“Hằng Vương ở trong tay Hoắc Đình……” Triệu Nhạc Quân lẩm bẩm mà lặp lại một câu này. Một cỗ dự cảm không tốt lập tức quét qua người nàng, một khắc sau hai chân nàng mềm ra, lảo đảo mà ngã xuống.
Sở Dịch kinh hãi, nhanh chóng đi lên ôm lấy eo nàng mới khiến nàng không ngã ra đất.
“Quân Quân!”
Triệu Nhạc Quân dựa trêи người hắn, nhắm chặt mắt, lông mi không ngừng rung động. Rất nhiều chuyện trong mấy ngày gần đây đều hiện lên trong đầu nàng: Thái Tử nói Hằng Vương bị hắn bắt đi và nàng tin, Sở Dịch nói hắn rời đi để tìm mẫu thân, nàng cũng tin. Bọn họ nói Hoắc Đình tạm thời sẽ không có hành động và nàng cũng tin!
Tất cả những việc này đều là mưu kế Thái Tử vạch ra. Hiện tại hoàng thành cháy khẳng định là do hắn, đám người Hoắc Đình hẳn đang ở trong cung. Thái Tử chính là đang tạo ra cơ hội cho đám Hoắc Đình bức vua thoái vị! Mà chỗ bị cháy kia tất nhiên là…… Chỗ ở của đế vương.
Triệu Nhạc Quân suy nghĩ trăm hồi nhưng thời gian mới trôi qua một khắc. Lúc này nàng đã chải vuốt xong kế hoạch của Thái Tử khiến cả người chấn kinh tới mức run rẩy mãnh liệt. Sao một kế hoạch đơn giản như thế, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ là có thể nhìn ra mà nàng lại nhất thời sơ sẩy không nhận ra khác thường chứ……
Nàng bỗng nhiên mở mắt, cố sức giãy khỏi lồng ngực Sở Dịch, nghiêng ngả lảo đảo muốn đi ra ngoài. Có lẽ còn kịp, hẳn là còn kịp!
Nàng cắn môi, hốc mắt chua xót khó nhịn, chỉ có thể mở thật to mà chạy về phía trước để đi tìm em trai.
“Gia Ninh!” Sở Dịch phát hiện ý định của nàng thì vội vừa kéo vừa ôm người về. Triệu Nhạc Quân không nói một lời, ở trong lòng hắn giãy giụa, khiến hắn cơ hồ không ôm được.
“—— Gia Ninh! Hiện tại nàng không thể đi đâu hết! Nàng đang có thai mà còn muốn đi đâu?!”
Triệu Nhạc Quân đang giãy giụa nghe thấy lời này thì lập tức cứng đờ, thật lâu sau nàng mới ngẩng đầu nhìn Sở Dịch hai mắt đỏ đậm.
“Chàng đã biết…… Cho nên Thái Tử mới có thể có cớ thuyết phục chàng! Sở Dịch! Hắn đang tự chặt đường lui chàng có biết hay không! —— chàng có biết hay không?!”
Nữ tử mới vừa rồi còn trầm mặc nay đã bùng nổ cảm xúc, nỗi thống khổ thật lớn dâng lên trong đáy lòng khiến nàng không thở nổi, cứ thế mất khống chế mà gào khóc.
Sở Dịch ôm nàng, mũi cũng chua xót. Hắn không biết, nếu hắn biết sớm thì làm sao chịu để một mình Thái Tử ở trong cung chứ?!
Tên hỗn đản kia dám tính kế cả với hắn!
“Ta không biết…… Ta chỉ biết đây là khổ tâm của hắn vì nàng và Vương Tư Tẩm.” Sở Dịch bế nàng lên, chậm rãi đi tới bên giường đặt nàng lên đó. Hắn nói từng chữ rõ ràng, “Nếu đây là khổ tâm của hắn thì mặc kệ kết quả thế nào ta cũng sẽ không cho phép nàng rời đi lúc này!”
Hắn buông nàng ra, thần sắc tịch mịch nhưng trong lòng có một giọng nói báo với hắn nàng nhất định sẽ oán giận hắn.
Nhưng hắn không để tiếng nói kia khiến hắn mất kiểm soát mà lưu loát xoay người căn dặn binh lính canh giữ: “Đi đưa Ngân Cẩm tới đây, bảo nàng ta nhất định phải chăm sóc tốt cho công chúa, không có sự chấp thuận của ta thì công chúa không được rời khỏi đây nửa bước!”
Dứt lời hắn đã bước nhanh ra khỏi phòng. Dưới hành lang có để áo giáp của hắn. Lúc này Sở Dịch mặt không biểu tình mà nhanh chóng mặc từng món đồ lên người. Mắt mặt trời bao trùm lên khắp áo giáp của hắn, trường kiếm cũng bị tuốt khỏi vỏ kiểm tra sau đó mới tra vào bao còn hắn thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Phía sau còn có tiếng khóc nức nở của nàng khiến gánh nặng trêи vai hắn như ngàn cân. Đây là trọng trách cuối cùng Thái Tử ủy thác cho hắn.
Lúc này bên trong Lạc cung là một mảnh chém giết. Thái Úy và Đại tướng quân phản ứng nhanh chóng, một người đi về phía tẩm cung của đế vương, còn một người ở lại tổ chức sắp xếp cấm vệ quân ngăn cản phản tặc tiến vào hoàng thành.
Nhưng cấm quân không thể cản nổi thế của đám quân lang sói do Hoắc Đình dẫn đầu. Đám người này đều được lựa chọn kỹ càng, lại từng trải qua gian khổ rèn luyện trêи chiến trường nên đám cấm quân quen canh giữ nơi phồn hoa làm sao so được.
Hoắc Đình là người đầu tiên vung kiếm xông vào, Lưu Bỉnh và vài võ tướng khác cũng nhanh chóng tụ lại. Trong tiếng kêu thảm thiết và máu tươi ròng ròng, bọn họ thế như chẻ tre mà bước vào nơi biểu tượng của hoàng quyền.
Đám phiên vương và đại thần bị nhốt trong đại điện đều hoảng sợ. Sứ đoàn người Hồ cũng vì diễn biến đột ngột này mà bị người trông giữ ở một bên, trong điện là tiếng chém giết mờ mịt.
Cấm vệ quân bị buộc lùi về sau từng bước, cho tới khi lui tới tẩm cung đang cháy hừng hực của đế vương.
Thái Úy túm lấy thị vệ canh giữ bên ngoài hỏi đế vương và Thái Tử đang ở đâu. Nhưng thị vệ kia giống như bị câm, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía ngọn lửa lớn trước mặt.
Trước mắt Thái Úy biến thành màu đen, nhìn thấy Đại tướng quân cũng bị bức lui đến tận đây thì có cảm giác đại thế đã mất mà trào dâng bi thương.
Bọn họ không ít lần giúp hoàng đế chèn ép đám Hoắc Đình, hiện tại đế vương và Thái Tử đều không thấy bóng dáng, làm sao bọn họ có kết cục tốt đây?!
Đại tướng quân cũng biết kết cục của việc này nhưng ông ta lãnh binh đánh giặc, là người đi ra từ mũi giáo nên sẽ không giống đám văn thần, cảm thấy đây đã là tuyệt cảnh!
Ông ta nắm lấy trường kiếm còn dính máu, cao giọng hô: “Nghịch tặc, mặc dù bức vua thoái vị thành công thì ngày nào đó cũng bị ghi danh là kẻ bất trung bất nghĩa! Ngoài Lạc Thành có ba vạn quân, sao có thể để các ngươi muốn làm gì thì làm chứ?!”
Đám Hoắc Đình nhìn cung điện bị thiêu đốt thì trong lòng cũng trầm xuống. Vốn bọn họ muốn đem Hằng Vương ra để bức vua thoái vị nhưng hiện tại thì thật sự thành phản nghịch rồi. Sau khi được việc sẽ có càng nhiều phiền toái chờ bọn họ.
Bọn họ cũng không rõ ràng lắm có chuyện gì xảy ra, vì sao tẩm cung của đế vương lại cháy, mà Thái Tử cũng không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng lúc này bọn họ chẳng quản được nhiều thế!
Mấy người liếc nhau, đều đã quyết định vì thế cũng lập tức cao giọng hét trả, “Lời của Đại tướng quân không đúng! Chúng ta là thay Hằng Vương tới yêu cầu bệ hạ có một lời giải thích. Hằng Vương đi Hà Tây bị chặn giết giữa đường, là chúng ta cứu được, nghịch tặc chính là kẻ ở bên cạnh đế vương mới phải!”
Khi bọn họ hét to lý do thoái thác này thì đột nhiên có người cất tiếng cười to.
Sau khi bình tĩnh lại Thái Úy lúc này cười trào phúng sau đó lạnh giọng mắng: “Cái đồ nhãi ranh nhà ngươi! Miệng đầy lời nói dối! Hoắc Đình và Lưu Bỉnh các ngươi đóng binh chỗ nào mà có thể cứu được Hằng Vương? Các ngươi dã tâm sáng tỏ, còn muốn lừa gạt thế nhân để thành toàn xuân thu đại mộng của mình chắc?!”
Lúc này Thái Úy mới nhớ tới Vương Tư Tẩm bên người Thái Tử đang amng thai, vì thế trước đó ông ta đã cho người đi tìm.
Đám Hoắc Đình chính là muốn dùng Hằng Vương để tẩy trắng hành vi của mình. Hằng Vương lúc này quả thật cũng ở trong tay bọn họ, đến lúc đó vì giữ mạng hán tuyệt đối sẽ phối hợp mà nói theo, giúp bọn họ hoàn toàn lật đổ đế vương và Thái Tử.
Nhưng Thái Úy vừa nói một câu này thì bọn họ quả thật chỉ còn một còn đường chết.
Mà Thái Úy đã làm được đến chức vị này thì làm sao lại không nhìn thấy tâm tư của đám người này chứ!
Một lời tố giác này của Thái Úy nói trúng tim đen của đám Hoắc Đình, Đại tướng quân cũng hiểu khẳng định ông ta đã có quyết định vì thế lập tức vung tay hô: “Ai cùng ta tru sát đám phản tặc này, ngày sau sẽ có công cao lộc hậu!”
Đám Hoắc Đình thấy vậy thì biết chỉ có thể tốc chiến tốc thắng! Đại quân của bọn họ vì che lấp mà hành quân chậm lại, hiện tại cách Lạc Thành còn một khoảng. Bọn họ vốn muốn đầu cơ, trước tiên muốn tróc nã những kẻ trong cung có thể đảm bảo cục diện cho mình đã.
Trước mắt bọn họ sẽ bắt lấy Đại tướng quân và Thái Úy, như thế tam vạn đại quân ngoài Lạc Thành cũng sẽ phải phải cúi đầu trước bọn họ.
Hoắc Đình vung tay lên với đám tinh binh phía sau. Tiếng giết chói tai vang lên, hai bên lại chém giết không ngừng. Binh lính liên tiếp ngã xuống, máu tươi dần chảy đầy những phiến đá.
“—— báo!! Có một đội binh mã đột nhiên từ ngoài xông vào trong cung, người của chúng ta không cản được!”
Phía sau Hoắc Đình đột nhiên truyền đến tiếng cấp báo khiến cho bọn họ đại kinh thất sắc.
“Người dẫn đầu là ai?!” Lưu Bỉnh căng da đầu hỏi một câu. Nhưng hắn còn chưa đợi được người kia trả lời thì cả người tên thị vệ kia đã chấn động, bị cung thủ vừa trèo lên đầu tường thành bắn chết.
Thi thể trúng vô số mũi tên ngã thẳng xuống khiến đám Hoắc Đình cực kỳ sợ hãi.
Một làn mữa tên thứ hai lại rơi xuống khiến bọn họ chật vật tìm nơi trú ẩn. Mới vừa tình hình khẩn cấp khiến bọn họ căn bản không thể phá được kho vũ khí trong cung. Lúc này ở trêи tường cao có càng nhiều cung thủ, hiện giờ đây trở thành đòn trí mạng đả kϊƈɦ bọn họ!
Trong màn mưa tên, đám người Thái Úy cũng lùi về sau, kinh ngạc nhìn về phía đám quân đang chạy tới rầm rập khiến mặt đất cũng hơi rung động.
Nam tử cầm đầu, giáp bạc nhuốm máu, khí thế sắc bén dẫn theo đại quân từ xa nhào về bên này.
Đại tướng quân đã nhận ra vị tướng quân ngồi trêи chiến mã, đồng thời nhận ra cả đám binh lính chạy théo phía sau hắn.
—— Là Ưng vệ của Cơ gia quân, còn có quân đội đóng ở Lạc Thành.
Đại tướng quân nhìn thấy thế thì trong lòng lại lộp bộp một chút: vì sao hắn có thể điều động quân đội của Lạc Thành?
Cả người ông ta run lên, nhìn chằm chằm Cơ gia Ưng vệ, trong đầu chỉ nghĩ tới Cơ lão thái gia. Cơ gia đã sớm thuyết phục được quân đội đóng ở Lạc Thành thuần phục Thái Tử rồi sao?
Mồ hôi lạnh trêи người ông ta còn chưa khô đã lại đổ đầy ra.
Đám Hoắc Đình nhìn một mảnh đen nghịt trước mắt thì không dám tin tưởng. Bọn họ đương nhiên cũng nhận ra Sở Dịch, cũng nhận ra được Cơ gia quân và quân đội đóng ở Lạc Thành. Nhưng Sở Dịch không phải đã bị người nọ lừa ra khỏi Lạc Thành rồi sao? Thế nào mà bây giờ hắn lại xuất hiện ở Lạc Thành thế này?
Tay chân Lưu Bỉnh run lên, đột nhiên nhớ ra không thấy một người vì thế hỏi: “Các ngươi có nhìn thấy trưởng công chúa tiến cung không?”
Hô hấp của Hoắc Đình lập tức cứng lại, nhìn thấy Sở Dịch tới gần thì nuốt một ngụm nước miếng. Từ đầu tới đuôi bọn họ đều không nhớ tới còn công chúa nữa!
“Ngụy Xung! Hắn…… Lừa chúng ta?!” Hoắc Đình cắn răng mắng. Nhưng bọn họ phản ứng lại được thì đã chậm. Sở Dịch lãnh đại quân như mãnh thú đánh tới chỗ bon chúng.
Mới vừa rồi đám người Hoắc Đình như dòng suối chảy vào hoàng thành thì lúc này quân của Sở Dịch như con sóng lớn ào tới!
Bọn họ lấy sức mạnh cường hãn không thể ngăn cản mà đánh cho đám phản loạn tan tác, hoàn toàn bị bao phủ bên trong.
Mùi máu nồng đậm tràn ngập hoàng thành, cung điện cháy xém bốc lên từng hồi khói đặc, tro tàn bay lên dính lên người những kẻ đang mải mê đánh giết.
Lúc binh lính đã bắt và trói hết đám người Hoắc Đình thì Sở Dịch cũng chẳng thèm nhìn mà kéo thanh trường kiếm vấy máu đi từng bước về phía tẩm cung đã bị đốt trơ trọi của đế vương.
Đáy mắt hắn đỏ ngầu, lúc đi qua Thái Úy hắn hỏi: “Thái Tử có ở bên trong không?”
Giọng hắn cực kỳ đè nén. Thái Úy trầm mặc gật gật đầu, đợi hắn tạm dừng mới chậm rãi kể hết mọi chuyện.
Thái Tử quả thật đã đi vào tẩm cung của đế vương, sau đó tẩm cung lập tức cháy mà sau đó đám Hoắc Đình xông tới đây. Thái Úy coi những việc này đều là do đám Hoắc Đình muốn bức vua thoái vị còn Sở Dịch lại chân chính hiểu đây là do Thái Tử làm.
Thái Tử giết đế vương, cùng đế vương táng thân trong biển lửa bởi vì hắn không muốn thanh danh giết cha của mình liên lụy tới chị gái. Sau đó hắn sẽ gaio hoàng triều này cho nàng. Vương Tư Tẩm có thai là cơ hội để Triệu Nhạc Quân đứng ra nhϊế͙p͙ chính.
Võ tướng phản loạn, Triệu Nhạc Quân sẽ có cớ thu hồi binh quyền trong tay võ tướng, nếu ai không chịu thì sẽ dùng tội mưu nghịch để trấn áp.
Còn thế gia, một khi không có binh quyền, trai qua lần chấn động này bọn họ cũng chỉ có thể theo Triệu Nhạc Quân, hoàn toàn do nàng định đoạt.
Lúc này rốt cuộc hắn mới hiểu vì sao Thái Tử chắc chắn nói với hắn Vương Tư Tẩm nhất định sẽ sinh hạ hoàng trưởng tôn. Mặc kệ Vương Tư Tẩm có sinh hạ hoàng trưởng tôn hay không thì lúc này hắn và Triệu Nhạc Quân cũng đều phải biến đứa bé đó thành con trai! Mặc dù là nữ hài thì Triệu Nhạc Quân cũng sẽ nâng đỡ, Cơ gia cũng sẽ nâng đỡ để nó đứng ở nơi trung tâm quyền lực.
Sở Dịch đứng ở bậc thang, không khí nóng rực khiến hắn không thở nổi. Hắn đứng thẳng hồi lâu mới có người tới bẩm trong cung đã diệt sạch phản loạn nhưng lại không phát hiện Ngụy Xung —— kẻ phản loạn ẩn núp bên người Triệu Nhạc Quân!
Ngay khi Ngụy Xung và hắn cùng chế nhạo đám người Trần gia thì hắn đã bắt đầu thử người này. Mãi tới khi mẫu thân biến mất khiến hắn phải rời khỏi Lạc Thành thì hắn mới xác nhận là ai đang ẩn núp bên cạnh Triệu Nhạc Quân.
Nhưng hắn không dám tùy tiện hành động, cũng không thể lập tức đưa Triệu Nhạc Quân đi. Như thế sẽ khiến Thái Tử thất bại trong gang tấc. Cho nên hắn ra ngoài Lạc Thành, nhưng sau đó thông qua sự giúp đỡ của Đậu Chính Húc mà lần nữa ẩn núp vào trong phủ công chúa. Mãi cho đến khi Triệu Nhạc Quân ra phủ vào cung dự tiệc hắn mới tìm được cơ hội đưa người tới nơi an toàn.
Ngụy Xung quả nhiên cũng sợ cả kinh đến Thái Tử nên lựa chọn cho người chặn đường Triệu Nhạc Quân tiến cung. Vì thế Triệu Nhạc Quân mới trúng mê hồn hương do Ngụy Xung bày ra.
Hắn và Thái Tử đều không rõ Ngụy Xung vì sao phải cấu kết với đám Hoắc Đình cùng nhau làm việc xấu vì thế chỉ có thể bày ra kế hoạch bao vây diệt trừ.
Hiện giờ, Ngụy Xung vẫn thoát được khỏi hoàng thành. Hắn nhắm mắt lại bình tĩnh nhìn ánh lửa dần tắt sau đó dặn dò: “Mời trưởng công chúa tiến cung chủ trì đại cục……”
Nhưng mới nói một câu này hắn đã lại xoay người nói, “Vẫn để ta bảo hộ trưởng công chúa tiến cung đi thôi. Thái Úy, hiện giờ trong cung phiền ngài chủ trì một chút, Vương Tư Tẩm hiện tại sẽ cùng trưởng công chúa tiến cung.”
***
Lúc Triệu Nhạc Quân lại bước vào hoàng cung thì vết máu trêи mặt đất trước tẩm cung của đế vương vẫn còn chưa rửa sạch hết, mùi máu vẫn nồng đậm khiến nàng muốn nôn vài lần.
Nàng đi đường lảo đảo, Sở Dịch ở bên cạnh thật cẩn thận mà đỡ nàng.
Triệu Nhạc Quân đi đến trước cung điện đã hoàn toàn bị lửa thiêu rụi, nhìn những vết cháy xém trước mặt, cỗ bi thương trong lòng nàng lại dâng lên khiến hai mắt nàng đỏ đậm.
Trong ánh mắt phiếm hồng đó lại không có nước mắt. Nàng chỉ có thể há miệng, run rẩy gọi tên em trai. Bi thương tới cực điểm lại khiến nàng không khóc được.
Sở Dịch đỡ nàng, nỗi thẹn và hối hận trong lòng đan xen với chút oán trách với Thái Tử khiến hắn ngổn ngang không biết phải làm gì.
“Gia Ninh, đám đại thần và phiên vương đều đang đợi nàng đó.” Hắn cố chịu đựng khó chịu trong lòng mà ôn tồn nhắc nhở nàng.
Nàng cứ thế nhìn cung điện bị thiêu hủy kia, lại cười đến thê lương và duỗi tay hất tay hắn đang đỡ mình ra.
Sở Dịch bình tĩnh nhìn đầu ngón tay trắng bệch của nàng, trầm mặc thu tay lại. Thái Tử đã chết, trong lòng nàng có oán với hắn cũng là bình thường…… Cứ để nàng chậm rãi ổn định cảm xúc rồi tính sau.
Sau khi Triệu Nhạc Quân hất tay Sở Dịch sang một bên thì nàng mới thẳng lưng mà đứng. Có lẽ mùi khói đặc và mùi máu tươi khiến bụng nàng không thoải mái. Nàng duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút, lại âm thầm chịu đựng mà bước từng bước xuống dưới.
Bây giờ nàng không có thời gian bi thương, đúng như Sở Dịch nói, đây là cục diện Thái Tử liều mạng mà đổi lấy. Nàng không thể khiến tâm nguyện cuối cùng của hắn bị uổng phí.
Sở Dịch nhìn bóng dáng quật cường của nàng thì tâm như bị đao cắt, chỉ có thể đi phía sau nàng như bóng với hình.
Trong đại điện đã sớm không còn tiếng nhạc vui vẻ, quần thần đều nhíu mày, đám phiên vương thì nhìn nhau.
Lúc bóng dáng mảnh khảnh kia chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ thì chỉ có ung dung, uy nghiêm. Nữ tử từ nhỏ đã cùng Cơ gia trấn thủ biên cương này đi từng bước chậm rãi tới, thần thái của nàng khiến nhiều kẻ không dám nhìn thẳng.
Thái Úy dẫn đầu hành lễ, trong lúc nhất thời tiếng hô vang trưởng công chúa vạn phúc quanh quẩn trong đại điện.
***
“Đã đưa tin được chưa?” Một vị công tử mặc áo bào màu đen đứng trêи đồi cao, nhìn về phương hướng hoàng thành hỏi.
Một hộ vệ bên người hắn chắp tay đáp đã đưa tin. Lúc này vị công tử kia mới hơi hơi mỉm cười, đi nhanh đến cạnh một chiếc xe bò đơn giản. Bên trong có một thiếu niên đang thấp giọng ho khan, mà bên người hắn còn có một vị công tử đang hôn mê bất tỉnh.
Thiếu niên kia thấy hắn đi vào thì lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng cáu giận không thôi. Hắn sợ nhất là bị người khác dùng thế lực bắt ép, kết quả vừa thoát được Hoắc Đình thì lại rơi vào tay Ngụy Xung, bị mạnh mẽ kéo lại lúc sắp tới quỷ môn quan!
Nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, Thái Tử ho khan một hồi mới hơi hòa hoãn hơi thở và mở miệng hỏi: “Ngụy Xung, a tỷ của ta đối đãi với ngươi không tệ, sao ngươi lại lấy oán trả ơn?”
Đây đúng là Ngụy Xung kịp thời đến cứu Liên Vân và Thái Tử suýt nữa táng thân trong cung điện của đế vương.
Ngụy Xung bị chất vấn lần thứ hai thì vẫn chỉ cười, nhướng mày nói: “Ngài nói bậy, rõ ràng là ta đang giúp ngài và a tỷ của ngài đạt thành tâm nguyện, đám Hoắc Đình chính là bị ta lừa đến thảm.”
Ánh mắt Thái Tử vẫn lạnh băng như cũ. Lúc này Ngụy Xung mới không hề nề hà mà lắc lắc đầu: “Được rồi, ta chính là muốn nuốt binh lính của Hoắc Đình và Lưu Bỉnh, nhưng ta không muốn hại a tỷ của ngài…… Không phải ta đã cầu thú a tỷ ngài với ngài sao? Chỉ cần nàng đồng ý là có thể hóa giải huyết hận giữa hai gia tộc, Thái Tử cảm thấy không tốt sao? Hoặc là hiện tại ta nên bắt đầu gọi ngài là bệ hạ?!”
Thái Tử bị sự vô lại của hắn chọc giận đến run cả người. Hắn lạnh giọng nói: “Đó là sai lầm của phụ hoàng ta, ngưoi không thể tính trêи người ta và a tỷ được!”
Vừa dứt lời một cơn ho lại dâng lên khiến hắn ho khan không ngừng.
“Đó là ngàn mạng người của Hòa thị ……” Ngụy Xung đột nhiên từ từ thở dài, “Triệu thị cũng nên chịu trách nhiệm chứ?”
Sau đó hắn chợt nhìn Thái Tử cười cười. Không biết sau khi nàng nhận được tin sẽ vui mừng thế nào?