16.
Tôi vẫn hỏi: “Thím là ai? Thằng ba là ai?”
Tôi hỏi A Thọ: “A Thọ biết ai không?”
A Thọ lắc đầu.
Bà ta lườm tôi một cái: “Đừng có mà giả ngu. Tao nuôi mày bao nhiêu năm trời. Giờ mày không muốn báo đáp bọn tao à?”
Tôi không kiên nhẫn: “Thím này đúng là ngang ngược vô lý. Tự dưng chạy đến nhà người ta xin xỏ, còn ra vẻ ta đây. Thím ăn xin thì phải có thái độ của người đi ăn xin chứ?”
Dì Trần không nhịn được mà cười. Mẹ Liễu đỏ bừng cả mặt, bèn nói dì: “Hai đứa ngốc đó không biết ai với ai. Bà còn không biết tôi là ai sao?”
Dì Trần cười: “Bà là ai thì sao, liên quan gì đến tôi?”
Bà ta đứng phắt dậy, không biết nên trút cơn giận lên người ai, cuối cùng lại chọn tôi, chỉ tay vào mặt tôi: “Cái thứ mất dạy! Nuôi mày bao nhiêu năm như vậy, giờ mày lại không thèm nhận cha nhận mẹ. Mày có biết mấy năm nay vì mày, tao với cha mày đi ra ngoài đường không dám ngẩng đầu lên không?”
“Thím là mẹ của tôi, vậy cha tôi đâu?”
Mẹ Liễu trong phút chốc tắt lửa.
Nguyên chủ gây mất mặt đến người nhà nên người nhà họ Liễu đều ghét nguyên chủ. Tôi hay ra ngoài nên họ càng ghét tôi hơn.
Rõ ràng, cha Liễu làm chủ một nhà nên muốn giữ thể diện. Ông ta không dám sang nhà con cả để đòi tiền nên cho vợ của mình tới thay.
Bà ta ngay lập tức lấy lại tinh thần: “Còn muốn cha của mình đến thăm? Mày còn biết trên biết dưới nữa không?”
Tôi tiếp tục cắn hạt dưa: “Không phải do nhà bà dạy à?”
Lồng ngực của mẹ Liễu thở phập phồng. Tôi hơi sợ bà ta tức đến mức ngất rồi ăn vạ chúng tôi.
May mà bà ta kiên cường, chỉ tức giận rời đi.
Tôi nhìn cánh cửa đã đóng lại, nghĩ tới Liễu Vân và Liễu Uyển rồi thở dài một hơi.
Bảo sao hai cô nương có tính cách như vậy.
Thiếu tình thương nên phải tìm từ một nơi khác, bổ sung vào.
Tôi của trước kia cũng chọn bù đầu vào công việc để quên đi nỗi cô đơn.
Nhưng các nàng không có sự lựa chọn, chỉ biết bám lấy chút yêu thương và dịu dàng từ bên ngoài để tìm kiếm sự cứu rỗi.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng tú tài cũng được, nói chuyện văn nhã, tuổi còn trẻ mà đã thi đậu tú tài. Hắn được các cô nương thích cũng bình thường.
Các nàng trưởng thành một cách lệch lạc. Một người biểu hiện ra bên ngoài, một người giấu vào bên trong. Trong cái gia đình khiến người ta ngột ngạt ấy, các nàng đấu đá lẫn nhau để tồn tại.
Chẳng ai là kẻ yếu đuối, dễ bị bắt nạt.
Nếu có thể bảo vệ nhau thì tốt rồi nhưng ai ngờ các nàng thích cùng một người, chẳng ai chịu nhường ai.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại. Làm sao các nàng không nghĩ ra cách nào tốt hơn để thoát khỏi tình cảnh hiện tại?
Cuối cùng tôi nhận ra mình đang suy nghĩ dựa trên những trải nghiệm của bản thân.
Các nàng chỉ là cô nương không ra khỏi lũy tre đầu làng.
Thế giới của các nàng chỉ rộng đến thế thôi.
17.
Người nhà họ Liễu không biết xấu hổ nhưng lại muốn giữ mặt mũi.
Tôi sợ bọn họ sẽ tìm cách khác để đòi tiền tôi.
Cuối năm, người người nhà nhà đều đi thăm người thân và bạn bè. Mọi người tụ tập lại, ngồi nói chuyện với nhau.
Giờ muốn loan tin gì đó thì rất dễ dàng.
Tôi ngồi than thở vài câu, nói rằng cuộc sống của tôi và A Thọ rất khó khăn, không biết lấy gì để kính biếu cha mẹ.
Dì Trần cũng ùa theo tôi, nói rằng dì vô tình thấy mẹ Liễu lén tìm tôi để đòi tiền.
Truyền đi truyền lại, không hiểu sao lại thành tôi bị cha mẹ ép cho muốn chết.
Có người chê tôi vì tôi ra ngoài làm việc. Có người đau lòng tôi, còn trẻ mà gả vào một gia đình như vậy, phụ nữ mà phải gánh vác gia đình.
Khi lời đồn bị truyền khắp làng khắp xóm, người cảm thấy tôi tội nghiệp dần nhiều hơn.
Năm nay, cha mẹ Liễu bị người ta chỉ trỏ sau lưng. Con gái sắp ch.ết cũng không thèm sang giúp đỡ, giờ còn mặt dày sang đòi tiền. Cho nên, cha Liễu không thể không đứng ra phủ nhận, bảo rằng ông ta không bao giờ làm chuyện như thế này.
“Thằng ba sắp đi coi mắt. Thanh danh kém như vậy thì có ai dám gả cho nó?”
Dì Trần không có việc gì liền sang tìm tôi, đôi khi có thêm người khác cũng sang đây.
Vài người ngồi quanh bếp lò, vừa cắn hạt dưa, vừa nói: “Nghe nói nhà của Tần tú tài cũng sang nhà bọn họ.”
“Sao có thể không sang? Nhà Tần tú tài cũng khá giả. Bọn họ không thèm buông tha cháu và A Thọ thì sao buông tha tiền của nhà Tần tú tài?”
“Hai nhà từ hôn?”
“Không, Tần tú tài không muốn. Ông Liễu cũng cam đoan rằng bọn họ không phải người như vậy nên tạm thời giữ được mối hôn sự này.”
Tôi không nói gì, ngồi cắn hạt dưa, nghe các bà hăng say nói chuyện.
A Thọ bóc được một đống vỏ, bưng một đĩa hạt dưa nhỏ cho tôi, rồi lại đi về bàn bên cạnh, tiếp tục ngồi bóc hạt dưa cho tôi.
Anh không tham gia nói chuyện với chúng tôi, chỉ ngồi cách đó không xa, chờ tôi.
“A Thọ rất tốt, ngoan hơn thằng nhóc cứng đầu nhà tôi nhiều, nói cái gì cũng không nghe.”
“Tiếc là đầu óc có vấn đề...”
Lời nói vừa thốt ra, bầu không khí vốn đang náo nhiệt chợt lắng xuống.
Tôi nói thật lòng: “A Thọ như vậy rất tốt, nếu đổi sang người khác thì cháu không thích đâu.”
Hành động bóc vỏ hạt dưa của A Thọ chợt dừng lại. Anh cúi đầu thấp xuống, lộ ra đôi tai đỏ rực.
Chuyện này coi như qua đi.
Tôi nhìn bộ dạng ngại ngùng của A Thọ, bật cười. Chợt có giọng nói thì thầm vào tai tôi, bé nhưng đủ cho những người khác nghe thấy.
“Chuyện đó của hai người có hài hòa không?”
Tôi đang ăn hạt dưa thì khựng lại, khiếp sợ quay sang.
Những người còn lại nhịn cười. Dì Trần sờ mặt tôi: “Trời ơi, nóng đến mức rán được trứng rồi nè!”
“A Thọ hiểu không?”
Tôi hất tay dì Trần: “Không hiểu các dì đang nói gì. Về đi, trời tối rồi. Đi đường cẩn thận.”
Tim tôi vẫn còn đập nhanh. Sau khi đưa các nàng về, tôi thấy A Thọ đang cúi người, quét vỏ hạt dưa.
Tôi nhìn sang chỗ khác, cố gắng không nhìn anh.
Haiz nhưng chúng tôi là vợ chồng hợp pháp!
“A Thọ.”
Tôi gọi anh. Anh nhìn về phía tôi, ánh mắt không có sự cảnh giác, tràn đầy sự tin tưởng.
“Em có phải là người đối xử với mình tốt nhất không?”
Anh gật đầu.
“Em nói gì mình cũng nghe đúng không?”
Anh gật đầu.
“Em bảo mình làm gì thì mình sẽ làm đó, đúng không?”
Anh vẫn gật đầu.
Tôi đi đến cạnh anh, đặt cây chổi sang một bên, mặt đối mặt với anh.
“Đêm nay, em sẽ dạy mình một chuyện mình chưa bao giờ trải qua.”
Sự thật chứng minh, tuy đầu óc có vấn đề nhưng bản năng trời sinh không có vấn đề.
Nếu trong quá trình dạy học, anh mà có hỏi: “Mình ơi, tôi làm tốt không?” thì tôi chắc chắn sẽ trả lời rằng: “Rất tốt!”.
18.
Năm cũ vừa qua. Tôi và A Thọ nghiên cứu hạt giống mới để mùa xuân gieo trồng.
Tôi đi làm ở tiệm vải, đề nghị với bà chủ rằng nên trưng bày một số bộ y phục làm từ vải của tiệm để thu hút khách hàng hơn.
Bà chủ rất thích tôi nên tôi có đề nghị gì thì bà chủ đều nghe theo.
Tiền tiết kiệm càng ngày càng nhiều. Dành dụm đủ thì có thể mua một căn nhà trên trấn, còn có thể mở một cửa hàng.
Mỗi đêm, trước khi ngủ, tôi đều mang ra đếm tiền.
Có nghi thức trước khi ăn cơm thì cũng có nghi thức trước khi ngủ.
Tôi và A Thọ nhắm mắt lại. Tôi hỏi, anh đáp.
“Trên thế giới này, ai đối xử với mình tốt nhất?”
“Là mình.”
“Trên thế giới này, A Thọ yêu ai nhất?”
“Yêu mình.”
“Nếu chỉ còn được yêu em được bốn ngày, A Thọ sẽ chọn những ngày nào?”
“Ngày xuân, ngày hạ, ngày thu, ngày đông.”
“Nếu chỉ còn được yêu em được ba ngày, A Thọ sẽ chọn ba ngày nào?”
“Ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai.”
“Nếu chỉ còn được yêu em được hai ngày, A Thọ sẽ chọn hai ngày nào?”
“Ngày và đêm.”
“Nếu chỉ còn được yêu em một ngày, A Thọ sẽ chọn ngày nào?”
“Mỗi một ngày.”
“Gia quy của vợ.”
“Gia quy của vợ.”
Tôi thỏa mãn mà thở dài một hơi, khi chuẩn bị tiến vào giấc mơ thì chợt nghe thấy tiếng A Thọ hỏi ở bên tai.
“Thế mình yêu ai nhất?”
“Em yêu tiền nhất.”
Trong đêm tối, tôi mở hai mắt, nhịn cười mà hôn lên gương mặt anh.
“Em cũng yêu mình nhất!”
(Ngoại truyện)
Sau khi tích góp được một số tiền, tôi chuẩn bị mở một cửa hàng trang phục. Vải thì lấy ở tiệm vải. Nếu không muốn thì có thể tự mua rồi đặt may ở cửa hàng tôi. Bà chủ còn giới thiệu cho tôi vài người thêu thùa giỏi quanh đây.
Chọn vị trí, trả tiền, tìm người thêu, cọc từng người một. Tôi rất bận nên thời gian về nhà cũng muộn hơn.
Nhưng người lái xe bò vẫn đợi tôi, dù gì thì tôi cũng là khách quen của ông.
Tôi làm ăn khấm khá nên có kẻ không ưa tôi. Tin đồn linh tinh truyền trong thôn ngày càng nhiều. Thi thoảng tôi sợ A Thọ sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng A Thọ không có biểu hiện gì khác thường, thấy tôi thì vui mừng, chạy chậm gọi mình ơi.
Hôm nay kết thúc công việc sớm, sau khi rời cửa hàng, tôi đi ngang qua một người đeo một sọt chó con. Chó con sủa gâu gâu.
Tôi tò mò, quay đầu nhìn về hướng người kia. Đại ca kia dừng lại: “Thích không? Thích thì tôi cho cô.”
Tôi hơi sửng sốt.
Đại ca buông sọt xuống, bế một con chó con đen thui, chỉ có bốn cái móng là màu trắng.
“Đây, con này béo nhất, cho nó ăn gì nó cũng ăn. Chó đem lại tài lộc nên chăm nó cho cẩn thận.”
Anh ta đặt chó con vào lòng tôi. Tôi theo bản năng bế nó. Dường như đại ca sợ tôi đổi ý, vội đeo sọt, rời đi.
Bỏ lại tôi và chó con đứng đó, bốn mắt nhìn nhau.
Sờ khá dễ chịu.
Tôi nhéo nó cái.
Nó kêu gâu một tiếng.
Được. Chắc chắn A Thọ sẽ thích.
Tôi ôm chó con, vui vẻ về nhà. Khi sắp đến cổng thôn, có một người cho người lái bò một số tiền để đi về phía rừng.
Đường còn lại cũng không xa. Tôi muốn mang chó con về cho A Thọ xem nên xuống xe, đi bộ về thôn.
Hôm nay còn sớm nên A Thọ chưa ra đây đợi tôi.
Khi tôi về thì tôi thấy một đám trẻ con đang ríu rít chơi đùa với nhau.
Khi đến gần, tôi nghe thấy bọn nó hát vè.
“Kẻ ngốc, kẻ ngốc, tìm vợ ở đâu? Tìm dưới sông, sau lên trấn. Kẻ ngốc đáng thương, vợ đi đâu mất rồi?”
Nghe vần đấy.
Mỗi một câu đều đè lên dây thần kinh của tôi, trong phút chốc nhiệt độ tăng lên, lửa chạm đến đỉnh đầu tôi.
Khi tôi nhìn thấy A Thọ ngồi xem kiến ở phía đối diện đám trẻ con kia, cơn giận của tôi bùng nổ.
Tôi đi đến trước mặt anh. Anh ngẩn ngơ ngẩng đầu lên. Khi thấy tôi, ánh mắt của anh tràn ngập ánh sáng.
“Mình ơi.”
Anh gọi tôi. Tôi đưa chó con cho anh: “Ra đây chờ em sớm vậy?”
“Muốn sớm nhìn thấy mình.”
Anh nhìn chó con, chớp mắt lộ vẻ tò mò. Chó con l**m lên bàn tay anh.
Xem ra một người một chó ở chung với nhau rất tốt.
Tôi xắn tay áo, mỉm cười về phía đám trẻ con kia.
Đi đến trước mặt đứa trẻ con lớn nhất, tôi ra vẻ hiền từ.
Nó chột dạ, không dám nhìn tôi. Tôi bóp gương mặt của nó.
“Chị mà nghe thấy đứa nào hát như vậy nữa thì chị xé n.át cái miệng mày nha.”
Thằng bé kêu ưm ưm.
Tôi bỏ tay. Hai má của nó đỏ bừng, nó nói: “Người ta đều nói như vậy, sao chị tìm mỗi tôi?”
“Mày không phải đại ca trong đám sao? Sao? Bọn nó không nghe mày nói à?’
Thằng nhóc trừng mắt: “Bọn nó dám!”
Tôi cười nhạo: “Vậy mày chứng minh đi. Nếu có đứa nào dám hát thì chứng tỏ thằng đại ca như mày không có tiếng nói. Bọn nó không thèm nghe mày thì mày làm đại ca làm gì, về mà lau nhà quét nhà, tìm mẹ mà khóc.”
Thằng bé quay đầu, đe dọa đám đàn em: “Sau không ai được hát, đứa nào dám hát tao tìm đứa đấy bằng được!”
Sau đó nói với tôi: “Chờ đi! Tôi mà để lọt được đứa nào hát, tôi cùng họ với chị!”
Tôi cười khẩy, kéo A Thọ về nhà.
Một tay A Thọ ôm chó con, một tay bị tôi kéo. Anh đi bên cạnh tôi. Tôi hỏi anh: “Bình thường mình đều nghe thấy bọn nó nói thế sao?”
A Thọ gật đầu.
Trẻ con nói như vậy đều do nghe thấy người lớn trong nhà nói.
Tôi vốn không thèm để ý đến bọn họ, bởi vì tôi biết nếu tôi sống tốt, bọn họ sẽ khó chịu đến mức ch.ết vẫn không yên.
Vả lại tôi đã làm việc nhiều năm, tâm lý vững, da mặt thì dày.
Nhưng A Thọ thì khác, thế giới của anh rất đơn giản.
Tôi hít sâu một hơi, mặt đối mặt với A Thọ, nhẹ nhàng hỏi anh: “A Thọ, mình nghe thấy người ta nói thế thì mình nghĩ sao?”
A Thọ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không nghĩ gì.”
Tôi sửng sốt: “Hả?”
A Thọ v**t v* tai của chó con, giọng điệu trong lời nói còn mang theo chút kiêu ngạo: “Có mỗi tôi biết mình tốt đến cỡ nào, bọn họ sao biết.”
Tôi đã tẩy não thành công đến mức này rồi sao?
Câu trả lời của anh dường như đã xua tan những buồn bực trong tôi, khiến tôi an tâm hơn.
Khi về đến nhà, A Thọ tìm trong đống quần áo của mình để làm tổ cho chó con, quý chó con đến mức không buông tay.
Khi tôi đi làm về, chưa đến cửa thôn, tôi đã nghe thấy tiếng chó sủa, khi đến gần thì thấy một người một chó đang chờ tôi.
Khi cửa hàng đi vào quỹ đạo, tôi cho người cùng thôn thuê ruộng rồi cùng A Thọ dọn lên trấn.
A Thọ chạy tới chạy lui để vận chuyển đồ, chó con phe phẩy đuôi, vui vẻ chạy theo anh.
Tôi vốn sợ A Thọ không thích ứng được với môi trường mới nhưng hiện tại rất tốt.
Chúng tôi ở thị trấn hơi bí ẩn, bởi vì vào buổi trưa, khách hàng thường loáng thoáng nghe thấy nghi thức kì quái trước khi ăn cơm của chúng tôi.
Còn có câu nói nghe rất thành tâm của A Thọ: “Gia quy của vợ.”
(Hết)