Người Hồ tới triều nghị hòa, trong lòng đế vương có tức giận hơn cũng muốn bày ra bộ dáng minh quân. Vì thế ông ta lệnh cho Tư Đồ báo cho tất cả quan viên chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi.
Buổi chiều hôm đó Sở Dịch và phái đoàn nghị hòa của người Hồ vào thành. Thái Úy cùng vài vị đại thần đứng ở cửa thành cung nghênh, trong đó có cả Liên Vân.
Trong tiếng nhạc vui mừng, Sở Dịch ngồi trêи ngựa, mắt lạnh quét qua. Liên Vân mặc quan phục màu đen, đứng dưới ánh mặt trời, dáng người như cây ngọc, tầm mắt hắn cũng bất tri bất giác nhìn về phía Sở Dịch đầu tiên
Tên mãng phu hắn vẫn nghĩ hữu dũng vô mưu kia hiện giờ công thành danh toại, nắm quyền binh trong tay, đến đế vương cũng bắt đầu bị uy phong của hắn cản tay.
Ánh mắt hai người chạm nhau, không tiếng động mà vung gươm so kiếm, giấu diếm sát khí.
Thái Úy vội vàng thay đế vương nghênh đón đoàn sứ giả nên không phát hiện hai người đang ngầm so kè. Mặt ông ta tươi cười chào hỏi hàn huyên, lại thỉnh Nam Thiền Vu bước lên xe ngựa Hoa Cái đã chuẩn bị trước rồi dẫn đường tiến cung diện thánh.
Đủ loại quan lại đã sớm chờ trong Lạc cung, đế vương ngồi ở ngôi cao, thần sắc nghiêm túc.
Trong từng tiếng hô vang lên, ông ta nhìn xứ đoàn người Hồ từ trêи cao. Tâm mắt của ông ta không dừng lại ở đám người Hồ quá lâu mà nhìn về phía thanh niên cao lớn khoác ngân giáp, trong đôi mắt lấp lóe bất mãn đối với hắn.
Dưới cái nhìn của đế vương, Sở Dịch uốn gối, chậm rãi quỳ xuống, cao giọng nói: “Thần khấu kiến bệ hạ, may mắn không làm nhục sứ mệnh.”
Chỉ một câu đơn giản này đã khiến đế vương lần thứ hai nhớ tới hiện tại ngoài Cơ gia, chỉ có hắn có thể khiến người Hồ kinh sợ. Mặc kệ trong lòng ông ta hận thế nào thì cũng chỉ có thể nhẫn nại.
“Trẫm cảm thấy được an ủi nhiều, ái khanh mau mau bình thân.” Khóe miệng Võ Đế nhếch lên, giọng điệu bình thản.
Sở Dịch nghe vậy thì tạ ơn đứng lên, đi về vị trí của mình mà đứng. Trong lòng hắn hiểu bộ dáng quân thần hòa hợp này chẳng qua đang che giấu mạch nước ngầm mãnh liệt vì thế hắn càng cảnh giác hơn.
Người Hồ vừa đến nên chẳng ai dám gây mất hứng mà nhắc đến chuyện nghị hòa. Mọi người chỉ hàn huyên vài câu rồi sau đó đế vương sai người dẫn bọn họ tới nơi nghỉ tạm.
Trước khi Bắc Hồ nhị vương tử rời đi còn cố ý nhéo em gái một phen, ý bảo nàng ta để lại chút ân tượng cho đế vương.
Bắc Hồ Tam công chúa chỉ có thể chịu đựng bất mãn trong lòng, nhân lúc tạ ơn thì nhìn về phía đế vương nở nụ cười xinh đẹp. Nàng ta vốn có đôi mắt hoa đào, lúc này cười lên càng thêm quyến rũ kiều mỵ, khiến đế vương như suy tư gì mà nheo mắt.
Đoàn sứ giả lui ra, đế vương lại quét mắt về phía Sở Dịch, hỏa khí bốc thẳng lên trong lòng, vì thế ông ta trực tiếp đứng lên nói: “Sở ái khanh lặn lội đường xa cũng mệt mỏi rồi. Ngươi cứ về trước nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lâm triều trẫm sẽ vì ngươi và Cơ gia quân luận công khen thưởng!”
Đế vương bỏ xuống lời này rồi lập tức rời đi, quần thần hô vang vạn tuế. Mọi người ai cũng nhận ra cơn tức giận của đế vương, vì thế bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía tướng quân trẻ tuổi kia.
Sở Dịch lại chẳng thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ mà chỉ bước đi vững vàng ra ngoài. Đại thần ở đây đều là thế gia, đối với xuất thân nghèo hèn và cả chức vụ võ tướng của hắn thì trước đến giờ đều không thèm liếc mắt một cái.
Sau khi tan triều, hậu cung cũng bắt đầu nghị luận chuyện người Hồ tới nghị hòa.
Chó săn bên người Trần Hoàng Hậu tin tức nhanh nhất, lúc này đã đem chuyện Bắc Hồ Tam công chúa kia thêm mắm dặm muối mà báo cáo với bà ta.
“Bắc Hồ công chúa kia nghe nói là muội muội ruột của nhị vương tử. Nô tài đứng từ xa nhìn, ai da, nàng ta ăn mặc quyến rũ, dáng người lả lướt. Mấy vị quan viên của Tư Đồ đại nhân còn trộm ngắm vài lần cơ.”
Trần Hoàng Hậu yên lặng nghe, ánh mắt chớp động không biết là đang suy nghĩ cái gì. Nội thị kia thấy bà ta không nói thì thật cẩn thận mà nhắc nhở: “Nương nương, ngài nói Bắc Hồ mang vị công chúa này tới đây là muốn làm gì. Ngài thấy đó, Đàn Nhị đâu có mang cô công chúa nào, chẳng lẽ đây là chủ ý của Thái Tử sao?”
Lời này vừa thốt ra thì gương mặt Trần Hoàng Hậu đã trầm xuống. Bà ta âm thầm cắn chặt răng.
Đế vương hôm nay sủng hạnh một người, ngày mai ngủ với một người khác. Hậu cung này đều sắp đầy chặt rồi! Hiện giờ còn có một cô công chúa người Hồ nữa!
Bà ta không ngu, làm gì không hiểut ý tứ của người Hồ.
Hiện giờ cha bà ta còn bị giam lại, đám mỹ nhân trong hậu cung đã không còn kính cẩn nghe lời như xưa nữa. Nếu lại thêm một cô công chúa Bắc Hồ có thân phận ngoại bang duy trì…… Trần Hậu cảm thấy cực kỳ áp lực, móng tay nhọn bấu vào bàn gỗ khắc, giống như đó là mặt của đám phi tử hậu cung hay của cô công chúa kia để bà ta hung hăng cào vài cái.
Nội thị thấy vẻ mặt bà ta không vui thì lập tức câm miệng.
Trần Hậu thầm hận hồi lâu mới mệt mỏi hỏi: “Đại lao có truyền đến tin tức gì không? Phụ thân ta ở bên trong có chịu thiệt thòi gì không?”
“Nương nương yên tâm, lúc trước chúng ta đưa bạc đến bọn cai ngục đều nhận, chắc chắn bọn chúng không dám chậm trễ quốc trượng đâu. Huống chi bệ hạ căn bản còn chưa lên tiếng, mọi người đều nói bệ hạ chỉ đang quan sát, qua lúc đầu sóng ngọn gió này bệ hạ sẽ phục chức cho quốc trượng.”
Trần Hậu lạnh lùng hừ một tiếng: “Lúc trước ta cũng hy vọng như thế, nhưng hôm nay Cơ gia lập công! Ta không bỏ được chuyện này thì ngày nào cũng phải căng thẳng.”
Năm đó cha bà ta đắc tội Cơ gia khi cung cấp lương thảo khiến Cơ gia mất một nửa bắc địa, không còn sức chiến đấu lại bọn họ. Hiện tại Cơ gia xoay người, Triệu Nhạc Quân chỉ sợ sẽ tìm cách trả mối thù xưa.
Trần Hậu không tránh khỏi nôn nóng, nhưng sốt ruột cũng chẳng được gì. Một khi đế vương còn chưa lên tiếng thì cha bà ta cũng sẽ không được thả ra.
Nội thị nghe vậy thì lập tức an ủi, khuyên giải. Trần Hậu tâm phiền ý loạn nên bảo nội thị đưa cho huynh trưởng nhà bà ta tin tức trong cung để xem mưu sĩ trong nhà có nghĩ ra cách gì không.
***
Sau khi Sở Dịch ra khỏi cung thì trở lại phủ tướng quân.
Người hầu trong nhà đã phân phát hơn nửa, hiện giờ ở lại chỉ có một ít phủ binh.
Hắn đến chỗ ở, ngơ ngác ngồi một lát. Căn nhà trống không khiến cả người hắn không được tự nhiên vì thế hắn đi thẳng qua khỏi phủ, đến chỗ Triệu Nhạc Quân.
Triệu Nhạc Quân lúc này đang ở trong phòng nghị sự với Ngụy Xung.
Tính tình Ngụy Xung cà lơ phất phơ, nàng đặc biệt sai người đem bàn cờ đến để hắn tìm chút việc làm đỡ để hắn nói nhiều gây phiền hà. Hắn bị phân tâm thì mới không đi trêu ghẹo người.
Không thể không nói cách này rất tốt. Ngụy Xung bị nước cờ sắc bén của nàng bức cho hắn phải cẩn thận đối phó, trong miệng còn phải trả lời những câu hỏi của nàng, đúng là vắt hết óc.
Triệu Nhạc Quân hạ một quân cờ rồi chậm rì rì nói: “Người Hồ đã vào kinh, phải để thánh thượng yêu cầu ngựa từ người Hồ, có thể dùng lương thực để đổi một ít ngựa chiến giống. Binh phòng ở Lạc Thành vẫn luôn là việc thánh thượng để bụng nhất, nếu có thể thêm nhiều kỵ binh thì ông ta hẳn rất nguyện ý đổi lương thực lấy ngựa.”
Người Bắc Hồ đã đưa ra điều kiện nghị hòa tương đối tốt, còn đem công chúa tới, nếu có thể thêm ngựa thì quả là không còn gì tốt hơn.
Nhưng mỗi khi đến mùa đông bọn họ lại thiếu lương thực, nếu không bọn họ cũng sẽ không nhìn chằm chằm Trung Nguyên. Chỉ cần cung cấp đủ lương thực thì bọn họ sẽ động tâm.
Tròng mắt Ngụy Xung đảo một vòng rồi cười nói: “Công chúa nói ra vấn đề lương thực này làm gì có phải muốn lấy ngựa.”
Nàng đang muốn cho Trần gia một đòn trí mạng thì có. Hiện tại Trần quốc trượng còn đang bị giam giữ, việc quản lý lương thực đều có sổ sách, nếu thực sự đi tra xét thì khẳng định kết quả sẽ rất xuất sắc. Lương thực chính là bùa đòi mạng của Trần gia.
Triệu Nhạc Quân cười cười, theo sát hắn mà đặt một quân cờ khác. Ngụy Xung lập tưcs trợn tròn mắt nhìn bàn cờ, quai hàm phồng lên như con ếch xanh.
“Ngài lại chơi đểu!” Hắn hô to một tiếng, dưới cái nhướng mày của Triệu Nhạc Quân hắn trực tiếp nằm lăn ra sàn, tay ôm đầu nhìn nàng nói, “Không được, không được, cả người ngài đều là âm mưu, thật là đáng sợ!”
Nàng thấy hắn chơi xấu thì nhếch miệng cười. Ngân Cẩm ở bên cạnh pha trà thấy một màn này quá quen thuộc nhưng vẫn không nhịn được cười: “Ngụy lang quân, ngài lớn thế này rồi mà còn không chịu được thua. Ai lại nằm ra trước mặt công chúa mà chơi xấu thế kia thì còn gọi gì là anh hùng hảo hán nữa?”
“Ai nói công tử ta là anh hùng hảo hán?” Hắn sách một tiếng, lười nhác gác chân, nằm càng thoải mái hơn, “Đống hư danh đó, Ngụy Xung ta không thích. Nhân sinh trêи đời vẫn nên bừa bãi chút mới tốt.”
Một câu cuối cùng này khiến Triệu Nhạc Quân tán đồng nhưng trong miệng nàng vẫn trách mắng: “Vậy ngươi đến chỗ khác mà bừa bãi, chỗ này của ta quy củ lớn.”
Ngụy Xung hắc hắc cười, chơi xấu nói: “Thuộc hạ không dậy nổi, không dậy nổi. Chỗ này của công chúa nằm thoải mái hơn nơi khác. Nếu không công chúa đỡ thuộc hạ được không?”
Ngân Cẩm trực tiếp hứ một tiếng, trong lòng mắng cái đồ không biết xấu hổ này.
“Nếu không dậy nổi thì đánh gãy chân để khỏi phải dậy nữa là xong.” Giọng Sở Dịch đột nhiên vang lên. Triệu Nhạc Quân nghe tiếng thì nhìn ra bên ngoài và thấy hắn đang lạnh mặt đi vào. Sau khi vào nhà hắn từ trêи cao trừng mắt nhìn Ngụy Xung.
“Ai da, đây không phải Sở tướng quân sao?” Sắc mặt Ngụy Xung không có chút hoảng sợ nào, chỉ cười đểu giả nói, “Chuyện gì thế này, ngài đến phủ công chúa có chuyện gì có thể nói trực tiếp với mưu sĩ của công chúa là ta. Ta nhất định sẽ thay ngài truyền lời.”
Không giống với thái độ khó chịu ra mặt của Sở Dịch, Ngụy Xung mắng chửi người lại vòng vo, nói rõ thân phận người ngoài của Sở Dịch khiến hắn lập tức đen mặt.
Triệu Nhạc Quân vừa nghe thấy thì lập tức đau đầu. Nàng quen Sở Dịch trước rồi mới cứu Ngụy Xung. Từ đó về sau hai người cứ thấy mặt là đánh nhau.
Hai người đều như con nhím, không ai chịu nhường ai. Sau đó Ngụy Xung thay nàng ra bên ngoài điều tra địa hình, còn nàng ở tướng quân phủ, số lần hai người này đụng mặt ít nên nàng mới được an tĩnh chút.
“Ngươi mau đi đi, chớ có ở đây khua môi múa mép.” Lúc này Triệu Nhạc Quân không thể không tiễn một người đi. Ngụy Xung chính là kẻ da mặt dày, vì thế cố ý nhìn nàng u oán. Ánh mắt kia khiến Sở Dịch nghiến răng, hận không thể đá hắn văng ra ngoài!
Nhưng Ngụy Xung vẫn đúng mực, hắn chọc giận Sở Dịch nên trong lòng vui vẻ, sau đó nhanh nhẹn bò dậy hành lễ với Triệu Nhạc Quân nói: “Vậy thuộc hạ sẽ trả lời công chúa sau.”
Cuối cùng hắn rời đi.
Khóe miệng Sở Dịch giật giật, nghĩ đằng trước có Liên Vân, trong này có Ngụy Xung thì trong lòng tức điên.
Hắn ngồi xuống trước mặt Triệu Nhạc Quân, lấy tay xoa loạn bàn cờ kia rồi mới nói: “Sao hắn đã trở lại rồi, không phải nàng phái hắn đi làm việc sao?”
“Kiếp trước các ngươi là kẻ thù sao? Lúc nào cũng ầm ĩ là thế nào?” Nàng không hiểu, Ngụy Xung hình như chưa chọc Sở Dịch bao giờ, sao hắn lại cứ cắn người không bỏ thế này.
Sở Dịch nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, căn bản không muốn nhiều lời. Nàng vẫn luôn cảm thấy Ngụy Xung chính là một vị công tử gặp nạn, nàng giữ hắn lại để hắn có cơ hội báo ân. Nhưng hắn là nam nhân, hắn trước giờ chưa từng tin một nam nhân đối tốt với một nữ nhân chỉ vì ân nghĩa đơn thuần!
Hắn trầm mặc một lát mới đột nhiên nói: “Quân Quân, chúng ta mau gạo nấu thành cơm đi, như vậy Liên Vân cũng sẽ không dám có tâm tư gì……”
Triệu Nhạc Quân sửng sốt, sau đó tức quá hóa cười: “Hoá ra mấy năm nay ta vẫn chưa chín kỹ hả?” Cái này là cái gì đây?!
Sở Dịch cũng sửng sốt, sau đó cực kỳ không biết xấu hổ mà thổ lộ lời âu yếm: “Là ta chưa chín kỹ, thiếu một đốm lửa của nàng mà sắp thành cơm thiu rồi.”