Giả Quý Tộc

Chương 10

Dương Vi ca hát đến 8 giờ tối, sau đó nói chuyện phiếm câu được câu không cùng mọi người, sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô cảm thấy giọng nói có hơi đau.
 
Lúc này mới 7 giờ sáng, phòng phát sóng trực tiếp chỉ có một người lặng lẽ.
 
Nổi tiếng trên mạng chính là như vậy, lượng người truy cập rất nhanh, nhưng đi cũng nhanh, hơn nửa tháng qua đi, mọi người đối với cô cũng không còn cảm giác mới mẻ nữa, dư lại đều là mấy người hâm mộ đáng tin cậy, cô không ký hợp đồng , cũng không có người đại diện, đương nhiên sẽ không có người thúc đẩy, cũng chỉ có một nhóm người nhỏ ở bên cô.
 
Dương Vi vừa uống sữa bò vừa gọi tên người nọ: “ anh Văn , sớm vậy.”
 
“Sớm.”
 
“anh Văn là anh trai bạn” đã mở miệng, vốn dĩ Dương Vi chỉ cho rằng anh ta chỉ bật lên xong để đấy, không nghĩ tới đối phương thật sự ở đây, cô không khỏi có chút kinh ngạc: “Sớm như vậy đã ở trong phòng ngồi đợi tôi sao?”
 
“Mới vừa xuống máy bay, không có việc gì làm.”
 
“Đúng lúc,” Dương Vi cười , “Tôi cũng không có việc gì làm đâu.”
 
“Ăn sáng chưa?”
 
Đối phương dò hỏi, Dương Vi lắc đầu, theo thói quen nói: “Anh nói nên ăn gì?”
 
“Tự mình làm đi.” Đối phương khuyên cô “Nấu cháo.”
 
Nửa tháng này dường như Dương Vi không thể từ chối yêu cầu của người hâm mộ, người khác nói cô làm gì thì cô làm đó, vì thế cô cầm di động vào phòng bếp, bắt đầu phát sóng trực tiếp cảnh tự mình nấu cơm.
 
Kỹ năng nấu cơm của cô dừng lại khi cô mười bốn tuổi, tuy rằng làm rất chậm, nhưng vẫn tạm chấp nhận là có thể làm. Anh Văn lẳng lặng nhìn, rất lâu sau, anh ta đột nhiên mở miệng: “Vì sao lại làm streamer?”
 
Dương Vi nhìn những lời này, nhịn không được cười: “Không có việc gì làm ?
Cũng không biết nên đi đâu, làm cái gì, nên dứt khoát liền làm streamer.”
 
Nói xong, cô cúi đầu băm gừng nói: “Kỳ thật rất có ý tứ, họ nói đúng rất nhiều chuyện ,có những việc rất nhiều năm rồi tôi chưa làm lại, thậm chí trước kia cũng chưa từng làm qua, được trải nghiệm, cũng rất mới lạ.”
 
“Tính trải nghiệm tới khi nào?”
 
“Tôi cũng không biết,” Dương Vi nghĩ, sau đó nói, “Tùy ý đi, kỳ thật không có kế hoạch, cũng là một loại trải nghiệm.”

 
Dương Vi bỏ gạo cùng đồ ăn vào trong nồi, cầm di động vừa nói chuyện phiếm với anh văn, vừa đi vào phòng.
 
Vừa mới đi ngang qua phòng sách, anh Văn đột nhiên nói: “Cô biết kéo đàn cello?”
 
“Sao anh biết?” Dương Vi không khỏi có chút kinh ngạc, anh Văn giải thích nói: “Tôi vừa nhìn thấy được.”
 
Dương Vi dừng bước chân tại phòng sách, thấy cây đàn cello, liền đi qua, cười nói: “Tôi học mười năm.”
 
“Kéo tốt chứ?”
 
“Không chuyên nghiệp, chỉ tùy tiện kéo thôi.”
 
Nói xong, Dương Vi đột nhiên phản ứng lại : “Anh muốn nghe?”
 
“Tặng quà cho cô.”
 
“Không cần,” Dương Vi thập phần hào phóng, “Tôi sẽ dành riêng cho anh một buổi biểu diễn.”
 
Dương Vi nói xong, liền lấy đàn cello ra ban công, sau đó tìm vị trí đặt di động.
 
Thời tiết Nam thành tháng tư, đã rất ấm áp, nắng sớm dừng lại phía sau cô, hôm nay cô định ra ngoài, nên mặc một chiếc váy dài màu trắng, như thác nước đổ dài xuống dưới, dường như mang theo một loại dịu dàng khó tả.
 
Cô ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, cười nói: “Muốn nghe bài gì?”
 
“Tùy ý.”
 
Dương Vi nghĩ, cô cúi đầu nói: “Kéo bài phổ biến đi.”
 
Nói xong, cô đặt dây cung lên chiếc đàn, giai điệu thong thả du dương cùng nhảy múa trong nắng sớm .
 
《you raise me up》
 
Tiếng đàn cello trầm thấp ưu nhã, dường như có thể là phẳng những vết sẹo ở trái tim con người. Thời điểm Dương Vi kéo đàn, cô giương mắt nhìn về phía màn hình.

 
Cô có cảm giác về ống kính rất tốt, khi nhìn vào màn hình, đôi mắt cô rất sáng, nụ cười của cô như hòa tan trong nắng sớm, truyền qua dây cáp lạnh băng kia.
Chu Văn yên lặng cầm di động, tiếng lòng dường như bị người nhẹ nhàng kí,ch thích, anh luyến tiếc dời ánh mắt khỏi người con gái kia, anh nhìn chăm chú vào người con gái trên di động, lắng nghe giai điệu vì anh mà độc tấu, cảm
giác như trái tim của mình và giai điệu kia cùng bay xung quanh người con gái đó.
 
Trợ lý Tiết Vưu đang lái xe ở phía trước, vừa lái xe vừa nói: “Tôi biết ngay bọn họ không hề có ý tốt , còn nói cái gì mà phát sóng trực tiếp. Một ảnh đế như cậu nếu thật sự đi phát sóng trực tiếp đó chính là hạ thấp thân phận, khó giữ hình ảnh. Cậu nói cậu đi tìm hiểu, cậu xem bộ dáng hiện tại của cậu giống như hiểu sao? Hoàn toàn là nghiện mới đúng!”
 
Chu Văn không để ý tới anh ta, anh nhìn màn hình, khóe miệng mỉm cười, cúi đầu bắt đầu tặng quà.
 
“Cảm ơn.”
 
Anh nói: “Tâm trạng của tôi ngày hôm nay sẽ cực kỳ tốt.”
 
“Vậy là tốt rồi.” Dương Vi cười rộ lên, “Hôm nay tôi định ra ngoài chơi, anh
nói nên đi chỗ nào ?”
 
“Đi xem phim đi.” Chu Văn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói,bộ phim “《 Tôi muốn nói yêu một vạn lần 》 đang chiếu , cô xem chưa?”
 
Nói xong câu đó, Chu Văn liền có chút hối hận, nhưng Dương Vi đã thấy được, cô nhìn thấy những lời này, đôi mắt sáng lên.
 
“A, anh nói bộ phim mới của idol nhà tôi?” Dương Vi cao hứng nói, “Tôi đương nhiên muốn đi xem , Hôm nay tôi sẽ bao hết!”
 
Chu Văn cong khóe miệng, nhìn qua có vài phần đắc ý: “Được, chúc cô xem phim vui vẻ.”
 
“Còn có,” Chu Văn nghĩ ngợi, nhưng vẫn nói, “Phát sóng trực tiếp vừa phải thôi, dù sao cuộc sống cũng là cuộc sống của cô.”
 
Dương Vi ngẩn người, một lát sau, cô cười rộ lên: “Tôi biết.”
 
Sau khi Chu Văn rời đi, Dương Vi cũng cảm thấy không còn gì thú vị, cô cất đàn cello, đi ăn cháo, sau đó cô tìm những hình ảnh của Chu Văn trong bộ phim 《 Tôi muốn nói yêu một vạn lần 》.
 
Chu Văn năm nay hai mươi tám tuổi, nhưng khi anh bắt đầu nổi tiếng, anh mới chỉ có mười lăm tuổi. Anh lấy ra mắt với thân phận là ca sĩ, cuối cùng vào năm hai mươi tuổi anh nhận được giải thưởng ảnh đế. Hiện giờ đã qua mười ba năm, những minh tinh cùng thời với anh phần lớn đều lui về hậu trường, duy chỉ có mình anh vẫn lên như diều gặp gió, và trở thành một cây thường xanh, một bước chuyển biến hoàn hảo và mạnh mẽ từ một thực tập sinh trở thành một diễn viên có thực lực. Hiện giờ mặc dù tuổi không lớn, nhưng trong giới điện ảnh danh tiếng của anh cũng không hề nhỏ.
 

Từ lúc mười bốn tuổi Dương Vi đã thích anh ta, chỉ là việc theo dõi ủng hộ các ngôi sao trong mắt đại đa số người đều là não tàn, vì thế cho tới nay cô đều bí mật theo dõi, thầm thích. Trong chớp mắt, đã qua nhiều năm như vậy. Hiện tại cuối cùng cô cũng có thể quang minh chính đại theo dõi, quang minh chính đại yêu thích idol, cảm giác thật tuyệt vời.
 
Một ngày cô đi xem phim 3 lần, thẳng đến khi đói bụng mới phấn chấn trở về nhà, vừa đến nhà, cô liền nhận được một cuộc gọi điện thoại từ số lạ, đối phương nhiệt tình nói: “Xin chào, xin hỏi cô là Sweet Vi Vi tiểu thư sao?”
 
Sweet Vi Vi là tên streamer của cô, Dương Vi ngẩn người ,sau đó gật đầu nói: “Là tôi.”
 
“Tôi là Hướng Duy giám đốc bộ phận quản lý phát sóng trực tiếp Miêu Miêu, là như thế này, cô chưa ký hợp đồng với công ty quản lý nào chứ?”
 
Dương Vi nghe Hướng Duy nói, đoán được đại khái ý đồ của đối phương, cô lên tiếng nói: “Ừ, không có.”
 
“Chúng tôi rất coi trọng tiềm lực cùng tài năng của cô, muốn ký hợp đồng quản lý với cô, ý cô thế nào?”
 
“Anh gửi hợp đồng lại đây trước đi.” Dương Vi mở miệng, có vài phần do dự. Hướng Duy vui vẻ đáp ứng, ngắt điện thoại, sau đó nhanh chóng thêm QQ, gửi hợp đồng mẫu cho Dương Vi.
 
Dương Vi không lập tức mở hợp đồng, cô do dự trong chốc lát.
 
Kỳ thật hiện tại làm Streamer, cô chỉ vô tình bước vào, đánh bậy đánh bạ, một khi muốn ký hợp đồng, điều đó có nghĩa là cô phải chính thức coi đây là một nghề nghiệp.
 
Mà đây là con đường cô muốn đi sao?
 
Cô bắt đầu tự hỏi một cách thận trọng, mặc dù trong giờ khắc này, nội tâm cô đã sớm có đáp án, nhưng thói quen nhiều năm của cô—— khi đối mặt với bất cứ một quyết định quan trọng nào, nhất định phải nghĩ 3, 4 lần.
 
Cô suy nghĩ trong chốc lát , cảm thấy đói, vì thế cô gọi một nồi thịt gà và một trái dừa.
 
Lúc ra mở cửa, anh bạn giao cơm hộp đưa 1 hộp sữa AD Canxi của hãng OaHaHa cho cô, Dương Vi có chút nghi hoặc, đối phương lấy lòng cười nói: “Cái kia, bởi vì cô trở thành khách hàng cao cấp của chúng tôi, vì thế chúng tôi cố ý tặng cô 1 hộp sữa AD Canxi của hãng OaHaHa, chúc cô dùng cơm ngon miệng, mỗi ngày vui vẻ. Cuộc sống không có gì là không vượt qua được, cố lên!”
 
Một chuỗi lời này khiến Dương Vi ngốc luôn, mà anh bạn giao cơm hình như còn rất sợ cô, đưa gà và dừa cho cô xong,liền xoay người bỏ chạy.
 
Dương Vi bê cơm gà và dừa, cộng thêm một hộp OaHaHa, có chút không hiểu, suy nghĩ một lát, cô nhịn không được nghĩ —— nhìn cô có vẻ thảm như vậy sao? Ngay cả anh bạn thường xuyên giao cơm hộp cho cô cũng nảy sinh lòng trắc ẩn?
 
Cô có chút mờ mịt, đặt gà và dừa lên trên bàn, mở nắp , lấy bát.
 
Hôm nay cô không phát sóng trực tiếp, đây là lần hiếm hoi khi ăn cơm mà cô không phát sóng trực tiếp. Cô cho cơm vào chén sứ, đổ gia vị, lúc chuẩn bị ăn, cô đột nhiên nhìn thấy hộp sữa OaHaHa trên mặt bàn.
 
Khi còn nhỏ cô vẫn luôn rất thích uống loại đồ uống này, trước kia mỗi lần mẹ đánh cô xong sẽ mua loại đồ uống này dỗ dành cô. Sau khi tới Tống gia, Triệu Dương Lan cảm thấy loại này đồ uống này có lượng đường quá cao không tốt cho sức khỏe, vì thế từ lúc đấy cô không uống nữa. Thẳng đến khi có một lần cô xem lén tiểu thuyết bị Triệu Dương Lan bắt được, tuy rằng đó cũng không phải chuyện to lớn gì, thậm chí Triệu Dương Lan cái gì cũng chưa nói, nhưng cô cảm thấy thực thấp thỏm, thực sợ hãi, còn mang theo cả những cảm xúc phức tạp như xấu hổ cùng hối hận , vì thế thời điểm đi học cô đã khóc suốt một đường.
 
Tống Triết đi bên cạnh bị cô khóc cũng phát phiền, giương mắt nhìn cô, không kiên nhẫn nói: “Chuyện không bao lớn cô có thể thôi đi không?”
 
Cô không dám nói lời nào, chỉ có thể nghẹn ngào khóc. Tống Triết khép sách lại “Bang” một tiếng, đột nhiên cho người dừng xe, xuống xe. Một mình cô trở về trong phòng học, lúc này cô đã lau khô nước mắt, ngồi xuống bàn đầu tiên mở sách ra. Tới thời điểm chuông vào học vang lên, Tống Triết khoác túi sách, nghênh ngang đi đến trước mặt cô, “Loảng xoảng” một tiếng ném hộp OaHaHa xuống trước mặt cô, không kiên nhẫn nói: “Cho cô.”

 
Lúc đó cô bị dọa đến choáng váng, nhỏ giọng mở miệng: “Dì nói tôi không thể uống……”
 
“Muốn uống thì uống” anh ngắt lời cô, trong giọng nói tất cả đều là sự không kiên nhẫn, “Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cứ làm chuyện mình thích trước đi.”
 
Cô ngẩn người, Tống Triết liếc mắt nhìn cô một cái, xoay người ngồi xuống hàng ghế cuối cùng. Cô nhìn OaHaHa trước mặt, thật cẩn thận lột lớp plastic mỏng ra, cúi đầu hé miệng uống từng ngụm nhỏ .
 
Sau này mỗi lần cô khóc lóc, Tống Triết đều cho cô loại đồ uống này, dường như đó là sự an ủi thầm lặng của anh, vì thế ngay cả khi cô không thích uống nữa, Tống Triết cho cô, cô vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ.
 
Chỉ là từ sau khi Tống Triết xuất ngoại, anh liền không cho cô OaHaHa nữa.
 
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Vi không khỏi có chút cảm khái, tuy rằng cô không biết vì sao hôm nay quán cơm này đột nhiên tặng quà cho cô, nhưng mỗi khi nhìn thấy hộp AD Canxi của hãng OaHaHa này cô luôn cảm thấy đó là một loại ám chỉ nào đó.
 
Nếu cô đã sống không có kế hoạch, thì cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, hiện tại cô lại không tìm được việc khác để làm, mà làm streamer, cô thật sự rất vui vẻ.
 
Cô hưởng thụ sự ấm áp mà những người đó mang lại cho cô, mà cô cũng rất thích cảm giác mang lại niềm vui cho mọi người thông qua lời nói của mình.
 
Cô thích người khác vì cô mà vui vẻ, sau đó họ khen ngợi cô, việc này so sánh với việc trúng cổ phiếu, sáng lập công ty, đều làm cô cảm thấy hạnh phúc hơn.
Làm chuyên mình muốn làm, thế này là đủ rồi.
 
Tựa như năm đó Tống Triết nói —— suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, trước tiên nên làm chuyện mình muốn làm.
 
Vì thế cô ăn cơm xong, quay trở lại bàn, mở bản hợp đồng kia ra xem.
 
Cô xem xét hợp đồng , sau đó gọi điện thoại cho đối phương .
 
“Alo, giám đốc Hướng, tôi là Sweet Vi Vi.”
 
“Tôi muốn nói về hợp đồng, tôi đồng ý ký hợp đồng với anh, nhưng anh xem, mấy điều khoản trong bản hợp đồng này có thể thay đổi một chút hay không……”
 
Tác giả có lời muốn nói: Tống Triết: Về nhà đi.
 
Chu Văn: Đi về phía trước đi! Đừng quay đầu lại! Tôi và mọi người sẽ luôn ở bên cô!
 
Tống Triết: (╯‵□′)╯︵┻━┻ tôi nói tại sao vợ tôi chạy trốn nhanh như vậy!! không ngờ là mang theo máy gia tốc!!
 
Nga, còn có chính là, với các con số tác giả không quá mẫn cảm, thường xuyên nhớ lầm, nếu mọi người phát hiện con số hay thời gian có gì sai, thì kịp thời nói lại cho tôi. Tôi sẽ sửa chữa.
 

Bình Luận (0)
Comment