Giả Quý Tộc

Chương 54

Dương Vi mua vé máy bay đi Luân Đôn xong, liền trực tiếp đến trạm kiểm soát an ninh tiến thẳng vào khu vực chờ máy bay. Cô mua một bộ quần áo để thay tại sân bay, tùy tiện mua mấy quyển sách, sau đó bưng một ly cà phê, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ bằng kính sát đất, nhìn từng chiếc máy bay bên ngoài từng chiếc từng chiếc xông về phía chân trời.
 
Mà lúc này người của Tống Triết cũng tới sân bay, bọn họ tìm khiếm mọi ngóc ngách ngoài sân bay , lại nhanh chóng mua vé máy bay tiến vào khu vực chờ máy bay, lao về khu vực chờ máy bay mà Dương Vi mua lúc ban đầu.
 
Nhưng thời điểm bọn họ đến, chiếc máy bay này vừa mới đóng cửa khoang, một đám người không có cách nào, chỉ có thể trở về.
 
Dương Vi ngồi ở chờ ở đại sảnh, đại khái qua một giờ, thông tin chuyến bay của cô cũng được gửi đến, cô đi vào, ngồi xuống vị trí của mình. Cô vừa ra ngồi không bao lâu, liền cảm giác bên cạnh có tiếng vang, cô giương mắt nhìn qua, là một chàng trai trẻ có lẽ chỉ hơn hai mươi tuổi đầu, cậu ta mặc một bộ quần áo thoải mái rộng thùng thình, mái tóc ngắn màu nâu khiến cậu ta trong sáng giống như ánh mặt trời. Đặc điểm khuôn mặt của cậu ta rất rõ ràng , mang theo một chút bụ bẫm của trẻ con, khiến người ta đoán không ra tuổi tác của cậu.
 
Động tĩnh cậu ta ngồi xuống rất lớn, còn nhẹ nhàng ca hát, vì thế mấy người bên cạnh đều ghé mắt nhìn qua, dường như cậu ta cũng chú ý tới ánh mắt của mọi người, nhẹ nhàng trợn trắng mắt, lúc này mới dừng lại thanh âm.
 
Dương Vi nhìn một chuỗi động tác này của cậu ta, nhịn không được cười ra tiếng , chàng trai trẻ nhìn về phía cô, nhìn cô một lát, cậu ta ngẩn người, sau đó đột nhiên đỏ mặt, có chút không được tự nhiên quay đầu đi.
 
Thần thái trẻ tuổi như vậy, khiến tâm tình của Dương Vi đột nhiên tốt lên, cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống, nhìn cuốn sách trong tay và không nói gì.
Đây là máy bay hạng thường, có 3 hàng ngang, gần cửa sổ có hai hàng, Dương Vi ngồi ở vị trí dựa cửa sổ tận cùng bên trong, chàng trai trẻ ngồi bên cạnh Dương Vi, vị trí ngoài cùng trống không, cũng không xác định có thể có người đi lên hay không.
 
Máy bay lục tục có người đi vào , Dương Vi cúi đầu lật sách trong tay , cảm giác điện thoại rung kên.
 
Cô có chút nghi hoặc lúc này ai còn gọi điện thoại cho cô, cô móc di động ra , thấy tên trên màn hình.
 
Cố Lam.
 
Cô do dự một lát, vẫn tiếp điện thoại, mới vừa ấn nhận điện thoại, liền nghe thấy thanh âm Cố Lam bùng nổ ở bên trong: “Dương Vi sao giờ cậu mới nhận điện thoại ?!! Có phải cậu xuất ngoại hay không ?!”
 
“Tại sao cậu biết tớ muốn xuất ngoại?” Dương Vi có chút đau đầu xoa thái dương, ngữ khí Cố Lam rất kích động, cũng phân không rõ rốt cuộc là cao hứng hay là lo lắng, cô ấy gân cổ lên nói: “Làm sao tớ biết? Tống Triết bị cậu đánh nhập viện, Giang Hoài An cùng Hạ Pi Pi đều đi xem, Pi Pi tránh ở WC gọi điện thoại cho tớ, để tớ xác nhận một chút tình huống với cậu, hiện tại cậu đang ở đâu?”
 
“Anh ấy…… Thế nào?”
 
Dương Vi rũ đôi mắt xuống, Cố Lam ngẩn người, một lát sau, cô phản ứng lại : “Cậu đánh người còn hỏi tớ thế nào? Yên tâm, không chết được, tố chất thân thể anh ta cậu còn có thể đập 1 vạn lần. Hiện tại đã băng bó tốt miệng vết thương và tỉnh lại, ngay cả chấn động não cũng không có, cậu yên tâm đi.”
 
“Ồ.” rốt cuộc Dương Vi cũng yên lòng, cô thở phào nói, “Vậy là tốt rồi.”
 
“Hai người…… hai người đây là có chuyện gì .”
 
Cố Lam thở dài: “Không phải chỉ ly hôn, như thế nào lại nháo đến nước này?”
 
“Cậu hỏi tớ, tớ hỏi ai?” Dương Vi cười khổ lên, “Tớ cũng muốn biết, không phải chỉ ly hôn thôi sao, sao lại nháo đến nước này.”
 

Cố Lam nghe giọng điệu không muốn nói chuyện của cô, vì thế xoay chuyển chủ đề nói: “Hiện tại cậu ở đâu?”
 
“Trên máy bay,” Dương Vi cũng không che dấu, nói thẳng, “Ngay lập tức cất cánh rồi, sau khi tới nơi tớ sẽ điện thoại cho cậu.”
 
Nói xong, tiếng đóng cửa máy bay vang lên, Dương Vi và Cố Lam kết thúc trò chuyện, cô treo điện thoại, cất điện thoại di động vào trong túi xách, vừa nâng đầu lên liền thấy chàng trai trẻ đang nhai kẹo cao su bên cạnh , nhìn cô bằng ánh mắt rất thú vị.
 
Dương Vi ngẩn người, ánh mắt đánh giá của đối phương không có nửa điểm che dấu khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ, cô quay đầu đi, không bao lâu sau, máy bay bắt đầu bay nhanh vượt mức quy định, trên mặt Dương Vi ra vẻ trấn định, nhưng trong nháy mắt khi cất cánh vẫn như cũ nắm chặt tay vịn.
 
“Chị sợ ngồi máy bay?”
 
Chàng trai trẻ đột nhiên lên tiếng, thanh âm này hấp dẫn lực chú ý của Dương Vi, cô quay đầu nhìn qua, trong mắt đối phương mang theo vài phần ý cười, Dương Vi theo bản năng mở miệng: “Không……”
 
 
“Từ lúc máy bay bắt đầu xuất phát , cơ bắp của chị liền trở nên lo lắng, sau khi cất cánh chị vẫn luôn túm chặt tay vịn, nhìn qua có vẻ rất sợ hãi.”
 
Đặc điểm có chút rõ ràng, Dương Vi cũng không tiếp tục đấu tranh, quá trình nói chuyện với đối phương hấp dẫn lực chú ý của cô, khiến cô thả lỏng rất nhiều, cô cười khẽ lên: “Là có chút, đặc biệt là thời điểm nó xóc nảy.”
 
 
“Càng lên cao luồng không khí càng không ổn định, xuất hiện loại đong đưa này là chuyện bình thường, chị chờ một lát, sẽ còn rung lắc một chút.”
 
Sau khi chàng trai trẻ nói xong, không bao lâu, quả nhiên máy bay lại run lên một chút. Dương Vi đột nhiên cảm thấy người trước mặt này có chút lợi hại, cô dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu ta, chàng trai trò chuyện với cô: “Đi tị nạn?”
 
“Sao cậu thấy được?”
 
“Vừa rồi nghe chị gọi điện thoại, nhìn thế nào, cũng không giống một người chạy trốn sau khi ly hôn?”
 
“Cậu nói chính là,” Dương Vi cười rộ lên, “Chồng trước của tôi dây dưa không thôi, tôi phải né tránh đầu sóng ngọn gió.”
 
Nghe được lời này, chàng trai kêu một tiếng, ghét bỏ nói: “Thật không phong độ .”
 
Hai người trò chuyện câu được câu không, máy bay bay lên trời cao, rốt cuộc cũng ổn định, lúc này Dương Vi mới phát hiện, không ngờ cô đã đi xa như vậy rồi.
 
Thấy cô cúi đầu nhìn tầng mây, chàng trai bên cạnh mới nói: “Ồ, đã quên nói,” cậu ta dựa vào vị trí của mình, mở một bộ phim mới ra mắt nói, “Em là Tô Giản, chị gọi em Tiểu Giản là được, chị tên gì?”
 
“Dương Vi.” Dương Vi lên tiếng, Tô Giản gật đầu, sau một lúc lâu, cậu ta chỉ vào bộ phim trên màn hình nói: “Bộ phim về người CoLa , chị có muốn cùng nhau xem hay không?”
 
“Được .”

 
Dương Vi gật đầu.
 
Cuộc hành trình dài mười mấy tiếng đồng hồ được bắt đầu bằng việc đến gần một người xa lạ, ngay cả một chút bất an khi đi máy bay cũng đều tan thành mây khói, Dương Vi nhìn người bên cạnh thích đùa giỡn kia, cảm thấy một chuyến du lịch này, hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
 
 
Sau khi máy bay cất cánh không lâu, rốt cuộc Tống Triết cũng tỉnh lại từ bệnh viện.
 
Anh mới vừa mở mắt ra, liền thấy Giang Hoài An, Võ Ấp và những người thân quen , tất cả đều vây quanh phòng.
 
Võ ấp đứng ở cửa sổ hút thuốc, Giang Hoài An ngồi bên người anh, thấy anh tỉnh, Giang Hoài An thở phào một hơi: “Tỉnh?”
 
Hình ảnh cuối cùng khi Dương Vi đi vẫn còn ở trong đầu anh, Tống Triết chống thân mình đứng dậy, thở hổn hển ra tiếng nói: “Dương Vi đâu?”
 
“A Triết……”
 
“Gọi Cao Lâm tới đây!”
 
“Tống tổng,” Cao Lâm nghe thấy Tống Triết gọi tên của mình, nhanh chóng chạy vào, anh ta có chút khẩn trương, Tống Triết nhìn anh ta, mở miệng nói: “Dương Vi đâu?”
 
“Không…… Không đuổi theo kịp……”
 
Cao Lâm gian nan lên tiếng, nhưng anh ta lập tức nói: “Tuy nhiên người của chúng ta đã đi theo đến Mỹ, người chúng ta vừa đến sẽ đi tìm Dương tiểu thư.”
 
Nghe được lời này, Tống Triết nhắm mắt lại trực tiếp ngã trở về giường.
 
“Đến Mỹ rồi còn cho các người tìm được,” anh trào phúng ra tiếng, “Cậu nghĩ Dương Vi là kẻ ngốc sao?”
 
Cao Lâm không dám nói lời nào, trong phòng là một mảnh im lặng, rất lâu sau, vẫn là Giang Hoài An lên tiếng trước: “A Triết, buông tay đi.”
 
“Buông tay cái gì?”
 
Tống Triết mở to mắt, anh gắt gao nhìn chằm chằm Giang Hoài An: “Tôi có gì mà buông tay? Đều đã đi đến một bước này, tôi còn có thể buông tay?!”
 
“Cậu đã đi đến một bước này,” Giang Hoài An nhìn anh, ngôn ngữ không có nửa điểm sửa đổi “Cậu cho rằng cậu và Dương Vi còn có cơ hội gì mà đi tiếp?”

 
“Anh buông tha cậu ấy đi!” Hạ Pi Pi cũng nhịn không được mở miệng, cô nôn nóng nói, “Anh cứ dây dưa như vậy, đó chính là hại người hại mình! Cậu ấy biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Mặc kệ cậu ấy còn thích anh hay không, hai người đều không thể ở bên nhau! Anh cho cô ấy tổn thương quá lớn, không có khả năng cậu ấy quay đầu lại……”
 
“Cô câm miệng!” Tống Triết rống giận ra tiếng, Giang Hoài An bên cạnh ho nhẹ một tiếng, anh nhìn thoáng qua Hạ Pi Pi, nhỏ giọng nói: “Pi Pi, cậu ấy là người bệnh, em ra ngoài trước đi, để anh tới khuyên.”
 
Hạ Pi Pi nhìn Tống Triết, trừng mắt liếc anh một cái sau, rốt cuộc vẫn xoay người đi ra ngoài.
 
Chờ Hạ Pi Pi rời khỏi đây , Võ Ấp cũng hút xong thuốc, anh xoay người lại, anh đi đến mép giường, ngồi xuống, nhìn Tống Triết, lời nói thấm thía nói: “Anh, buông tay đi, đừng thắt cổ đến chết trên một thân cây .”
 
“Các người đi ra ngoài.”
 
Tống Triết cúi đầu, trực tiếp mở miệng, Giang Hoài An và Võ Ấp liếc mắt nhìn đối phương một cái, Tống Triết nhìn tay mình, phân phó Cao Lâm: “Lập tức đặt vé máy bay cho tôi đến nơi Dương Vi định đến, tôi tự mình đi tìm cô ấy.”
 
“Tống tổng, ngài không thể đi, công ty chúng ta ……”
 
“Công ty đều cho cô ấy!” Tống Triết rống giận ra tiếng, “Tôi cái gì cũng cho cô ấy! Tôi còn để ý công ty làm gì!”
 
Cao Lâm không nói gì, anh giương mắt nhìn về phía Giang Hoài An, Giang Hoài An gật đầu, nói với Cao Lâm: “Sắp xếp vé máy bay trong ngày mai cho cậu ấy, ít nhất cậu ấy phải được nghỉ ngơi một ngày.”
 
“Cậu dám?!” Tống Triết xốc chăn lên, duỗi tay phải đi rút ống tiêm trên tay, Giang Hoài An đè tay anh lại, bình tĩnh nói, “Ít nhất phải nghỉ ngơi một ngày, bằng không tôi và Võ Ấp chỗ nào cũng không cho cậu đi. Tôi bảo Pi Pi liên hệ với cô ấy.”
 
Nghe được lời này, rốt cuộc Tống Triết cũng yên lòng, anh mím môi, nằm trở lại giường. Giang Hoài An để mọi người rời đi trước, chờ trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, anh mới mở miệng dò hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
 
Tống Triết rũ đôi mắt xuống, qua rất lâu, anh mới tận lực dùng lý trí mở miệng, nói đại khái chuyện xảy ra một lần.
 
Giang Hoài An lẳng lặng nghe, chờ sau khi nghe xong, anh giương mắt nhìn Tống Triết: “Cậu còn muốn đi tìm cô ấy?”
 
“Chẳng lẽ tôi có thể không tìm?” Tống Triết cười khổ , Giang Hoài An đánh giá anh, một lát sau, rốt cuộc anh dò hỏi, “A Triết, cậu thật sự yêu cô ấy sao?”
 
“Đương nhiên.” Tống Triết nghẹn ngào ra tiếng, thần sắc Giang Hoài An bình tĩnh: “Nếu cậu yêu cô ấy , vì sao lại muốn ép buộc cô ấy như vậy?”
“Tôi ép buộc cô ấy?” Tống Triết có chút kích động.
 
“Chẳng lẽ không phải?” Giang Hoài An giương mắt, “Vốn dĩ cô ấy chỉ muốn ly hôn trong hòa bình với cậu , cô ấy có sự nghiệp của chính mình, có con đường của mình, có cuộc sống của chính mình. Là cậu mạnh mẽ xâm nhập vào sinh hoạt của cô ấy, cậu khiến cô ấy không thể không lựa chọn vứt bỏ bạn bè , căn cơ, sự nghiệp của chính mình, xa rời quê hương đi đến một địa phương hoàn toàn xa lạ. Ở nơi đó cô ấy có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, gặp phải thất bại , mà tất cả những thứ này, đều chỉ vì trốn tránh cậu, cậu nói không phải cậu bức cô ấy, thì là cái gì?”
 
Tống Triết bị hỏi cho sửng sốt, Giang Hoài An nhìn chăm chú vào anh, khắc chế cảm xúc chính mình, tận lực lý trí nói: “A Triết, đừng biến mình thành người đàn ông khiến tôi khinh thường như vậy. Yêu một người là muốn đối phương có cuộc sống tốt, cậu ngẫm lại quá khứ xem, khi đó cậu nói cậu thích cô ấy, nhưng cậu đối xử với cô ấy như thế nào? Khi đó cậu có thể nói cậu còn ít tuổi, cậu không biết mình thích cô ấy, cho nên mới ngộ thương cô ấy. Nhưng còn bây giờ thì sao?”
 
“Rõ ràng cậu biết mình thích cô ấy, lại vẫn muốn ép buộc cô ấy làm chuyện cô ấy không muốn. Bức cô ấy tới tình trạng này ——”
 
Giang Hoài An do dự một lát, anh nhìn bộ dáng ngốc lăng của Tống Triết, vẫn là nói ra lời: “Cậu nghĩ xem , Dương Vi hiền lành, là một người nhớ tình bạn cũ a, nếu cô ấy phải đi, cô ấy cô gắng diu dàng với cậu một chút, cô ấy tận lực làm những việc mà cậu và cô ấy chưa từng làm để cả hai không còn tiếc nuối . Nhưng một người như vậy, mà cậu cũng có thể động thủ được, vì cậu mà cô ấy phải rời khỏi nơi cô ấy quen thuộc nhất. Phần tình cảm này của cậu, thật sự quá thống khổ.”
 
“Tôi ép buộc cô ấy cái gì?” Tống Triết cười nhẹ ra tiếng, “Tôi chỉ muốn cô ấy thích tôi, thích tôi, khó như vậy sao?”
 

“A Triết,” Giang Hoài An rũ đôi mắt xuống, “Nút thắt khó giải nhất trên thế giới này, chính là khúc mắc. Cậu ngẫm lại xem, đến nay tôi vẫn không thể hoàn toàn tiêu tan xích mích với cha tôi, đấy là tôi và cha tôi, mà hai người lại không có huyết thống, nếu có thể không quay đầu lại, vì sao cô ấy phải quay lại?”
 
Lời này nói ra khiến trong lòng Tống Triết khó chịu, anh hít sâu một hơi, giơ tay nói: “ Giang ca , cậu không cần nhiều lời với tôi, những điều cậu nói tôi đều rõ ràng, nhưng từ giây phút tôi muốn giữ cô ấy lại tôi đã hạ quyết tâm. Tôi muốn giữ cô ấy lại, cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào.”
 
Giang Hoài An thấy Tống Triết bất động, nhất thời cũng không có cách nào, chỉ có thể đứng dậy, vỗ vai anh , nói với anh: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, lời tôi nói, cậu nên suy nghĩ kỹ.”
 
Nói xong, Giang Hoài An liền đi ra ngoài.
 
Anh biết giờ phút này Tống Triết không muốn gặp người, nên đuổi mọi người rời đi. Chờ Giang Hoài An đi rồi, một mình Tống Triết nằm trên giường bệnh, lẳng lặng nhìn trần nhà, thống khổ nhắm mắt lại.
 
Anh không muốn suy nghĩ đến lời Giang Hoài An nói, những lời này sẽ làm anh thống khổ. Nó thời khắc đều nhắc nhở anh, hành động của anh ti tiện cỡ nào.
 
Anh không nghĩ biến tình cảm thành cái dạng này, nhưng anh không có cách nào.
 
Nhưng những lời này vẫn luôn ở trong đầu anh tới tới lui lui, ban đêm anh ngủ không tốt, liên tục nằm mơ.
 
Trong mộng là Dương Vi khi học trung học, cô ngồi bên người anh, giúp anh làm bài tập, anh dựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn cô.
 
Khi đó cô không có nét đẹp mỹ lệ cần được che chở tỉ mỉ như sau khi lớn lên, nhưng lại mang một loại chất phác xinh đẹp từ trong xương cốt. Anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, anh biết đây là cảnh trong mơ, vì thế hoàn toàn không dám nhúc nhích.
 
Sau đó chính là sân sau nhà bọn họ, tay cô đặt trên vai anh, một tay anh cầm tay cô, một tay đặt ở bên hông của cô. Anh cảm nhận được vòng eo mềm mại của thiếu nữ bao hàm xúc cảm, ra vẻ trấn định dẫn cô đi theo bước chân mình.
“Một, hai……”
 
Trong mơ mặt gương mặt bọn họ vẫn luôn xoay tròn, nhảy hết lần này đến lần khác, anh luyến tiếc buông tay, nhưng rõ ràng cô rất mệt mỏi.
 
Thẳng đến cuối cùng, cô đột nhiên ngã xuống.
 
anh hốt hoảng đi đỡ cô, một khắc khi anh đụng vào cô, trơ mắt nhìn cô tan thành mây khói.
 
Giây phút cuối cùng cô mỉm cười, cô nói: “Rốt cuộc cũng rời khỏi anh.”
 
“Thật tốt , Tống Triết.”
 
Tống Triết đột nhiên từ trên giường bừng tỉnh, tim đập cực nhanh.
 
Anh giơ tay lau mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn gọi Cao Lâm, rồi lại nghĩ đến ban đêm Cao Lâm cũng không ở đây.
 
Nhưng mà cũng chính giờ khắc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa phòng đột nhiên mở ra. Cao Lâm thở hổn hển đứng trước cửa phòng, trên mặt anh ta tất cả đều là sự khẩn trương, thanh âm run rẩy nói: “Tống tổng……”
 
“Máy bay Dương tiểu thư ngồi, gặp phải rủi ro……”
 
 

Bình Luận (0)
Comment