Gia Quy Của Vợ - Tạm Ổn Nhỉ

Chương 1

1.

Sau khi tăng ca vào buổi đêm dẫn đến đột quỵ, sau khi tỉnh dậy, thứ tôi nhìn thấy không phải là trần nhà của bệnh viện mà là một cái trần nhà làm bằng mộc, trông rất đơn sơ, một căn phòng làm bằng đất và những ô cửa sổ được che bằng những tờ giấy màu vàng và những mảnh vải có thể nhìn xuyên qua được.

Người đứng cạnh tôi không phải nhân viên y tế mà là một chàng trai mặc y phục màu trắng, ánh mắt nhìn tôi rất cảnh giác.

Giống như con vật nhỏ nhìn chằm chằm từng động tác của tôi.

Anh hỏi: “Ăn... Ăn cơm không?”

Địa phủ?

Tôi nhìn xuống. Tay anh cầm một cái màn thầu rất to.

Không phải địa phủ.

Khi đó, não tôi như bị sập nguồn, chẳng khác nào đã ch.ết rồi.

Nếu xuyên đến nơi như này, linh đường đều đã được chuẩn bị xong, cớ sao tôi không chế.t thêm lần nữa?

Ý kiến hay.

Tôi lập tức nhắm mắt, nín thở, nỗ lực trở thành một th.i th.ể.

Chợt tôi nghe thấy tiếng thút thít bên tai: “Mình cũng không cần tôi nữa ư?”

Mình gì cơ?

Cần gì?

Tôi mở mắt thêm lần nữa, nhìn về phía chàng trai có gương mặt tuấn tú.

Ánh mắt của anh rất dễ đọc. Có oán trách nhưng càng nhiều là cảm giác mất mát, khổ sở xen lẫn với nhau, khiến một người sắt đá như tôi cũng cảm thấy đau lòng.

Tôi cảm giác có gì đó không ổn.

Cơ thể như bị rút hết sức lực.

Tôi run rẩy nâng tay lên. Anh nghiêng đầu nhìn qua, thấy hành động của tôi thì đưa cái màn thầu to và cứng như đá vào tay tôi.

Tôi cạn lời.

Cảm ơn nha.

2.

Hôn mê lâu như vậy mà không bị anh dùng màn thầu chăm sóc đến chết thì cũng coi như may mắn.

3.

Sau đó, có một vị đại phu có râu dê đến bắt mạch cho tôi, mặt ông ấy lạnh tanh.

Sau khi nghe tôi nói rằng tôi không nhớ gì thì ông bắt mạch cho tôi thêm lần nữa.

Cuối cùng, ông cười nhạt: “Dù có bị đần thì cũng tệ như ngày trước thôi.”

Rốt cuộc trước kia, chủ cơ thể này đã làm gì?

Ông chỉ về phía chàng trai đứng bên cạnh tôi: “Chồng của cô.”

Tôi chớp mắt, chờ ông nói tiếp nhưng ông chỉ dọn đồ rồi rời đi, không thèm nói thêm lời nào.

Rất dứt khoát mà đi.

Sau đó, một dì trong thôn đến chăm sóc tôi, vừa dùng ánh mắt sắc bén có ý trách móc tôi, vừa nói móc nói mỉa tôi.

Dì ấy vừa đút cháo cho tôi, vừa lườm tôi.

“Cháu có phải là thiên kim tiểu thư gì đâu? Không vừa ý cái là đi nhảy sông à? Dù có được đầu thai thì cháu cũng không có số tốt đấy đâu?”

“Em gái cháu và Trần tú tài tâm đầu ý hợp. Cháu không cần phải đến đấy làm trò cười. Nhân lúc này hết hi vọng đi, an phận mà sống cùng với A Thọ.”

“A Thọ có chỗ nào không tốt? Không phải chỉ phản ứng chậm hơn người bình thường thôi sao? Vẻ ngoài này, tính tình này, có chỗ nào không xứng với cháu?”

Tôi ngoan ngoãn ăn cháo. Tôi ngước nhìn về phía cửa. A Thọ ngồi trên ghế gấp, cảm giác tồn tại rất thấp, đa phần nhìn về phía bên ngoài cửa. Thi thoảng nhìn về phía tôi, ánh mắt đều toát lên vẻ sợ hãi.

Tôi biết cảm giác không ổn là gì rồi.

Đôi mắt của anh quá ngây thơ, giống như một đứa trẻ, nhìn một cái là thấy hết, không giống như người trưởng thành.

Dì thấy ánh mắt của tôi, thở dài: “A Thọ, đừng đợi nữa. Ông của cháu đã đi rồi, đợi mãi cũng không về đâu.”

Tôi nhìn ánh mắt buồn bã của dì ấy, chợt hiểu một nghĩa khác của từ “đi” trong lời của dì.

Tôi nhìn linh đường trong phòng, tự lẩm bẩm: “Không phải cho tôi sao...”

Sắc mặt của dì chợt thay đổi, lườm tôi: “Nghĩ đẹp vừa thôi!”

Hả?

4.

Tôi nằm mất hai ngày. Khi đến giờ ăn cơm, dì sẽ mang đồ ăn cho tôi.

Nhờ nghe dì mắng, tôi dần đoán ra được hoàn cảnh bây giờ của mình.

Nguyên chủ và em gái của nàng cùng thích một chàng thư sinh. Trước khi xuất giá, nàng luôn bắt nạt em gái của mình. Tính tình vừa đanh đá, vừa kiêu căng nên dù đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn không có ai đến cầu hôn.

Cha mẹ của A Thọ mất sớm. Vì bị thiểu năng trí tuệ nên không có cô nương nào chịu gả cho anh.

Khi ông nội của A Thọ gặp nạn, vì muốn sắp xếp ổn thỏa cho A Thọ nên đã bắt tay với cha mẹ của nguyên chủ, ép duyên cho hai người này.

Dù nguyên chủ có khóc lóc hay làm ầm ĩ thì đều vô ích. Nàng vào cửa không bao lâu thì em gái của nàng đính hôn với thư sinh kia. Sau khi ông nội mất, gánh nặng của cả gia đình đè lên vai nàng.

Cuộc đời u ám, tương lai tăm tối. Mọi người trong thôn đều nói tương lai Tần tú tài sẽ làm quan, còn em gái của nàng sẽ là vợ quan.

Tâm lý yếu ớt. Nàng nghĩ quẩn nên nhảy sông, được người cứu lên, sốt lì bì.

Sau đó tôi tới.

Ngày thứ ba, tôi xuống giường.

Anh ôm đùi, ngồi trên ghế gấp. Ánh mắt mờ mịt nhưng toát lên vẻ mong chờ nhìn về phía ngoài sân.

Tôi ngồi xổm bên cạnh anh. Anh cúi đầu nhìn tôi. Tôi khẽ nói: “Ông của anh còn chưa về.”

Ánh mắt của anh lộ rõ vẻ cô đơn.

Tôi vươn tay, định sờ đầu anh nhưng cơ thể anh khựng lại.

Khi tay tôi sắp đụng đến anh, anh nhắm hai mắt lại, rụt cổ, cơ thể run rẩy.

Tay tôi dừng ở trên trán anh, chần chờ không biết phải làm sao.

“Tôi từng đánh anh à?”

Lông mi của anh hơi run. Anh mở to mắt, gật đầu nhẹ đến mức phải nhìn kĩ mới phát hiện.

Sau đó, anh lại nói: “Tôi không méc ai. Không ai biết mình đánh tôi đâu. Mình đừng đánh tôi!”

Tôi không nhịn được mà co những ngón tay lại, bèn rụt tay: “Tôi đánh anh như thế nào?”

Anh hơi nghiêng đầu, chỉ vào đầu của mình: “Đánh ở đây.”

Rồi lại chỉ vào tay và eo: “Sau khi ông đi, còn véo ở đây, đánh ở đây.”

Càng nói, giọng anh càng nhỏ. Cuối cùng, anh im lặng. Anh nhìn ta mất một lúc rồi mới nói tiếp: “Mình không nhớ tất cả mọi chuyện sao?”

Nguyên chủ đúng là một người đáng ghét.

Trong lòng tôi chửi một trận nhưng ngoài mặt tôi vẫn rất dịu dàng, gật đầu với anh một cái.

Tôi vừa mới gật đầu xong thì anh chợt nắm chặt phần quần chỗ đầu gối, cúi người sát gần tôi, nói: “Không có, không có, tôi vừa nói dối! Mình chưa từng đánh tôi!”

Tôi ngẩn người.

Ánh mắt của anh vì hơi chột dạ nên chớp mắt liên tục, nói chuyện không có tự tin, ấp a ấp úng: “Sau này... Mình sẽ không đánh tôi nữa... đúng không?”

Tôi không nhịn được mà trong lòng thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay của anh: “Ừ, tôi sẽ không đánh anh đâu. Tôi sẽ là người đối xử với anh tốt nhất trên đời.”

Bình Luận (0)
Comment