Giả Quý Tộc

Chương 62

Một người biến thành bộ dáng gì, chưa bao giờ do trời sinh ấn định. Anh là người trưởng thành từ quá khứ.
 
Anh đã từng được người phủng trong lòng bàn tay sống không kiêng nể gì, anh trở thành Tống thiếu gia nổi danh ở Nam thành, sau lại yêu một người, anh buồn cô buồn, anh vui cô vui, anh ra sức lấy lòng, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo, rốt cuộc cũng học được cách yêu một người.
 
Tiếng khóc của Dương Vi ở trong ngực anh chậm rãi dừng lại, sự trầm mặc và cái ôm của người này phảng phất như một loại an ủi thầm lặng, anh lặng yên không một tiếng động, trưởng thành thành một người đàn ông đủ để cho nội tâm cô bình an không lo lắng. Anh đã học xong cách chờ đợi trong lặng lẽ, học xong cách dùng hành động không tiếng động, để chăm sóc cho cảm xúc của cô.
 
Chờ Dương Vi khóc xong rồi, cô ngẩng đầu lên, Tống Triết cúi đầu nhìn cô, dùng tay lau nước mắt trên mặt cho cô, cười nhẹ ra tiếng nói: “Khóc đến mức mặt thành mèo hoa rồi.”
 
Dương Vi có chút ngượng ngùng, cô buông anh ra, lau nước mắt, Tống Triết trở về vị trí của mình, nhìn thời gian, ôn hòa nói: “ Ăn sáng trước đi. Em dự định ở Luân Đôn bao lâu nữa ?”
 
“Qua hai ngày đi,” nói ra tất cả, Dương Vi nhẹ nhàng không ít, cô nhìn Tống Triết phía đối diện, cũng không có gánh nặng gì, ôn hòa nói, “Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đi Cambridge, đi Cambridge xong, em cũng nên về nước.”
 
“Khá tốt.” Tống Triết gật đầu, nói tiếp, “Về nước xong em dự định làm gì?”
“Tiếp tục làm streamer, chương trình trò chuyện, lần này không tìm người đại diện nữa.” Dương Vi cười mở miệng, “Em định đến giảng dạy ở một số vùng núi, một mặt giảng dạy, một mặt gây quỹ.”
 
“Khá tốt.” Tống Triết nhìn cô, thần sắc ôn hòa, “Nhưng phải chú ý an toàn.”
 
“Ừ, em biết,” Dương Vi gật đầu, “Em sẽ liên hệ thật tốt với những người có quyền ở đó.”
 
Nói xong, Dương Vi mới nhớ tới: “Anh thì sao?”
 
“Năm nay anh định đầu tư vào 3 hạng mục điện ảnh, một bộ là hùn vốn với công ty nước ngoài, hai bộ khác đều hợp tác với các công ty trong nước, trong đó có một bộ phim lấy bối cảnh thời dân quốc.” Tống Triết nói đến các hạng mục mà anh đầu tư , đạo lý rất rõ ràng
 
“Anh hy vọng ba hạng mục này có thể thực hiện thật tốt, sau khi phát hành ở nước ngoài có thể nhận được những thành tích về phòng bán vé.”
 
“Tâm anh cũng quá lớn đi,” Dương Vi có chút dở khóc dở cười, “Tết Âm Lịch năm nay anh còn chưa xác định được, mà đã nghĩ tới thị trường nước ngoài?”
“Bởi vì, có thể khiến rất nhiều người nước ngoài xem phim của chúng ta , chính là chuyện anh muốn làm.” Tống Triết cúi đầu ăn, ngữ khí không tự giác dịu dàng xuống.
 
“Trước kia cha mẹ nói với anh, con người ở thế hệ của họ vẫn luôn có một mộng tưởng, hy vọng tạo ra các sản phẩm văn hóa. Tuy nhiên khi đó họ không làm được, bởi vì văn hóa Trung Quốc và Phương Tây khác biệt quá lớn, nhưng chúng ta không giống vậy, chúng ta lớn lên trong thế giới Internet , chúng ta có cơ sở này, họ đã dùng cả đời, để tạo nên nhịp cầu thế giới, họ hy vọng anh có thể tiếp tục đi theo con đường này.”
 
“Trước kia anh cảm thấy rất rụt rè,” Tống Triết mỉm cười tự giễu “Mà thời điểm mẹ anh ra đi, anh ngồi vào vị trí của họ, anh liền cảm thấy họ giống như một chiếc đèn, vẫn luôn chiếu trước mặt anh.”
 
“Làm một người con ,” thần sắc Tống Triết bình tĩnh, “Khi họ còn sống , anh không làm được bất cứ đều gì cho họ, hiện tại họ đi rồi, anh nắm giữ mọi thứ của họ, ít nhất anh phải làm được những gì họ muốn làm nhất.”
 
 
Dương Vi không nói chuyện, lần đầu tiên cô thấy Tống Triết dùng thần sắc bình thản như vậy nhắc tới Tống Ngạn Thanh cùng Triệu Dương Lan.
 
Thời kỳ phản nghịch của Tống Triết rất dài, mãi cho đến trước khi Triệu Dương Lan chết, dường như anh luôn đối nghịch với cha mẹ mình.
 
Anh chưa bao giờ chịu thừa nhận quan điểm của cha mẹ, ngoại trừ cưới cô, dường như anh chưa từng đồng ý bất kỳ chuyện gì với Triệu Dương Lan. Thậm chí ngay cả chuyện cưới cô, cũng là bị Triệu Dương Lan ép buộc.

 
Dương Vi không nói chuyện, Tống Triết giương mắt nhìn cô: “Đang suy nghĩ cái gì?”
 
“Em suy nghĩ,” Dương Vi phục hồi tinh thần lại, “Lúc trước anh cưới em, là cam tâm tình nguyện sao?”
 
Nghe được lời này, Tống Triết rũ đôi mắt xuống, lông mi anh nhẹ nhàng run rẩy, anh cong khóe miệng, chậm rãi lên tiếng: “Nếu không phải anh cam tâm tình nguyện, em cho rằng ai có thể ép buộc anh?”
 
“Chỉ là lúc ấy, anh không chịu thừa nhận tình cảm này thôi.”
 
Thấy anh thẳng thắn thành khẩn như vậy, Dương Vi nhịn không được cười ra tiếng ,và sự xấu hổ khi hỏi tới vấn đề này cũng biến mất không còn sót lại chút gì.
 
Hai người cơm nước xong, Tống Triết đưa cô đi siêu thị mua chút đồ.
 
“Hai người còn muốn ở lại hai ngày, vẫn nên chuẩn bị chút thức ăn ở nhà đi.”
 
Anh nói xong, liền dẫn theo Dương Vi ra cửa, hai ngày rồi Dương Vi không bước chân ra ngoài, cũng có chút buồn chán, cô tùy tiện khoác chiếc áo gió sau đó chuẩn bị ra cửa, Tống Triết vừa quay đầu lại, thấy chiếc váy của cô, liền nói “Từ từ”, rồi trở về cầm cho cô chiếc khăn quàng cổ từ trên giá treo mũ áo, quấn quanh cổ cho cô, mỉm cười nói: “Được rồi, gió ngoài trời có chút lớn.”
 
Nói xong, anh đi lên phía trước, nói với cô: “Đi thôi.”, ngoài trời gió đích xác có chút lớn, anh lặng yên không một tiếng động che hướng gió, giúp cô ngăn cản phần lớn gió. Hai người cùng nhau đi siêu thị, Tống Triết đẩy xe, đi theo phía sau Dương Vi, một mặt nói chuyện phiếm cùng Dương Vi, một mặt mua đồ.
 
Phụ nữ đi vào siêu thị, đường đi luôn khúc chiết phức tạp, tuy rằng chỉ ở thêm hai ngày, suy nghĩ của Dương Vi vẫn không thể giải thích được: “Mua chút dưa hấu đi, muốn ăn dưa hấu.”
 
“Mua khoai tây chiên đi, thời điểm xem phim ăn đặc biệt ngon.”
 
“Cái bánh kem này nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, anh có muốn lấy một cái không?”
 
Tống Triết luôn gật đầu, cười tủm tỉm nói: “được .”
 
“Có thể .”
 
“Không có việc gì, ăn hết.”
 
 
Thời điểm dạo đến quầy bánh quy, Dương Vi thấy được loại bánh quy cô thích nhất, chỉ là gói bánh quy kia ở vị trí hơi cao, Dương Vi nâng gót chân duỗi tay với, nhưng mới vừa nhón chân, liền thấy một bàn tay thon dài dừng trên hộp bánh quy kia.
 
Bàn tay kia giống như một viên ngọc, làn da bóng loáng trong sáng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Dương Vi nghiêng đầu, thấy Tống Triết đứng sau lưng cô, anh cách cô đại khái khoảng một cánh tay, cô có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm trên cơ thể anh, một tay anh đặt trong túi quần, một tay đè trên hộp bánh quy, cúi đầu cười nhìn cô: “Có phải đột nhiên phát hiện mình lùn hay không?”
 
Dương Vi: “……”
 
“Tới, gọi một tiếng anh Triết , anh lấy cho em.”

 
Dương Vi: “……”
 
Một lát sau, Tống Triết nhìn người trước mặt đột nhiên nhảy dựng lên, túm hộp bánh quy kéo xuống dưới, sau đó tiêu sái ném vào trong xe mua sắm, xoay người đi sang phía bên kia.
 
Tống Triết sửng sốt một lát, cảm thấy Dương Vi quả nhiên không giống người thường, cô không đi theo một kịch bản nào cả.
 
Thời điểm hai người đến khu tính tiền, Dương Vi mới phát hiện đồ trong xe mua sắm nhiều như một ngọn núi nhỏ, Dương Vi do dự một lát, suy nghĩ nói:
“Nếu không bỏ dưa hấu đi……”
 
“Đến lúc tính tiền rồi, không cần phải xấu hổ.”
 
Tống Triết giương mắt nhìn cô, quyết đoán cà thẻ, tự mình khom lưng lấy đồ cho vào túi. Chờ cho vào túi xong, anh còn có tâm trạng khuyên giải an ủi Dương Vi: “Em đừng lo lắng, ăn không hết thì bỏ đi.”
 
“Không phải em lo lắng ăn không hết,” Dương Vi nhìn Tống Triết, trong mắt mang theo chút lo lắng, “Em chỉ lo lắng anh xách không nổi thôi.”
 
Tống Triết: “……”
 
Tống Triết nhìn qua đích xác không phải người có sức lực, anh lớn lên quá tuấn mỹ văn nhã, thời điểm anh không nói lời nào chính là một tinh anh trong giới kinh doanh, còn khi cất lời lên chính là một người văn nhã có chút bại hoại.
 
Tuy nhiên tính cách vừa vặn tương phản với vẻ bề ngoài, bề ngoài anh quá tuấn tú, trong xương cốt thì cứng rắn, nghe xong lời Dương Vi nói, anh một lời cũng chưa nói, mỗi tay một túi, dẫn đầu đi trước.
 
Anh mặc tây trang, bên ngoài khoác một chiếc áo gió Burberry, mỗi tay một bao nilon, bước đi như bay trên đường, Dương Vi ở phía sau nhìn, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cô đi theo sau, quan tâm nói: “Có nặng hay không?”
 
“Không nặng.”
 
“Muốn em giúp hay không?”
 
“Không cần.”
 
“Vậy anh cố lên nha.”
 
“Cảm ơn.”
 
Nói xong, Tống Triết giương mắt: “Vị tiểu thư này, phiền toái em thu liễm biểu tình xem náo nhiệt lại một chút. Muốn ăn dưa thỉnh chuyên nghiệp hơn một chút.”
 
“Em không ăn dưa nha.” Dương Vi cười tủm tỉm nói, “Em chỉ tò mò anh có thể xách hai cái túi này trong bao lâu?”

 
Nghe được lời này, Tống Triết trào phúng mỉm cười : “Địa lão thiên hoang.” (*)
 
(*)Địa lão thiên hoang 地老天荒 Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng
 
Vì để chứng minh năng lực của chính mình, Tống Triết cố ý không đi tàu điện ngầm, một đường đi bộ trở về.
 
Siêu thị cách nơi hai người ở một trạm tàu điện ngầm, Dương Vi theo phía sau, đoán được ý tứ Tống Triết, cười không ngừng. Chờ về tới nhà , đã gần tới thời gian ăn cơm trưa, Dương Vi tính thời gian Tô Giản trở lại, hai người liền bắt đầu chuẩn bị nấu cơm trưa.
 
Không có sự lo lắng lúc trước ngăn cách, lần này Tống Triết làm đầu bếp chính, Dương Vi cũng bắt đầu làm trợ thủ. Hai người một người xắt rau, một người xào rau. Tống Triết nghe Dương Vi tính thời gian Tô Giản trở về, trong lòng có vài phần chua xót, nhưng lại cảm thấy may mắn.
 
Có thể nói chuyện thật tốt như hiện tại đã rất tốt rồi, đâu cần phải mơ ước xa xôi?
 
Con người cần phải biết đủ, hơn nữa có thể có một người chăm sóc Dương Vi, cũng rất tốt.
 
Cô sống tốt, anh nên vì cô mà cao hứng mới đúng.
 
Anh cúi đầu xào đồ ăn, khống chế giọng điệu, thật cẩn thận nói: “Em và Tô Giản quen biết như thế nào?”
 
Dương Vi không nghĩ nhiều, nói đại khái tình huống khi cô quen biết Tô Giản cho Tống Triết.
 
Tống Triết nghe được có chút khó chịu, nhưng anh lại rất muốn biết khi anh vắng mặt trong thế giới của Dương Vi cô đã sinh hoạt như thế nào, anh cũng không yên tâm về Tô Giản, vì thế các câu hỏi cứ liên tục nối tiếp: “Cậu ta là người như thế nào?”
 
“Cậu ta đối xử tốt với em không?”
 
“Em không lo lắng về tuổi tác của cậu ta sao? Cậu ta nhìn qua có vẻ giống như không lớn.”
 
Nghe được lời này, Dương Vi cảm thấy có chút kỳ quái, cô múc đồ ăn ra đĩa nói: “Tại sao em lại phải lo lắng về tuổi tác của cậu ta?”
 
“Vì sao không lo lắng?” Tống Triết cúi đầu, bình tĩnh nói, “Đàn ông đều cần một khoảng thời gian để trưởng thành, thời niên thiếu phần lớn đều không biết chính mình muốn cái gì. Chẳng lẽ em không lo lắng hiện tại cậu ta chỉ nhất thời xúc động, hoặc trong nhà cậu ta không đồng ý?”
 
Lời này khiến Dương Vi mông lung, Tống Triết cúi đầu xào đồ ăn, khống chế ngữ khí, phòng ngừa mình đánh đổ lọ dấm sẽ bốc mùi, dùng giọng điệu cha già, cố gắng nói một cách bình thản : “Nếu em chỉ muốn tùy tiện nói chuyện yêu đương thì không sao, nhưng trước nay em đều là người nghiêm túc, nếu muốn phát triển nghiêm túc, thì em phải suy nghĩ mọi việc một cách chu toàn, bằng không chuyện tình cảm này, một khi bắt đầu, sẽ không ngừng từ bỏ nguyên tắc, không ngừng nhượng bộ.”
 
Nghe đến đó, Dương Vi xem như nghe hiểu, cô có chút dở khóc dở cười, nghe Tống Triết tiếp tục nói: “Lời nói của anh em đừng không thèm để ý, dù sao anh cũng là đàn ông, so với em thì anh rõ ràng loại sinh vật này hơn nhiều.
Hiện tại bộ dáng của cậu ta chính một đứa trẻ chưa từng trải việc đời, cho nên mọi việc em nên nghĩ nhiều hơn. Rất nhiều cô gái nhỏ thời điểm yêu đương không nghĩ nhiều lắm, sau khi bắt đầu nói chuyện yêu đương liền không ngừng chịu đựng thoái nhượng, tất cả đều là những phí tổn chìm nghỉm.”
 
“Tống Triết,” rốt cuộc Dương Vi nhịn không được, cô cười nói, “Anh đây là đang bổ não sao ? em lại không cùng Tô Giản bên nhau, em quản chuyện này để làm gì?”
 
Nghe được lời này, bàn tay đổ muối của Tống Triết run lên, một muỗng muối lớn rơi xuống.
 
Dương Vi sợ hãi kêu thành tiếng: “Tống Triết!”
 
Tống Triết không nói chuyện, anh cứng thân mình đứng tại chỗ, nhìn đồ ăn đang sôi trào trước mặt.
Dương Vi có chút sốt ruột, cô nhanh chóng tiến lên tắt bếp, quay đầu nói: “Anh ngẩn người làm gì?!”
 

Tống Triết không nói chuyện, Dương Vi có chút sợ hãi, cô vươn tay, quơ quơ trước mặt anh: “Tống Triết?”
 
Lúc này Tống Triết mới phản ứng lại , thanh âm anh run rẩy, thật cẩn thận xác nhận: “Cho nên, em độc thân?”
 
Bộ dáng của anh ngược lại lại dọa tới Dương Vi rồi, cô chần chờ gật đầu: “Độc thân……”
 
“Không có ý định tiếp tục phát triển với cậu ta ?”
 
“Tạm thời không có.”
 
Dương Vi cười rộ lên: “Rốt cuộc cậu ta vẫn còn nhỏ, là một đứa trẻ đấy.”
 
Cô rất thích cảm giác làm bạn với Tô Giản, nhưng nếu làm người yêu, trải qua việc khi cô sốt cao cậu ta còn có thể ngủ giống như một con lợn, cô cảm thấy yêu đương cùng Tô Giản, cô có thể khóc suốt đêm dài.
 
Nghe được lời này, Tống Triết cong môi cười rộ lên.
 
Dương Vi nhìn anh cười, nhịn không được nói: “Vui vẻ như vậy ?”
 
Tống Triết không chút do dự gật đầu, anh cũng không hề khắc chế, tươi cười, nói thẳng: “Vui vẻ.”
 
Nói xong, dường như muốn chứng minh trình độ vui vẻ của mình, anh bổ sung thêm một câu: “Vui vẻ đến mức muốn ôm em và xoay tròn.”
 
Nhất thời Dương Vi không nói gì, đối mặt với một Tống Triết trực tiếp như vậy, tự nhiên cô có chút chống đỡ không được.
Cô làm bộ cái gì cũng nghe không hiểu, xoay người nói: “Cái nồi thức ăn này không thể ăn, lại xào một nồi khác đi.”
 
“Ừ.”
 
Tống Triết không có chút không vui nào, nhanh chóng xào lại một nồi thức ăn khác.
 
Thời điểm Tô Giản trở về, thức ăn mới vừa nấu xong, cậu có chút kinh ngạc, vui vẻ nói: “Anh Triết , tay nghề của anh thật là phi phàm , tôi muốn đóng gói nhét anh vào túi mang đi du lịch.”
 
Tống Triết nghe được lời này, không có chút không vui nào, tiếp đón Tô Giản ngồi xuống. Tô Giản cảm giác được hôm nay Tống Triết có chút khác lạ, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Triết, phát hiện dường như Tống Triết đã buông bỏ phần địch ý với cậu xuống, còn có nhiều hơn vài phần nhiệt tình, tiếp đón Tô Giản nói: “Tiểu giản, tới, ngồi, ăn nhiều một chút.”
 
Nói xong, Tống Triết chủ động dùng đũa gắp cho Tô Giản một miếng thịt lớn nhất.
 
Tô Giản bị hành động của Tống Triết dọa cho sợ ngây người, trong đầu óc cậu chỉ có một ý tưởng ——
 
Âm mưu.
 
Nhất định đây là một âm mưu khủng khiếp được Tống Triết lên kế hoạch vì muốn đánh bại tình địch của mình !
 
 
 
 
 

Bình Luận (0)
Comment