Chu Dục sợ Hà Hòa đổi ý nên vội vàng chọn ngày đi ngay và sắp xếp hết mọi thứ đâu vào đấy cả.
Vì sáng hôm sau phải đi sớm nên đêm trước khi đi Hà Hòa ngủ sớm. Lúc 3 giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức vừa vang lên cậu đã nghe thấy tiếng gọi cửa.
Hà Hòa mở cửa ra liền thấy Chu Dục đã nai nịt gọn gàng đứng trước cửa, anh mặc đồ thể thao để leo núi, lưng đeo ba lô, nhìn vừa trẻ trung vừa đẹp trai, tràn đầy sức sống. Anh mặc như vậy khác hẳn lúc mặc đồ tây mang giày da bóng loáng mọi ngày.
Hà Hòa ngây người một lúc, cậu còn ngái ngủ nên đầu óc còn lơ tơ mơ, cứ đứng đó ngắm trai đẹp hồi lâu mới nhớ ra liếc đồng hồ xem giờ. Cậu trở tay mở cửa cho Chu Dục vào nhà.
“Sao anh dậy sớm vậy? Không phải 4 giờ mới đi sao?” Còn nửa tiếng nữa lận mà.
Chu Dục đâu thể nào nói là anh trằn trọc mất ngủ cả đêm được. Lần đầu tiên cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc, đâu khác gì hẹn hò chứ, sao mà không kích động cho được?
Vừa nãy trước khi ra khỏi cửa anh đứng trước gương chải chuốt kĩ càng quả thật không uổng mà, nhìn xem, khi nãy Hà Hòa ngắm anh đến ngây ra. Anh sờ sờ đầu tóc mất cả nửa ngày để tạo kiểu của mình, cười nhẹ: “Cũng mới dậy thôi, không sớm lắm đâu.”
“Anh ngồi đợi chút, tôi rửa mặt đã.”
“Ừ, em cứ chuẩn bị đi.”
Chu Dục nhìn theo bóng Hà Hòa bước vào phòng tắm, chà, áo ngủ mỏng rộng thùng thình, chà, đầu tóc mềm mại chưa chải bông bông xù lên, chà, khuôn mặt ngây ngô còn chưa tỉnh hẳn. Quá đáng yêu!
Chu Dục đặt bánh bao súp và sữa đậu nành mình mang tới lên bàn nhưng không bày ra vì sợ lạnh mất ngon. Đợi Hà Hòa vừa bước ra anh liền chạy qua mời cậu: “Ăn một chút lót dạ đi, không thôi lát nữa không có sức leo núi đâu.”
“Anh còn chuẩn bị đồ ăn nữa hả, làm khi nào vậy? Hay là mua?” Hà Hòa nhìn mấy cái bánh bao trắng tròn mập mạp được làm thật khéo trên bàn tò mò hỏi.
Đương nhiên là tối qua anh nhờ đầu bếp làm. Chu Dục chưa có mặt dày tới mức tự nhận là mình làm bèn nói bánh bao là hôm qua mua về, mới hâm nóng lại, còn sữa đậu nành là mới mua.
Hà Hòa cũng không hỏi thêm, ngồi vào bàn thưởng thức đồ ăn. Vỏ bánh mỏng đến mức gần như thấy được bên trong, nước canh nêm đậm đà, nhân thịt mịn mềm, tóm lại là vô cùng ngon. Sữa đậu nành cũng không chê vào đâu được, thơm nồng béo ngậy, làm cậu ăn mà thấy sung sướng luôn, cũng tỉnh táo hẳn.
Cả một đĩa bánh bao lớn, hai người chia nhau ăn sạch sẽ.
Tuy là đi leo núi nhưng không xa, núi ở vùng ngoại ô nên lái xe đi là được. Hà Hòa ngồi bên ghế phụ lái, dựa vào cửa sổ nhìn sắc trời vẫn còn mờ tối bên ngoài, chỉ có ánh sáng của đèn đường le lói vụt qua từng mảng một. Gió lạnh buổi sớm thổi vào từ cửa sổ, trên đường chỉ có lác đác vài chiếc xe. Yên tĩnh như vậy làm người ta thấy thật an bình, dịu ngọt.
Chu Dục thỉnh thoảng lại ngắm trộm người bên cạnh, khóe miệng cũng cong cong.
…
“Tới rồi.” Chu Dục dừng xe, tìm chỗ đậu lại rồi hai người xuống xe. Chu Dục lấy thuốc bột đuổi côn trùng ra dùng để phòng ngừa trước.
Hai người men theo đường núi đi lên. Lúc trước Chu Dục thường đến nơi này leo núi, ngày hôm qua lại đến khảo sát trước một lần nên rất rành đường. Anh thỉnh thoảng lia đèn pin xuống dưới chân xem chừng, chốc chốc lại nhắc nhở Hà Hòa cẩn thận bậc thang, cẩn thận đá nhọn, cẩn thận kẻo bị cỏ dại quấn chân.
Hà Hòa được anh nhắc như một đứa bé mà dở khóc dở cười. Đang định trêu anh thì bỗng nhiên vấp suýt té ngã. Chu Dục lắc đầu nói: “Thật là, đã bảo em cẩn thận một chút, em đó, chưa leo núi bao giờ phải không? Để tôi dẫn em đi.”
Nói xong, Chu Dục kéo lấy cánh tay Hà Hòa.
Bàn tay to ấm áp giữ tay Hà Hòa, nắm chặt đến mức Hà Hòa cảm giác được thân nhiệt của anh xuyên qua lớp áo mỏng, hơn nữa khoảng cách của hai người cũng quá gần làm Hà Hòa hơi mất tự nhiên. Cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở của Chu Dục trong ánh đèn và ánh ban mai mờ ảo, anh cười toe toét đến mức trông có hơi…ngốc nghếch.
Tim cậu bất chợt đập nhanh một nhịp, cậu cười hỏi: “Anh vui thế cơ à?”
“Có sao? Ừm, vui chứ…Ôi, sao tay em lạnh thế?” Chu Dục dừng chân, mở ba lô lôi một chiếc áo khoác ra choàng vào cho Hà Hòa, tiện tay đội cả mũ trùm lên. “Thời điểm này là lúc lạnh nhất đấy, mặc ấm một chút tốt hơn.”
Còn chuyện vừa giúp người ta mặc áo vừa kiếm chác gì đó hả, kệ đi. Thậm chí Chu Dục còn muốn nắm bàn tay nhỏ nhắn kia cơ, nhưng mà không có gan nên chỉ đành đỡ cánh tay thôi.
Cứ như vậy đi đi dừng dừng khoảng nửa tiếng đồng hồ, sắc trời cũng càng ngày càng sáng. Bọn họ đi vào một chỗ có tầm nhìn rộng ở giữa sườn núi, Chu Dục nói ở đây xem mặt trời mọc là tuyệt nhất, trên đỉnh núi thì gió rất mạnh.
Hà Hòa đã thấm mệt, trên người cũng đổ mồ hôi. Cậu hỏi Chu Dục: “Anh đã từng tới đây xem mặt trời mọc rồi à?”
“Ừ, tôi thích vận động. Phong cảnh trên ngọn núi này rất đẹp, đường đi đã hoàn thiện chắc chắn an toàn, cũng ít gặp côn trùng hay rắn rết. Tôi đã từng đến đây một mình vài lần.”
Chu Dục vừa nói vừa chỉ tay xung quanh để thuyết minh. Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có vài vệt sáng trên không trung, còn lại vẫn là một màu xám xịt nhờ nhờ, giống như những nét bút vẽ nguệch ngoạc trên một tấm giấy đen tuyền. Không khí ở đây trong lành tươi mát lại còn có khoảng không gian rộng rãi thoáng đãng.
Hà Hòa hít vào thật sâu sau đó lại thở ra thật sâu, nở nụ cười thoải mái.
Chu Dục lén ngắm cậu rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt để tránh bị phát hiện. Anh quay người lôi một tấm thảm dày từ trong cái ba lô bự của mình ra, trải lên trên một phiến đá vẫn còn đọng sương sớm, cùng Hà Hòa ngồi xuống.
Tiếp đó, Chu Dục lại làm ảo thuật biến ra đồ ăn đồ uống, không thiếu thứ gì, có cả bình giữ nhiệt, nước rót ra còn mang theo hơi ấm dễ chịu, quả thật anh chuẩn bị hết sức chu đáo làm Hà Hòa lại có thêm cái nhìn mới về anh.
Hà Hòa nhìn Chu Dục tự tay làm hết mọi thứ thì trong lòng cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Đúng lúc này, phía đông bắt đầu đỏ hồng rạng rỡ, là mặt trời đang lên.
Hai người không ai nói chuyện, yên lặng nhìn ngắm cảnh đẹp. Đầu tiên là một vệt hồng ửng lên ở phía xa, giây lát sau sắc trời dần dần chuyển sang màu đỏ, rồi cả một phía chân trời trở nên đỏ rực, cuối cùng mặt trời từng chút từng chút nhô lên cao.
Từ bé nhỏ đến lớn lao, ánh sáng từ yếu ớt đến rạng ngời, sau hết là sắc đỏ đầy trời mang theo muôn vàn tia nắng vàng từ phương Đông mà đến, vừa bắt mắt hút hồn vừa dịu dàng tinh tế.
Hà Hòa ngắm cảnh tượng trước mắt mà mê mẩn cả người. Cảnh mặt trời mọc dường như luôn luôn có thể làm người ta kinh ngạc trầm trồ. Nhìn ánh mặt trời đỏ chói mang theo ánh sáng xua tan bóng đêm làm người ta thấy như có cái gì đó từ sâu trong tâm hồn cũng muốn phá kén mà ra.
Chu Dục vẫn mải ngắm nhìn góc nghiêng của Hà Hòa, đường cong sườn mặt của cậu vừa tinh xảo vừa ôn hòa, trăm ngàn tia nắng giờ phút này cứ như đã tụ lại hết nơi đôi mắt sáng trong kia, như bông hoa nở rộ, như cánh hoa diễm lệ tung bay trong gió, làm lòng ai xuyến xao.
Trái tim Chu Dục như căng tràn, như sục sôi.
Anh nhìn đến quay cuồng, bất giác đi đến gần thiếu niên nọ, muốn vươn tay cọ vào gương mặt mềm ấm đó, kề môi mình sát vào đôi môi xinh xẻo ngọt lành kia.
Bỗng nhiên Hà Hòa quay đầu, khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, chóp mũi chỉ chút nữa là chạm vào nhau. Hà Hòa bất ngờ mở to đôi mắt như nai con bị kinh sợ, Chu Dục có thể thấy rõ cả từng sợi lông mi dài mảnh khẽ nâng lên, đôi đồng tử khẽ khàng mở lớn.
Đôi mắt cậu không có nỗi sợ hãi, chỉ có chút kinh ngạc, hơn nữa vẻ kinh ngạc này cũng rất nhanh biến mất, lại trở về vẻ trầm tĩnh mặc nhiên.
Cậu đã liệu trước việc này.
Chu Dục vừa kích động vừa hoảng hốt, anh nhớ đến trước đó mình chỉ thử thăm dò mà Hà Hòa đã e dè lảng tránh. Anh có linh cảm mình sẽ không có nhiều cơ hội nữa, thậm chí có lẽ đây là cơ hội duy nhất. Đầu óc anh đình công trong tích tắc, không hề tự chủ được mở miệng thổ lộ:
“Hà Hòa, anh thích em.”
___________