Gia Ninh Trưởng Công Chúa

Chương 70

Sau khi Hằng Vương bị bắt cóc ba ngày, Võ Đế vẫn không thể tìm được người, ngay cả dấu vết để lại cũng không có khiến ông ta gần như không kìm nén nổi muốn ngả bài với Thái Tử.

Nhưng nghĩ đến còn chưa đến mười ngày nữa à tới sinh nhật của chính mình, lúc này không nên làm phiên vương các nơi biết hai cha con ông ta bất hòa nên ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

Triệu Nhạc Quân ở công chúa phủ theo dõi động tĩnh trong triều thì phát hiện không có ai biết Hằng Vương mất tích trêи đường tới đất phong thế nên lúc này nàng cực kỳ tin tưởng lời nói của Thái Tử.

Còn Thái Tử trong Đông Cung thì cần làm gì vẫn làm đó, vẫn thượng triều, ăn uống, sinh hoạt cực kỳ có quy luật, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi việc này.

So với sư bình tĩnh của Thái Tử thì đám người Hoắc Đình cướp Hằng Vương đi lại có chút gian nan. Lúc đầu Hằng Vương hiểu lầm là đế vương phái người tới đón mình, hướng bọn họ đi cũng là đến Lạc Thành, thậm chí lúc xuống giường nghe được khẩu âm quen thuộc khiến hắn biết mình quả nhiên đã về Lạc Tahnhf. Nhưng sau đó hắn quan sát và phát hiện những người này không giống như được đế vương phái tới, thế nên hắn đã cáu giận vài lần, sau khi bị đối phương rút đao uy hϊế͙p͙ hắn mới tỉnh ngộ.

Nhưng lúc này biết thì đã chậm. Vì thế Hằng Vương bắt đầu giở tính tình của hoàng tử ra, nếu ba bữa cơm hàng ngày không theo ý mình thì hắn sẽ vừa đập vừa mắng. Sau khi thử vài lần và phát hiện đối phương căn bản sẽ không dám giết mình thì hắn càng không kiêng nể gì, liên tiếp đánh chửi những kẻ đã lừa mình, khiến mấy kẻ phụ trách chăm óc hắn tức giận đến bốc khói nhưng lại không có cách nào.

“Con mẹ nó, nếu hắn còn ầm ĩ nữa thì lão tử sợ là sẽ không nhịn được một đao giết ngay!” Một tráng hán mặt đầy râu quai nón xanh mét mặt quát. Hắn nghe Hằng Vương mở miệng chửi những lời không biết học được từ đâu thì sắp bị tức chết!

Một hán tử có con mắt tam giác đứng bên cạnh hắn cũng sắp không nhịn được nữa. Nhìn cái bàn duy nhất có trong phòng bị Hằng Vương thở hổn hển ném ra thì gân xanh trêи trán hắn cũng sắp nổ tung.

Lúc thấy Hằng Vương duỗi tay xa xa chỉ vào bọn họ tiếp tục mắng thì tầm mắt hắn xẹt qua khuôn mặt non nớt của thiếu niên sau đó đột nhiên âm trầm cười, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi nói: “Cứ để hắn nháo đi, buổi tối tướng quân sẽ tới, chỉ cần tướng quân đồng ý chúng ta sẽ đổ thuốc cho hắn ngủ mấy ngày là được an tĩnh.”

Bọn họ biết Hằng Vương chỉ là con hổ giấy, hiện tại bọn họ không dám động tới hắn, nhưng đợi sau khi sự đã thành thì sao? Một hoàng tử không có thế lực, lại là một mỹ thiếu niên đến lúc đó không phải trở thành thịt cá sao?!

Đến lúc đó bọn họ sẽ trả hết thù ngày hôm nay.

Râu quai nón thấy hắn còn cười được thì mắng: “Ngươi con mẹ nó bị mắng choáng váng rồi hả, sao còn cười được?” Đảo mắt hắn đã nhìn thấy đồng bạn đang dùng đôi mắt ɖâʍ tà nhìn Hằng Vương thì thoáng chốc đã hiểu hắn nghĩ gì, tầm mắt lập tức chuyển.

Thiếu niên đứng trêи hành lang tức giận đến mặt mũi đỏ bừng kia quả thật da thịt non mịn, còn xinh đẹp hơn nhiều tiểu nương tử. Lúc này hắn cũng lộ ra nụ cười.

Ban ngày Hằng Vương làm ầm ĩ nên buổi tối ăn qua một ít mì với thịt sau đó mệt mỏi đi ngủ sớm.

Đình viện tối tăm lúc này đột nhiên sáng lên ánh đuốc, tiếng bước chân trầm ổn từ hành lang đi qua sau đó ngừng ở nhà trước. Nam tử khoác áo choàng nghiêng tai lắng nghe một lát rồi mới đi đến một khoảnh sân càng yên lặng hơn.

Nam tử khoác áo choàng kia đúng là Hoắc Đình sáng nay vừa lẻn trộm vào Lạc Thành. Hai tháng trước hắn mới bị đế vương gọi tới Lạc Thành, chịu vũ nhục thật lớn thế mà đại thọ của đế vương lần này vẫn để hắn tham dự chính là vì muốn kéo hắn ra làm khỉ để dọa những võ tướng còn lại.

Trước khi bắt được Hằng Vương hắn vẫn luôn buồn bực, hận đế vương quả thực vô tình đến trình độ này, thế nào cũng phải đem mặt mũi của hắn ra làm trò cười. Nhưng cướp Hằng Vương rồi hắn lại chờ mong đế vương mau đại thọ một chút.

“Tướng quân, đã qua thời gian ước định, người kia sẽ đến sao?” Râu quai nón thật cẩn thận đánh giá thần sắc của Hoắc Đình, trêи khuôn mặt kia hắn nhìn thấy một tia lo lắng nên nhanh chóng ngậm miệng lại.

Người kia vẫn luôn liên hệ với bọn họ, để bọn họ thuận lợi cướp Hằng Vương đi nhưng lại chưa bao giờ lộ diện.

Bọn họ đã làm những việc có thể rơi đầu bất kỳ lúc nào, nên tất nhiên muốn gặp người.

Người nọ cũng sảng kɧօáϊ đồng ý, ước định gặp mặt đêm nay, ở nơi giam giữ Hằng Vương, hắn cũng sẽ tới một mình.

Hoắc Đình đem Hằng Vương đưa tới Lạc Thành giam giữ, ai cũng không nghĩ ra Hằng Vương mất tích lại ở ngay dưới chân thiên tử, như thế cũng tiện cho hành động sau này. Người kia hẹn gặp mặt ở đây khiến hắn vừa kinh ngạc vừa khẩn trương.

Hắn kinh ngạc vì người nọ vốn ở Lạc Thành, khẩn trương vì không biết người nọ có thể thừa cơ cướp Hằng Vương đi không.

Sau khi suy xét, Hoắc Đình cho rằng vị công tử kia sẽ không cướp Hằng Vương đi. Nếu muốn cướp thì hắn căn bản không cần để bọn họ bắt được người trước. Hơn nữa ở Lạc Thành mà gây chuyện đánh nhau thì cả hai bên chính là không được lợi gì.

Kẻ mưu cầu nguy hiểm trong phú quý như Hoắc Đình cứ vậy cắn răng tới.

Nhưng hiện tại đã qua thời gian ước định mà vẫn không thấy người khiến Hoắc Đình cảm thấy rất bất an. Hắn không cởi áo choàng mà chỉ ngồi yên trong phòng, thi thoảng hắn sẽ đứng lên dạo bước trong phòng. Không biết là qua bao lâu, lúc hắn sắp chịu không nổi, chuẩn bị rút lui thì bên ngoài rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng bước chân rõ ràng không hỗn độn, chỉ có hai ba người nên hắn lập tức ra khỏi phòng. Ở dưới ánh trăng hắn thấy rõ ràng người tới không hề che đậy khuôn mặt.

—— như thế nào lại là hắn!

Hoắc Đình ngây ra, lúc sau hắn theo bản năng tuốt kiếm bên hông ra!

Dưới ánh trăng, vị công tử trẻ tuổi nhìn thấy hắn như lâm đại địch thì phì cười ra tiếng, quần áo giản dị nhẹ bay trong gió đêm,. Hắn trêu ghẹo mà nói với Hoắc Đình: “Đạo đãi khách của Hoắc tướng quân cũng thật khiến người ta kinh ngạc.”

Trong tiếng nói trong trẻo của hắn, Hoắc Đình cúi đầu nhìn thanh kiếm trêи tay mình sau đó nhìn kẻ mới tới, mặt già không khỏi nóng lên.

Hắn ở trêи chiến trường quát tháo có hơn mười năm vậy mà lại nhút nhát hoảng loạn trước mặt một kẻ tay không tấc sắt, thực mất mặt.

Tuy mới chỉ gặp người này vài lần nhưng thân phận thật của hắn khiến Hoắc Đình quá mức khϊế͙p͙ sợ và giật mình, nằm mơ cũng không thể tưởng được.

Hắn nghĩ sau đó chậm rãi thu kiếm, ho khan một tiếng nói: “Là công tử quá mức khiến người ta kinh ngạc nên Hoắc mỗ cũng theo bản năng nghĩ chuyện đã lộ.”

Vị công tử trẻ tuổi kia cười, hiểu ý gật đầu: “Quả là có chút kinh người, nhưng nếu không phải thế thì ta làm sao dám cùng tướng quân liên hợp?” Nói xong hắn lấy ra từ trong tay áo một con dấu chế bằng vàng vứt qua.

Dưới ánh trăng con dấu bay môt đường xinh đẹp rồi vững vàng rơi trêи tay Hoắc Đình. Hắn vừa lật qua thì thấy bên trêи có khắc vài chữ. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, chắp tay nói với người trẻ tuổi kia: “Là ta tiểu nhân, ta xin li, mời công tử.”

Dứt lời hắn làm động tác mời vị công tử kia vào nhà nghị sự. Người trẻ tuổi kia lại cười cúi chào sau đó tản bộ đến trước mặt hắn lấy về con dấu chứng minh thân phận của mình. Hắn nhàn nhạt cười nói: “Ta chỉ tới gặp ngươi để ngươi yên tâm. Thời gian có chút khẩn trương, ta rời đi quá lâu sẽ khiến người khác nghi ngờ nên có việc gì thì nói luôn ở đây thôi.”

Hoắc Đình chần chờ một chút rồi cũng nói trắng ra: “Đến lúc đó công tử sẽ ủng hộ Hằng Vương chứ?”

“Ủng hộ Hằng Vương hả? Các ngươi nguyện ý ủng hộ thì ủng hộ, ta chỉ báo thù cho người trong tộc của mình và lấy thứ thuộc về chúng ta. Các ngươi không muốn ủng hộ, muốn mở triều đại mới ta cũng sẽ không ngăn cản. Những chuyên này đều không liên quan gì đến ta.”

Hắn thản nhiên nhìn về phía Hoắc Đình với ánh mắt tĩnh lặng. Hoắc Đình hơi híp mắt nghe hắn nói, sau đó cố áp niềm hưng phấn xuống chắp tay nói: “Nếu như việc thành, công tử cũng tuân thủ lời vừa nói thì Hoắc Đình tại đây thề, mặc kệ công tử sau này có gì khó khăn, ta đều dốc sức tương trợ. Nếu như vi phạm lời thề……” Hắn đột nhiên rút kiếm, chém đèn lồng trêи đỉnh đầu.

Ánh nến lập tức tắt, khuôn mặt công tử kia hơi tối lại, đèn lồng bị chém làm hai nửa cũng ngã xuống đất. Hoắc Đình nói, “Nếu như vi phạm lời thề, Hoắc Đình ta sẽ như cái đèn lồng này, chắc chắn đầu mình hai nơi!”

Công tử trẻ tuổi nhìn đèn lồng trêи đất, ánh mắt vừa chuyên đã cười rộ lên nói: “Cách làm người của Hoắc tướng quân ta tất nhiên có thể tin tưởng.”

Lời nói đến đây hắn đã chuẩn bị rời đi. Hoắc Đình lại nghĩ tới một việc quan trọng nên vội nói với hắn: “Mong công tử chờ một lát. Hiện giờ trong triều thế lực ủng hộ Thái Tử ngoài Cơ gia cùng một ít thế gia thì còn có Sở Dịch vừa mới chiến thắng người Hồ. Lúc trước chúng ta thử qua mượn sức nhưng hắn không dao động. Khi đó hắn cùng trưởng công chúa đã hòa li nên chúng ta đều cho rằng hắn sẽ không liên quan tới Thái Tử nữa. Ai ngờ bọn họ lại tro tàn bốc cháy……”

Lúc trước bọn họ chỉ muốn có người cùng gánh vác nên mới đi nhầm một chiêu này, bây giờ sợ là cả Thái Tử và trưởng công chúa đều đã có phòng bị.

Công tử trẻ tuổi kia nghiêng nghiêng liếc hắn một cái rồi cười nói: “Ngươi nghĩ vì sao đến bây giờ triều đình còn không thông báo chuyện Hằng Vương mất tích? Đó là vì đế vương hiểu lầm người do Thái Tử cướp đi. Thái Tử hơn phân nửa đã có cảnh giác, nhưng không quan trọng bởi vì người Hồ còn ở Lạc Thành. Chỉ cần nắm được bọn họ trong tay, sau đó chọc giận người Hồ như thế biên thùy sẽ nguy ngập. Lúc dó chính là ngoại loạn……”

“Cái này có liên quan gì tới Sở Dịch?”

“Bởi vì thế lực của Sở Dịch ở biên thuỳ.” Hắn nhẹ nhàng cười nói, “Biên thuỳ rối loạn, hắn muốn giữ được thế lực của mình thì buộc phải rời khỏi Lạc Thành, làm sao còn rảnh phân tâm giúp Thái Tử hoặc trưởng công chúa nữa? Hơn nữa ta sẽ khiến Sở Dịch rời đi trước đại thọ, ngươi chỉ cần làm theo lời ta thì sẽ không có việc gì.”

Dứt lời hắn vung vạt áo, thong thả ung dung rời đi, Hoắc Đình nhìn bóng dáng hắn thì trong lòng chấn động, cực kỳ bội phục người trẻ tuổi này!

***

Trong doanh trại ở Thượng Quận, Tạ Tinh lại nhìn thấy thị vệ ở huyện Bình tới thì cảm thấy có chuyện không hay. Quả nhiên hắn nghe người tới nói: “Nhị Lang quân, lão phu nhân tự dưng biến mất!”

“—— cái gì mà tự dưng biến mất?!” Tạ Tinh nghe vậy thì ngốc một lát sau đó hét lên.

Mặt thị vệ cũng xanh mét nói: “Ngài trấn an lão phu nhân xong thì ngày nào bà ấy cũng đúng giờ thức dậy, niệm kinh trước bài vị của lão thái gia, có khi còn tự mình xuống bếp nấu cơm, không ầm ĩ nữa. Nhưng giữa trưa hôm nay lão phu nhân nghỉ trưa xong thì không hề xuất hiện, thuộc hạ đi thay ca phát hiện người của chúng ta đều ngất xỉu. Vừa kiểm tra thì thấy trong nước có mê dược, lão phu nhân cứ thế biến mất. Trong phòng không có dấu vết đánh nhau, đồ đạc vẫn y nguyên.”

Đây không phải là cứ thế biến mất sao?

“Ngươi từ từ……” Tạ Tinh cảm thấy có chút váng đầu, trước mắt còn biến thành màu đen phải giơ tay xoa xoa ấn đường sau đó phun ra một hơi mới nói, “Vậy ý ngươi là lão phu nhân tự mình chuốc mê mọi người rồi trốn đi chắc?!”

Người mới suy nghĩ thông suốt sao nói đi là đi, huống chi bên người nghĩa mẫu cũng chẳng có bao nhiêu bạc!

Khẳng định có gì đó không đúng, hơn nữa mê dược ở đâu ra?!

Thị vệ cũng không trả lời được, nghĩ thế nào cũng thấy khác thường. Hắn chỉ đành run rẩy nhỏ giọng dò hỏi: “Nhị Lang quân, có cần truyền tin cho tướng quân không?”

Tạ Tinh nhắm mắt, tim đập không ngừng, lòng bàn tay ướt mồ hôi nói: “Truyền. Hiện tại ta và ngươi về Thượng Quận, còn cần truyền lệnh phong tỏa mọi cửa thành, bao gồm cả cửa đến Hà Tây cũng phải nghiêm túc tra xét!” Mới có nửa ngày khẳng định người vẫn còn ở Thượng Quận, chưa thể đi quá xa được!
Bình Luận (0)
Comment