Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 114


Sau khi Nguyên Tư Trăn về Vương phủ, liền nhanh chóng thay phục sức hộ vệ ra, đi ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Kim Ngô Vệ khuôn mặt lạnh lùng đứng ở chính viện Vương phủ, bên hông đều đeo trường kiếm, không để người khác đến gần, cũng không cho người ta xuất phủ.

Kim Ngô Vệ là thân vệ của thánh thượng, không phải ý chỉ của thánh thượng thì không thể điều phái, ngay cả trọng thần triều đình, vương hầu tướng lĩnh cũng không điều khiển được.

Hiện nay trong Tấn vương phủ hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên có hạ nhân ở trong viện làm việc, cũng không dám phát ra một chút thanh âm.

Nguyên Tư Trăn giả vờ như lê thân thể ra vẻ bệnh hoạn lắc lư ở trong viện một vòng, mới gọi được quản sự Vương phủ đến đây tra hỏi, chỉ bất quá quản sự cũng không nói được nguyên do, chỉ nói là Tấn Vương điện hạ được vời tiến cung, nhưng Vương phủ hiện nay bị canh giữ như vậy, hắn cũng đoán được là có biến cố không phải bình thường.

Trong lúc nhất thời mấy hạ nhân không quá kiên định đều cảm thấy bất an, cũng may Nguyên Tư Trăn kịp thời trở về, cùng quản sự tạm thời ép xuống.

Mặt mũi Ngọc Thu tràn đầy sợ hãi giấu không được, tiến đến bên cạnh Nguyên Tư Trăn, hạ giọng hỏi: "Nô tỳ nghe nói, lúc trước trước Thái tử bị...!như vậy, cũng là Kim Ngô Vệ bao vây Đông cung..."
"Chớ có đoán mò." Dù giọng Nguyên Tư Trăn không lớn, nhưng lại cực kỳ kiên định, "Ta còn không có hoảng, ngươi ngược lại tự mình dọa mình trước."
"Nô tỳ không phải có ý đó, chẳng qua là cảm thấy vạn nhất..." Ngọc Thu dừng lại một chút, giống như lấy hết dũng khí nói tiếp: "Vương phi phải sớm có tính toán đi."
Nguyên Tư Trăn vỗ vỗ vào lưng nàng ta, trấn an nói: "Dụng tâm của ngươi ta biết, Vương Gia tâm tư kín đáo, tất nhiên sẽ có sắp xếp, ngươi mấy ngày này cứ lo làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình, chớ để khác hạ nhân nhìn thấy cái bộ dáng vội vàng hấp tấp này, đến lúc đó Vương Gia không có việc gì, mà trong phủ lại lộn xa lộn xộn."
Thần sắc Ngọc Thu vẫn ngưng trọng, chẳng qua lời này của Nguyên Tư Trăn cũng làm nàng ta an tâm không ít, liền gật gật đầu, tiếp tục đứng ở một bên chờ đợi.

Nàng lo lắng gì Nguyên Tư Trăn đương nhiên biết, lúc trước Kim Ngô Vệ trong đêm bao vây Đông cung, điều tra ra chứng cứ Thái tử dùng vu cổ thuật hại thánh thượng, trong vòng một đêm, cái Đông cung to như vậy liền bị đảo loạn, hạ ngục hạ ngục, chém đầu chém đầu, ngay cả mã phu chuồng ngựa vì từng đi lấy ngân châm cũng bị xử tử.

Thánh thượng ngay thời khắc sống còn cũng niệm một chút tình phụ tử, chỉ đem Thái tử biếm thành thứ dân, lưu vong Quỳnh Châu, mà hoàng hậu lại tự sát nhận lỗi.


Cuộc tranh đấu hoàng quyền thay đổi trong nháy mắt, hôm qua có thể là Thái tử, hôm nay liền có thể là Lý Hoài, trong đầu Nguyên Tư Trăn cũng rất lo lắng, nếu biết đã xảy ra chuyện gì còn có thể nghĩ đối sách, nhưng hiện nay hoàn toàn không biết gì, chỉ có thể chờ đợi tin tức chỗ Mạnh Du.

Nhưng nàng chờ đến hừng đông ngày thứ hai, cũng vẫn không thấy thân ảnh Mạnh Du, tai mắt của Lý Hoài trong cung khá đông đảo, Mạnh Du lúc này nhất định là đã biết tình huống, nhưng lại không bẩm báo Vương phi, Nguyên Tư Trăn càng đoán không ra nguyên do trong đó.

Nàng đi qua đi lại hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn không được, lại vụng trộm thay xiêm y, trực tiếp liền đi về hướng ti Long Võ Quân, nhưng khi sắp đến trước cửa lại gặp xe ngựa của Uất Trì Thượng Thư, chỉ thấy Uất Trì Thượng Thư chau mày, thần thái vội vàng, Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ liền dán thủ thuật che mắt lên, đi theo phía sau hắn vào ti Long Võ Quân.

Uất Trì Thượng Thư tuy là quan văn, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nên cũng rất uy nghiêm, bước chân hắn cực nhanh, không đầy một lát liền đi vào trong hậu viện thiên phòng, hạ nhân đi theo phía sau hắn cảnh giác đóng cửa lại.

Thân thủ Nguyên Tư Trăn thoăn thoắt nhảy lên trên đỉnh, dán lỗ tai vào trên tấm gạch, lại thi thuật nghe trộm.

Có lẽ là vì sự tình khẩn cấp, Uất Trì Thượng Thư vào cửa liền một ngụm cũng không kịp thở, liền trầm giọng hỏi Uất Trì Thiện Quang: "Chuyện trong cung con biết rồi?"
"Nhi tử đã biết." Giọng nói Uất Trì Thiện Quang vô cùng ngưng trọng.

"Tấn Vương điện hạ có dặn dò gì không?" Uất Trì Thượng Thư lại hỏi.

Uất Trì Thiện Quang dừng một chút mới nói: "Cũng không...!Việc này cũng ngoài dự liệu của Vương Gia."
"Vậy chỗ mẫu thân ngươi thì sao? Ngươi thật sự không nhìn ra chỗ nào không đúng?" Uất Trì Thượng Thư dường như mang chút tức giận, chất vấn nói.

Uất Trì Thiện Quang im lặng, trong phòng truyền đến tiếng chân nặng nề chậm chạp, lại nghe Uất Trì Thượng Thư thở dài nói: "Không nghĩ tới cuối cùng người đẩy Uất Trì gia ta vào chỗ vạn kiếp bất phục, đúng là nữ nhi ta..."
Nguyên Tư Trăn nghe vậy, trong lòng run lên, chẳng lẽ Lý Hoài xảy ra chuyện có chỗ nào liên quan đến Uất Trì tiểu thư sao? Nàng ép thân thể thấp hơn, muốn nghe rõ ràng đối thoại của hai người một chút.


"Thánh thượng thật sự hạ quyết tâm muốn xử trí Tấn Vương điện hạ?" Thật lâu, mới nghe Uất Trì Thiện Quang lại hỏi.

"Không đoán ra." Uất Trì Thượng Thư ngắn gọn đáp: "Tài Nhân mới nhập cung bị con của mình khinh bạc, mặc cho thánh thượng có niệm tình Tấn Vương, cũng sẽ không thể xem như không có gì phát sinh, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít..."
"Ta biết rõ điện hạ làm người thế nào, hắn sao có thể đi con đường đại nghịch bất đạo như thế, tuy nói Tài Nhân là muội muội ta, nhưng chuyện này...!Ngọc bội kia lại thật sự là của điện hạ, cái này là thật!" Lời này của Uất Trì Thiện Quang tuy không quá rõ ràng, nhưng Nguyên Tư Trăn trên nóc nhà lại hoàn toàn nghe hiểu.

Lý Hoài vào tù đúng là vì khinh bạc Uất Trì Tài Nhân, mà trong tay Uất Trì Tài Nhân lại có ngọc bội của Lý Hoài làm chứng, thánh thượng mới hạ lệnh bắt hắn.

Nguyên Tư Trăn cũng giống như Uất Trì Thiện Quang, tuyệt đối không tin đây là chuyện Lý Hoài gây nên, huống chi Lý Hoài còn từng nói với nàng, trong bức họa nhìn thấy tràng cảnh Uất Trì Tài Nhân cùng Lý Mộc thân mật, càng làm cho trực giác của nàng biết Lý Hoài bị hãm hại.

Có lẽ ngày ấy Uất Trì Tài Nhân phát giác Lý Hoài, mới cố ý câu đi ngọc bội của hắn, giao cho Lý Mộc, nhưng nàng ta làm như vậy không chỉ hủy danh dự của chính mình, còn đem cả nhà Uất Trì sớm đã đứng bên cạnh Lý Hoài đẩy vào cảnh lưỡng nan...!
Không đúng, Uất Trì Tài Nhân không thể suy đoán theo lẽ thường được, nàng ta chẳng qua là một Khí Linh không có tam hồn thất phách, những cử động này của nàng ta, có lẽ đều là từ trong sách mà tới.

Nguyên Tư Trăn suy đoán như vậy không phải là không có căn cứ, một là vì một cảnh lần trước giống như « Ngọc Đăng ký », hai là vì khi nàng ở trong đạo quán lật đúng một bản « Tùy sử diễn nghĩa », quyển này viết chính là câu chuyện chiến loạn của hai triều trước sau.

Nguyên Tư Trăn đã từng xem qua, trong đó ngay chương đầu tiên nàng đã cực kỳ khắc sâu ấn tượng, hậu phi của Tùy Đế cùng Thái tử tư thông, không may bị một hoàng tử khác thấy được.

Chính là nhớ lại một đoạn này, Nguyên Tư Trăn lúc ấy mới lấy quyển sách này mang đi.

Hiện nay nàng càng xác định, bởi vì sau sự cố đó, vị hoàng tử kia thiện tâm, máng vạt áo của mình ở trên cửa muốn nhắc nhở, không nghĩ hậu phi cùng Thái tử trả đũa vu hãm lại hắn, hoàng tử bị hạ ngục, sau đó đông đảo bộ hạ tới cứu hắn, trực tiếp khởi binh tạo phản, bắt đầu loạn thế cuối triều Tùy.


Chuyện này và sự tình phát triển hiện nay cực kỳ tương tự, chỉ bất quá Lý Hoài tuyệt sẽ không hảo tâm để lại vạt áo của mình nhắc nhở như vậy, chắc là Uất Trì Tài Nhân dùng biện pháp gì đó mới câu đi ngọc bội của hắn.

Nguyên Tư Trăn vừa nghĩ thông việc này, lại nghe Uất Trì Thiện Quang trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói: "Phụ thân hồi phủ đi, việc này không phải nhất thời nửa khắc là có thể làm rõ."
Thật lâu, Uất Trì Thượng Thư mới ép giọng đến càng nhỏ, hỏi: "Thế nhưng Vương Gia có giao phó gì khác cho con sao?".

Đam Mỹ H Văn
Uất Trì Thiện Quang lại không trả lời chính diện, còn nói lại một lần là muốn hắn về phủ trước.

"Ai...!Ta dù sao cũng là nhìn điện hạ lớn lên, có thể nào không biết hắn là người có lòng phòng bị chu đáo, chỉ sợ là điện hạ sớm đã có tâm tư khác, chuyện này chẳng qua để hắn..." Ngữ khí Uất Trì Thượng Thư có chút phiền muộn, liền thở dài mấy lần mới nói: "Chỉ sợ là, sau khi điện hạ thành sự, muội muội của ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt."
"Việc đã đến nước này, nếu chúng ta có thể giúp điện hạ một chút sức lực, chứng tỏ lòng trung, đến lúc đó không phải là có thể cầu khẩn? Việc này vốn sẽ làm cho điện hạ cùng chúng ta sinh ra hiềm khích, nếu còn lo trước lo sau, chỉ sợ được không bù mất." Uất Trì Thiện Quang an ủi phụ thân hắn m.

Thanh âm Uất Trì Thượng Thư tựa hồ có chút khàn khàn, "Con nói đúng, ta lớn tuổi rồi, còn không nghĩ rõ ràng được như con, chỉ là chỗ mẫu thân con...!Được rồi, ta sẽ trấn an bà."
Tiếng nói nhỏ dần, liền thấy Uất Trì Thượng Thư ra ngoài phòng rời đi, chẳng biết tại sao, Nguyên Tư Trăn cảm thấy bước chân của ông dường như không kiên định như thời điểm tới đây.

Nghe mấy câu cuối cùng của bọn họ, nếu như nàng không có đoán sai, Lý Hoài cũng đang có ý bức vua thoái vị, chỉ bất quá không biết hắn trù bị như thế nào, có thể phá cục diện hiện nay hay không.

Nguyên Tư Trăn ở trên nóc nhà suy nghĩ một phen, liền quyết ý muốn đích thân gặp Lý Hoài một lần, xác định hắn bình yên vô sự cũng được, thăm dò dự định phía sau của hắn cũng được, nàng phải nên gặp mặt một lần, dù sao đã hứa trước khi hắn nhập chủ Đông cung, phải bảo vệ hắn chu toàn.

Ngục giam của ti Kim Ngô Vệ canh giữ cực kỳ sâm nghiêm, Nguyên Tư Trăn trốn ở bên ngoài quan sát hồi lâu, mới tìm được cơ hội để lợi dụng lẻn vào.

Lần này nàng không chút keo kiệt thi triển một thân bản lĩnh, không chỉ dùng thủ thuật che mắt, còn dẫn khói trắng trong đèn hoa sen ra mê hoặc thủ vệ, thừa cơ lẻn vào trong ngục.

Vừa vào địa lao, nàng liền vừa bấm pháp quyết để sương mù vùa bao khỏa quanh thân, còn tung bay lên không trung, nếu người không thông đạo pháp thấy được, sẽ chỉ tưởng rằng đây là một luồng khói thông thường, không nhìn thấy người cũng không nghe được tiếng bước chân.


Chẳng qua cái pháp thuật này cực kỳ hao phí tinh lực, Nguyên Tư Trăn vừa qua khỏi cửa mấy tầng địa lao liền cảm giác mệt bở hơi tai, nhưng khi xuống đến tầng này, phòng giữ rõ ràng nghiêm ngặt hơn so với ở trên, nàng liền suy đoán Lý Hoài nhất định ở chỗ này, liền khẽ cắn môi định thần, tiếp tục đi tìm.

Cũng may chưa qua bao lâu, nàng liền nhìn thấy thân ảnh Lý Hoài ngồi thẳng trong ngục cuối hành lang.

Chỗ này tuy là địa lao, nhưng dù sao người bị nhốt chính là Vương Gia thân phận tôn quý, bên trong không phải một mảnh hỗn độn hôi thối ngút trời giống như nhà giam bình thường, chẳng những có chút bày biện mộc mạc, còn đốt huân hương.

Lý Hoài ngồi trong đó lật lật quyển sách trong tay, Nguyên Tư Trăn từ xa nhìn lại, thậm chí còn cảm thấy hắn có chút dương dương tự đắc, nàng không khỏi nhếch nhếch miệng, hay cho ngươi đó Lý Hoài, bên ngoài người ta gấp gáp xoay lòng vòng, còn ngươi ngược lại, ở bên trong hưởng thụ.

Theo khói trắng bay tới trước nơi giam giữ Lý Hoài, Nguyên Tư Trăn đang nghĩ ngợi nên làm thế nào che kín ngũ giác của thủ vệ bên cạnh, liền nghe sau người truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy một thái giám nhìn quen mắt hơi khom lưng đi vào địa lao, trong tay còn giơ cao lên một quyển trục màu vàng sáng.

Lúc này lại còn có thánh chỉ đến tuyên?
Nguyên Tư Trăn vội vàng dán sát vào tường tránh thái giám này, nàng sợ pháp thuật duy trì không được bao lâu, dứt khoát một lần trôi dạt đến trên xà nhà trên đỉnh địa lao, hiện thân trốn ở trên.

Lý Hoài trông thấy tên thái giám kia, trong mắt lóe lên một tia phòng bị, nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên, đứng dậy tiếp chỉ.

Thái giám này chính là tổng lĩnh thái giám thường ở bên cạnh thánh thượng, trên mặt hắn tràn đầy thương tiếc, nhìn Lý Hoài thở dài, thanh thanh cổ họng nói: "Tấn Vương điện hạ chịu khổ rồi, ta lúc này tới đây là để tuyên đọc ý chỉ của thánh thượng, thực sự là tội nghiệp điện hạ!"
"Công công không cần nhiều lời, bản vương tất nhiên tiếp chỉ." Lý Hoài khẽ gật đầu, liền không nhiều lời thêm cùng tổng lĩnh thái giám một câu nào, trực tiếp quỳ trên mặt đất tiếp chỉ.

Nguyên Tư Trăn trốn trên xà nhà, vừa lúc nhìn thấy sau khi Lý Hoài cúi đầu, tổng lĩnh thái giám lập tức lộ ra một bộ đắc ý, nàng thầm nghĩ không tốt, chỉ sợ thái giám này có ý đồ không tốt rồi.

"Thánh thượng có chỉ, Tấn Vương Lý Hoài thương hại nhân luân, đại nghịch bất đạo, tước bỏ phong hào, lập tức xử tử."
Khoé miệng tổng lĩnh thái giám mỉm cười, ngữ khí khoan thai đọc xong đoạn này, mới cung kính thu thánh chỉ lại, nhìn Lý Hoài tiếc rẻ nói: "Điện hạ tiếp chỉ đi.".

Bình Luận (0)
Comment