13.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh, trầm giọng hỏi: “Sau khi dậy, chuyện đầu tiên phải làm là gì?”
A Thọ ra vẻ nghiêm túc, trả lời: “Tìm mình.”
Mặt tôi không đổi sắc, ta hỏi tiếp: “Trừ bỏ em...”
A Thọ trả lời trôi chảy: “Những người khác đều là kẻ lừa đảo.”
Tôi: “Hôm nay không nghe lời em...”
A Thọ: “Mai sau chỉ có thể ăn mướp đắng.”
Tôi: “Mỗi ngày phải ăn mướp đắng...”
A Thọ: “Thì đời khổ! Ha ha!”
“Tóm lại.”
“Yêu mình, kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau sau nữa!”
“Ăn cơm.”
Anh thành kính nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực: “Gia quy của vợ.”
Nghi thức trước khi ăn cơm kết thúc.
Ngày qua ngày, A Thọ nói chuyện ngày càng trôi chảy.
Trước ngày bán lúa, anh cắt lúa xong.
Ngày đi bán lúa, tôi hỏi dì Trần giá lúa trong thôn rồi đem đi bán, có giữ lại một ít cho nhà ăn.
Tôi chia tiền bán lúa ra làm ba phần, một phần nộp thuế, một phần dùng cho chi tiêu hằng ngày, còn một phần thì giữ lại, khi nào cần tiền gấp thì mang ra dùng.
Lâu rồi chưa tính toán như thế này.
Tiền từ việc trồng trọt chỉ đủ sinh hoạt nhưng nếu đi làm thêm thì chắc kiếm được thêm tiền. Ai chê nhiều tiền chứ.
Phụ nữ ở đây có thể thêu đồ rồi bán nhưng tôi không biết thêu. Nhờ thân thiết với các chị nên tôi được theo họ lên trấn. Các chị gửi mẫu thêu cho những cửa hàng đáng tin cậy, cho tôi đỡ phải lựa chọn.
Tiệm vải do ông chủ làm chủ, bà chủ giúp tiếp khách, còn có hai tiểu nhị.
Khi giao dịch với người trong thôn, tôi nhìn hai tiểu nhị kia, không nhịn được mà lắc đầu.
Trình độ bán hàng kiểu gì đây?
Có hai mẹ con đứng đối diện bà chủ. Người mẹ định mua một mảnh vải để may bộ trang phục mới cho đứa con nhân dịp năm mới nhưng bà ấy hơi do dự về màu sắc và giá tiền.
Tôi thấy cô nhóc hay nhìn một tấm vải màu vàng nhạt nêm bèn đi đến cạnh mảnh vải: “Tấm vải này có màu khá đẹp.”
Tôi sờ: “Chất liệu cũng thoải mái, làm áo trong hay áo bào đều được.”
Cô nhóc tưởng tôi muốn mua tấm vải này nên lo lắng, kéo áo của mẹ mình.
Tôi nhìn về phía cô nhóc: “Màu này rất hợp với em, vừa đẹp lại vừa tôn da.”
Bà chủ: “Đúng vậy, màu này tươi sáng. Rất nhiều cô gái thích màu này nên tiệm chỉ còn lại từng này, chỉ đủ bán cho một người.”
Cô bé lại kéo áo của mẹ mình. Bà lập tức cầm mảnh vải: “Chúng ta đi thôi.”
Tôi ra vẻ tiếc nuối. Hai mẹ con họ vội đi tính tiền.
Tôi bước đến trước mặt bà chủ, nở nụ cười xã giao: “Bà thấy... tôi làm tiểu nhị cho bà được không?”
Bà chủ hơi do dự nhưng ông chủ không đồng ý. Tôi nói rằng sẽ làm không công trong vòng ba ngày, để họ xem năng lực ra sao.
Ba ngày sau, ông chủ vui vẻ chào đón tôi, kí văn khế.
Cuối cùng, tôi đã có công việc.
Thôn xa thị trấn, đi xe bò phải mất nửa canh giờ mới tới. Trời mùa đông nhanh tối. Bà chủ lo cho an toàn của tôi nên nhân lúc trời chưa tối, bà chủ giục tôi về sớm.
Tôi ngồi trên xe bò. Bầu trời như bị ngâm trong mực, chỉ có ánh trăng treo trên cao.
Tôi nhìn về phía trước. Ở cổng thôn có một ánh đèn. Có một người cầm đèn lồng, đứng trên con đường cũ, nhìn ngó xung quanh.
Có một người đang đợi tôi về nhà.
Xe bò dừng lại. Tôi nhảy xuống. A Thọ chạy đến trước mặt tôi.
“A Thọ, em đã về.”
14.
Một người phụ nữ đã có gia đình hay đi sớm về trễ dễ khiến người ta nói này nói nọ. Thậm chí có người còn khuyên A Thọ đừng để tôi lên thị trấn, cả ngày không về nhà, có khi có người tình trên đấy.
Nếu là một người đàn ông bình thường nghe thấy những lời như này thì không tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
May mà A Thọ coi vợ là trời, luôn theo ý vợ nên sẽ không ngăn cản tôi.
Khi tiệm vải đắt khách, có người ở cửa hàng khác sang tìm tôi. Không cần tôi nói gì, ông chủ chủ động tăng tiền lương của tôi lên gấp hai lần.
Gần đến cuối năm, ông chủ phát tiền công cho tôi. Bà chủ còn tặng tôi thêm một bao lì xì, cho tôi nghỉ sớm.
Tôi mua một đống đồ. Khi xe bò đến, tôi nhận ra trên xe có hai người quen.
Liễu Uyển nhìn thấy tôi thì hơi ngạc nhiên, sau đó bĩu môi nhưng nhanh chóng bày lại bộ dạng yếu đuối, gọi chị.
Anh tú tài không thể tin tưởng: “Cô thực sự đi sớm về trễ, cả ngày ở ngoài đến bây giờ?”
Tú tài đọc sách lắm quá nên bị điên rồi à? Chuyện truyền đi khắp làng khắp xóm rồi mà hắn ngạc nhiên thế làm gì.
Nếu ở thời hiện đại thì chắc chắn bị nói là mạng 2G lỗi thời rồi.
Tôi để đồ vật lên xe, ngồi ở phía đối diện Liễu Uyển, nở nụ cười xã giao về phía tú tài.
Hắn lập tức tiếc thương cho tôi, lắc đầu: “Một người phụ nữ đã có gia đình mà như thế thì còn ra thể thống gì? Tôi khuyên cô...”
Tôi lập tức gật đầu, cầu xin: “Ngài là người lương thiện nhất bốn phương tám hướng này. Từ nay nhờ ngài lo liệu chi phí ăn mặc, ở, đi lại của tôi và A Thọ. Ngài khuyên tôi như vậy thì chắc đã toàn tâm toàn ý vì chúng tôi, không nỡ để tôi và A Thọ ch.ết đói trong nhà.”
Hắn cứng họng, không nói nên lời.
Tôi học bộ dạng ngây thơ của A Thọ, nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao không nói câu nào thế?”
Không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Nếu tên này thi đậu rồi làm quan thì liệu có thể đem lại ấm no cho bá tánh không nữa?
Đến đầu thôn, anh tú tài vẫn còn không vui, không thèm nhìn tôi một cái. Còn Liễu Uyển thì nhìn tôi mấy lần rồi mới cùng tú tài rời đi.
Tôi thấy tú tài đi rất nhanh rồi đột ngột dừng lại, quay đầu, kéo Liễu Uyển, đi về cùng nàng ta.
Tuy cổ hủ nhưng vẫn khá tốt đấy chứ.
Tay chợt nhẹ tênh.
A Thọ cầm đồ tôi mua, chậm rãi đi về phía nhà mình.
Tôi đi cạnh anh: “Đến đây từ khi nào vậy? Không thèm chào em một tiếng.”
A Thọ chẹp miệng, nhìn là biết đang không vui.
“Hôm nay không đi nhổ củ cải sao? Sao vậy? Củ cải bị gì à?”
“Củ cải không bị gì, đều rất to.”
Tôi không hiểu gì về nông sản, mùa này có rau gì cũng không biết. Năm nay, nhờ dì Trần dạy nên tôi có chút kinh nghiệm, không cần phải phiền toái đến người khác.
Tôi và A Thọ có thể tự sống như một gia đình được rồi.
Anh giận dỗi, hừ nhẹ, chọc tôi cười.
Sau khi về nhà, xếp đồ vật xong, tôi thấy A Thọ ngồi ngơ ngẩn trong góc.
Dạo này anh bị chiều hư nên mỗi khi dỗi, anh đều buồn thiu, ngồi trong một góc nhưng phải là một góc mà tôi dễ nhìn thấy nhất.
Màn thầu của ông nội được tôi đặt trước linh vị của ông nên giờ A Thọ đành cạy móng tay.
Tôi thuần thục mở ghế gấp, ngồi cạnh anh: “Sao vậy, bé ngoan A Thọ của em?”
A Thọ ngồi chán rồi, mất kiên nhẫn nên hỏi tôi.
“Hôm nay mình về cùng với anh ta, còn nhìn anh ta.”
Anh ta nào?
Giọng điệu trách móc: “Mình bảo tôi tốt hơn anh ta mà.”
Tôi chống cằm nhìn anh. Tôi cảm thấy ý cười trong mắt tôi dường như muốn trào ra.
“A Thọ vì hắn ta nên mới không vui sao.”
Anh thẳng thắn gật đầu: “Ừm.”
Anh cau mày, suy nghĩ cái gì đó rồi chợt thò qua, để lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt trên má tôi.
Tôi mở to mắt, ngây người một lúc: “Ai... Ai dạy mình?”
A Thọ bị phản ứng của tôi dọa, ngập ngừng trả lời: “Bác Dương.”
Tôi hít một hơi. Tri nhân tri diện bất tri tâm. Không ngờ lão râu dê đó lại là kẻ không biết xấu hổ như vậy.
“Bác Dương bảo chúng ta là vợ chồng, có thể làm như vậy.”
Nói xong, anh còn tự tin mà hỏi ngược lại tôi: “Chẳng lẽ không được sao?”
Không ngờ có ngày tôi bị A Thọ hỏi đến mức cứng họng, không trả lời suốt một ngày.
15.
Đời trước, tôi luôn duy trì khoảng cách với người khác phái, rồi làm trâu làm ngựa đến mức đột quỵ.
Không vì lý do gì, chỉ là khi mới bước chân ra ngoài xã hội, tôi gặp vài tên cặn bã thấy tôi trẻ nên muốn quấy rối tôi.
Sau khi có công việc, tôi còn gặp được mấy kẻ muốn lợi dụng công việc để giở trò với tôi.
Vợ của mấy tên đấy còn là khách hàng của tôi.
Nghĩ lại tự dưng thấy nghẹn như bị hóc xương.
Tôi xoa ngực của mình, cảm nhận được má đang nóng lên.
Dường như tôi chấp nhận hành động của A Thọ.
Lâu như vậy rồi, tôi với A Thọ chỉ cùng đắp chăn và nói chuyện. Khi ngủ, anh rất bám người, thích ôm tôi ngủ. Dù tâm trí của anh như trẻ con nhưng cơ thể của anh đã trưởng thành.
Thi thoảng tôi gặp phải những trường hợp khiến tôi phải xấu hổ.
Nhưng... Chuyện này... Tôi biết nói sao đây.
Tôi không nói gì, anh còn không hiểu nên cứ để chuyện đó rơi vào quên lãng.
Cuối năm nên ai cũng rảnh. Chúng tôi thường ở cùng nhau, ban ngày đi cùng, ban đêm ngủ chung. Thi thoảng lại nhớ đến nụ hôn bất ngờ của anh, tôi khẽ thở dài. Tuyết mùa đông chưa tan nhưng mùa xuân đã tới.
Trước năm mới, dì Trần đến thăm tôi, hỏi tôi có muốn về thăm nhà họ Liễu không.
Nơi đây có tập tục là con dâu sẽ về nhà mẹ đẻ vào đầu năm thứ hai sau khi kết hôn.
Tôi lộ vẻ ghét bỏ: “Trời ơi, cháu chưa gặp họ bao giờ, về nhà họ làm gì?”
Dì Thẩm gật đầu tán thành: “Dì đã muốn nói cái này từ lâu, trước kia tuy cháu xấu tính nhưng vẫn tốt hơn cha mẹ cháu.”
Tôi: “... Dì, dì không cần phải mỗi một lần đều chửi cháu một câu đâu.”
Dì xua tay: “Thôi, dì chỉ nói thế thôi. Dì đến để nhắc nhở cháu. Cháu không nhớ cả mấy chuyện này nữa sao? Trước kia cháu rất dữ, gặp ai thì mắng người đó. Đến dì còn không dám không dám chọc vào cháu...”
“Còn chửi.”
“Giờ vào chuyện chính nè.” Dì thở dài, vỗ tay tôi, “Cháu cũng đáng thương. Em gái cháu và Tần tú tài tâm đầu ý hợp. Gả cho người có học, cuộc sống của em cháu rồi sẽ rất tốt. Cháu còn không được cha mẹ yêu quý nữa.”
Có người gõ cổng. A Thọ ở nhà nên ra mở cửa.
A Thọ còn chưa quay lại, một người phụ nữ gầy gò đã đi vào, mang theo hơi lạnh của mùa đông.
Nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ này, tôi ngay lập tức biết bà ta là ai.
Tôi cắn hạt dưa, cười hỏi: “Đây là thím nào vậy? Trông mặt lạ quá, chưa từng gặp qua. Sao lại đến nhà tôi?”
Mẹ Liễu ngay lập tức mất tự nhiên nhưng lại nhanh chóng bày ra thái độ kiêu ngạo: “Mày còn không biết xấu hổ hỏi tao là ai? Tao là mẹ mày. Đến mẹ mình mà còn quên.”
Tôi nhìn h*m m**n chiến đấu của dì Trần đang hừng hực tăng lên. Tôi quay đầu, vứt vỏ hạt dưa về phía mẹ Liễu.
“Ờ. Tôi rơi xuống sông, giờ quên hết mọi chuyện, còn không thấy cha mẹ tôi đến thăm. Tôi còn tưởng cha mẹ tôi đã ch.ết rồi.”
Mẹ Liễu tức đến mức tím cả mặt: “Rủa ai đấy hả?”
A Thọ vừa vào thì thấy mẹ Liễu chửi tôi. Anh đứng trước mặt tôi. Nói về hình thể thì anh vẫn khiến người ta phải e dè.
Mẹ Liễu sợ bị đánh nhưng vẫn muốn giữ mặt mũi nên hừ một tiếng, rồi ngồi xuống ghế.
“Tao có chuyện muốn nói với mày.”
Tôi không để ý đến bà ta. Bà ta liếc nhìn tôi, rồi nói: “Năm sau, thằng ba muốn đính hôn, Uyển Nhi còn phải xuất giá. Mày làm chị cả thì nên tỏ chút thành ý đúng không? Giờ thì đưa cho tao, khỏi cần phải về nhà, đỡ mất công hai đứa.”
Vừa muốn tiền vừa muốn cắt đứt quan hệ.
Tôi nhắm mắt lại. Mấy anh sếp tổng đều bị chọc tức đến mức bật cười như tôi sao?