Giả Làm Bạn Trai

Chương 11

Sau khi Chu Dục rời đi, Hà Hòa bị Đinh Phi Vũ kéo lên lầu muốn tiếp tục uống rượu chúc mừng. Hà Hòa không mê rượu, cuối cùng đều là Đinh Phi Vũ tự mình nâng ly tự mình hô hào dô dô. Đến khi cậu ta say túy lúy, Hà Hòa vất vả lắm mới lôi được cậu ta đi tắm, lúc quăng người lên giường thì đồng hồ đã điểm 0 giờ từ lâu.

Hà Hòa cũng rất mệt mỏi rồi, vừa nằm xuống đã ngủ say như chết. Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng cậu đã bị điện thoại của đàn anh đánh thức: “A Hòa, có tin tức rồi, có chừng mười mấy kênh đưa tin lận, tin của chúng ta bố trí cũng lên rồi.”

Hà Hòa dụi dụi mắt: “Ưm, tốt quá.”

“Nói cậu nghe, lần này Phùng Viêm tiêu rồi. Cậu xem ảnh chưa? Hình tượng của cậu ta dày công xây dựng coi như sụp đổ luôn.”

Ảnh gì nhỉ? Hà Hòa mở điện thoại ra xem, bài báo hot nhất liên quan tới nhà họ Phùng giật tít “Con ông cháu cha trả thù tình ẩu đả trong hôn lễ”, bức ảnh đinh là bức ảnh chụp lúc Phùng Viêm xông lên sân khấu ngày hôm qua, tóc tai bờm xờm, áo dính nước sốt, không còn miếng hình tượng nam thần nào, đã vậy lại còn làm động tác nhào lên như muốn cắn xé người ta, thật sự là như hung thần, mặt mày khả ố.

Ở dưới khung bình luận vô cùng sôi nổi, đa số cư dân mạng đều bảo quả là không nên dây vào đám nhà giàu, mọi người trong cơn tức giận đã xem đám con nhà giàu như là nỗi nhức nhối của xã hội (1), còn có người đem thân phận của Phùng Viêm bóc ra hết cho mọi người biết.

Nhưng sau khi xem ảnh, điều Hà Hòa thắc mắc là dựa theo góc chụp thì người chụp ảnh này phải đứng ở vị trí của cậu và Chu Dục đứng, vậy mấy bức ảnh đó là ai chụp?

Đàn anh hỉ hả nói: “Nghe nói rạng sáng nay Phùng Viêm đã bị người nhà gọi về thủ đô, nhưng mà lúc sắp lên máy bay thì bị giữ lại, là vì vụ niêm phong văn phòng đó.”

Hà Hòa nói: “Em có thấy.” Một trong những tin nổi bật nhất về Phùng Viêm là cảnh anh ta bị giữ lại ở sân bay, giật tít nóng hổi. Trong ảnh chụp Phùng Viêm bị mấy cảnh sát đem đi, sắc mặt anh ta rất khó chịu, hình như còn đang mắng người ta nữa. Có khi mọi người nhìn vào ảnh này còn tưởng anh ta là tội phạm sừng sỏ sa lưới ấy chứ.

Chỉ cần hai vụ này thôi là đã đủ hành Phùng Viêm lên bờ xuống ruộng, nhà họ Phùng lại đang sứt đầu mẻ trán nên chẳng tránh khỏi được chuyện giậu đổ bìm leo.

Hà Hòa nhẹ nhàng thở ra, cũng không chú ý đến nữa. Cậu gọi Đinh Phi Vũ dậy, đi đón ông chủ ra. Nói ra cũng thiệt ngại, hôm qua hai đứa chỉ mải lo uống rượu ăn mừng, quên béng luôn vụ đó.

Thế là lúc đi đến, ông chủ đã sớm được thả ra, cũng không biết một đám paparazzi từ đâu nghe được tin tức nhào đến phỏng vấn. Ổng nước mắt nước mũi tèm lem kể lại mình là công dân tốt làm ăn lương thiện thế nào, vậy mà nào ngờ tai bay vạ gió bị người ta hãm hại thê thảm ra sao, lại còn nhân tiện quảng cáo cho văn phòng của mình luôn.

Hà Hòa và Đinh Phi Vũ quay sang nhìn nhau, mặt ngu ra. Bỗng một chiếc xe từ xa chạy đến, là hai biên tập viên làm chung phòng: “Lên xe lên xe mau.”

Sau khi lên xe Đinh Phi Vũ hỏi: “Phóng viên ở đâu ra vậy?”

“Ông chủ kêu tới chứ đâu ra.” Biên tập Tiểu Ất (2) vừa gặm bánh bao vừa nói. “Sáng sớm nay ông chủ gọi điện, nói là ổng vô tội nên được thả ra rồi. Mà nếu trên mạng xào tin tức hot lên thì phòng làm việc của mình bị tai bay vạ gió như vầy cũng phải hưởng ké fame chút đỉnh chớ.”

Cậu ấm theo đuổi người ta không thành nên đánh úp cơ quan của đối tượng, loại tin hot này quả là trước nay chưa thấy.

Biên tập Tiểu Giáp nói: “Nè Tiểu Hòa, cậu cũng lo lấy thân đi, coi chừng ông chủ muốn lăng xê cậu thành mỹ thiếu niên tuyệt sắc, không sợ cường quyền, không tham phú quý, băng thanh ngọc khiết, như đóa sen trên đỉnh núi cao các kiểu. Sau đó ổng là thần hộ mệnh, kiên cường bất khuất, một thân chính nghĩa, mặc dù bị tù tội vẫn nhất mực bảo vệ cậu… À, mà hay là mình viết luôn dàn ý, sau này bên mình làm tiểu thuyết về hai người, danh tiếng bảo đảm tăng vọt cho coi.”

Hà Hòa run lẩy bẩy, ok, thiếu niên mỹ miều và hộ hoa sứ giả (3).

“Hai người không đi làm tiểu thuyết gia thật đáng tiếc.” Cậu nói.

Tiểu Ất và Tiểu Giáp không phải tên của bọn họ, mà là bút danh khi biên tập. Sẵn nói luôn, bút danh của Hà Hòa là “Hòa Phong Vũ” (gió và mưa), Đinh Phi Vũ thì kêu “Phi Vũ Mao” (lông chim bay), đều do ông chủ đặt, vô cùng ba chấm.

Ngoài bốn người bọn họ ra, trong văn phòng còn một họa sĩ chuyên vẽ tranh cổ phong, bút danh là “Bỉ Lâu Cao” (cao hơn lầu). Người này sức khỏe không tốt lắm nên rất ít khi lộ mặt, nhưng đã làm ở đây được bốn năm năm. Văn phòng của họ vừa bị một đợt sóng gió như vậy nhưng anh ta vẫn kiên quyết không đi, nên ông chủ rất chi là happy, vô cùng ưu ái người ta. Còn những người khác thì đều đã nghỉ việc đi tìm chỗ làm mới.

Team họ gồm 5 người, mà ông chủ cũng kiêm chức chủ biên luôn, bút danh là “Hắc Sơn Lão Bảo” (4). Trước mắt thì họ là chủ chốt của văn phòng làm việc “Hắc Huyền An”.

Đợi một hồi thì rốt cuộc thì đám phóng viên cũng tan đi, bọn họ lái xe đến chỗ ông chủ, rất biết quan tâm chăm sóc người ta mà đề nghị đưa ngài về khách sạn nghỉ ngơi. Ai ngờ đâu ổng vung tay lên: “Nghỉ cái gì mà nghỉ, tui khỏe lắm, mình đi khách sạn cao cấp ăn một bữa cho đã, chúc mừng một chút.”

“Chúc mừng cái gì?”

“Đương nhiên là chúc mừng phòng làm việc của mình nổi tiếng!” Ông chủ là một anh giai cao to vạm vỡ, hơn ba mươi tuổi bắt đầu khởi nghiệp. Ổng vỗ vai Hà Hòa một cái rõ kêu: “Tiểu Hòa à, chú em là ngôi sao may mắn của văn phòng đó, chú đem vụ thằng Phùng Viêm đó tới cho tụi mình, tốt ghê!”

Nếu không phải vốn biết tính tình ông chủ, Hà Hòa còn tưởng ổng đang châm biếm mình chứ.

“Anh không chê em gây phiền phức là được.” Hà Hòa nói một cách bất đắc dĩ.

“Không chê không chê. À đúng rồi, cuốn tiểu thuyết của chú vẽ tới đâu rồi?”

“Khụ khụ, mới vẽ mấy bản thảo thôi ạ.”

Ông chủ nói vẻ đầy ẩn ý: “Phải cố lên, sắp tới bảo đảm có một đống đơn hàng chờ chúng ta. Chú, Tiểu Đinh, A Lâu nữa, là trụ cột của phòng làm việc, có chớp lấy được cơ hội này không là phải dựa vào mấy chú rồi.”

“Boss, em nghĩ chúng ta có thể tuyển thêm người.” Đinh Phi Vũ nghiêm túc đề nghị.

Ông chủ nói: “Anh sẽ xem xét, nếu mấy cậu biết người nào được cứ đề cử cho anh.”

Hà Hòa im lặng, cậu đã bị Đinh Phi Vũ lôi xuống cái hố bự chảng như vậy đó.

Ăn xong một bữa no nê ở khách sạn 5 sao, Hà Hòa quay về nhà, không ngờ lại phát hiện phòng 703 bên cạnh trước giờ vốn không có người ở lại đang mở cửa. Người môi giới đang dẫn khách đi tham quan. Hà Hòa liếc nhìn qua một cái, cũng không để ý nhiều. Cậu vào nhà, đem bàn vẽ bê ra ngồi ở phòng khách, bắt đầu làm việc.

Lần này cậu bắt đầu vẽ từ đầu một cách nghiêm nghiêm túc túc. Trước mấy cảnh diễm tình của hai bạn công thụ kia thật ra vẫn còn mấy chỗ cần minh họa, là hình vẽ chân dung, dùng ở đoạn giới thiệu nhân vật.

Cảnh cần vẽ là cảnh bạn công đang phát biểu trong cuộc họp thường niên của công ty. Công ty vừa kí được một hợp đồng lớn, lợi nhuận cao nên khí chất tự tin bá đạo của anh tổng càng đậm đặc hơn bình thường. Trong buổi họp phát biểu đó anh ta nói chuyện vừa khí phách mà lại vừa ung dung. Đây cũng là đoạn giới thiệu ở chương đầu tiên, công lần đầu tiên lên sàn. Tác giả ghi chú yêu cầu phải vẽ sao cho hoa lệ, đặc tả được hào quang của nhân vật chính.

Hà Hòa từ nhỏ đến lớn tham gia rất nhiều buổi tiệc hay họp mặt thường niên, nhìn thấy không ít người thành đạt lên sân khấu phát biểu, nhưng thú thật là không có nhìn ra được ánh sáng hào quang gì hết. Cậu chỉ có thể để trí tưởng tượng bay cao bay xa rồi vẽ. Thế là cậu lại nghĩ đến hình ảnh Chu Dục nói chuyện trên sân khấu hôm qua.
Bình Luận (0)
Comment