Giả Quý Tộc

Chương 52

Trong những năm kết hôn đó, đã vô số lần cô từng ảo tưởng qua, bộ dáng Tống Triết ở bên ngoài đại khái là dạng gì.
 
Cô sử dụng các loại tin tức bên lề để phỏng đoán bộ dáng anh, thậm chí còn âm thầm lặng lẽ cảm nhận. Đi qua địa phương anh từng đi, uống qua rượu anh từng uống.
 
Quán Bar Tống Triết thường đi nhất, gọi là Mê Ngôn. Do Võ Ấp mở, thời niên thiếu Võ Ấp đã từng muốn làm giáo viên dạy thể dục,anh ở phương Bắc ngây người bốn năm, không chỉ học xong tiếng của trẻ con phương bắc, mà dưới sự dẫn dắt và được truyền cảm hứng từ Sanlitun, Mê Ngôn là hạng mục đầu tiên anh tự mình đứng ra kinh doanh khi anh trở về , bởi vậy tình cảm thập phần sâu sắc, vì thế bắt lấy cơ hội này , anh dẫn hồ bằng cẩu hữu của chính mình đến Mê Ngôn. Vì thế quán Bar mà Tống Triết thường đi nhất, chính là Mê Ngôn.
 
Không giống nơi Dương Vi thường đi, Mê Ngôn là một cái cửa sắt lớn, nó giống như một nhà máy, sau khi đẩy cửa tiến vào , chính là âm nhạc đinh tai nhức óc. Tống Triết che chở cho cô đi vào bên trong , quen cửa quen nẻo gọi người phục vụ tới, một mình mang theo cô lên phòng trên tầng hai.
 
Sau khi lên tầng hai, có thể nhìn thấy cảnh vật ở phía dưới, từ cửa kính sát đất đến cửa sổ bên ngoài đều nhìn xuống đám người phía dưới một cách rất rõ ràng, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng những tấm kính đó đều là đồ trang trí, đen tuyền một mảnh, căn bản không thể tưởng được bên trong có một cổng trời khác.
 
Tống Triết cởi áo ngoài, ngồi xuống trước mặt Dương Vi, giương mắt nhìn cô: “Uống gì?”
 
“Anh giới thiệu vài món đi.”
Tống Triết gật đầu, gọi loại nước thích hợp với phụ nữ cho Dương Vi xong, anh cũng gọi rượu cho chính mình, sau đó cho phục vụ lui xuống. Cửa phòng đóng lại, trong phòng im ắng, có thể nghe thấy mơ hồ âm thanh ầm ĩ bên ngoài, Dương Vi nhìn thoáng qua bốn phía, cảm thấy dường như cũng không tệ lắm, cô giương mắt cười rộ lên: “Kỳ thật trước kia tôi đã tới, thời điểm đó tôi còn suy nghĩ, tại sao anh lại thích nơi này. Hiện tại mới biết được, quả nhiên phải tới cùng nhau, mới có thể phát hiện ra loại địa phương này tốt.”
 
Tống Triết cười khẽ lên: “Lúc ấy em tới làm gì?”
 
Dương Vi quay đầu nhìn về phía đám người: “Đến xem cách sinh hoạt ngày thường của anh là cái dạng gì. Trước kia anh tới nơi này chơi cái gì?”
 
“Anh đều đi cùng Võ Ấp tới……”
 
Tống Triết nhẹ nhàng bâng quơ nói qua sinh hoạt của anh, Dương Vi lẳng lặng nghe, hai người một mặt nói chuyện, một mặt uống rượu.
 
So với lối sinh hoạt bình tĩnh như nước của Dương Vi trong quá khứ, cuộc sống của Tống Triết bởi vì có rất nhiều bạn bè mà có vẻ phá lệ rực rỡ nhiều màu, Dương Vi vừa nghe, vừa nhịn không được cười rộ lên. Cô phát hiện kỳ thật nếu từ góc độ một người khác nghe những chuyện phát sinh trong quá khứ của Tống Triết, sẽ cảm thấy Tống Triết người này rất có ý tứ.
 
Hai người uống hơi nhiều, Tống Triết nói quá khứ của anh, Dương Vi nói hiện tại của cô, hai người uống hơi nhiều chút, đột nhiên Tống Triết lên tiếng: “Em có phát hiện không, anh luôn nói lúc trước anh làm cái gì, còn em thì luôn nói hiện tại em làm cái gì.”
 
Nghe được lời này, Dương Vi ngẩn người, dường như Tống Triết cũng phát hiện lời nói của mình không đúng lắm, anh quay đầu đi, che lấp cảm xúc nói: “Khá tốt, chứng minh hiện tại em sống rất tốt.”
 
Dương Vi không nói chuyện, cồn khiến cô có chút lâng lâng , cô nhìn Tống Triết phía đối diện, nhịn không được lên tiếng: “Hiện tại anh rất tốt với tôi, tôi biết .”
 
Tống Triết kinh ngạc quay đầu lại, Dương Vi vươn tay, cô cầm tay anh, dường như đang say, có chút khổ sở nói: “Hiện tại anh rất tốt, thật sự, so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn rất nhiều. Anh rất tốt với tôi, tôi biết hết.”
 
“Nhưng mà thực xin lỗi……” thanh âm cô nghẹn ngào, “Thật sự xin lỗi……”
Tống Triết nhìn cô, nhất thời không biết mình nên làm gì mới phù hợp với cảnh tượng giờ phút này. Anh cảm thấy cảnh tượng này đặc biệt giống như mình được phát thẻ người tốt , anh nhìn Dương Vi lôi kéo tay anh khóc lóc sám hối, vừa nói xin lỗi vừa uống rượu, nhìn qua có vẻ cảm xúc càng ngày càng kích động, anh có chút nhịn không được, thở dài, đứng lên nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi, em say rồi.”
 
“Thực xin lỗi……” Cô nghiêm túc xin lỗi, “Thực xin lỗi, tôi không có cách nào.”
 
“Anh đã biết.” Tống Triết không chấp nhặt với người đang say, anh nâng cô dậy, có chút bất đắc dĩ nói, “Đi thôi, trở về.”
 
Đưa người quay trở về nhà, lăn lộn rửa mặt, lau tay cho cô, Dương Vi khóc mệt mỏi, liền nằm ngủ ở trên giường. Tống Triết tắm xong, quay lại giường, thấy Dương Vi nằm trên giường, anh nhịn không được qua đi, ngồi ở mép giường của cô, anh cúi thân mình xuống, nhỏ giọng hỏi cô: “Anh có thể hôn em một chút không?”
 
Anh vốn tưởng rằng Dương Vi sẽ không đáp lại, nhưng khi anh vừa hỏi xong lời này, trong nháy mắt, Dương Vi đột nhiên mở mắt ra. Hai người bốn mắt đối diện nhau, Tống Triết sững sờ tại chỗ, Dương Vi thẳng tắp nhìn anh, cũng không biết đã tỉnh rượu hay chưa.
 
Một lát sau, Dương Vi chủ động vươn tay, ôm cổ anh, ngửa đầu hôn lên .
 
Tống Triết nhịn không được mỉm cười, anh giơ tay ôm lấy cô, dùng một bàn tay khác luồn vào mái tóc của cô. Nụ hôn chúc ngủ ngon này triền miên lại dịu dàng, sau khi hôn xong, người con gái dựa vào đầu vào vai anh, hình như đã ngủ rồi, Tống Triết cảm thấy trong lòng tràn đầy, anh ôm cô, thấp giọng nói: “Như vậy rất tốt.”
 
“Em chậm rãi thích anh,” anh nói, “Đúng không?”
 
Dương Vi không nói chuyện, cô mơ mơ màng màng, dường như nói một câu: “Thực xin lỗi.”
 
Tống Triết cười khổ, lúc này, còn nói cái gì mà thực xin lỗi?
 
Anh ôm cô từ sau lưng, đem đầu dựa trên vai cô, anh biết lúc này người nọ đã ngủ đến mơ hồ, mới đánh bạo mở miệng: “Dương Vi, em còn thích anh, đúng không?”
 

Đối phương không lên tiếng, tiếng hít thở đều đều chậm rãi, Tống Triết từ tốn lên tiếng: “Anh biết em còn thích anh, bằng không vì sao em lại dung túng anh như vậy? Anh biết em sợ hãi khi ở bên cạnh anh, nhưng một người thích một người, đó là chuyện không thể khắc chế được.”
 
“Anh biết em thích anh,” anh nhắm mắt lại, “Cho nên em yên tâm, anh sẽ không buông tay.”
 
Trong đêm tối không có người đáp lại, Tống Triết cười nhẹ một tiếng, dựa vào cô mà ngủ.
 
Ngày hôm sau thời điểm Dương Vi tỉnh lại, cô ngủ trong lòng Tống Triết, ánh mặt trời dừng trên đôi mắt cô, cô nhíu mày, dường như Tống Triết phát hiện cô đã tỉnh, theo bản năng giơ tay che đôi mắt cô lại, che khuất ánh mặt trời.
 
“Ngủ tiếp một lát.” Anh thấp giọng mở miệng, Dương Vi phát hiện có chút không đúng, cô cứng đờ thân mình, nhưng tiếng hít thở của đối phương vang lên đều đều, cô nằm cứng người trong lòng anh chốc lát , cố gắng nhớ lại một chút sự tình phát sinh tối hôm qua, cô thở dài.
 
Cô cảm thấy mình như một người sắp chết, trong thời gian cuối cùng của cuộc sống, đi làm những việc mình đã từng muốn làm nhất.
 
Sự tiếc nuối này có lẽ đã không còn khát cầu và đòi hỏi như lúc trước nữa, nhưng cuộc sống nào có nhiều yêu cầu khắc cốt ghi tâm cầu mà không được như vậy? Vì thế tại thời điểm cuối cùng này, có thể bổ sung những tiếc nuối trong quá khứ, cũng là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
 
Cô tự sa ngã nhắm mắt lại, Tống Triết buộc chặt cánh tay, nhích lại gần.
 
“Vi Vi,” anh nhỏ giọng mở miệng, “Em không đẩy anh ra, anh thật cao hứng.”
 
“Ừ.” Dương Vi biết anh tỉnh, quay đầu dò hỏi, “Ăn bữa sáng, hay ngủ tiếp thêm một lát?”
 
“Còn muốn đi làm.”
 
Tống Triết rầu rĩ lên tiếng, Dương Vi mỉm cười: “Tôi dậy làm bữa sáng cho anh nhé.”
 
Nghe được lời này, Tống Triết có chút thấp thỏm, anh cẩn thận nói: “Nếu không để anh làm thôi?”
 
“Không  sao” Dương Vi lên tiếng, “Trong khoảng thời gian này vẫn luôn để anh làm, tôi làm một chút, cũng không có gì.”
 
Lời này khiến nội tâm Tống Triết trong nháy mắt bị vui mừng lấp đầy, anh thế nhưng đột nhiên cảm thấy có chút muốn khóc. Anh cảm giác chính mình chờ giờ khắc này giống như đã đợi một thế kỷ, vì thế anh ôm cô không nói gì, giống như vừa thả tay ra người này sẽ biến mất.
 
Dương Vi vỗ vỗ lên cánh tay anh, có chút bất đắc dĩ nói: “Mau buông ra, anh muốn mọc rễ ở trên giường sao?”
 
Tống Triết nghe thấy lời này, có chút không cam lòng buông tay. Anh nhìn Dương Vi đứng dậy, từ ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái dây buộc tóc, giơ tay vuốt tóc, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh . Cô buộc tóc, vào phòng tắm, anh đi theo phía sau, hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt, sau đó từng người tách ra làm việc. Dương Vi đi phòng bếp làm bữa sáng, Tống Triết chuẩn bị tốt mọi thứ để ra cửa, hai người mặt đối mặt ăn bữa sáng, tuy rằng không nói thêm gì, nhưng Tống Triết lại cảm thấy, giờ khắc này, so với việc Dương Vi nói nhiều thì dễ chịu hơn không ít, đều khiến người vui vẻ.
 
Anh vui mừng ăn bữa sáng, chủ động giúp đỡ Dương Vi cầm chén đũa lên, một mặt lau bàn một mặt nói với Dương Vi : “Mấy thứ này em đừng động, nếu em đồng ý anh sẽ bảo dì Lâm tới hỗ trợ. Còn nếu em không thích người khác tới, buổi tối trở về anh sẽ rửa.”
 
“Chỉ cần cho vào máy rửa chén,” Dương Vi nghiêng người sang một bên, nhìn Tống Triết làm việc, cười mở miệng, “Tôi làm là được, anh đi làm đi.”
 
Tống Triết giặt khăn lau bàm sạch sẽ, treo nó lên móc, lại dùng nước rửa tay rửa sạch sẽ , lúc này anh mới mặc áo khoác, chuẩn bị mang theo túi công văn ra cửa.
 
Dương Vi nhàn rỗi không có việc gì, liền đi theo anh, Tống Triết nhìn cô đứng bên cạnh, lấy cà vạt tròng lên cổ áo, một mặt cài nút tay áo, một mặt nghiêng người tới, có chút lấy lòng nói: “Giúp anh thắt cà vạt đi.”
 
Dương Vi không nói chuyện, đột nhiên Tống Triết hôn cô một cái, vui vẻ nói: “Buổi tối anh rửa chén.”
 
Lời này thành công chọc cười Dương Vi, cô giơ tay giúp anh thắt cà vạt, cười ra tiếng: “Không giúp , anh sẽ không rửa?”
 
“Rửa rửa rửa.” anh chặn lại nói, “Giúp hay không đều là anh rửa.”
 
Dương Vi mỉm cười nhìn anh một cái, Tống Triết cảm giác một cái liếc mắt này dường như đã nhìn thẳng vào trái tim anh, anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô gái đang nghiêm túc thắt cà vạt trước mặt anh, chờ cô thắt xong, anh đột nhiên mở miệng: “Em nói, lúc nào chúng ta mới có thể lại nhận giấy chứng nhận kết hôn?”
 
Bàn tay đang cầm cà vạt của Dương Vi hơi dừng một chút, Tống Triết chặn lại nói: “Nói đùa thôi, anh đi đây, mọi người còn đang chờ anh đấy.”
 
Nói xong, anh cầm văn kiện đi ra ngoài, chỉ cần nhìn bóng dáng anh, đều có thể cảm giác được người này đang vui mừng.
 
Sau khi anh đi, phòng ốc đột nhiên an tĩnh lại, Dương Vi đứng tại chỗ trong chốc lát, bắt đầu nói chuyện với Chu Văn về chuyện đi nước Mỹ. Ở nước Mỹ Chu Văn có một ít sản nghiệp, anh đi đóng phim điện ảnh, cũng sắp xếp sự tình tương ứng cho cô. Anh hy vọng cô có thể quản lý sản nghiệp của anh, đồng thời anh cũng liên hệ với người đại diện bên nước Mỹ cho cô, cô có thể tiếp tục chương trình trò chuyện của mình trên nước Mỹ.
 

Kế hoạch của Chu Văn khiến Dương Vi có cảm giác thực an tâm, ít nhất họ không phải không hề chuẩn bị mà rời đi, cô biết cô muốn đi làm gì, mà không phải mù quáng ra nước ngoài.
 
Vì thế cô cũng làm những chuẩn bị tương ứng, cô hỏi Chu Văn về các dự án đều tư của anh ở Mỹ, cũng bắt đầu tiếp thu phong cách talk show của Mỹ.
 
Vào buổi chiều, Visa của cô được gửi tới nhà, cô nói tin tức này cho Chu Văn, Chu Văn cười nói: “Tôi đã mua vé máy bay vào cuối tuần sau, nhận giải thưởng xong chúng ta liền đi.”
 
“Được.”
 
Dương Vi gõ chữ này, một lát sau, cô cúi đầu nói: “Tự nhiên tôi cảm thấy có chút áy náy.”
“Lúc này cái gì cũng đừng nghĩ.”
 
Những lời Chu Văn nói khiến cô thở dài, cô đứng dậy, đi ra ban công. Cô đứng trên ban công, không lâu sau liền thấy xe Tống Triết chạy đến ven đường, anh bước từ trên xe xuống, và đi về phía tòa nhà, đi không quá vài bước, dường như anh anh cảm ứng được ngẩng đầu lên.
 
Anh dừng bước chân một chút, theo lý mà nói kỳ thật cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng mà trong nháy mắt kia, tự nhiên cô cảm thấy, dường như anh đang cười.
 
Dương Vi ngẩn người, cũng chính một lát kia, thanh niên này đột nhiên chạy lên.
 
Không bao lâu sau, Dương Vi liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang, cô từ phòng ngủ đi ra ngoài, mới vừa đi đến phòng khách, đã bị một người đàn ông chạy đến, hung hăng ôm cô vào trong lồ,ng ngực.
 
“Vừa rồi anh thấy em ở cửa chờ anh.”
 
Anh vui vẻ lên tiếng: “Có phải đang đợi anh hay không?”
 
Dương Vi không nói chuyện, cô cảm nhận được tiếng tim đập cùng sự khẩn trương của người này, đột nhiên cô có chút không đành lòng, vì thế cô rũ đôi mắt xuống, thấp giọng trả lời một câu: “Ừ.”
 
Cô nói: “Tôi đang đợi anh.”
 
Thậm chí cô còn chủ động ôm lấy anh.
 
Động tác này khiến Tống Triết sợ hãi lại vui sướng, anh gắt gao ôm lấy cô.
 
Khoảng thời gian sau đó, Tống Triết cảm thấy quả thực hạnh phúc đến đáng sợ. Buổi sáng mỗi ngày Dương Vi sẽ chủ động làm bữa sáng cho anh, thắt cà vạt giúp anh, anh nhắn tin cho cô cô đều sẽ trả lời, buổi tối thì chờ anh về nhà.
 
Hai người cùng đi công viên giải trí, cùng đi vườn bách thú, cùng đi quán bar.
 
Ngày thứ bảy đó, hai người cùng nhau ở nhà uống rượu, xem phim. Trong phim nam nữ chính cùng nhau khiêu vũ, cô đột nhiên lên tiếng hỏi anh: “Anh còn nhớ lúc còn nhỏ anh từng dạy tôi khiêu vũ hay không?”
 
Tống Triết ngẩn người, anh nghe thấy Dương Vi tiếp tục nói: “Khi đó dì đưa tôi đi học khiêu vũ, làm thế nào tôi cũng học không tốt, vì thế buổi tối tôi trộm luyện tập ở sân sau, anh nói xem khi đó có phải anh nhìn lén tôi hay không?”
 
Tống Triết không nói chuyện, Dương Vi quay đầu lại nhìn anh, cười dò hỏi: “Có phải hay không ?”
 
“Cũng không hoàn toàn là như vậy,” Tống Triết ho nhẹ một tiếng, dường như có chút ngượng ngùng, “Lúc ấy anh rất thích đứng trên ban công, vừa vặn nhìn thấy.”
 
“Sau đó anh nhìn không được đúng không?”
 
“Đúng vậy,” Tống Triết cười rộ lên, “Thật sự nhảy quá kém.”
 
Vì thế anh đứng trên ban công, hô lớn ra tiếng: “Này” anh nói, “Cô giúp tôi làm bài tập, tôi dạy cho cô .”
 
Anh dạy cô một tháng, buổi tối mỗi ngày ở sân sau, trong đêm hè với rất nhiều đom đóm, anh lôi kéo tay cô, đỡ eo cô, đếm nhịp, dạy cô.
 
“Một, hai ……”
 

Tống Triết nhớ tới khi đó , đánh giá người trước mặt, đột nhiên Dương Vi
đứng lên, vươn tay về phía anh nói: “Tới, tôi lại cùng anh nhảy một lần.”
 
“Cái gì gọi là cùng anh nhảy một lần,” Tống Triết đứng dậy, nhịn không được lên tiếng, “Phải là, chúng ta lại nhảy một lần.”
 
Nói xong đi đến trước người cô, hai người đánh giá đối phương, nhìn dấu vết mà năm tháng lưu lại trên người đối phương, sau đó cô vươn tay, anh nắm lấy eo cô, lần này là Dương Vi đếm nhịp.
 
Bọn họ phảng phất như đang quay về thời niên thiếu , anh cảm giác được cô cách anh gần như vậy , hơi thở của cô cọ xát ở chóp mũi anh, động tác linh động lại dịu dàng, anh đắm đuối , đi theo bước chân cô.
 
“Một, hai……
 
Thời điểm tiếng chuông rạng sáng vang lên , cô đột nhiên ôm chặt anh, Tống Triết ngẩn người, anh mỉm cười , cho rằng cô lại bất an.
 
Anh ôm chặt cô, ôn hòa lên tiếng: “Em đừng sợ,” anh vỗ nhẹ lưng cô, “Lúc này đây, anh không bắt nạt em, anh sẽ luôn đối xử tốt với em như vậy, đối tốt với em cả đời.”
 
Dương Vi không nói lời nào, khớp hàm cô run rẩy.
 
Rất lâu sau, cô mới buông anh ra, ánh đèn dừn trên gương mặt cô, cô dịu dàng nói: “Ừ, tôi biết.”
 
Lúc đi ngủ, bọn họ ôm nhau, Tống Triết ôm cô từ sau lưng, nhìn ánh đèn rơi xuống mái nhà từ cửa sổ, anh thử thăm dò đặt tay trên cúc áo cô, Dương Vi mở to mắt, cô có chút khẩn trương.
 
Đầu óc cô có chút hỗn loạn.
 
Kỳ thật tại thời điểm này, cô thực sự rất thích Tống Triết, đôi khi có thể nói, là gần như thích một cách mê luyến.
 
Cô sợ hãi loại mê luyến cùng cuồng nhiệt này, loại xúc động muốn đem máu thịt của hai người dung hòa vào nhau, khiến cô thấp thỏm bất an.
 
Cô không rõ lắm trong một phút đồng hồ này có phải cô nên cự tuyệt hay không, vì thế cô liền bình ổn hô hấp, lẳng lặng chờ đợi, nhưng mà người kia sau thời khắc do dự ngắn ngủi , vẫn lựa chọn thả lỏng động tác, anh vỗ tay cô, dịu dàng nói: “Em đừng sợ, anh sẽ không làm gì, ngủ đi.”
 
Dương Vi không nói chuyện, cô nhìn ánh đèn bên ngoài, nghĩ đến ngày mai.
 
Đột nhiên cô rất muốn ôm anh, cô đột nhiên tưởng niệm giây phút da thịt triền miên kia. Nội tâm cô áy náy, mờ mịt, hoảng loạn, vui sướng tràn ngập, cô cấp bách cần một thứ gì đi đó để che lấp tất cả.
 
Vì thế cô cầm tay anh, để anh từ khe hở của áo ngủ trượt đi vào.
 
Đầu óc Tống Triết đột nhiên “Ong” một tiếng, giây phút chạm vào da thịt trơn trượt kia, lý trí của anh không còn sót lại chút gì. Anh đột nhiên xoay người ngăn chặn cô, có chút hấp tấp nói: “Anh có thể?”
 
“Ừ.”
 
Dương Vi ôm lấy anh, hôn lên môi anh.
 
Vui sướng bao phủ lấy anh, anh cúi đầu hôn xuống, giống như đang mở hộp kho báu, kích động lại thận trọng, anh đòi hỏi cô từng chút từng chút một, khiến cô căng thẳng thân mình và rùng mình . Thời khắc mấu chốt, anh duỗi tay đến đầu giường lấy bao cao su.
 
Dương Vi thở hổn hển, nhìn đồ vật trong tay anh có chút phát ngốc: “Ở đâu thế?”
 
“Mỗi ngày ngủ chung như vậy vạn nhất nhịn không được thì sao?” Tống Triết khàn khàn lên tiếng, Dương Vi kêu r.ên một tiếng, ôm anh thở hổn hển, “Hai năm cuối kết hôn thì nhịn được?”
 
Tống Triết nghe được lời này, anh giương mắt nhìn cô, dường như trong mắt đã nhiễm màu sắc oán giận.
 
Anh giơ tay nhéo mũi cô, bất mãn nói: “Em còn không biết xấu hổ, kẻ lừa đảo.”
 
Dương Vi giương mắt trừng anh, Tống Triết cảm thấy mình bị cái trừng mắt của cô liếm vào xương cốt, một lát sau, cô thấp giọng mở miệng: “Em biết anh đang đau lòng cho em.”
 
Tống Triết không nói chuyện, cứ như vậy , trong nháy mắt, anh cảm thấy mũi đau xót, nước mắt cũng mau chóng rơi xuống.
 
“Đau lòng em vẫn chưa đủ”
 
Anh khàn khàn lên tiếng.
 
Nếu anh sớm có thể hiểu và đau lòng cô hơn vài phần, làm sao đến nỗi đi đến ngày hôm nay?
 
Đêm nay Dương Vi phá lệ phối hợp, dường như cô mang theo một loại bao dung và quyết đoán hiểm có, khiêu vũ cùng anh. Bọn họ từ phòng ngủ làm ra phòng khách, lại từ phòng khách trở lại phòng ngủ, cuối cùng ở trong phòng tắm còn tới một hồi, thẳng đến 3 giờ sáng mới trở lại trên giường . Tống Triết cao hứng không chịu được, anh vẫn luôn ôm cô, lặp lại một câu hỏi: “Chúng ta có được tính là đang ở bên nhau không?”
 
Dương Vi nhắm hai mắt, không nói gì, cô có chút mệt mỏi, Tống Triết thấy cô mệt nhọc, cũng không quấy rầy cô, tự mình một người vui vẻ. Một lát sau, anh vẫn có chút nhịn không được, cúi đầu hôn cô nói: “Vi Vi, ngày mai chúng ta đi lãnh chứng đi?”

 
“Em không đáp ứng cũng không sao,” trong giọng nói của Tống Triết đều là hy vọng, “Về sau mỗi ngày anh sẽ hỏi một lần, khi nào em đáp ứng, hãy nói cho anh.”
 
“Đừng làm ồn,” Dương Vi bất mãn lẩm bẩm, “Ngủ, ngày mai anh còn phải đi làm.”
 
Tống Triết không sợ đi làm, nhưng anh sợ ầm ĩ tới cô, nên không hề nhiều lời.
 
Anh ôm cô cọ cọ, cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại.
 
Nhưng anh ngủ không bao lâu, tiếng chuông tin nhắn trong di động vang lên, không bao lâu , di động liền rung lên. Tống Triết có chút bực bội vươn tay ra, sau khi tắt điện thoại, anh híp mắt nhìn tên trên màn hình.
 
Là Mộ Nhu.
 
Hơn nửa đêm cô ta gọi điện thoại tới làm gì?
 
Tống Triết có chút không thể hiểu được, anh thấy trong hộp thư có một tin nhắn chưa đọc, một tay anh ôm Dương Vi, một tay mở tin nhắn.
 
Là một tấm hình, Tống Triết mơ màng sắp ngủ chờ nó download xong , anh click mở hình ảnh, đó là ảnh chụp màn hình của hai thông tin đặt vé. Tấm thứ nhất là Chu Văn, tấm thứ hai……
 
Là Dương Vi.
 
Thời điểm hai chữ Dương Vi rơi vào mắt, Tống Triết đột nhiên tỉnh táo lại.
 
Anh ngơ ngác nhìn thời gian trong vé máy bay, rất lâu sau, đột nhiên anh cảm thấy, cho dù trong lồ.ng ngực anh đang ôm người này, anh vẫn cảm thấy, đặc biệt lạnh.
 
Dương Vi bị ánh sáng di động làm cho có chút không kiên nhẫn. Cô có chút bực bội mở miệng: “Nhận điện thoại thì đi ra ngoài mà nhận, đừng làm ồn tới tôi .”
 
Tống Triết không nói chuyện, anh rất muốn đánh thức cô, rất muốn hỏi cô cho rõ ràng , rốt cuộc là cô mang tâm thái như thế nào, mới có thể ở một mặt ước hẹn chạy trốn cùng người đàn ông khác, một mặt bình yên đi vào giấc ngủ trong lồ.ng ngực anh?
 
Nếu cô đã xác định phải đi, vì sao còn phải làm mấy chuyện này?
 
Vì sao phải đối xử với anh tốt như vậy, cho hắn hy vọng, để anh một mình ngây ngốc cho rằng cả hai đã hòa hảo, thậm chí một phút trước, anh còn đang suy nghĩ, bọn họ thực sự sắp kết hôn, lúc nào anh nên đi thông báo cho Giang Hoài An và Võ Ấp, hôn lễ phải làm gì bây giờ……
 
Cô đối xử tốt với anh…… Chẳng lẽ, thật sự chỉ vì muốn lừa anh, thuận tiện cho cô trộm rời đi sao ?
 
Hốc mắt anh hồng lên, Dương Vi mơ mơ màng màng nói: “Anh làm gì còn không ngủ ?”
 
“Không có việc gì,” Tống Triết khàn khàn lên tiếng, “Em ngủ tiếp đi, anh lên cơn nghiện thuốc lá, đi hút điếu thuốc.”
 
Nói xong, anh gian nan buông cô ra, đứng dậy, đi ra ngoài ban công, tay anh run rẩy, rút một điếu thuốc từ bao thuốc ra.
 
Anh rất muốn nói cái gì đó, rất muốn làm chút gì, nhưng anh lại phát hiện, cái gì anh cũng làm không được.
 
Anh tưởng tượng mình đứng trên ban công gọi điện thoại cho Giang Hoài An như thời niên thiếu.
 
Nhưng lúc này đây, anh không có dũng khí làm bất cứ chuyện gì.
 
Anh đã không còn sức lực để lướt điện thoại, tuyệt vọng đến mức ngay cả sức lực đấu tranh cũng không có.
 
Anh cảm giác trong lòng mình trống rỗng, yên tĩnh như chết. Giống như tất cả điều này đều là thuận lý thành chương.
 
Kỳ thật anh sớm nên đoán được, tính tình cô như vậy, sao có thể dễ dàng quay đầu lại?
 
Nhưng cho dù cô không muốn quay đầu lại……
 
Bàn tay nắm điếu thuốc của anh run nhè nhẹ, anh hít sâu một hơi, nhìn đốm lửa trong đêm đen lúc sáng lúc tối.
 
Cô không muốn quay đầu lại, làm sao có thể lừa anh như vậy?
 
Anh lấy cả trái tim để yêu và hận, dùng tâm hồn để đối xử chân thành.
 
Trong chuyện tình cảm, làm tổn thương người nhất, đó là dối lừa.
 
Nhưng mà anh lại đã quên, trong chuyện tình cảm này, không thể chịu đựng nhất, lại là cố chấp.

Bình Luận (0)
Comment