5.
Tôi không có gia đình. Từ nhỏ, tôi đã bị vứt ở cô nhi viện. Đối với tôi, cha mẹ và người nhà chỉ là những khái niệm.
Nhưng may mắn là viện trưởng và các cô chú trong cô nhi viện đều rất tốt nên cuộc sống của tôi cũng tạm ổn.
Cố gắng một phen, biết đâu giàu ba đời.
Ừm... Hình như không giàu lắm, cũng không được ba đời.
Nhưng lấy năng lực của tôi thì tôi vẫn có thể sống tiếp ở đây.
Nhà A Thọ không giàu nhưng không phải là căn nhà chỉ có bốn bức tường. Ông nội của anh có chút bản lĩnh. Mấy mẫu ruộng được canh tác đâu vào đấy. Trong nhà vẫn còn ít bột mì, còn có một ít thịt khô.
Tôi nhờ dì dạy, làm ra bữa cơm đầu tiên trong căn bếp này.
Dì đứng bên cạnh tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mãi mới nói một câu: “Cháu nghĩ thông là được rồi. Làm gì đến mức mà phải từ bỏ cuộc sống.”
Tôi gật đầu: “Cháu biết rồi dì. Đã chế.t một lần rồi thì có gì mà không nghĩ thông đâu?”
Ánh mắt dì nhìn tôi vẫn còn hơi bắt bẻ nhưng đã thân thiện hơn nhiều rồi.
Sau khi dì rời đi, tôi và A Thọ cùng nhau ăn cơm. Anh vẫn hơi sợ tôi. Anh ngồi trong góc, cúi đầu ăn cơm, không dám ngẩng đầu lên.
Tôi không vội, những ngày sau còn dài.
Mười ngày qua, tôi đều nấu cơm, sửa cho A Thọ vài bộ y phục.
Sinh thời, ông nội dạy A Thọ rất nhiều việc. Anh biết làm một số việc, như khi tôi đi cùng anh ra ruộng, anh biết đào đất, biết tưới nước. Nhưng loại cây gì, bán với giá ra sao,... những việc phải dùng đến đầu óc thì anh đều không làm được.
Bây giờ là mùa thu, phải thu hoạch lúa mạch, anh làm rất thành thạo.
Buổi trưa, tôi mang cơm đến cho anh. Còn chưa đến nơi tôi đã thấy anh nhìn về phía này, ánh mắt toát lên vẻ mong chờ.
Có mấy người đàn ông ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây, thấy tôi đến thì cười rộ lên.
“Đợi được người đến rồi kìa.”
“Nhìn từ sáng tới giờ được 800 lần rồi.”
A Thọ chạy về phía tôi. Chắc do hiểu lời người ta trêu nên dù nóng đến mức mặt chảy đầy mồ hôi nhưng vì ngượng ngùng nên anh chạy chậm hơn nhiều.
Tôi lấy khăn, lau mồ hôi cho anh. Anh ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Nhưng khi tôi lau mồ hôi cho anh xong, anh vẫn rũ mắt, không nhìn tôi.
Tôi cầm hộp cơm, đi về phía bóng râm, mở tấm vải che bụi ở trên ra.
“Dì Trần dạy tôi cách làm bánh bao. A Thọ ăn thử xem ngon không?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía anh, vô tình chạm phải một đôi mắt sáng lấp lánh.
Tôi hơi sửng sốt. A Thọ gãi đầu, rời ánh mắt sang chỗ khác. Anh ngồi xuống, cầm lấy banh bao rồi ăn.
Anh vẫn rất ít nói nhưng không đề phòng tôi như trước.
Anh ăn được hai cái rồi không ăn nữa, đẩy hộp cơm về phía tôi.
Tôi hỏi: “Không ngon sao? Sao không ăn nữa?”
Anh phải làm việc nên phải ăn nhiều.
Anh lắc đầu: “Ăn ngon. Mình ăn đi.”
Tôi cười: “Tôi ăn.”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, như đang xác nhận tôi có nói dối hay không.
Tôi không nhịn được mà nhéo cái tai đang đỏ lên của anh: “Thật! Nhân bánh bao là rau dại do A Thọ hái vào ngày hôm qua. Tôi thêm ít đậu phụ vào. Nếu A Thọ thích thì hái thêm nhiều rau dại vào. Sau tôi làm thêm cho.”
Anh mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ gật đầu.
Trong đầu tôi spam hàng chữ “Ngoan quá! Ngoan quá!”.
Bình thường A Thọ sợ tôi ghét anh nên khi làm việc, nói chuyện, thậm chí đi trên đường, anh đều rất cẩn thận.
Sau khi ông nội đi, dù trước kia nguyên chủ có đối xử như thế nào với anh thì anh luôn coi nguyên chủ như người thân.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi được người khác coi mình là người nhà.
Tôi ôm đầu gồi, ngồi bên cạnh anh, nhìn anh ăn bánh bao. Nắng cuối thu hơi nóng. Tôi phe phẩy cái quạt, quạt cho cả hai người. Cảm giác bình yên như thế này cũng khá tốt. Ít nhất không có nguy cơ bị đột quỵ lúc công tác.
Trong giây phút này, chợt có một giọng nói do dự gọi tôi từ đằng sau.
“Vân nương.”
6.
Tôi không phản ứng kịp trong chốc lát. Thấy A Thọ nhìn tôi, tôi mới nhận ra có người gọi tôi từ đằng sau.
Nguyên chủ tên là Liễu Vân. Ở nhà, A Thọ gọi tôi là mình, dì gọi tôi là “Này, người kia”, còn đại phu có râu dê thì không để ý đến tôi.
Đến đây lâu như vậy rồi nhưng tôi vẫn chưa quen người ta gọi tôi bằng cái tên này.
Tôi quay đầu nhìn. Là một chàng trai xa lạ mặc áo bào, nhìn tôi bằng một ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
Có một cô nương đi bên cạnh hắn, trông có vài phần trông giống nguyên chủ.
Giọng của một người đàn ông ngồi dưới cây cổ thụ rất to: “Hiếm à nha! Hôm nay là ngày nào mà tôi có thể nhìn thấy tú tài xuống ruộng vậy?”
Tôi nhìn cặp đôi trai tài gái sắc kia, đã biết họ là ai.
A Thọ đứng bên cạnh tôi, thì thầm: “Đó là người mình thích.”
Những lời này không biết có bị hai người đứng ở phía đối diện nghe được không nhưng ánh mắt của hai người đó nhìn tôi rất kì lạ.
Tôi giật khóe miệng, quay người, đưa cho A Thọ ấm nước. Ăn đi, uống đi, đừng có nói thêm lời nào.
Tôi không đứng lên, cứ thế ngồi, ngửa đầu nhìn bọn họ.
Em gái của nguyên thân bước tới: “Chị ơi, hai bọn em đến nhà chị để thăm chị nhưng dì Trần bảo chị đi đưa cơm cho A Thọ ở ruộng rồi.”
Gương mặt của em gái trắng nõn. Đôi mắt ngập nước. Đi có vài bước thôi mà cũng khiến người ta có thiện cảm.
Tôi dịch người về phía A Thọ, thì thầm hỏi: “Đây có phải là hoa khôi của làng ta không?”
A Thọ: “Hả?”
Tôi đứng dậy, vỗ bỏ mấy ngọn cỏ dính lên người. Tôi giơ tay, đang nghĩ xem nên chào hỏi như thế nào cho hợp tình hợp lý thì bị một đôi tay nắm lấy.
“Thấy chị và anh rể thương nhau như vậy, Uyển Nhi an tâm rồi. Chị không biết lúc chị xảy ra chuyện, Uyển Nhi lo cho chị lắm!”
Tôi hơi nghi hoặc. Ngày trước nguyên chủ luôn đối chọi với nàng ta mà nàng ta không so đo chuyện trước kia sao?
Không, nguyên chủ hôn mê hai ngày, còn tôi đã đến đây được một tháng nhưng chưa từng gặp người nhà nguyên chủ đến thăm nàng.
“Nghe lời Uyển Nhi khuyên đi. Sau này, đối xử tốt với anh rể. Đừng đánh anh ấy nữa.”
Xui rồi! Là nhắm vào tôi!
7.
Tôi mở to hai mắt nhìn về phía A Thọ. A Thọ cầm nửa cái bánh bao, hoảng hốt xua tay: “Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi không...”
Người đàn ông ngồi xem trò vui nên chưa xuống ruộng, nghe thấy lời Liễu Uyển nói thì “ồ” một tiếng.
“Không phải anh rể nói với em đâu. Em đi ngang qua nhà chị thì vô tình thấy. Tuy anh rể giống như trẻ con nhưng chị không nên đánh anh ấy. Dù sao anh ấy cũng là đàn ông!”
Tôi nảy số, nắm chặt tay nàng ta, không để nàng ta thoát, “e thẹn” mà nói: “Uyển Nhi, em đang nói gì vậy? Sao chị có thể đánh anh rể của em được? Em... Em còn nhỏ, biết cái gì mà đàn ông.”
Người đàn ông: “Ái chà.”
Liễu Uyển ngơ ngác: “Hả?”
Xem ra là loại cấp thấp.
Tôi quay đầu, hỏi: “A Thọ, em có đánh anh không?”
Anh lắc đầu như cái trống lắc.
Nàng ta nói: “Anh rể đừng sợ...”
Tôi nhéo mạnh vào tay nàng ta khiến nàng ta hít một hơi.
Tôi chân thành nói: “Haiz, Uyển Nhi, em đừng nghĩ nhiều. Chị và anh rể em rất tốt. Nếu em muốn đến thăm chị thì cứ vào hẳn nhà, lén lén lút lút làm gì. Người ta thấy thì sẽ nghĩ sao?”
Liễu Uyển dường như sốt ruột giải thích, gương mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi.
“Uyển Nhi chỉ quan tâm cô thôi.”
Vị tú tài kia cuối cùng cũng nói chuyện. Bước đi rất nhẹ nhàng và phong độ. Anh ta đứng cạnh Liễu Uyển.
Như tìm được chỗ dựa sau khi phải chịu ấm ức, đôi mắt của nàng ta đỏ bừng: “Vâng, em chỉ quan tâm chị thôi. Trước kia chị còn nhảy sông vì Tần đại ca... Uyển Nhi hơi lo cho anh rể thôi.”
“Gì mà nhảy sông vì Tần đại ca? Uyển Nhi, em là em gái của chị, sao em có thể bôi nhọ chị? Sau khi gả cho A Thọ, chị lúc nào cũng một lòng vì anh ấy. Chị ngã xuống sông là do không cẩn thận. Sao em có thể nói như vậy?”
Liễu Uyển lập tức giải thích: “Người trong thôn đều biết...”
Tôi ngắt lời nàng ta: “Gì mà người trong thôn đều biết? Trước khi chị nhảy thì chị hô hào với cả thế giới là nhảy sông vì anh ta sao?”
Tôi không tin trước khi nhảy sông, nguyên chủ vác loa ra báo cho cả thôn biết nàng ta nhảy sông vì đàn ông.
“Nhưng sau khi em và Tần đại ca đính hôn, chị liền...”
“À, hóa ra là nghĩ như vậy. Em nghĩ như vậy nên đi loan tin đúng không? Có chứng cứ không? Em không thèm để ý đến danh dự của chị mình sao? May mắn là chị chưa có ch.ết để đứng đây giải thích, nếu ch.ết rồi thì không biết như thế nào nữa.”
Dù lý do Liễu Vân nhảy sông là gì đi chăng nữa thì sau này tôi sống dưới thân phận của nàng, bớt được tí rắc rối nào thì hay tí đó.
Liễu Uyển tới chọc tức chị của mình, vậy thì tôi sẽ biến nàng ta thành bàn đạp.
Tôi che mặt, khóc nức nở. Liễu Uyển không trả lời được, tức đến nỗi muốn khóc, nước mắt tràn mi.
Anh tú tài xót cho Liễu Uyển nên trách tôi: “Vân nương, sao cô nói Uyển Nhi như vậy? Nàng ấy không có ý xấu.”
Lúc này, nước mắt của Liễu Uyển mới rơi xuống.
“Vâng, vâng, vâng. Em ấy là tốt nhất, còn tôi chả là cái thá gì. Giờ mời hai người đi. Tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa.”
Giả vờ đáng thương. Ai chả biết giả vờ.
Giọng Liễu Uyển nghẹn ngào: “Em xin lỗi chị. Em sẽ đến thăm chị sau.”
Nàng ta khóc lóc chạy đi. Tú tài nhìn theo bóng dáng của Liễu Uyển, rồi thở dài với tôi.
Hắn nhìn tôi, bất đắc dĩ: “Cô... Haizz, chấp nhận đi, chúng ta không có duyên với nhau.”
8.
Thở dài gì mà thở dài. Cẩn thận thở hết phúc, kiếp sau không có phúc mà hưởng đâu.
Tôi nói bé, không cho người khác nghe thấy.
“Anh cũng cút đi.”
Tú tài sửng sốt rồi lại thất vọng. Dù hắn ta tức đến mức đỏ bừng cả mặt nhưng chỉ thốt ra một câu: “Cô tự giải quyết đi!”
Rồi tức giận, phất tay áo mà rời đi.
Non quá! Người này còn không bằng Liễu Uyển.
Tôi nhìn bóng dáng của hai người kia ở cuối bờ ruộng, trong lòng yên tâm.
Một kẻ mưu mô nhưng vẫn còn kém.
Một kẻ sĩ diện, không dám cãi nhau.
Cộng lại thì chỉ là vài món ăn nhỏ. Không cần phải sợ.
Người đàn ông xem trò vui xong, cảm thấy chưa đã nhưng phải xuống làm ruộng.
Trên bờ ruộng chỉ còn tôi và A Thọ. Anh nói: “Mình ơi, tôi ăn no rồi.” Rồi xuống ruộng, tiếp tục thu hoạch lúa mạch.
Anh dần nói ít đi nhưng tôi không phát hiện.
Cho đến khi buổi tối, tôi thấy anh cứ ngẩn ngơ nhìn một cái màn thầu.
Màn thầu là thứ ông nội làm cho A Thọ trước khi ông mất. Ông không về, A Thọ tiếc nên không dám ăn. Nếu màn thầu bị mốc thì anh mang ra nắng phơi. Ông làm màn thầu rất to. Giờ nó còn cứng như đá. Cắn một phát là bay luôn cả hàm răng.
Giờ tôi mới nhận ra anh im lặng đến lạ thường.
Buổi trưa vẫn còn vui mà?
Tôi lấy cái ghế dài, ngồi cạnh anh: “Sao không vui?”
A Thọ cạy vỏ màn thầu, từ từ lắc đầu.
Tôi cúi đầu, đi đến trước mặt anh. Anh khựng lại, rồi lại quay mặt sang hướng khác.
Giống như đứa trẻ con, anh mím môi, hai má phồng lên. Bộ dạng tủi thân nhưng không dám nói ra.
Tôi suýt nữa bị chọc cười.
Tôi cố nhịn cười, giả vờ buồn bã: “A Thọ không để ý đến tôi.”
Nghe vậy, anh vội quay về phía tôi, phủ nhận: “Tôi không có không để ý đến mình.”
Tôi vạch trần anh: “Anh có.”
Cảm xúc của người trước mắt viết hết lên mặt, A Thọ chép miệng: “Không có mà.”
Tôi hỏi tiếp: “Thế vì sao?”
Anh cạy màn thầu trong tay, rầu rĩ mà nói: “Bác Dương bảo mình không nhớ chuyện trước kia.”
Tôi gật đầu: “Ừm, nhiều chuyện không nhớ rõ.”
Anh không ngẩng đầu, cứ nhìn màn thầu như muốn tìm ra hoa văn trên đó: “Dì Trần và các bác ở ngoài ruộng đều bảo mình không như trước kia.”
Tôi nảy ra ý định trêu anh: “Vậy khiến A Thọ thích hay ghét?”
Vỏ màn thầu bị anh cạy ra gần hết. Tôi nghe thấy tiếng anh nói cùng với tiếng mấy mảnh vụn của màn thầu rơi xuống.
“Thích.”
Thẳng thắn như thế chợt khiến tôi hơi ngượng.
Mặt tôi hơi nóng lên.
Giọng anh dần trầm xuống: “Nhưng mình không thích tôi.”
“Hôm nay mình cứ nhìn chằm chằm anh ta. Khi anh ta đến, mình chỉ nhìn anh ta. Mình thích anh ta nên mới nhìn anh ta. Anh ta đi rồi mà mình vẫn nhìn anh ta.”
Anh nói rất trôi chảy, chắc đã nghĩ lâu. Anh nói rất hờ hững nhưng giọng điệu tủi thân trong đó khiến người ta không thể bỏ qua.
Trời đất chứng giám. Lúc tôi nhìn theo bóng dáng họ, trong đầu tôi đang chiếu lại cảnh tôi đạt được MVP(*).
(*)MVP: Most Valuable Player, người chơi xuất sắc nhất.
“Mình đã quên rất nhiều chuyện, không nhớ anh ta. Nhưng... Hôm nay hai người lại gặp nhau. Có phải mình... lại không cần tôi nữa không?”
Âm cuối của anh như có như không nghẹn ngào, bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi và sự bất an.