Trong cung điện xa hoa có tiếng đàn sáo du dương, các cung nữ nối đuôi nhau đi vào, đến bên người đại nhân khách quý trong điện mà dâng lên rượu ngon, món ngon của Triệu Quốc.
Đế vương và Hoàng Hậu ngồi trêи tòa cao, Thái Tử thân là trữ quân nên được sắp xếp ngồi ở một bên của đế vương. Hằng Vương được ân điển cùng tham dự thì được sắp xếp ngồi một bên sườn phía dưới, sau cả Triệu Nhạc Quân và Sở Dịch.
Việc sắp xếp này khiến Trần Hoàng Hậu xem đến ngứa răng, nhưng phải cố chịu đựng cơn tức để thể hiện khí độ của bậc quốc mẫu bên cạnh đế vương.
Lúc này đã qua hơn một nửa yến hội, đế vương được người Hồ liên tiếp kính rượu thì đã hơi ngà ngà say.
Nhị Vương Tử của Bắc Hồ có tài ăn nói, nửa buổi này hắn đều ca tụng đế vương khiến mọi người ở đây nghe đến ê hết cả răng.
Triệu Nhạc Quân ngẩng đầu nhìn Nhị Vương Tử đang bưng chén rượu, lưu loát nói chuyện khiến đế vương vui vẻ rồi lại nhìn vẻ đắc ý không che giấu nổi trêи mặt phụ hoàng thì lại cúi đầu.
Một phần dê nướng được đẩy tới trước mặt nàng. Không biết từ lúc nào Sở Dịch đã rời khỏi vị trí của mình mà đi tới bên người nàng, bỏ lại đĩa thịt rồi lại về chỗ.
Nàng mẫn cảm nhận thấy ánh mắt bốn phía đang bắn về phía mình vì thế cố gắng nhẫn nhịn không ngẩng đầu. Nàng chậm rãi cầm đũa lên, gắp một đũa thịt bỏ lên miệng.
Những ánh mắt nhìn nàng lúc này tan đi không ít. Khóe miệng nàng hơi hơi nhếch lên, hóa ra đêm nay nàng chính là con khỉ để người khác xem rồi.
Lúc này đế vương đột nhiên cao giọng nói một câu tốt khiến mọi người ghé mắt. Chỉ thấy cô công chúa người Hồ kia không biết từ lúc nào đã đi theo huynh trưởng đứng lên kính rượu. Mọi người nhìn qua thì thấy nàng ta ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Hiển nhiên một câu tốt này của đế vương chính là đang reo hò cổ vũ nàng kia. Ánh mắt Triệu Nhạc Quân dạo qua người Tam công chúa kia một vòng. Hôm nay nàng ta mặc bộ trang phục đỏ thẫm chói mắt.
“Bệ hạ!” Tam công chúa giương giọng, tiếng nói mềm nhẹ uyển chuyển, chỉ cần một tiếng đã như chim oanh hót khiến đế vương ngồi trêи ngôi cao mờ hết cả mắt.
Tam công chúa hơi mỉm cười khi ông ta quay đầu qua, sau đó nàng đưa chén rượu cho cung nữ, rồi cứ thế giơ tay cởi áo khoác.
Mọi người ở đây đều bị hành động của nàng ta dọa đến nhảy dựng, đám đại thần cổ hủ vội dùng tay che mặt, không dám xem.
Tấm áo choàng to rộng của Tam công chúa rơi xuống, để lộ tầng áo lụa bên trong hơi mỏng, lả lướt theo thân thể yêu kiều, tràn đầy dụ hoặc. Một khắc sau nàng ta xoay tròn thân thể, uyển chuyển linh hoạt bước tới giữa điện.
Ánh nến sáng trưng tập trung hết vào người nàng ta. Dáng người quyến rũ, nhẹ nhàng giơ làn váy giống như một bông hoa mẫu đơn nở rộ giữa đại điện.
“Bệ hạ, ta muốn đang cho bệ hạ một khúc nhạc để ca tụng anh hùng trong lòng ta.” Nàng ta cười xinh đẹp, ánh mắt chuyển động, dáng người thiếu nữ nhẹ nhàng lắc lư. Tiếng ca lanh lảnh kỳ ảo cùng với dáng múa quanh quẩn trong đại điện.
Triệu Nhạc Quân nghe thấy tiếng ca này thì nghiêng nghiêng người nhìn Sở Dịch một cái, lại thấy hắn đang cúi đầu uống rượu, giống như khong biết trước mắt đang có một mỹ nhân thướt tha xoay múa.
Trần Hoàng Hậu ngồi bên cạnh đế vương lúc này đã thay đổi sắc mặt. Bà ta biết tối nay công chúa người Hồ sẽ muốn dụ dỗ đế vương, nhưng không nghĩ tới nàng ta lại dám lớn mật như thế.
Da thịt trắng nõn của thiếu nữ không thể bị đám lụa mỏng kia che đậy, dưới ánh đèn sáng cứ thế phô bày đâm thẳng vào mắt bà ta. Bà ta hung hăng nắm chặt tay khiến móng tay đâm vào da thịt.
Đế vương bên người bà ta cũng đã say mê trong điệu múa khiến nhiệt huyết nam nhân cuồn cuộn.
Mặc kệ một câu “anh hùng trong lòng ta” của thiếu nữ hay bóng dánh xinh đẹp đang múa trước mặt đều khiến ông ta xao xuyến không thôi.
Mỹ nhân đang lắc ʍôиɠ hiến vũ kia như đoán được tâm tư đế vương nên lập tức xoay tròn, giống như thiên tiên trêи cửu trùng thiên mà đi tới trước mặt ông ta. Nàng ta dâng rượu, mười ngón tay thon dài giống như bạch ngọc tốt nhất.
Đế vương muốn duỗi tay nắm lấy thì mỹ nhân lại e thẹn ngượng ngùng cười, dưới chân một xoay đã tránh được.
Tam công chúa từ cao đi xuống, ở trong tầm mắt của đế vương mà duyên dáng quỳ xuống. Bởi vì vừa múa một hồi nên lúc này nàng ta thở hổn hển, trước ngực phập phồng không ngừng.
Tiếng ca ngừng lại, toàn trường lặng ngắt như tờ. Tầm mắt đế vương không rời khỏi người nàng ta, giống như mê như say. Mãi lâu sau ông ta mới cao giọng cười nói tốt: “Tam công chúa hát một khúc này khiến mọi người kinh diễm, thật không khác gì tiên nữ hạ phàm!”
Đế vương cảm khái, các đại thần cũng bị màn hiến vũ này của Tam công chúa làm cho kinh ngạc, tự nhiên cũng sôi nổi phụ họa.
Lúc này Triệu Nhạc Quân lại nhìn thấy cô công chúa người Hồ này lặng lẽ quét mắt về phía mình.
Trong lòng nàng nao nao, chợt hiểu vị Tam công chúa này là đang nhìn Sở Dịch bên cạnh mình.
Chân mày nàng nhíu lại, mà đế vươn lúc này lại làm một việc không ai tưởng được đó là lập tức bảo người đưa Tam công chúa xuống nghỉ tạm.
Lời này có ý tứ gì không cần nói cũng biết. Vị công chúa người Hồ kia hơn phân nửa là sẽ không xuất hiện trong bữa tiệc này nữa.
Thái Tử nghe lời nói cất giấu tâm tư xấu xa này của đế vương thì đáy mắt là một mảnh lạnh băng. Hắn cầm chén rượu, đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Trần Hậu thì càng tức giận đến tay cũng run lên, trong lòng đã mắng kẻ dâng mỹ sắc lên cho quân vương một lượt từ đầu đến chân. Phải cố lắm bà ta mới bình tĩnh lại, thừa dịp đế vương bị Bắc Hồ Nhị hoàng tử quấn lấy nói chuyện, bà ta vội ra hiệu cho nội thị ở bên cạnh mình.
Tam công chúa bị cung nhân mang đến tẩm điện của người đứng đầu hoàng quyền. Tiếng ầm ĩ ngày càng xa, nàng ta quay đầu lại nhìn về phía huy hoàng với những ngọn nến lay động kia, ánh sáng trong mắt càng ngày càng ảm đạm.
Nàng ta không trốn được vận mệnh bị dâng cho Triệu Quốc đế vương. Dù đã dùng mọi thủ đoạn nhưng dũng sĩ trong lòng vẫn không thèm liếc nàng ta một cái. Mà nữ tử bên người hắn dù không rêи một tiếng nhưng cũng có thể khiến hắn chú ý mười phần.
Tam công chúa nghĩ tới đêm đó ở Thượng Quận bị hắn ngáng chân, còn dẫm lên chân. Sợ là ở trong mắt Sở Dịch nàng ta còn không bằng bùn đất dưới chân.
“Tam công chúa, mời qua bên này.” Tiếng cung nhân nhắc nhở vang lên bên tai. Thần sắc nàng ta lạnh lùng, vội thu ánh mắt, nặng nề cất bước.
Giống như dự đoán, nàng ta bị đưa tới một cung điện xa lạ, bên trong ánh nến tối tăm. Cung nhân để nàng ta ở lại rồi tự mình bận rộn công việc.
Bốn phía an tĩnh, nàng ta nhìn cung nhân châm lư hương chạm trổ hình thần thú, rồi có người mang nước ấm vào để nàng ta tắm gội.
Nàng ta nhắm mắt, trầm mặc để các cung nhân đẩy mình đi, từng bước không thể lùi lại. Rất nhanh đám cung nhân kia đều tản đi, chỉ để lại một người để hầu hạ nàng ta tắm gội.
Nàng ta giang hai cánh tay, ý là tùy nàng kia hầu hạ. Không nghĩ tới nửa ngày mà cung nữ kia cũng không động tay. Lúc nàng ta nhìn qua thì thấy cung nhân kia cười với mình nói: “Công chúa có phải thích Sở tướng quân của Triệu Quốc không?”
Tam công chúa bị một câu này của nàng ta làm cho chấn kinh, đôi mắt đẹp thoáng hoảng loạn.
Cung nhân kia thu hết thần sắc của nàng vào mắt, nhẹ giọng trấn an nói: “Công chúa không cần lo lắng, chuyện nô tỳ nói bệ hạ không biết. Nô tỳ chỉ là muốn giúp công chúa một phen, công chúa chẳng lẽ không muốn gặp lại Sở tướng quân sao?”
“Làm càn!” Nàng ta lập tức quát lớn, nhưng cung nhân kia cũng không sợ, chỉ nói ra một lời khiến nàng ta càng động tâm hơn.
“Công chúa không cần tức giận, cứ nghe nô tỳ nói cho hết lời đã. Sở tướng quân sớm đã hòa li với trưởng công chúa. Hiện giừo quý nữ trong triều có ai không muốn gả cho anh hùng chứ. Mà những lời nô tỳ nói với công chúa là bởi vì chủ tử của chúng ta thương xót ngài nên không muốn công chúa chôn vùi tuổi xuân tươi đẹp nhất trong cung cấm này. Đương nhiên chủ tử của chúng ta cũng có tư tâm, không muốn thêm một mỹ nhân tới tranh sủng với mình. Nếu công chúa nguyện ý thì lát nữa ngài nhất định có thể gặp Sở tướng quân. Chỉ cần công chúa làm ầm ĩ lên, đến lúc đó Sở tướng quân sẽ không thể không cưới ngài làm vợ……”
***
Tam công chúa nhảy ra từ một góc tẩm cung của đế vương, lòng bàn tay nàng ta đầy mồ hôi, trái tim nảy lên thình thịch. Nàng ta nhẹ nhàng theo phương hướng cung nhân kia chỉ mà vội chạy đi.
Vừa rồi nàng ta nói lời nghiêm khắc tàn nhẫn nhưng cuối cùng vẫn bị người ta thuyết phục. Hiện giờ Sở Dịch là võ tướng được đế vương của Triệu Quốc nể trọng nên mặc dù có ầm ĩ thì đế vương vẫn sẽ nển mặt hắn mà không dám làm gì. Cung nhân kia nói không sai…… Nàng nhất định có thể gả cho Sở Dịch!
Bóng đêm ʍôиɠ lung, Tam công chúa chạy qua hoàng cung không quen thuộc, tim đập như nổi trống, áo lụa trêи người đã ướt đầm đìa mồ hôi.
Nàng ta theo đúng lời người kia thì quả nhiên không gặp bất kỳ ai mà còn đi tới được chỗ đỗ xe ngựa của quý nhân.
Nương bóng đêm, nàng ta tìm được chiếc xe ngựa có ký hiệu theo cung nhân kia nói, sau đó nhanh chóng bước lên xe ngựa trốn đi.
Nàng ta rúc cả người lại nhưng lại ngửi thấy mùi hương của nữ tử trong xe, như có như không. Nhưng lúc này nàng ta chẳng còn tâm tình để tự hỏi, cứ thế khẩn trương và hoảng sợ mà chờ Sở Dịch xuất hiện. Nàng ta nhất định phải gặp hắn.
Liệu hắn còn lạnh nhạt khiến nàng ta té ngã một lần nữa không?
Bốn phía yên tĩnh, nàng ta chỉ nghe được tiếng tim mình đập. Cũng không biết đợi bao lâu rốt cuộc nàng ta cũng nghe thấy xung quanh bắt đầu có động tĩnh.
Là tiếng nói chuyện của các đại thần Triệu Quốc, có người say rượu, có người thảo luận về việc nàng ta hiến vũ hôm nay. Các loại tiếng vang cứ thế rung lên bên tai nàng ta.
Nàng ta nuốt nuốt nước miếng, giấu kín bản thân mình để người khác không phát hiện được. Tiệc hẳn đã tàn rồi.
***
Một hồi yến hội không hề có chút tư vị nào đối với Triệu Nhạc Quân cứ thế tàn mà nàng cũng thấy nhẹ nhàng không ít.
Hôm nay nàng tiến cung lại không thể nói vài câu với Thái Tử vì thế nàng cố ý đợi đám đại thần đi trước rồi mượn cơ hội nói với em trai hai câu.
Buổi tối Thái Tử uống hai ly rượu, lúc này gương mặt hắn phiếm hồng cười với chị gái mình cực kỳ đáng yêu.
Triệu Nhạc Quân nhìn hắn thế mà có vẻ say rượu vì thế giận liếc hắn một cái rồi đơn giản để người chuẩn bị đưa hắn hồi cung.
Sở Dịch nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh nàng, ánh mắt quét qua xung quanh. Vừa rồi hắn nhìn thấy Liên Vân vội vàng rời đi sau đó không trở về. Không biết hắn ở trong cung hay đoán được Triệu Nhạc Quân sẽ đến trong cung của Thái Tử nên đã trốn đến đó trước để chờ nàng rồi!
Liên Vân ỷ vào một tay y thuật nên muốn lấy lòng trước mặt Thái Tử đây mà! Hắn cảnh giác phòng bị, đi theo Triệu Nhạc Quân được một nửa thì có một nội thị thở hồng hộc đuổi theo.
“Trưởng công chúa điện hạ, bệ hạ nói có chuyện gấp mời ngài đi qua đó một chuyến.”
Triệu Nhạc Quân xoay người nhìn thấy nội thị kia không quen mặt thì hỏi: “Phụ hoàng có nói là chuyện gì không?”
Thái Tử thật ra lại nhận ra người này, quả thật là nội thị bên người đế vương nhưng ngày thường hắn đa phần canh giữ ngoài điện, sao hôm nay lại tới tuyên triệu thế này.
Thái Tử liền nói: “Ta sẽ đi cùng a tỷ.”
Nội thị kia vội nói: “Thái Tử điện hạ, bệ hạ chỉ nói muốn gặp trưởng công chúa điện hạ, chỉ nói sự tình liên quan đến Cơ lão tướng quân và Cơ tiểu tướng quân. Trưởng công chúa điện hạ vẫn nên đi theo nô tài thôi.”
Nhắc tới người của Cơ gia thì sắc mặt hai chị em đều thay đổi. Ánh mắt Triệu Nhạc Quân lạnh xuống, cũng không đợi nội thị kia nói thêm mà đã xoay người nói với Sở Dịch: “Làm phiền ngài đưa Thái Tử hồi cung, chúng ta gặp nhau ở chỗ xe ngựa.”
Trong cung có quy củ thần tử không được ở lại lâu. Lúc này Sở Dịch không thể lại phạm vào kiêng kị của đế vương.
Sở Dịch có chút không yên tâm, nhưng nàng đã nâng bước chạy thật nhanh, bỏ cả nội thị kia lại.
Thái Tử đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng chị gái biến mất rồi mới xoay người chậm rãi đi về Đông Cung. Anh mắt thiếu niên không hề trong trẻo nữa mà hợp với màu đêm, tràn đầy sương lạnh.
Hắn nói: “Sở a huynh, bên kia có người của ta, ngươi không cần quá lo lắng.” Nếu như phụ hoàng muốn trách phạt a tỷ cái gì thì hắn nhất định sẽ đuổi đến đầu tiên.
Sở Dịch đưa Thái Tử hồi cung rồi lại bị Thái Tử khuyên rời đi nên hắn cũng chỉ có thể tới xa giá chờ.
Ngựa của hắn cột ở bên cạnh, bọn thị vệ của phủ công chúa đều ở nơi xa canh. Hoàng cung nghiêm ngặt, quy củ lại nhiều nên jhắn có chút bực bội duỗi tay sờ sờ con ngựa. Đột nhiên hắn nhìn thấy xe ngựa giống như hơi rung động.
Hắn nghi hoặc, lúc sau thấp giọng mắng một tiếng: “Ai!”
Tam công chúa rốt cuộc nghe được giọng nói quen thuộc thì không hề suy nghĩ mà chạy vội từ trong xe ra ngoài.
Đầu tiên Sở Dịch bị nàng ta làm cho kinh ngạc, nhìn cô Tam công chúa không nên xuất hiện ở đây sau đó bỗng nhiên hắn quay đầu nhìn về phía tẩm điện của đế vương…… Vì sao cô công chúa người Hồ vốn nên ở bên người đế vương lại ở chỗ này?!
Mà lúc này Triệu Nhạc Quân đã đi vào tẩm cung của đế vương, bên ngoài cũng không thấy có người canh gác, thị vệ cũng không cản lại vì thế nàng cứ đi thẳng vào bên trong.
Trong điện chỉ có ít ỏi vài ánh đèn, ánh nến lay động sáng tối luân phiên. Nơi này còn đốt một thứ hương gì nàng không rõ, nó cứ thế lượn lờ phun ra từ trong lư hương, quẩn quanh chóp mũi nồng đậm đến sặc người.
Nàng giơ tay phẩy phẩy cũng không thấy người hầu hạ nào, chỉ nhìn thấy một bình phong lớn ngăn cách trong ngoài. Nàng cau mày giương giọng nói: “Phụ hoàng tìm nhi thần đến có chuyện gì quan trọng muốn thương nghị sao?!”
Theo giọng nói của nàng, phía sau bình phong giống như có bóng người thoáng qua. Lúc này đế vương rốt cuộc cũng xuất hiện, nhưng quan bào trêи người ông ta không chỉnh, vừa đi ra ngoài còn vừa khó nhịn mà lôi kéo vạt áo……