“Ngươi nói…… Có vài phần xác định sao?” Triệu Nhạc Quân lắng nghe tiếng tim mình đập liên hồi rồi hỏi.
Tin vui này khiến người ta trở tay không kịp. Tuy từ xưa đến nay nàng vẫn luôn là người bình tĩnh nhưng lúc này cũng khẩn trương mướt mồ hôi tay. Bên tai là tiếng tim mình đập và tiếng gió thổi qua cành lá trong đình viện.
Nàng thấy miệng ngự y đóng mở, giọng nói như truyền đến từ nơi xa xôi nào đó thì cố gắng tập trung mới nghe thấy lời ông ta nói.
“Có sáu phần chắc chắn là có thai, nhưng vì tháng còn quá ít, mới tầm một tháng nên hơi khó xác định.”
Triệu Nhạc Quân bấm ngón tay tính trong lòng thì thấy chính là cái đêm nàng suýt xảy ra chuyện ở trong cung. Đêm đó nàng quấn lấy Sở Dịch, hết sức triền miên…… Nàng giơ tay nắn vuốt vành tai, đem vui mừng như điên trong lòng nén xuống, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Nếu trong thời gian này ta không biết nên từng có chuyện phòng the……”
Ông ta là ngự y, có chuyện riêng tư nào chưa biết nên cũng chỉ thản nhiên nói: “Mạch tượng của công chúa vững vàng, có thể thấy ngày thường cũng có điều trị. Nếu trong lúc không biết từng có chuyện phòng the thì xem cũng không ảnh hưởng đến thai nhi. Chỉ là sau khi đủ tháng đến ba tháng vẫn nên chú ý, tránh được thì mới thỏa đáng.”
Triệu Nhạc Quân chậm rãi phun ra một hơi, cuối cùng mới yên lòng. Nàng hẳn nên chú ý, lúc quỳ thủy đến muộn nàng đã nên để ý rồi.
Ngự y nói sẽ viết cho nàng phương thuốc an thai, tuy không thể chẩn đoán chính xác nhưng uống mấy thang thuốc bổ cũng không có vấn đề gì. Lời nhắc nhở này khiến nàng nhớ tới Liên Vân lần trước muốn đổi phương thuốc.
Thái Tử đột nhiên gọi người tới xem mạch cho mình có thể là do Vương Tư Tẩm nói với hắn chuyện hiểu lầm giữa trưa. Nhưng Thái Tử cũng không giống bình thường mà phiền toái Liên Vân chứng tỏ Thái Tử có nghi ngờ gì đó với Liên Vân trong chuyện này. Hiện tại nàng nghĩ đến Liên Vân đổi phương thuốc thì cũng có nghi ngờ thật lớn.
“Làm phiền ngươi giúp ta nhìn một phương thuốc xem bên trong là thuốc gì.” Nàng lập tức gọi Ngân Cẩm đi lấy gói thuốc tới.
Liên Vân không đến mức sẽ hại nàng hoặc con nàng nhưng nàng chỉ muốn mượn việc này nhìn xem đến tột cùng mình có thể mang thai không.
Một người thì có khả năng khám sai nhưng hai người thì hẳn là chẩn đoán chính xác.
Ngân Cẩm nhanh chóng trở về, ngự y mở gói thuốc ra lật giở dược liệu đã được cắt nhỏ sau đó ừ một tiếng nói: “Bên người công chúa có thánh thủ, đây chính là thuốc an thai, so với tiểu nhân bốc còn chính xác hơn. Công chúa tiếp tục dùng cái này là được, không cần sửa lại nữa. Nhờ phúc của công chúa mà thần được học tập một hai.”
Nói xong ông ta còn liên tiếp gật đầu, vô cùng vui vẻ với thu hoạch ngoài ý muốn này.
Triệu Nhạc Quân cho người tiễn ông ta đi lại dặn ông ta đừng nói với ai. Ông ta là người chịu ân huệ của Thái Tử nên lập tức đồng ý, việc này sẽ chỉ bẩm báo với Thái Tử.
Triệu Nhạc Quân nhìn theo ông ta rời đi lại nhìn đình viện trống trơn rồi chậm rãi ngẩn ra, tinh thần cũng trở nên mơ hồ.
Trước kia nàng từng chờ mong minh có thể mang thai, có một đứa nhỏ có chung máu mủ với mình, bây giờ nghĩ lại thì trong lòng đều mềm nhũn. Nhưng hiện tại ngoài vui mừng thì còn có nhiều điều phiền muộn.
Nàng hy vọng Sở Dịch rời khỏi Lạc Thành, thoát khỏi không chế của đế vương, nếu sau này trong triều thật sự có biến động thì hắn ở bên ngoài sẽ dễ tính toán hơn.
Cố tình ở thời điểm rung chuyển này lại thêm một cái ràng buộc cho hắn…… Triệu Nhạc Quân duỗi tay nhẹ nhàng đặt trêи bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, ánh mắt lập loè.
Mặc kệ như thế nào nàng đều sẽ tự bảo vệ minh và đứa nhỏ! Nàng dặn dò Ngân Cẩm lúc này cũng đã vui đến đỏ mắt: “Không được cho tướng quân biết, mọi việc coi như bình thường, đã biết chưa?”
Ngân Cẩm từ vui vẻ biến thành khó hiểu, nôn nóng hỏi: “Công chúa vì sao không nói cho tướng quân biết?”
Triệu Nhạc Quân quay đầu lại nhìn bình phong, trong đó có nam nhân đang ngủ say phát ra tiếng ngáy o o.
Dưới ánh mắt nghỉ hoặc của Ngân Cẩm, nàng hơi hơi mỉm cười: “Hiện tại chàng không biết mới tốt, để chàng không lo lắng đi làm việc nên làm, để giành cuộc sống càng tốt hơn cho ta và đứa nhỏ.”
“Nhưng……”
“Không có nhưng, nhớ giữ kín miệng.”
Ngân Cẩm lập tức im ngay, còn dùng tay che miệng mình lại, liều mạng gật đầu chọc cho Triệu Nhạc Quân cũng phải bật cười.
Cười đủ rồi Triệu Nhạc Quân cũng chậm rãi đi tới hành lang, ánh mặt trời chiếu trêи người nàng ấm áp cực kỳ khiến nàng thoải mái đến híp mắt.
Buổi chiều Sở Dịch tỉnh lại duỗi tay ra lại chẳng thấy gì thì lập tức bò dậy đi tìm người. Vòng qua bình phong hắn lập tức thấy người trong lòng đang dựa vào ghế dài mà ngủ. Phía sau có người nhét gối mềm cho nàng, trêи người là một cái chăn hơi mỏng. Lúc nàng ngủ dung nhan điềm tĩnh, mọi lạnh lùng ngày thường đều không thấy đâu.
Hắn nhẹ nhàng đi tới trước mặt nàng lại thấy trán nàng rịn mồ hôi thì vội nhặt cái quạt lông rơi trêи mặt đất quạt cho nàng.
Ngọn gió mát lành thổi tới khiến Triệu Nhạc Quân đang ngủ mơ phải giật mình sau đó cả người nàng trượt xuống, trực tiếp gối lên gối mềm mà ngủ càng thêm thoải mái.
Sở Dịch nghe thấy nàng đang lẩm bẩm gì đó. Hắn hiếm khi nhìn thấy bộ dạng mèo lười này của nàng vì thế cúi người gần bên gối muốn nghe xem nàng đang nói cái gì. Kết quả hắn lại nghe được nàng đang lẩm bẩm một câu: “Sở Dịch, quần xấu quá……” Sau đó nàng còn cười phì một cái.
Sở Dịch lập tức cúi đầu nhìn cái quần lại bị mình vớt lên mặc, vì có miếng vải may thêm nên quả thực xấu, đã thế chỗ nào đó còn bị rách hai lần.
Hắn nhếch khóe miệng nhướng mày nói với người đang ngủ ngon lành kia: “Ta chính là thích mặc quần xấu này.”
***
Thái Tử được ngự y thông báo thì vẫn luôn ngồi dưới cây lê trong sân ngây người như đứa nhỏ, quần áo quý giá cũng dính đầy bùn đất.
Cây lê này là do hắn và chị gái trồng khi còn nhỏ, hiện giờ nó đã lớn, tán cây rậm rạp như một cái dù lớn.
Hắn giật giật cái cổ cứng còng, ngẩng đầu nhìn về phía nhánh cây thì thấy từng quả nhỏ xanh biếc cực kỳ khả quan.
Hắn nhìn nhìn, trêи mặt là một nụ cười cực kỳ ôn nhu. Vào mùa này, hắn và chị đều có con. Đúng là xuân qua hạ tới, đứa nhỏ ra đời chắc cũng vào mùa đông, sau đó chính là một mùa xuân nữa.
Mùa xuân là mùa cây cối sinh trưởng, đây không phải dấu hiệu ám chỉ điềm tốt của trời cao sao?Hắn bật cười nhưng lại thấy cổ họng ngứa vì thế vội nâng tay áo che miệng ho khan hai tiếng.
Không biết từ khi nào Vương Tư Tẩm đã tới, trong tay ôm chén trà khom lưng đưa cho hắn: “Điện hạ đã ngồi một buổi trưa, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, gió cũng thổi hơi lạnh, điện hạ mau vào trong thôi.”
Thái Tử ngẩng đầu nhìn nữ tử đang mang thai đứa con của mình, ánh mắt an tĩnh mà đứng dậy đón lấy chén trà nàng mang đến uống hai ngụm sau đó dắt tay nàng chậm rãi đi vào trong.
Cứ đi một bước thì tính toán trong lòng hắn lại càng thêm kiên định: A tỷ mang thai có thể nói cũng là ngọn gió đông tương trợ. Việc này a tỷ hẳn sẽ không nói cho Sở Dịch, nàng muốn Sở Dịch rời Lạc Thành, nếu vạn nhất có biến thì Sở Dịch có thể bảo vệ chính hắn.
Vậy hắn cũng sẽ tìm thời cơ tốt để nói cho Sở Dịch, để hắn tự an bài phía mình, để không còn nỗi lo về sau.
***
Ngày ấy đế vương tuyên bố chuyện đất phong cho Hằng Vương ở trêи triều. Sau đó ông ta tự mình đốc thúc chuyện đưa Hằng Vương đi đất phong, đến lễ sinh nhật của mình cũng không cho Hằng Vương ở lại chúc mừng. Mới qua năm ngày ông ta đã để Hằng Vương xuất phát, còn vương phủ bên kia thì sẽ được tu sửa trêи đường Hằng Vương tới đó.
Võ Đế đột nhiên giống như đổi tính, cư nhiên tiễn một đứa con dùng để kiềm chế Thái Tử đi chỗ khác, đén Thái Úy cũng không quen với thái độ “anh minh” này của đế vương.
Nhưng chỉ có đế vương biết ông ta dỗ Hằng Vương yên tâm xuất phát như thế nào. Ông ta nói cho đứa con trai này mình sẽ đón hắn về vào lúc sinh nhật để hắn yên tâm.
Hằng Vương tuổi còn nhỏ, mất đi Trần gia và mẫu thân hậu thuẫn thì đương nhiên sẽ tin mọi lời hoàng đế nói. Hắn cũng chỉ có thể tin tưởng đế vương.
Thái Tử và Triệu Nhạc Quân đều mắt lạnh nhìn đế vương hành sự, Sở Dịch thì âm thầm có an bài của chính mình. Hắn để người đi theo đoàn xe của Hằng Vương.
Tuy hắn không muốn nhưng Hằng Vương có an toàn tới Hà Tây mới là tốt nhất. Nếu giữa đường xảy ra chuyện thì Thái Tử sẽ bị vạ lây. Hắn không biết là Triệu Nhạc Quân và Thái Tử cũng đều sắp xếp người.
Lúc Hằng Vương vừa rời khỏi Lạc Thành thì Hoắc Đình cũng nhận được tin Lưu Bỉnh ở Dĩnh Châu truyền tới nói người bên kia đã cung cấp lộ trình của Hằng Vương. Hoắc Đình cảm thấy thời cơ đã tới nên âm thầm đi Dĩnh Châu một lần nữa.
“Còn chưa đầy một tháng nữa là đến lễ vạn thọ của bệ hạ, chúng ta khẳng định muốn đến Lạc Thành dâng lễ, mỗi năm đều là lệ này, nói vậy năm nay cũng sẽ không thay đổi.”
Trong mắt Hoắc Đình có ánh sáng và dã tâm bừng bừng. Lưu Bỉnh hiểu ý hắn vì thế ở bên cạnh suy nghĩ rồi nói: “Vị công tử kia truyền tin tới cũng có đề cập đến lễ vạn thọ của đế vương. Hắn nói khi đó bố phòng của Lạc Thành sẽ nghiêm cẩn hơn, cơ hội duy nhất chính là sau khi yến hội kết thúc.”
Đêm đó tất nhiên chính là cuồng hoan.
“Hẳn là lúc ấy sẽ càng dễ khống chế tên cẩu hoàng đế kia!”
Hai người nhìn nhau cười, Lưu Bỉnh cười xong thì vẫn có chút lo lắng: “Nếu chúng ta thành công vậy vị công tử kia có thể có tâm tư khác không? Liệu chúng ta có làm áo cưới cho người khác không?”
“Sợ hắn cái rắm!” Hoắc Đình lạnh lùng cười, “Giết thiên tử lệnh chư hầu là chúng ta, làm đế vương và Thái Tử đánh nhau đến không yên rồi thì mọi thứ đều sẽ do chúng ta định đoạt, vài người chúng ta còn đấu không lại một mình hắn chắc? Hơn nữa cả tộc bọn họ không phải đã chết sạch rồi sao? Hắn lấy lực lượng đâu ra mà tranh? Chẳng qua chỉ muốn trả thù thôi.”
Lưu bỉnh nhiều ít vẫn có lo lắng, nhưng hôm nay tên đã lên dây, không thể không bắn. Sau khi đế vương thu hồi quặng sắt thì vẫn không cho bọn hắn quân lương như cũ mà dùng lương thực đổi ngựa giống, tăng sức mạnh phòng ngự cho Lạc Thành.
Việc bọn họ phải bán mạng ở trong mắt tên cẩu hoàng đế kia chẳng có chút đáng giá nào! Bọn họ lại không phản vậy chẳng nhẽ chờ miệng ăn núi lở, vậy không bằng tranh đua một hồi!
Lạc Thành mưa gió sắp đến, ở huyện Bình Tạ Tinh cũng bị nghĩa mẫu nháo vài ngày khiến đầu tóc rối bời.
Nghĩa mẫu của hắn một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, thân thể vừa tốt lên thì lại ầm ĩ khiến gân xanh trêи trán hắn nhảy lên. Nghĩa mẫu còn đòi tuyệt thực, nhất định phải thấy nghĩa huynh mới chịu.
Tạ Tinh vì thế cũng bị chọc nóng nảy. Vốn hắn nhận được tin cái tên Hằng Vương chó má kia muốn cắm một chân ở đây nên đang đau lòng huynh trưởng không xong lại còn phải đối mặt với lão thái bà làm trời làm đất này.
Hắn tức giận liên tục cắn răng dặn thị vệ: “Bà ấy không ăn thì đừng ăn! Ngày ngày chúng ta ở trong sân nướng thịt, mặc kệ là thịt gì, đều nướng ăn, chỉ cho bà ấy uống nước thôi!”
Vì thế, Sở lão phu nhân đã ngang lại gặp một kẻ còn ngang hơn mình, mỗi ngày ôm bụng đói ngửi mùi thịt nướng thơm phức mà nuốt nước miếng.
Sau hai ngày bà ta nhịn đói Tạ Tinh mới để người ta chừa chút thịt trong phòng bếp. Đến tối hắn mới ôm cây đợi lão thái bà.
Quả nhiên tới nửa đêm Sở lão phu nhân đói đến sắp té xỉu lén lút như con chuột đi vào phòng bếp. Bà ta tìm được thịt thì trực tiếp dùng tay ngồi trêи đất gặm. Đang gặm thì Tạ Tinh một chân đá văng cửa khiến bà ta sợ tới mức trốn cũng không kịp trốn.
Tạ Tinh giơ cây đuốc đi đến trước mặt nghĩa mẫu, nhặt miếng thị bà ta sợ quá vứt đi nhét lại vài tay bà ta, mỉm cười nói: “Nghĩa mẫu còn tuyệt thực nữa không?”
Sở lão phu nhân nhìn thịt trong tay, nước mắt ào ào rơi xuống, cắn một miếng rồi liên tục lắc đầu.
Tạ Tinh gật gật đầu, có vẻ vui mừng khi gặp trẻ nhỏ dễ dạy: “Cho nên, nghĩa mẫu phải ăn được ngủ ngon, sống lâu để chờ a huynh tới thăm. Chết đói, nháo chết cũng chỉ chờ được a huynh đến trước mộ ngài bái tế thôi.”
Lời này của hắn khiến Sở lão phu nhân nước mắt giàn giụa.
Rốt cuộc Tạ Tinh cũng mềm lòng nhìn bà ta đáng thương thì nói thêm: “Nghĩa mẫu cũng đừng quá khổ sở, a huynh chỉ thích mình trưởng công chúa. Trước khi ngài rời đi thì trưởng công chúa đang ở quân doanh. Ngài chờ a huynh cưới a tẩu về thì tự nhiên sẽ đón ngài về hưởng phúc, ngài vẫn có phúc……”
Nhưng còn chưa nói xong hắn đã thấy mắt nghĩa mẫu trừng trắng dã. Bà ta bị tin tức hắn lỡ miệng lộ ra làm cho kinh ngạc đến nghẹn……