Giá Như Em Là Con Gái

Chương 34

Sáng ngày hôm sau, Jame và Sally đã nhận được lệnh quay trở về Mỹ và dù không muốn nhưng hai người đó cũng rời đi. Ngày Jame đi, nó đã buồn rất nhiều. Nó có còn được gặp anh không? Chỉ còn 4 ngày nữa thôi, cuộc họp sẽ diễn ra. Để gắng gượng cho đến ngày đó, nó quyết định sẽ ở nhà và không làm bất cứ việc gì cả. Túc trực bên nó luôn là bọn hắn. Bọn hắn đã định cư luôn ở nhà nó rồi. Cả bọn bày ra không biết bao nhiêu trò vui. Nó mải chơi nên không biết thời gian trôi qua từ lúc nào.

Và cuối cùng cái ngày trọng đại đối với nó cũng đã đến. Từ sáng sớm nó, Layla và John đã biến mất. Jame và Sally cũng đã quay trở lại. Anh đã khá bất ngờ khi được đề bạt làm chủ tịch và mọi thủ tục bàn giao cũng hoàn tất. Sau ngày hôm nay, anh chính thức trở thành chủ tịch của công ty Jk. Mà từ khi vào làm từ công ty đó đến giờ, anh chưa hề gặp mặt chủ tịch. Chắc anh sẽ tá hỏa khi biết chủ tịch công ty mình là ai, hihi. Rồi anh sẽ biết thôi!

Lúc này, anh và bọn hắn đã có mặt đầy đủ ở hội trường công ty của Rein rồi. Ba mẹ của hắn và Alan, những phu nhân, chủ tịch của các công ty lớn trên thế giới đều có mặt. Còn có thêm những chi nhánh của công ty Jk và công ty ba nó nữa. Không những thế phóng viên, nhà báo cũng đến rất nhiều. Và ngồi ở chiếc ghế đầu tiên là lão Thịnh. Bọn hắn dành ánh mắt khó chịu cho lão rồi lại túm vào nói chuyện. Cuộc họp hôm nay là do nó và John chủ trì mà bây giờ chẳng thấy hai người đó đâu. Đến Layla cũng chẳng thấy. Ai cũng lo lắng không nguôi. Họ lo nó lại xảy ra chuyện

“Cạch” Cánh cửa phòng mở ra, một toán vệ sĩ xếp thành hai hàng từ cửa vào. “Cộp cộp” Tiếng gót giày va xuống sàn kêu lanh lảnh. Và nó, nó đang ngẩn cao đầu từ ngoài đi vào. Từ nó toát lên một vẻ cao quý lạ thường. Đi sau nó là John và Layla. 3 người tiến đến những chiếc ghế đã được đặt trên bục cao. John đặt sấp tài liệu cầm trên tay xuống chiếc bàn bên cạnh rồi tiến đến micro. Anh nhìn quanh khắp nơi rồi nói lớn

- Cảm ơn mọi người đã dành thời gian để đến đây thế này. Tôi là Trần Gia Huy, là người sẽ chủ trì cuộc họp hôm nay_John lùi lại một bước rồi cúi chào tất cả mọi người

- Có thật chủ tich quá cố Nguyễn Ngọc trước khi ra đi đã để lại di chúc không?_Một chị phóng viên lên tiếng hỏi. Đó cũng là câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đang cần được giải đáp

- Vâng. Chủ tịch Nguyễn đã đoán biết được cái chết của mình nên trước khi ra đi ông đã viết di chúc và gửi cho người bạn của mình. Tường tận sự việc như thế nào thì mọi người hãy hỏi người bạn đó. Mời ông vào, chủ tịch Trần_Tất cả mọi người đều hướng mắt ra cửa. Từ ngoài cửa ba nuôi nó bước vào. Các kí giả chụp ảnh liên tục. Ông cứ như là siêu sao vậy.

- Xin ông hãy cho biết mọi chuyện được không ạ?

- Được. 10 năm trước, chính ngày này, 2 người bạn thân thiết nhất của tôi đã rời xa tôi mãi. Tin tức cứ đăng tin bảo rằng đó chỉ là một tai nạn thương tâm nhưng có ai hay biết đằng sau vụ tai nạn đó là một dã tâm, là một âm mưu được dàn dựng từ trước. Bạn tôi đã đoán biết trước cái chết sắp đến với mình nên trước ngày mất vài ngày, anh ấy đã viết di chúc và nhờ tôi giữ giúp. Anh ấy có nói đến khi con gái út của anh đủ 18 tuổi, đến lúc cô bé có thể quyết định cuộc đời mình thì hãy công bố di chúc của anh ấy. Anh ấy làm như thế cũng vì một lí do duy nhất. Vì anh ấy sợ hai đứa con của mình cũng lâm vào cảnh ngộ giống anh ấy. Và năm cô bé Bảo An được 18 tuổi đã đến. Cô bé đã quyết định chọn ngày hôm nay để công bố di chúc của ba mình. Và tờ di chúc đó ở đây_Ba nuôi nó nghẹn ngào nói. Cứ mỗi lần nhắc đến ba mẹ nó, ông lại buồn. Ông cũng đã có một tình bạn đẹp không khác gì của bọn nó cả, một tình bạn gắn bó keo sơn.

John nhận lấy tờ di chúc trong tay bác mình rồi đọc lớn

- Tôi Nguyễn Ngọc Minh Trí, hôm nay viết di chúc này mong mọi người sẽ làm theo những gì đã ghi trong đây. Mọi tài sản của tôi, gồm tài sản cả nhân, bất động sản và toàn bộ cổ phần của tôi sẽ được chia như sau:

Tôi để lại 50% cổ phần và một nửa gia sản cho con trai của tôi Nguyễn Ngọc Minh Quân. 20% cổ phần cùng với một nửa gia sản còn lại tôi sẽ để lại cho con gái và vợ của tôi. Và theo đó, công ty JeFureRim sẽ do con trai của tôi điều hành… Tờ di chúc được viết…có giá trị pháp lí…

Như vậy chiếu theo trên, công ty JeFureRim từ hôm nay sẽ do anh Nguyễn Ngọc Minh Quân điều hành._Cả hội trường bắt đầu xôn xao. Ai ai cũng rất mừng. Họ biết rất rõ tài năng của tổng giám đốc công ty JK mà. Công ty JFR được cứu rồi.

- Chúng tôi còn một điều nữa muốn hỏi các vị_Một anh phóng viên giơ cao tay nói

- Anh cứ nói đi ạ

- Chủ tịch Trần có nói chủ tịch Nguyễn Ngọc và vợ ông ấy đã bị hại chết. Vậy ai đã gây nên cái chết của 2 người họ. Xin ông hãy cho biết chủ tịch Trần.

- Người đã hại chết 2 người bạn của tôi chính là…Phạm Đức Thịnh_Ba nuôi nó chỉ thẳng tay vào mặt lão Thịnh. Mặt lão trở nên trắng như chết nước vậy

- Nè, chủ tịch Trần, ông đừng vu oan cho tôi nha!_Lão sừng cổ lên

- Muốn biết có phải vu oan hay không thì hãy nghe thử cái này xem_Nó vẫn ngồi đó khinh khỉnh lên tiếng. Từ đầu đến giờ nó không rời ánh mắt khỏi lão dù chỉ một chút. Sắc mặt của lão biến đổi không ngoài dự kiến của nó. Tuy nhìn không rõ lắm nhưng cũng đủ để thấy lão đang trở nên như thế nào. Nó quay sang tên vệ sĩ ngoài cửa gật nhẹ đầu. Chỉ vài phút sau một giọng nói vang lên. Là giọng của nó. Tiếp đó là giọng của lão Phạm. Đó là cuộc đối thoại của nó và lão Phạm vào cái ngày Rein bị bắt. Đây mới là cuộn ghi âm chính. Nó thật là tài khi vẫn giữ được chứng cứ quan trọng này.

- Thư kí Trần!_Nó quay sang Layla. Layla hiểu ý, đứng dậy và cầm lấy sấp hồ sơ trên bàn đi phân phát cho từng người. Trong đó là toàn bộ những tội ác của lão Thịnh mà nó đã thu thập được. Để xem lão còn chối tội được nữa không?

- Thế nào? Ông còn gì để nói!

Lão Thịnh không nói gì chỉ cúi gằm mặt xuống đất. Ông ta còn mặt mũi đâu mà nhìn mọi người chứ. Vài giây sau, ông ta đứng bật dậy và chạy đi nhưng chạy mới được vài bước thì lão đã phải dừng lại. Trước mặt lão bây giờ là công an.

- Ông hãy đến trước tòa mà phân trần cho mình đi_Nó vịn ghế đứng dậy rồi nhìn thẳng vào lão. Đến bây giờ nó đã gần kiệt sức rồi. Bệnh tình đang hành hạ nó. Đầu nó đang đau như búa bổ. Nó cứ tự bảo lòng

- Chỉ còn một chút nữa thôi! Phải gắng gượng.

Nó phải chứng kiến cảnh kẻ làm gia đình nó tan nát bị bắt. Và rồi kế hoạch trả thù mà nó đã ấp ủ suốt một thời gian dài đã thành công. Lão già đó bị bắt mà không còn một tí tài sản nào trong tay. Hay nói cách khác lão bây giờ không còn từ nào có thể diễn tả ngoài từ thảm hại. Xong, tâm nguyện của nó đã hoàn thành rồi. Nó mỉm cười, cười cho tất cả. Hôm nay phóng viên đã có một câu chuyện hay để viết rồi. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong đâu nha!

- Xin hỏi tgđ Nguyễn Ngọc_Một phóng viên hỏi_Nghe bảo anh sắp đảm nhiệm chức chủ tịch của công ty JK. Bây giờ anh lại sắp là chủ tịch của công ty JFR. Anh sẽ quyết định như thế nào?_Câu hỏi này nằm ngoài dự liệu của Jame. Anh chưa thể đưa ra quyết định ngay lúc này được. Anh chưa từng nghĩ đến mình lại tiếp quản công ty của ba. Đầu óc anh giờ đây rối bù. Công việc ở JK đã bàn giao. Anh không thể bỏ chức vụ. Mà anh lại càng không thể để mặc công ty do một tay ông anh cực khổ sáng lập được. Thật khó suy nghĩ. Trong lúc anh đang vò đầu bức tóc để tìm câu trả lời hợp lí nhất thì

- Câu hỏi này của bạn hãy để tôi trả lời_Nó tiến đến micro. Mọi người đều hướng mắt về nó. Nó thở dài trút bỏ gánh nặng rồi nhìn anh mình cười tươi. Jame khó hiểu nhìn nó, làm sao nó có thể trả lời giúp anh được. Ánh mắt của nó rời khỏi Jame rồi hướng về phía trước

- Tôi, Nguyên chủ tịch của công ty JK xin thông báo…Từ hôm nay công JK sẽ xác nhập với công ty JFR. Hai công ty sẽ trở thành một và tồn tại dưới quyền điều hành của nguyên tổng giám đốc công ty JK Nguyễn Ngọc Minh Quân. Mọi thủ tục bàn giao cũng như xác nhập đã hoàn tất. Từ hôm nay JK sẽ biến mất và chỉ còn một cái tên là JFR mà thôi

Từng lời từng chữ của nó đều lọt vào tai tất cả mọi người. Ai ai cũng bất ngờ trừ Layla. Họ không thể ngờ chủ tịch dấu mặt của tập đoàn vững mạnh nhất thế giới lại là một cô gái trẻ tuổi như nó.

- Lallie, con là chủ tịch công ty JK thật sao?_Ba nuôi nó không tin hỏi

- Vâng! Con xin lỗi vì giấu tất cả mọi người việc này. Ba! Con cảm ơn ba vì tất cả. Nếu không có ba thì đã không có Lallie ngày hôm nay rồi._Và nó lại hướng ánh mắt chứa đầy sự ấm áp sang hắn. Nó thầm nói trong lòng_Cảm ơn anh nhiều lắm Ailen! Nếu không có anh, em đã không thể hạ gục lão ta sớm như vậy, và nếu không có anh thì vào cái ngày bị mưu sát, em đã chết rồi.

- Lallie!_Hắn nhìn vào ánh mắt tràn ngập muôn vàn yêu thương của nó, trong lòng có một chút khó hiểu

Rồi nó lại di dời ánh mắt mình sang anh nó. Nó dùng đôi mắt mình xoáy sâu vào đôi mắt màu xám tro đượm buồn của anh

- Em tin anh sẽ đưa cả hai công ty phát triển hơn nữa. Anh trai của em, em thương anh nhiều lắm!

Nó đưa micro lên cao rồi tiếp tục nói

- Còn một điều nữa. Cựu chủ tịch Phạm đã để lại 20% cổ phần cho tôi. Và khi công ty tụt dốc, Các cổ đông khác cũng đã bán lại cổ phần cho tôi. Hiện giờ tôi đang có 50% cổ phần của công ty JFR. Bây giờ toàn bộ cổ phần cùng tài sản thừa kế của tôi, tôi sẽ nhường lại cho anh trai tôi. Anh ấy cần những thứ đó hơn tôi._ Nói cần cho có vậy thôi chứ nó giữ số tài sản đó làm gì. Nếu nó chết thì số tài sản đó có đem theo được đâu

- Lallie à! Sao em lại làm vậy?_Jame đứng bật dậy

- 2, anh hãy dùng số tiền đó để phát triển công ty đi. Anh cũng biết JFR đang đứng bên bờ vực thẳm mà

- Nhưng…

- Anh đừng nói gì nữa. Giấy tờ em đã làm xong cả rồi. Anh chỉ việc nhận lấy thôi!_Nó kiên quyết nói._Bây giờ cũng đến lúc cuộc họp kết thúc rồi. Một lần nữa cảm ơn mọi người vì đã đến_Nó cúi chào tất cả mọi người rồi quay sang John và Layla ở phía sau_Hai người giúp em tiễn họ nha

- Ừ_John và Layla bắt tay vào công việc tiễn khách. Sakia, Rein, Alan và Rin cũng giúp hai người. Bọn hắn thì lập tức phóng lên chỗ nó

- Woa, em hôm nay oai quá đấy Lallie!

- Lallie, sao em không nói gì với 2 hết vậy? Em đã biết mọi thứ, đã chuẩn bị kế hoạch xong cả rồi mà_Jame phàn nàn

- Thôi nào, mọi chuyện đã xong cả rồi, đừng trách Lallie nữa_Hắn thúc tay Jame

Bọn hắn mỗi người đều góp một câu nhưng chẳng có câu nào nó nghe trọn vẹn cả. Đầu nó ong ong lên. Cảnh vật trước mắt nó bỗng trở nên nhạt nhòa hơn. Nó nhìn sang hắn nhưng hắn càng ngày càng nhạt dần rồi nó chẳng nhìn thấy hắn đâu nữa. Trước mắt nó bây giờ là một màu đen như mực. Nó choáng váng rồi ngã xuống. Hắn hoảng hốt nhanh tay đỡ lấy nó. Từ lúc vào đây, hắn đã thấy ở nó có cái gì đó không ổn rồi mà

- Lallie! Lallie tỉnh lại đi em_Bọn hắn cùng lên tiếng. Hắn cứ lay nó mãi mà nó vẫn không chịu tỉnh lại. Mấy người kia cũng đã quay lại rồi. Ai cũng hoảng lên. Hắn Không suy nghĩ được gì nữa, bây giờ hắn chỉ biết bế nó mà chạy đến bệnh viện thôi. Tâm tư của cả bọn bây giờ đều bị nỗi lo lắng cho nó chiếm hữu rồi
Bình Luận (0)
Comment