền não.

"Cha, Kỳ nhi nó___" Trần Lương tuy trấn định hơn Ngải Thanh không ít, nhưng trước mắt cũng không xác định lắm.

Tô Dịch Dương nín thở, không lên tiếng, sau khi đến bên bàn rót cho chính mình ly nước, chậm rãi uống.

Lê Vân Thanh thấy vậy, trực tiếp giật ly trà từ trong miệng đối phương, trách cứ, "Ngươi là muốn dọa các hài tử đi, nước cũng đừng uống nữa, mau nói!"

"Khụ khụ ~~" Nước đến miệng đột nhiên bị giật đi, Tô Dịch Dương khó tránh bị sặc, ho ra tiếng, lúc này càng không thể mở miệng.

"Bốp bốp~~" Lê Vân Thanh cũng không khách khí, sức lớn vỗ lưng đối phương, (cho ngươi ra vẻ thâm trầm, cho ngươi hù dọa hài tử!) lòng báo thù rất rõ ràng.

"Khụ khụ, Vân nhi, khụ khụ, đừng đánh nữa." Tô Dịch Dương tránh thoát ma chưởng của đối phương, vuốt cổ thông khí.

"Vậy ngươi liền nói nhanh!"

Có lẽ là hỗ động thoải mái giữa hai người, tim treo lên của Ngải Thanh và Trần Lương thả xuống không ít, nhìn cha biểu hiện như vậy, bảo bảo hẳn sẽ không có chuyện, quả nhiên, lời tiếp theo của Tô Dịch Dương cũng chứng minh suy đoán của hai người.

"Ta là thần y, tuyệt đối sẽ không cho phép tôn tử ruột của mình xảy ra chuyện, Vân nhi, ngươi hẳn tin ta." Nói xong, có chút ủy khuất nhìn đối phương.

"Hừ." Lê Vân Thanh cũng không khách khí, trực tiếp xoay lưng với đối phương.

"Cha, người nói bảo bảo sẽ không có chuyện?" Trên mặt Ngải Thanh đều là vui mừng, lại không xác định hỏi dò lần nữa.

Thu lại dáng vẻ cười đùa tinh nghịch lúc đối mặt Lê Vân Thanh, Tô Dịch Dương nghiêm mặt, y hệt như bộ dạng cha hiền, tay to sờ đầu Ngải Thanh, cười nói, "Thanh nhi, sẽ không có chuyện, lát nữa cha đi pha chế chút thuốc, còn có những việc phải chú ý, ta cũng sẽ___ nói con biết."

Thủy đậu ẩn náu ước chừng hai tuần, vì bệnh của bảo bảo, Trần Lương liền dừng việc xây nhà, hẹn nửa tháng sau làm lại.

Thời gian này, Ngải Thanh thường xuyên ở bên cạnh bảo bảo, ban ngày trông sợ bé phát sốt, gãi ngứa, cào vỡ mụn đậu, ban đêm thì đặt bé bên cạnh gối cùng ngủ, có tí động tĩnh liền sẽ lập tức tỉnh lại.

Đáng mừng là, bệnh thủy đậu của bảo bảo thuộc về kiểu gió nóng kèm ẩm, không nghiêm trọng, chỉ có chút phát nhiệt, ho và chảy nước mũi, hơn nữa mụn đậu đỏ, phân bố thưa thớt, đều ở trên thân thể và tứ chi, trên mặt chỉ có một hai nốt, so sánh với bệnh trạng hồi Ngải Thanh vừa ra đời bị, thật sự không tính là gì, Tô Dịch Dương chỉ kê ít Ngân Kiều Tán mỗi ngày pha nước cho bảo bảo uống, về thuốc bôi thì ít thuốc mỡ có thể giảm nhiệt giảm ngứa.

Bệnh tình của bảo bảo tuy không nặng, nhưng đối với Ngải Thanh tận tâm tận lực chiếu cố bé mà nói, mười mấy ngày này, rõ ràng là gánh trọng trách, người cũng gầy một vòng lớn, sắc mặt không hồng hào nữa, trái lại có chút sạm, mệt mỏi tiều tụy đầy mặt, nhìn trong mắt người nhà, Trần Lương là đau lòng, Lê Vân Thanh làm phụ thân cũng không dễ chịu, chỉ có thể mỗi ngày nấu dược thiện đồ bổ cho y. Đồ bổ trái lại không tệ, chỉ là trong lòng Ngải Thanh cứ thấp thỏm bảo bảo, cũng không có tâm tình ăn uống, qua loa mấy miếng liền để chén đũa xuống, mặc cho Lê Vân Thanh khuyên thế nào đều không có hiệu quả.

Thầm thở dài, Lê Vân Thanh không miễn cưỡng nữa, y biết chỉ có chờ lúc kỳ nhi hoàn toàn khỏe mạnh, Ngải Thanh mới sẽ khôi phục như thường, y cũng là người từng làm a cha, y rất hiểu trong lòng nhi tử lúc này, nhớ năm đó, Ngải Thanh vừa ra đời liền bị thủy đậu, bệnh trạng đó dữ dội hơn Kỳ nhi, mình không phải cũng ăn ngủ khó yên y hệt.

Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ a!
Bình Luận (0)
Comment