Giả Quý Tộc

Chương 1

Mở đầu
Tác giả: Mặc Thư Bạch
 
Trở lại dưới bầu trời đầy dầu mỡ trong tháng tư ở Nam thành, không khí dường như tràn ngập các phân tử nước, khiến cho mọi người đều cảm thấy hô hấp không quá thông thuận. Đêm qua trời bắt đầu đổ mưa, đến buổi sáng khi Dương Vi ra khỏi nhà vẫn chưa kết thúc, Dương Vi nghĩ về con đường lát nữa mình phải đi, sau đó lựa chọn một đôi giày gót nhọn ở trên cùng, phối hợp với một chiếc váy đơn giản cùng chiếc áo gió mỏng, trang điểm nhẹ nhàng, và ra khỏi cửa.
 
Dì Lâm nghe thấy tiếng cô mở cửa, từ trong phòng bếp nhô đầu ra, có chút nghi hoặc nói: “Phu nhân, ngài muốn ra ngoài sao?”
 
“Vâng.” thanh âm Dương Vi bình thản, “Tôi tự lái xe đi, không cần gọi chú Trương.”
 
“Ngài có trở về ăn cơm tối không?”

 
“Không cần.”
 
Dương Vi mở dù, lạnh nhạt nói: “Đêm nay tôi và Tiên sinh khả năng đều sẽ không trở về ăn cơm, Dì chuẩn bị cho mình cùng chú Trương là được rồi.”
 
Nói xong, Dương Vi đóng cửa lại, đứng trước cửa là cô gái nhỏ hơn hai mươi tuổi đầu, nhìn qua rất trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn có chút bồng bột, một tay cô ấy cầm ô, một tay cầm tập tài liệu, thấy Dương Vi bước ra, vội vàng đi qua bung dù lên che cho cô, sau khi đưa cô lên xe,thì tự mình lên vị trí của tài xế.
 
Phong cách lái xe của Dương Vi rất ổn định, từ trước tới nay đều thấp hơn giới hạn tốc độ 5%,nếu như không phải trường hợp ngoại lệ, gia tốc vẫn luôn đều đều. Hàn Tiểu Quỳ đã có một khoảng thời gian làm trợ lý , được chân truyền từ cô, vững vàng lái xe tiến về phía trước, cô có hơi chút khẩn trương nhìn về phía trước, nói với Dương Vi: “Tiên sinh đã xác nhận thời gian, sau cuộc họp lúc 10 giờ , có thể lập tức gặp chúng ta. Luật sư Thẩm đã xuất phát, thời điểm chúng ta đến công ty luật sư Thẩm sẽ chờ chúng ta ở cửa. Toàn bộ tư liệu đã được đóng dấu, muốn ngài xác nhận lại một lần cuối cùng .”
 
Dương Vi lên tiếng, cúi đầu mở tập tài liệu trong tay, là hai bộ hồ sơ thỏa thuận ly hôn.
 
“Luật sư Thẩm theo yêu cầu của ngài chuẩn bị hai bản thỏa thuận ly hôn, một là thỏa thuận ngài sẽ đi người không rời khỏi nhà. Một cái khác là thỏa thuận giúp ngài có thể nắm được phần lớn tài sản, vấn đề tập trung ở 5% cổ phần của tập đoàn Tống thị, nếu dựa theo bản hợp đồng kia, ngài ít nhất có thể lấy đi 60% tài sản Tống tiên sinh.”
 
“Ban đầu 5% cổ phần kia chính là di sản mà Dương Lan phu nhân để lại cho ngài, mà lúc trước Tống tiên sinh đã từng công khai thừa nhận mối quan hệ của mình cùng Võ Luân tiểu thư, anh ta khiến cho cổ phần của công ty bị biến động, ngài càng có lý do yêu cầu được chia nhiều tài sản hơn……”
 
Hàn Tiểu Quỳ tóm tắt trọng điểm trong tập tài liệu đó, Dương Vi lẳng lặng lắng nghe, lật xem từng tờ một .
 

Khi xe đi được nửa đường, cô đã xem xong hai phần thỏa thuận ly hôn rồi, cô thở phào một hơi, khép tài liệu lại.
 
Hàn Tiểu Quỳ nhìn cô một cái, thật cẩn thận nói: “Phu nhân, ngài xác định chứ?”
 
“Ừ.”
 
Hàn Tiểu Quỳ nghe xong lời này, do dự thật lâu, rốt cuộc mới nói: “Phu nhân, kỳ thật nhịn cũng nhịn lâu như vậy, Tiên sinh thật vất vả mới ngồi ổn định ở vị trí cuả Tống gia, lúc này ngài ly hôn, không phải có chút……”
 
Cô ấy chưa nói hết lời, nhưng Dương Vi lại hiểu rõ ràng.
 
Bên cạnh một Tống Triết không thực quyền như một con rối lâu như vậy, thật vất vả anh ta mới trở thành “Thiên tử thật sự”, lúc này lại chắp tay nhường cho người khác, lại còn đi người không rời khỏi nhà, nhìn thế nào cũng cảm thấy đầu óc có vấn đề.
 
Cô trầm mặc rất lâu, đột nhiên nói: “Tiểu quỳ, cô có biết vì sao vịt con xấu xí lại trở thành thiên nga trắng không?”

 
Hàn Tiểu Quỳ không hiểu tại sao Dương Vi đột nhiên hỏi đến vấn đề này, nhưng không chờ cô ấy trả lời, Dương Vi liền nói tiếp: “Không phải bởi vì nó nỗ lực, mà bởi vì nó vốn dĩ chính là thiên nga.”
 
“Cho nên a, hàng thật thì không làm giả được, hàng giả thì không bao giờ trở thành thật. Từ đâu tới đây, đã đến lúc quay trở lại. Đừng ràng buộc người khác, càng đừng hại chính mình.”
 
Hàn Tiểu Quỳ bị những lời này làm cho sửng sốt, cô hoàn toàn không rõ ý tứ Dương Vi, mà Dương Vi nheo mắt lại, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Hết mưa rồi.”
 
 
 

Bình Luận (0)
Comment