Đế vương mà mọi người chờ đã lâu rốt cuộc cũng đi vào Kim Loan Điện, triều hội cũng được bắt đầu như bình thường.
Bắc Hồ Nhị Vương Tử vốn còn muốn nhân chuyện đế vương sủng hạnh em gái mình tối qua mà vì quốc gia vãn hồi chút tổn thất. Ai ngờ hắn còn chưa há mồm thì Liên Vân đã bẩm báo chuyện tối qua Tam công chúa Bắc Hồ tự mình trốn thoát khiến nụ cười đắc ý trêи mặt Nhị Vương Tử cứng lại. Sau đó hắn mồ hôi lạnh đầm đìa quỳ xuống xin xá tội cho em gái.
Đế vương lạnh mặt, căn bản không để ý tới hắn. Triệu Nhạc Quân đã an bài đại thần nhìn chuẩn cơ hội bước ra khỏi hàng nhắc nhở việc Bắc Hồ mang theo vài thứ khác thay vì mang ngựa. Vị quan nọ nói Triệu Quốc đất rộng của nhiều, mấy thứ bọn họ dâng lên kia có khác gì dùng để tống cổ ăn mày chứ.
Mặt Nhị Vương Tử xanh mét, trong lòng biết Triệu Quốc đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Nhưng em gái hắn phạm sai lầm trước, mặc dù yêu cầu của Triệu Quốc có quá phận thì hắn cũng không có lựa chọn.
Cuối cùng Nhị Vương Tử một thân mồ hôi lạnh chỉ đành chống chế bằng cách nói sẽ về suy nghĩ thêm, mong đế vương cho thêm một ngày thì mới qua được. Hắn tạm thời còn chưa muốn vứt bỏ quân át chủ bài của mình.
Kẻ nào đi đàm phán đều phải giấu nghề, cò kè mặc cả giống kẻ đi buôn. Ai ngờ đúng lúc này Thiền Vu của Đàn Nhị lại cao giọng nói: “Đàn Nhị chúng ta mang tới thành ý chân thật muốn cùng hòa hảo với Triệu Quốc. Tuy chúng ta không giàu có bằng Bắc Hồ nhưng cũng nguyện ý dâng lên ngựa quý cho đế vương. Tại đây ta muốn cùng bệ hạ đạt thành việc trao đổi ngựa lấy lương thực hàng năm.”
Đại thần vừa phát biểu ý kiến lúc này mắt sáng ngời. Nam Thiền Vu thỉnh cầu điều này đúng là đã giúp bọn họ một phen.
Vốn dĩ bọn họ muốn bức Bắc Hồ phải lui một bước, sau đó bắt bọn họ cũng phải mang việc trao đổi lương thực nêu ra. Hiện giờ Nam Thiền Vu đã nói ra điều này thì Bắc Hồ tự nhiên cũng chỉ có thể đi theo.
Quả nhiên, Nhị Vương Tử trong lòng tức giận Nam Thiền Vu lúc này bỏ đá xuống giếng nhưng chỉ có thể phóng ra con át chủ bài cuối cùng trong tay mình. Hắn nói với đế vương: “Bắc Hồ tuy chiến địa rộng lớn nhưng chiến mã cũng khan hiếm, càng đừng nói đến ngựa quý. Nhưng chúng ta cũng mong hai nước có thể hữu hảo. Nếu bệ hạ muốn ngựa giống thì ta sẽ nỗ lực thuyết phục phụ hoàng cống thêm 50 con. Mỗi năm cũng nguyện ý cùng Triệu Quốc trao đổi.”
“—— Bắc Hồ các ngươi ít nhất cũng phải cống nạp một trăm con ngựa giống. Lỗi lầm của công chúa Bắc Hồ chính là coi rẻ nước chúng ta!” Giọng nói sang sảng của Sở Dịch vang dội trong đại điện. Thanh niên tướng quân mặc triều phục sải bước đi tới quỳ gối thỉnh tội với đế vương vì đến muộn. Hắn nói rằng hôm qua do uống nhiều rượu nên giờ này đến muộn.
Đây vốn dĩ là tội đại bất kính phải phạt nhưng đế vương hiện giờ còn phải dùng hắn để áp chế người Hồ. Thế nên dù hắn đến muộn ông ta cũng chỉ có thể ôn hòa để hắn đứng dậy.
Nhị Vương Tử thật vất vả mới cảm thấy việc có thể thành thì lại mọc ra một tên Sở Dịch muốn dùng công phu sư tử ngoạm.
Ngựa giống là khó có được, thế mà bọn họ lại bị Triệu Quốc lấy nhiều như thế thì phải mất nhiều năm mới khôi phục lại được. Cái tên Sở Dịch này đúng là con sói ăn thịt người không nhả xương mà.
Có điều Nhị Vương Tử hận hơn nữa cũng không có nhiều đường để phản kháng. Hôm nay nếu để Đàn Nhị đạt được thỏa thuận với Triệu Quốc trước thì nguy cơ của Bắc Hồ càng thêm nhiều! Ai biết Triệu Quốc hoàng đế có trở mặt muốn cùng Đàn Nhị liên hợp tấn công bọn họ hay không.
Nhị Vương Tử tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng chỉ có thể đau lòng đồng ý. Thái Úy lại rèn sắt khi còn nóng mà ở ngay trêи triều gọi người thảo sẵn điều khoản nghị hòa. Phái đoàn sứ giả của Bắc Hồ tức đến đỏ mắt nhưng cũng phải đóng dấu lên. Mọi việc cứ thế được quyết định.
Lúc sứ đoàn người Hồ lui ra hết đế vương mới bừng tỉnh nhớ tới Trần quốc trượng chưởng quản lương thực hiện giờ còn đang ở trong lao. Ông ta vẫn luôn đè nặng chuyện này không thẩm tra xử lý kỳ thật là muốn chuẩn bị dùng Trần gia đẻ áp đảo khí thế kiêu ngạo của con gái. Nhưng bây giờ ông ta lại không thể không thẩm tra.
Ông ta cần biết chính xác còn bao nhiêu lương thực có thể điều động. Mà ông ta không yêu tâm phiên vương và võ tướng các nơi nên Lạc Thành phải tăng thêm binh. Nếu không đến tên mãng phu như Sở Dịch sợ là ông ta cũng không áp chế được!
Có khẩu lệnh của đế vương nên rất nhanh đã có người tới đại lao để thẩm vấn Trần quốc trượng.
Nhưng bọn họ phát hiện Trần quốc trượng lại không nói gì.
***
Lúc Triệu Nhạc Quân tỉnh lại thì phát hiện Sở Dịch đã không ở bên cạnh. Ánh mặt trời chiếu lên gối mang theo ấm áp. Nàng duỗi tay về phía tia nắng cảm thụ được chút ấm áp như khi cùng hắn da thịt cận kề.
Nàng lại lẳng lặng nằm yên, một mảnh kiều diễm đêm qua lại đột nhiên hiện lên trong đầu khiến má nàng lập tức đỏ lên.
Đêm qua nàng giống như quá mức hoang đường. Trong lúc nhất thời nàng cũng không nhớ nổi bản thân mình chủ động dây dưa hắn mấy lần. Biểu tình phóng túng như thế mặc dù là do thuốc nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy mình không dám đối mặt với Sở Dịch.
Nàng ảo não mà rêи rỉ một tiếng, kéo chăn che khuất mặt.
Tối qua Ngân Cẩm biết nàng ở phủ tướng quân nên suốt đêm đuổi tới đây. Nàng ta bị động tĩnh trong phòng làm cho mặt đỏ tai hồng cả đêm. Hiện giờ nàng ta canh giữ phía sau bình phong, nghe thấy bên trong có động tĩnh thì vội tiến vào gọi công chúa.
Triệu Nhạc Quân nghe tiếng thì thò mặt ra. Lúc nhìn thấy nàng Ngân Cẩm lập tức ngây ra.
Nàng còn tưởng công chúa bị Sở tướng quân lăn lộn đến tiều tụy nhưng ai ngờ lại nhìn thấy nàng như tường vi được nước mưa gột rửa, gương mặt đỏ bừng có kiều mị nói không nên lời.
Nỗi lo lắng trong lòng Ngân Cẩm cũng được thả xuống. Nàng ta vội xoay người đi sắp xếp việc tắm gội cho nàng.
Lúc Triệu Nhạc Quân đứng dậy thì chân mềm ra khiến nàng đỏ bừng mặt. Ngâm trong nước nóng một hồi lâu nàng mới cảm thấy cả người thoải mái thanh tân.
Ngân Cẩm giúp nàng mặc quần áo xong mới nói đến một chuyện kỳ quái: “Lúc công chúa rời đi cũng không mang theo bàn trang điểm, sao bây giờ lại không thấy đâu, đếu gương soi cũng không có.”
Khu sân viện này nàng ta quen thuộc. Lúc trước Triệu Nhạc Quân cũng cảm thấy thiếu cái gì đó bây giờ nàng mới quay đầu nhìn đến cạnh mép giường thì quả nhiên không thấy bàn trang điểm đâu.
Nàng nhìn chằm chằm vị trí trống không kia, nghĩ tới lúc trước hai người hòa li. Có lẽ hắn thấy nó thì phiền lòng nên cho người kéo đi rồi.
Mắt nàng lại nhìn đến trêи giường, tai cũng nóng lên có chút không ngồi yên được nữa.
“Chúng ta đi về trước đi.” Nàng vội vàng đi từ trong phòng ra, ngồi lên xa giá của mình rời đi.
***
Sở Dịch biết đây là kế hoạch của Triệu Nhạc Quân để đối phó với Trần gia. Lúc có người tới đại lao thẩm vấn Trần quốc trượng thì hắn cũng không dám vọng động quấy rầy đến kế hoạch của nàng dù trong bụng cực kỳ nôn nóng. Cứ thế ôm một bụng nôn nóng ra khỏi cung, cả đường về hắn đều cân nhắc việc làm thế nào để tìm thêm chút phiền toái cho Trần gia. Ít nhất phải khiến Trần Hậu ở trong cung lo lắng hãi hùng để thay nàng trả thù ít nhiều mới được.
Nhưng chờ hắn trở lại phủ thì thấy nhà cửa trống không. Phòng ngủ đêm qua nháo đến hỗn độn lúc này đã được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, trong không khí vẫn còn mùi hương trêи người nàng. Mùi này như có như không nhắc nhở hắn chuyện đêm qua là chân thật.
Hắn lặng người, trong đầu chỉ có một ý niệm —— nữ nhân đêm qua cùng hắn quấn quýt si mê cứ thế chạy mất rồi!
Sở Dịch đứng ở nơi đó, trừng mắt nhìn chiếc giường sạch sẽ, nghĩ đến đêm qua mình còn hận không thể đưa cả mạng cho nàng, kết quả nàng cứ thế nói đi là đi!
Giữa bọn họ…… đến tột cùng tính là gì?!
Hắn lại đứng đó một lúc lâu, cảm xúc trong lòng lên lên xuống xuống, lúc cao lúc thấp khiến mắt hắn hoa lên như say xe. Hắn bị nàng làm cho tức điên lên rồi. Một khắc sau hắn cất bước đi ra ngoài, đen mặt trực tiếp xông đến phủ công chúa.