Thứ duy nhất khiến Hạ Thiên Trà cảm thấy hơi hơi cân bằng chính là Hạ Thiên Nhuế vẫn có một vết sẹo, chính là đứa con lớn nhất tên Hà Hòa kia. Đó không chỉ là vết sẹo mà còn là một nhược điểm có thể sẽ gây phiền toái.
Theo như bà ta biết, Hạ Thiên Nhuế cũng chỉ nắm khoảng hơn 20% cổ phần của công ty, cha bọn họ thì có 40%. Hiện tại cha vẫn là cổ đông lớn nhất của công ty, nhưng nếu 10% trong tay Hà Hòa rơi vào tay người khác thì khi đó ai là cổ đông lớn nhất, ai mới có quyền quyết định còn chưa biết.
Nghĩ đến đây, Hạ Thiên Trà quả thật muốn cười thành tiếng.
Đương nhiên là một khi nhà họ Hạ sụp thì bà ta cũng chẳng được lợi lộc gì, đến cùng thì bà ta vẫn mong cổ phần có thể thu lại được, cho nên đôi bên cứ lưỡng lự như thế khiến Hạ Thiên Trà rối rắm không biết mong muốn thế nào mới tốt.
Hạ Thiên Nhuế nhìn Hạ Thiên Trà nhếch miệng cười, ánh mắt mang theo ác ý độc địa thì biết ngay cô em mình đang nghĩ gì. Bà ta như cười như không liếc nhìn em gái: “Ăn xong rồi thì về đi, hôm nay cha đi câu cá cả buổi trưa, bây giờ còn đang nghỉ ngơi, đừng đi quấy rầy ông ấy.” Nói xong, Hạ Thiên Nhuế lấy khăn lau miệng một cách thanh lịch, sau đó ném khăn lên bàn rồi bỏ đi.
Hạ Thiên Trà sửng sốt, nói thế là ý gì? Mọi khi cả nhà họp mặt dùng cơm xong đều phải gặp nhau trò chuyện một buổi, hôm nay chị ta dám ngăn mình gặp cha sao?
Bà ta dợm đứng lên thì bị kéo lại, quay đầu nhìn bèn nghe chồng mình dài mặt trách móc: “Đang yên đang lành ăn cơm, bà không thể giữ im lặng một chút hả?”
Hạ Thiên Trà ngay lập tức bùng nổ: “Tôi làm gì hả? Còn không phải muốn tốt cho chị ta hay sao?”
Thấy Hạ Thiên Trà tức giận, con trai của bà ta vừa thờ ơ móc di động ra chơi game vừa nói: “Mẹ à, nếu mà mẹ thực sự muốn tốt cho dì cả thì lúc nói chuyện đừng có bày ra vẻ mặt hóng kịch vui thế kia nữa.”
Hạ Thiên Trà sững sờ, theo phản xạ đưa tay sờ lên mặt, chẳng lẽ mình thể hiện rõ ràng như vậy sao? Nhưng rốt cuộc bà ta chẳng dám hó hé gì, đành nhìn theo bóng dáng Hạ Thiên Nhuế đi lên lầu. Bà ta vừa sợ vừa tức nhưng lại không dám đuổi theo gây hấn.
Bà ta biết rõ chỉ cần bà chị này muốn thì cuộc sống sung túc hiện tại của mình sẽ tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, một cô gái cỡ mười bảy mười tám tuổi ngồi cùng bàn quan sát cả nhà họ từ nãy đến giờ bỗng đẩy ghế đứng lên nói: “Con ăn no rồi, dì hai, dượng hai, anh, mọi người cứ tự nhiên.”
Cô ta rời khỏi bàn, nhẹ nhàng bước lên lầu, vừa vào phòng sách liền thấy mẹ mình đang ở trong đó. Cô ta khẽ gõ cửa, Hạ Thiên Nhuế nhìn thấy con gái liền mỉm cười hiền hậu: “Sao lại lên đây rồi? Con ăn no rồi à?”
“Dì hai ở đó con ăn không vô.” Hạ Tình bước qua ôm tay mẹ, dựa vào vai bà ta.
“Mẹ, cái anh đó…anh ta thật sự muốn chống đối mẹ sao?”
Hạ Thiên Nhuế có vẻ như hơi xao nhãng, bà ta xoa xoa đầu con gái: “Con đừng quan tâm mấy chuyện này, sắp thi đại học rồi, lo ôn tập đi.”
Hạ Tình vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhìn cánh cửa đóng lại, cô ta cắn chặt môi, vừa rồi mẹ thất thần như thế, chắc chắn là đang nghĩ về người đó. Thật ra cô ta cảm thấy rất bất an, tuy rằng mẹ không thích người đó nhưng dù sao anh ta cũng do mẹ mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra, mà mình và anh trai thì không hề có ưu thế này. Thậm chí trước khi được đưa về nhà họ Hạ cô ta chưa từng được gặp mẹ.
Thật sự huyết thống ràng buộc có thể vượt qua tất cả ư? Hạ Tình không biết, nhưng chỉ cần người anh cả kia còn đó thì cô ta vĩnh viễn không thể yên tâm.
…
Hà Hòa tiếp tục làm ổ trong nhà vẽ tranh, thỉnh thoảng lên trường, có lúc cũng đến phòng làm việc, cuộc sống vẫn bình lặng như trước. Chu Dục vẫn đều đặn nấu cơm cho cậu, làm người mẫu cho cậu. Hai người càng ngày càng thân thiết, hôm nào không gặp nhau Hà Hòa còn thấy không quen.
“Đúng rồi, ngày mai em làm lễ tốt nghiệp, có muốn tôi đi cùng không?” Lúc đang ăn cơm chiều Chu Dục đột nhiên hỏi.
Hà Hòa hơi bất ngờ: “Không cần đâu, anh cứ làm việc của mình đi.” Cậu biết dạo này Chu Dục đang đi tìm việc nên rất bận rộn, vì lo chuyện này mà anh còn đi thuê hẳn một chiếc xe second-hand.
Chu Dục nghe vậy trong lòng thấy tiêng tiếc, anh muốn chụp ảnh với Hà Hòa, nhân tiện tạo cảm giác tồn tại trước mặt bạn học của cậu luôn.
Hôm sau Hà Hòa đến trường dự lễ tốt nghiệp. Làm lễ xong, cả lớp cùng nhau mặc đồ tốt nghiệp chụp ảnh tập thể và ảnh cá nhân.
Trong lúc chụp ảnh, lớp trưởng Trịnh Ngạn đến tìm Hà Hòa, nói với cậu: “Hà Hòa, mấy hôm trước có người hỏi thăm chuyện của cậu đó.”
“Hỏi thăm tôi?”
“Ừ, tôi không biết đó là ai, tôi nói cho cậu biết để đề phòng.”
Ai sẽ đi hỏi thăm tin tức của mình chứ? Người đầu tiên Hà Hòa nghĩ tới là Triệu Nhuận Trạch, cậu nhíu mày.
Phía bên kia các bạn học đang bàn nhau xem đi liên hoan ở đâu, bỗng có người gọi với sang: “Hà Hòa, bạn trai nam thần của cậu đâu rồi, gọi đi chung không?”
Hà Hòa cười nói: “Ảnh bận rồi, chắc không có thời gian đi được đâu.”
“Rảnh không phải hỏi mới biết được chứ.” Mấy bạn nữ cũng ồn ào hùa theo. “Lễ tốt nghiệp quan trọng như này sao bạn trai lại không có mặt được?” Anh chàng đẹp trai ngời ngời như vậy, dù không phải là của mình thì ngắm chút cũng thấy sướng mà.
Hà Hòa bị mọi người thúc giục ép uổng, không còn cách nào đành phải gọi điện cho Chu Dục, nếu không gọi thì có vẻ không nể mặt bạn bè rồi. Trong lúc chờ điện thoại kết nối, Hà Hòa vò đầu bứt tai nghĩ xem nên nói thế nào mới được.
Chu Dục đang họp, thời gian qua anh tự cho mình nghỉ phép, kết quả của việc sa đọa là đám cấp dưới ì xèo tạo phản. Chờ đến lúc anh đi làm lại thì một đống việc dồn lên đầu, mỗi ngày đều làm liên tục không nghỉ, ngày nào cũng phải đi họp. Đây cũng là lý do anh nói mình bận đi kiếm việc làm.
Anh từ bỏ vụ học nấu ăn rồi, một là thật sự không có thiên phú, hai là thật sự không có thời gian. Bây giờ mỗi ngày có thể ăn ba bữa cơm với Hà Hòa đều là tận dụng hết cỡ thời gian nhàn rỗi.
Anh thuê hẳn một học trò của vị đầu bếp kia, mỗi ngày đến nấu cơm trong căn hộ chung cư của anh luôn, đỡ phải bữa nào cũng đem đồ ăn ở ngoài về, dễ bị lòi đuôi.
Cuộc họp hôm nay không được suôn sẻ lắm, Chu Dục đang có chút bực bội thì nhận được điện thoại Hà Hòa gọi tới. Anh hơi giật mình, nhớ đến hôm qua Hà Hòa nói hôm nay không cần đi cùng mà giờ lại gọi điện tìm, không biết có phải gặp chuyện gì phiền phức không. Thế là Chu Dục vội vàng ra ngoài nghe, còn chưa ra khỏi cửa phòng đã gấp gáp hỏi: “Có chuyện gì sao, A Hòa?”
Giọng nói dịu dàng săn sóc vang lên, tất cả những người đang có mặt đều nghe rõ. Mọi người vừa kinh ngạc vừa nổi da gà. Vị đó thực sự là khủng long bạo chúa vừa mới khè ra lửa hả? Hay là bị đánh tráo rồi?
_________